[/hide]
Một thời gian sau, trong sơn trại của Lại Thanh Quy cũng cử hành một bữa tiệc an ủi, chỉ là. . . bầu không khí có chút quái dị.
Cả đám đại tiểu đầu mục khó có thể tin nhìn Lý Trân quần áo lộng lẫy, trắng trẻo mập mạp, khí sắc cực tốt, thầm nghĩ con mẹ nó cái này đâu phải bị bắt? Rõ ràng là được đi mời làm tổ tông để phụng dưỡng.
Loan Bân thì cao hứng thật, tiểu cữu tử bị hắn làm mất, lão bà vẫn cùng hắn canh cánh trong lòng, hiện tại có thể bình an trở về, cũng bỏ đi một tâm sự. Lại nói Lý Trân mặc dù không có đầu óc gì, nhưng hơn cái cùng mình toàn tâm toàn ý, bên cạnh có một đồng minh như thế, địa vị của mình cũng càng thêm vững chắc.
Cho nên hắn hao hết tâm tư, thu xếp bữa yến hội này. Tại thời kỳ vật tư thiếu thốn nghiêm trọng này, rượu thịt nguyên một bàn. . .Thịt khô, cá, thịt băm chỉ có thể xem như là mượn nhắm với rượu.
Đối với các đầu mục sơn trại thì thức ăn phong phú như thế đã cực kỳ hiếm lạ, cả đám nuốt nước bọt. Ngay cả đại long đầu cũng cười nói giọng chua lét:
- Sinh nhật của ta cũng chưa từng phong phú qua như thế.
Loan Bân vội vàng giải thích:
- Lần này là trùng hợp thôi, ngay lúc đồ tốt nhiều.
Lại Thanh Quy cũng không thể biểu hiện quá nhỏ mọn, liền đứng lên, cười nói:
- Lão nhị bình an trở về, thật sự là đáng mừng.
Rồi bưng bát rượu giơ lên:
- Nào, lão nhị, ca ca đại biểu mọi người kính ngươi một ly.
Lý Trân vội vàng đứng lên, chạm chén một cái với đại long đầu, sau đó đều uống một hơi cạn, đợi Lại Thanh Quy ngồi xuống rồi, hắn lau miệng, rung đùi đắc ý nói:
- Rượu này trước kia uống còn được, sao hiện tại thấy nó khó uống thế nhỉ? Miệng toàn mùi đất.
- Nhị đương gia đã quen uống quỳnh tương mỹ tửu trong thành rồi, khẩu vị đương nhiên cao lên. - Bên cạnh có người nói giọng hơi khó nghe.
Lý Trân lại hồn nhiên chưa phát giác, còn gật đầu nói:
- Đúng vậy, lúc ta ở trong thành, rượu tốt nhất thiên hạ ta cũng uống qua hết rồi...
- Uống qua rượu gì rồi? - Cũng có người hiếu kỳ, tiến tới hỏi.
Lý Trân liền khoe khoang thuộc như lòng bàn tay:
- Cái gì "Rượu ngũ lương", "Lục khách đường", "Quỳnh hoa lộ", "Thác nhận thủy"...nhiều lắm.
Những rượu này mọi người đừng nói uống qua, cho dù nghe cũng chưa từng được nghe, bèn ngồi xuống một mặt kính rượu với hắn, một mặt hỏi những kỳ ngộ hắn gặp ở trong thành. Lý Trân tuy nói rượu này không tốt, nhưng cũng không từ chối ai, vừa thống ẩm vừa trắng trợn nói khoác mình hàng đêm sênh ca, ngủ toàn là đàn bà Giang Nam, ăn toàn là sơn hào hải vị, mỗi bữa đều phải hơn 10 lượng bạc, còn có các đại quan tiếp khách, ngay cả Thẩm kinh lược củng phải tiếp hắn ăn hai bữa cơm...
Nghe hắn nói khoác đến không biên giới, có kẻ bên phe Lại Thanh Quy rốt cuộc nhịn không được lên tiếng:
- Nếu bên kia tốt thế thì còn về làm gì?
Lời vừa nói ra, bầu không khí vừa mới có chút nóng lên nhất thời đông lại.
Lý Trân giống như con mèo bị giẫm lên đuôi, hắn trừng mắt với đầu mục kia, giậm chân nói:
- Ngươi có ý gì? Không muốn thấy ta trở về có đúng không?
- Ta cũng không nói như vậy! - Người đó cũng không sợ hắn, cười lạnh nói: - Chỉ là cảm thấy nhị đương gia phúc khí lớn quá, các huynh đệ trước kia bị bắt đều bị chém đầu, nhưng nhị đương gia ngài vẫn còn nguyên vẹn không nói, còn được người ta phụng dưỡng như tổ tông, thực sự là quá khiến người khác...khó mà tin cho được.
- Xem ra ta không chết đã khiến ngươi thất vọng rồi.
Nét mặt Lý Trân trở nên dữ tợn, trước mặt người đó khoa tay múa chân nói:
- Ta chết đối với ngươi có chỗ tốt gì!
Người đó đứng bật dậy, không cam lòng tỏ ra yếu kém:
- Người ta cũng không phải hiếu tử hiền tôn của ngươi, nếu không phải làm chuyện gì không thể cho người ta thấy, người ta dựa vào cái gì không giết ngươi? Còn hầu hạ ngươi!
- Đủ má, thảo nào lão tử bị bắt mà không ai thu xếp cứu ta!
Lý Trân vung quyền lên, vừa đánh vừa nổi giận mắng:
- Chính là loại gian thần như ngươi, ở bên cạnh đại long đầu đưa lời gièm pha, muốn dồn ta vào chỗ chết!
Người đó một mặt chống đỡ, một mặt lớn tiếng nói:
- Động thủ càng nói rõ ngươi chột dạ!
Hai người liền lao vào nhau đấm đá, người bên cạnh vội vàng đi tới can ngăn, cũng có người có ý định xem náo nhiệt, trong nhất thời tràng diện trở nên rất hỗn loạn.
- Dừng tay hết cho lão tử!
Liền nghe một tiếng quát, đại long đầu vỗ bàn đứng dậy, tức khắc trấn trụ mọi người đương trường, liền thấy Lại Thanh Quy nghiêm mặt nói:
- Thật không ra thể thống gì!
Mắng xong phất tay áo đứng dậy bỏ đi.
Đại long đầu vừa đi, yến hội này cũng không thể tiếp tục nữa, chúng đầu mục hai mặt nhìn nhau một hồi, sau đó cũng giải tán.
Mắt thấy bữa yến hội đang tốt lành mà đảo mắt đã cụt hứng bỏ về, Loan Bân bất đắc dĩ lắc đầu nói với Lý Trân:
- Sao ngươi lại nóng tính thế chứ?
Lý Trân hầm hừ nói:
- Tỷ phu, đừng cho là ta không biết, trừ ngươi và Hắc giáp quân của ta ra, trong cái trại này không ai muốn thấy ta trở về!
Rồi hung hăng phỉ nhổ một cái:
- Nhìn cái bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười của tụi nó, ta chỉ bực mình thêm!
Loan Bân không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, nhưng lại không thể nào phản bác, chỉ có thể thở dài, vỗ vai hắn nói:
- Huynh đệ, không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu...
- Hừ. . .
Lý Trân chỉ hừ một tiếng, không nói gì.
※※※
Chuyện quan quân dùng đầu mục của phản tặc để trao đổi với ba trưởng lão Xa tộc mặc dù nhìn như bình thường, nhưng ảnh hưởng tạo thành lại rất lớn.
Đầu tiên trong nội bộ sơn dân, động thái này của Thẩm Mặc tự nhiên giành được hảo cảm rộng khắp, bởi vì trước đó, chưa từng có người nào đem tính mệnh của họ đặt ở độ cao ngang với chiến công. Một lần quyết đoán tại thời khắc mấu chốt có hiệu quả hơn gấp 100 lần bất cứ lời dỗ ngon dỗ ngọt gì, Lại còn thêm kế hoạch làm giàu có thể thực hành của Thẩm Mặc, rốt cuộc khiến càng ngày càng nhiều người Xa tộc dần dần chuyển biến lập trường, cho dù không hướng về quan quân, chí ít cũng có thể bảo trì trung lập. Điều này đối với đại kế bình định Cán Nam không thể nghi ngờ là một nhân tố tích cực.
Nhưng Thẩm Mặc vì thế gánh chịu phê bình, cũng là điều bách tính Cán Nam không thể tưởng tượng, đám Ngôn quan nhiệt huyết không có gì bất ngờ đã bắt đầu công kích y mềm yếu thỏa hiệp, nhân nhượng cho giặc, thậm chí nói y ngu ngốc vô năng, có di phong của tiền Tống. . Trong lúc nhất thời quần tình rầm rộ, các Ngôn quan đem những lời phỏng đoán ác độc nhất không lưu tình chút nào trút xuống thần tượng ngày xưa, khiến người khác không khỏi toát mồ hôi thay.
Nhưng Thẩm Mặc đã không phải là trẻ ranh mới ra đời, hiện tại y là quan lớn bộ đường của Đại Minh, hảo hữu, đồng môn môn sinh vô số kể, há có thể ngồi yên không lý đến? Vì vậy phản kích theo đó mà triển khai, các bộ, các khoa đạo, Hàn Lâm viện, Quốc Tử Giám, cùng với Đô Sát viện quan trọng nhất đều có rất nhiều người đứng ra nói cho y, trong đó tả kim Đô ngự sử Lâm Nhuận được xưng đệ nhất năng chiến làm tiên phong.
Trong tấu chương Lâm Nhuận nói:
- Lão Thị(Lão Tử) nói: "Nhạc sát nhân giả, bất khả như chí vu thiên hạ"(kẻ lấy giết ngươi làm vui không thể đắc chí khắp thiên hạ), quả thật không nói oan. Triều đình bao gồm cả vương giả đều là con dân có sinh mệnh, đều là con đỏ, cớ sao còn phân Xa Hán? Cớ sao nói đến hơn thua? Ngũ Bá thế nào? Một trận chiến chiếm giang sơn, Tam Vương có câu, lưu thanh giáo vu tứ di!(Danh tiếng lưu truyền dạy bảo ngoại tộc) Nếu như chỉ coi là cây cỏ cầm thú, chẳng phân tốt xấu, không nói đến xuất thân, toàn bộ giết hết, sao thỏa tâm nguyện của phụ mẫu?
Cuối cùng hắn minh xác vạch ra:
- Nếu như giết con dân lung tung, mặc dù công thì có đấy, nhưng không thể coi là quân tử.
Văn chương âm vang hữu lực, phản đối đối nội hiếu chiến, tích cực ủng hộ chính sách trấn an của Thẩm Mặc, khởi xướng lấy thiên hạ thương sinh làm trọng, phản đối chiến tranh, phản đối giết chóc, để cho nhân dân được sống trong yên ổn.
Liền có Lại khoa Cấp sự trung Vương Trị soạn văn chất vấn:
- Dân Xa cũng khác gì Man Di, nó hai lòng, sao có thể coi là con dân? Chẳng lẽ chưa nghe qua Trung Sơn chi lang? Muốn học theo họ Đông Quách nho?
(Điển cố Đông Quách tiên sinh cứu một con sói trên núi Trung Sơn, sau suýt bị sói ăn thịt)
Hành văn sắc bén cũng nhận được nhiều tiếng nói ủng hộ.
-o0o-
Nhưng rất nhanh có Hộ khoa đô Cấp sự trung Tăng Tỉnh Ngô, dùng văn chương đánh trả:
- Khí chất của người Xa tuy khác biệt, nhưng nó cũng biết tránh hại tìm lợi, thích sống sợ chết, có khác gì người Hán đâu. Chế ngự được nó sẽ nhận được quy thuận phục tòng, mất nó sẽ bị làm phản quấy nhiễu, việc này phải tính đến!
Nhưng mà đối phương rất nhanh hỏi vặn, có giám sát Ngự sử Chu Hoằng Tổ gửi công văn nói:
- Người Di không phục Vương hóa(giáo hóa của thiên tử), nhiều lần lật lọng, vả lại gian ngoan dị thường, đánh nó mới khiến nó phục được, chứ chưa nghe nói không chiến mà bình định.
Cũng liệt kê ra rất nhiều ví dụ dân tộc thiểu số nhiều lần phản loạn, không tin có thể sử dụng thủ đoạn dụ dỗ mà đạt được mục đích.
Không chỉ trên quan trường tranh luận kịch liệt không ngớt, ngay cả văn đàn cũng vì thế mà mỗi người mỗi ý. Lúc đó lãnh tụ văn đàn Vương Thế Trinh, Lý Phán Long đều là người cổ vũ cho chủ nghĩa đại hán tộc, chướng mắt phương thức xử lý không ăn nhập gì của Thẩm Mặc, không chỉ công khai phê bình tại các loại trường hợp, thậm chí còn viết kịch nói xấu y.
Tuy nhiên bên Thẩm Mặc cũng không phải dễ chọc, đám người Lý Chí, Tạ Trăn cũng có lực ảnh hưởng rất lớn đều cho thấy thái độ ủng hộ Thẩm Mặc, quảng cáo rùm beng cho y thành chính trị gia vĩ đại có lòng từ bi, cũng viết kịch đối chọi gay gắt cùng đám người Lý, Vương, thậm chí gây nhau đến nông nỗi không can được.
Song phương cứ như vậy ngươi tới ta đi, văn tự tung bay, mặc dù phe ủng hộ Thẩm Mặc tổng thể vẫn bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng khiến người khác rõ ràng nhận thức được y đã là đại quan căn cơ vững chắc, không phải là mấy Ngôn quan, mấy lần buộc tội là có thể dao động được.
Ngay lúc mọi người mỏi mắt mong chờ, muốn nhìn xem còn có trò gì hay nữa không thì bài văn chương của một người đã viết nốt dấu chấm tròn cho đợt tranh luận này. Người này chính là Trương Cư Chính, hắn viết một bài sớ cực kỳ đặc sắc [Bình nam nghị], khiến tất cả mọi người phải ngậm miệng: mở đầu của bài văn hắn minh xác vạch ra, đối với dân tộc thiểu số phản loạn, không nên đánh đồng với chiến tranh đối ngoại. Bởi vì hiệu quả của trấn áp bằng vũ lực chỉ là tạm thời, cừu hận tạo thành lại tồn tại lâu dài, qua vài ba chục năm, người thế hệ mới lớn lên rồi lại sẽ phản loạn lần nữa. Ngược lại với điều này, Gia Cát Lượng vì yên ổn hậu phương Tây Nam mà bảy lần bắt bảy lần tha cho Mạnh Hoạch, lấy đức thống trị Man tộc Tây Nam, mới miễn trừ được nỗi lo về sau, toàn tâm mà Bắc phạt.
Hắn lại cụ thể phân tích địa hình dân tình của Cán Nam, vạch ra khiến người khác tín phục, chỉ dựa vào vũ lực cường công phản tặc thì chỉ như "vào vực sâu đuổi cá", "vào rừng rậm đuổi tước" khó có thể như nguyện, hơn nữa người Xa sẽ bởi vì quan phủ không phân tốt xấu hãm hại, sẽ liên minh cấu kết với phản tặc, chống lại quan quân, khiến thanh thừa càng khó đạt hiệu quả. Chỉ có lợi dụng mâu thuẫn giữa họ và phản tặc, lấy lợi ích tranh thủ bọn họ, lấy đức chính trấn an bọn họ, bọn họ mới có thể nghiêng về phía lợi ích mà ủng hộ quan quân tiễu phỉ, đây không chỉ khiến phản quân không có trợ giúp, hơn nữa chặt đứt tai mắt làm mật báo cho chúng, khiến cho chúng rơi vào bị động, như vậy khi áp dụng hành động quân sự nhất định có thể làm nhiều công ít.
Ngoại trừ đưa ra sự thật này và giảng đạo lý, Trương Cư Chính còn rất cao minh trích dẫn một câu nói trong thánh chỉ vào mấy năm trước của Gia Tĩnh: "Hữu chinh bất chiến, bất sát phi cô, vương giả chi binh dã, khâm thử!"(Đi chinh phạt không chiến không giết, không phải là tội, đó cũng là cái binh của vương giả) Cũng lấy lời này dẫn ra nghĩa rộng, thì ra triều đình nghiêm khắc tiễu trừ, mặc dù thắng lợi nhưng đó chẳng qua là "Việc nhiều công ít, không vì đại lược, rất không hợp với ý thiên tử". Đã triệt để lấp kín miệng của phái cường ngạnh.
Thật ra bút chiến chưa từng có thể triệt để phục chúng, dù cho văn chương của Trương Cư Chính viết có đặc sắc đến mấy, người ta cũng có thể tự quyết định, tiếp tục dây dưa không rõ. Sở dĩ tiếng nói phản đối thoáng cái biến mất, sợ rằng còn bởi vì thân phận của hắn quá đặc biệt. . . Là môn sinh đắc ý của Từ Giai, hắn tỏ thái độ rõ rệt như vậy không có khả năng không có sự bày mưu đặt kế của nguyên phụ đại nhân. Điều này làm cho rất nhiều phần tử đầu cơ không dám tranh phong nữa.
Đến lúc này, tiếng nói chỉ trích đối với Thẩm Mặc rốt cuộc giảm đôi chút, nhưng kẻ một lòng muốn nhìn y bẽ mặt thì không có khả năng biến mất.
※※※
Tuy nhiên, cái hỗn loạn ngoài nghìn dặm đó cũng không thể ảnh hưởng đến bước tiến của Thẩm Mặc, y vẫn từng bước chấp hành kế hoạch của mình.
- Nhân tuyển ta cần đã định chưa? - Trong Phòng Thiêm áp, Thẩm Mặc hỏi Lưu Hiển.
- Đã có rồi. - Lưu Hiển cung kính đáp: - Còn muốn mời đại nhân định đoạt.
- Bảo hắn đến đây đi. - Thẩm Mặc nhìn nhật trình nói: - Sau bữa trưa ta có nửa giờ rảnh rỗi, bảo hắn qua đây lúc đó đi.
- Vâng.
Lưu Hiển cung kính đáp. Sau khi đến buổi trưa canh ba, hắn đúng giờ xuất hiện tại phòng Thiêm áp, còn dẫn theo một quân quan hạ cấp tướng tá to con.
Thẩm Mặc nhìn người đó có chút quen mặt, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi là?
- Tiểu nhân Hồ Đại dập đầu với đốc soái.
Người đó tiến hành đại lễ tham bái với y, sau khi tự giới thiệu Thẩm Mặc mới xác định, quả nhiên là đầu lĩnh của kiêu binh mà mình buông tha không giết khi vừa tới Long Nam.
- Không ngờ là hắn? - Thẩm Mặc nhìn sang Lưu Hiển nói.
- Chính là người này. - Lưu Hiển nói: - Người này mặc dù bất cần đời, nhưng vẫn biết nhục nhã, tha hắn một mạng, người này giống như thay đổi hẳn. Lần này tại trong quân chiêu mộ dũng sĩ, hắn là người thứ nhất đến đây báo danh, cũng tuyên bố nếu ai muốn cướp danh ngạch này thì phải thắng được nắm tay của hắn trước.
Hắn cười khổ nói tiếp:
- Kết quả trong vòng 3 ngày, cũng không ai đánh thắng được hắn, mạt tướng đành phải dẫn hắn tới đây.
Thẩm Mặc nhìn Hồ Đại, tướng tá cao lớn vạm vỡ, nhìn qua như thể thiết tháp, hơn nữa người này nhìn qua nét mặt đã không còn vẻ lông bông như ngày xưa, ánh mắt trở nên kiên nghị trầm ổn, xem ra quả thật chuyển biến không nhỏ.
Nhưng có một số việc vẫn phải nói trước, y hỏi Hồ Đại:
- Ngươi có biết nhiệm vụ của chuyến này thế nào không?
Hồ Đại gật đầu nói:
- Biết, nhiệm vụ một đi không trở lại.
- Nếu biết, vì sao còn muốn đi nhận. - Thẩm Mặc thần sắc khẽ động, đăm đăm nhìn hắn.
- Lúc trước đại nhân dùng một đồng tiền hai mặt như nhau tha tiểu nhân. - Hồ Đại trầm giọng nói: - Từ đó trở đi, mạng này của ta chính là của đại nhân, hiện tại đại nhân có việc, chính là lúc tiểu nhân trả nợ.
- Nếu bản quan đã miễn xá cho ngươi, ngươi không còn thiếu nợ gì bản quan...
Thẩm Mặc lắc đầu nói.
- Không có ai thích hợp hơn tiểu nhân đâu. - Hồ Đại có chút sốt ruột nói: - Đại nhân, ta thật sự thay đổi rồi, đại nhân giao nhiệm vụ cho ta đi.
Rồi hắn quyết tâm nói:
- Nếu như ngài không đáp ứng, ra cửa ta sẽ đâm đầu chết!
- Làm càn, sao dám uy hiếp đại nhân! - Lưu Hiển ở bên cạnh quát lớn.
- Ài.
Thẩm Mặc khoát tay biểu thị không sao cả, rồi nói với Hồ Đại:
- Nói một chút ưu thế của ngươi đi.
- Ta là đội trưởng thám báo, biết rõ con đường xuyên núi ở Cán Nam, còn có công phu hai tay, sẽ không bị đám mâu tặc không có ánh mắt hãm hại.
Hồ Đại nói rồi lại có chút xấu hổ:
- Lại nói công phu nói dối của ta cũng không tệ lắm, cái này đại nhân chắc cũng biết.
Thẩm Mặc không khỏi mỉm cười, nhớ tới sự tích hắn đi gạt bách tính, biết người này nhìn như hào phóng, nhưng tâm nhãn không nhỏ chút nào. Suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc y gật đầu nói:
- Xem ra ngươi đã tính trước kỹ càng rồi, được thôi, nhiệm vụ này giao cho ngươi.
Hồ Đại nghe vậy đại hỉ:
- Thật tốt quá, hoàn toàn nghe đại nhân phân phó!
Thẩm Mặc bảo hắn đứng dậy an vị, sau đó bảo Thẩm Minh Thần giao nhiệm vụ cho hắn.
[/hide]