Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 686: Làm thái giám như thế nào?




Không ngờ hắn không gặp mình! Nhìn cảnh cửa đóng chặt Thẩm Mặc hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì thấy bình thường. Mã Toàn tự có mật thám riêng, ít ra chuyện trong cung nắm rõ hơn y, cho nên thấy tình thế không ổn liền không muốn xen vào nữa.

Mặc dù bị đụng đầu vào tường, nhưng Thẩm Mặc không lùi bước, y đã quyết thế nào cũng phải gặp được Mã Toàn.

Nghĩ tới đó, y nắm vòng cửa đập, lần này tiếng động to hơn lần trước nhiều, làm Tam Xích đứng gác cũng phải quay đầu lại.

Bên trong quả nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, cửa bật mở, lộ ra khuôn mặt tên thái giám đang hốt hoảng:
- Đập mạnh thế làm gì? Người ta nghe thấy thì sao?

- Vậy ngươi phải cho ta vào.
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Nếu không ta gõ cho phiên tử Đông Xưởng tới.

- Chưa thấy ai vô lại như ngươi.
Thái giám trông cửa ấm ức nói, nhưng vẫn để Thẩm Mặc vào.

Mã Toàn mang bộ mặt hốc hác xuất hiện, nhìn y nửa ngày trời vẫn không xác định lắm:
- Thẩm đại nhân à?

Thẩm Mặc sờ lên mặt mình:
- Đúng là ta, xem ra tài nghệ của ta còn chưa tới đâu, để công công nhận ra rồi.

- Ha ha, nô gia cũng chỉ đoán thôi..
Mã Toàn cười khan vài tiếng, hỏi:
- Muộn thế này, Thẩm học sĩ tới có việc gì?
Thái độ hết sức lãnh đạm, tựa hồ quên sự ân cần nịnh nọt Thẩm Mặc trước kia.

Thẩm Mặc tới đây có mục đích, chẳng hề để ý tới thái độ của đối phương, hết sức tha thiết nói:
- Theo ước hẹn ở trên hồ Mạc Sầu hôm qua, ta tới nhờ công công giúp đỡ.

- Ta lo thân mình còn chưa xong, sao giúp gì được.
Mã Toàn từ chối thẳng thừng.

- Ta không cần công công phải mạo hiểm gì hết.
Mặc dù không biết vì sao thái độ Mã Toàn thay đổi lớn như thế, nhưng Thẩm Mặc vẫn cố gắng thuyết phục hắn:
- Ta chỉ hi vọng công công nghĩ cách cho ta vào cung, ta muốn gặp hoàng thượng.

- Không phải ta không muốn giúp, mà ta không thể giúp được ...
Mã Toàn vẫn lắc đầu:
- Đại nhân hẳn cũng biết hiện giờ trong cung canh phòng nghiêm ngặt thế nào, bản thân ta cũng không thể vào được.

- Hiện giờ có tường cao ngăn cách, Trần Hồng chỉ cần sai người theo dõi cửa cung , chúng ta tất nhiên không thể vào được. Nhưng ngày mai đội ngũ lên đường rồi, không còn tường cao nữa, hắn sao có thể theo dõi được?
Thẩm Mặc nhìn thẳng vào Mã Toàn:
- Ta tin công công sẽ có cách.

- Không có.
Mã Toàn tránh ánh mắt của y.

- Có.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Mã công công, mong công công bất kể thế nào cũng giúp ta việc này.

- Hiện giờ chẳng ai giúp được hết, đại nhân đừng tốn công nữa.
Bị Thẩm Mặc nhìn chăm chăm, Mã Toàn không phủ nhận được nữa, nhưng vẫn kiên trì không hợp tác.

- Chẳng lẽ xảy ra biến cố gì rồi? Công công biết nội tình phải không?

- Ta không biết gì hết.
Mã Toàn bực bội đứng dậy:
- Đại nhân, mời về, để người ta nhìn thấy không hay đâu.

- Mã công công, ngài thông hiểu lịch sử, tất nhiên biết câu chuyện Vũ Tông đế nam tuần 42 năm trước.
Thẩm Mặc khẩn thiết nói:
- Hiện giờ bên cạnh hoàng đế xuất hiện kẻ xấu giống tên Giang Bân đó, nếu như để mặc cho hắn làm xằng làm bậy thì hoàng thượng nguy mất, thiên hạ đại loạn, muôn dân đâu có tội tình gì?
Y vái thật sâu:
- Chỉ có công công mới giải được nguy cơ này, cứu hoàng thượng và bách tính, lưu tiếng thơm bất hủ.

Thế nhưng dù Thẩm Mặc nói đầy tình cảm cũng chẳng làm Mã Toàn động lòng, ở ti lễ giám đấu đá 20 năm, hắn biết không gì quan trong hơn "theo lợi tránh hại", nhưng nể tình Thẩm Mặc, hắn thổ lộ một chút:
- Nói thật với đại nhân nhé, theo ta biết hoàng thượng ngã bệnh hôn mê bất tỉnh rồi ...
Quả nhiên hắn có người gài trong nội bộ đối phương.

- Thì ra là thế ...
Thẩm Mặc chẳng bất ngờ, vì đó mới là lời giải thích hợp lý:
- Hoàng thượng bị bệnh gì?

- Theo thái y nói thì là bị ngược tật.
Mã Toàn nói nhỏ:
- Bệnh này vốn khó chữa, mà Trần Hồng còn cố ý trì hoãn không chữa trị cho hoàng thượng.
Nói tới đó hai tay hắn siết chặt, mặt đỏ bừng:
- Sức khỏe chủ nhân đã yếu, tên súc sinh đó còn muốn lập tức lên đường, đây đâu phải là hoàng thượng tới thăm Đế Khốc, mà là tới quỷ môn quan.
Không ngờ hắn nghẹn ngào, hai mắt lóng lánh nước mắt, tựa hồ không giống giả bộ.

Ổn định lại tâm tình, Mã Toàn cười khổ:
- Giờ đại nhân biết vì sao ta nuốt lời chưa, hoàng thượng đã lọt vào tay bọn chúng. Nếu chúng ta mạo hiểm, chỉ kích thích bọn chúng chó cùng giứt dậu ... Bất kể thế nào an nguy của hoàng thượng mới là quan trọng nhất.

- Công công nghĩa cả, ta trách nhầm công công rồi.
Thẩm Mặc chắp tay thi lễ, Mã Toàn thở phào, chưa kịp nói gì thì Thẩm Mặc "quan tâm" hỏi:
- Hoàng thượng bệnh bao ngày rồi?

- Chuyện này ... Ít nhất là bốn ngày.

- Công công thấy hoàng thượng còn kiên trì được mấy ngày nữa?
Thẩm Mặc dồn tới.

- Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, tự có thần linh phù hộ ...
Mã Toàn càng nói càng nhỏ, cuối cùng phải nói thật:
- Nghe thái y nói, nếu hoàng thượng không giảm sốt thì sẽ rất nguy hiểm.

- Ý công công là, Thôi thái y vẫn bình an... Hai ta giao dịch nhé.
Thẩm Mặc không đợi hắn đồng ý đã nói:
- Ta lui một bước, không cần gặp hoàng thượng nữa, chỉ cần gặp Thôi thái y là được, chỉ cần công công giúp ta việc này, giải cứu thành công hoàng thượng, công đầu thuộc về công công, ta sẽ toàn lực tiến cử công công thay thế Trần Hồng.

Mã Toàn phải thừa nhận, điều kiện của Thẩm Mặc làm hắn tim đập thình thịch, mặc dù địa vị của Trần Hồng thấp hơn Lý Phương, nhưng lão tổng quản đã không quản đại sự nữa, đại quyền trong cung nắm trong tay Trần Hồng, càng không kể tới Đông Xưởng làm người ta sợ vỡ mật, nằm mơ hắn cũng muốn thay chân. Nhưng gió lạnh thổi qua , hắn tỉnh táo lại:
- Cho dù ta có giúp đại nhân gặp được hoàng thượng thì cũng có tác dụng gì, đại nhân đâu phải Lý Thời Trân.

- Ta đúng là không phải Lý Thời Trân, nhưng bệnh của hoàng thượng thì ta trị được.
Thẩm Mặc tự tin nói:

- Đại nhân trị được?
Mã Toàn nhìn Thẩm Mặc khắp lượt, thấy y không phải giống như nói dối, cũng biết rằng điều này gần như đi nộp mạng, không cần phải lừa dối mình, y ckhông cần thiết phải lừa mình. Hắn im lặng hồi lâu đưa ra điều kiện của mình :
- Nếu như đại công cáo thành, đại nhân cần phải nói với hoàng thượng, là do ta tiết lộ tin tức ra ngoài, đồng thời bày ra kế hoạch hộ giá lần này, được không?

Thẩm Mặc không hề do dự:
- Được.

- Đại nhân ký tên đóng dấu chứ?
Mã Toàn cười ngượng ngùng:
- Đừng trách ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

- Được.
Thẩm Mặc vẫn trả lời nhanh gọn, lập tức bảo người mang giấy tới, viết theo lời Mã Toàn đồng thời ấn tay đóng dấu.

Nhận lấy văn thư có dấu đỏ, Mã Toàn nghi hoặc, người này một thân một mình, bất chấp nguy hiểm tính mạng cứu hoàng đế, nhưng chớp mắt một cái lại đem công lao lớn nhất nhường ra, điều này với Mã thái giám mà nói là vấn đề rất khó lý giải ...

Sở dĩ hắn đồng ý hợp tác với Thẩm Mặc, trừ dụ hoặc quyền lực , nguyên nhân chủ yếu quan hệ của hắn với Trần Hồng không tốt, thời gian qua càng như nước với lửa, chỉ sợ kẻ kia nắm đại quyền, sẽ tính sổ một thể với mình. Trong lòng thái giám, người không vì mình trời tru đất diệt, chuyện không có lại, ai ngu mà làm?

Nhưng người trước mắt chẳng lẽ lại là ngoại lệ? Mã Toàn vĩnh viễn không thể hiểu được loại hành vi này.

Bất kể thế nào Thẩm Mặc cũng có được kết quả muốn có, Mã Toàn nói cho y biết, hắn có một quân cờ ẩn trong phe Trần Hồng, vừa vặn là hai thái giám canh gác, cho nên nghe được đối thoại của Trần Hồng và Hùng Hiển, sau đó lấy cớ chuẩn bị hành trang chuyển lời ra.

- Nhưng đại nhân không thể dùng cách này, đám đó toàn là tâm phúc của Trần Hồng, khuôn mặt lạ xuất hiện sẽ bị nhận ra ngay.

- Vậy ta phải làm sao?

Mã Toàn đắc ý nói:
- Có một nha môn do con nuôi ta làm chủ sự, mặc dù có thể ra vào cung cấm, nhưng mọi người không có ấn tượng gì về nó, vừa vặn thích hợp trà trộn vào.

- Không phải là đổ phân chứ?
Thẩm Mặc run sợ hỏi:

- Không tới mức đó.
Mã Toàn nói:
- Nha môn đó tên Hỗn đường ti ... Phục trách tắm rửa trong cung.

- Cũng chẳng khá hơn là bao.
Thẩm Mặc cười khổ.

Thỏa thuận xong, y muốn trở về, Mã Toàn không cho, cười nói:
- Thế giới có ba loại người, nam nhân nữ nhân và loại không nam không nữ như bọn ta.

- Ta không kỳ thị đâu, ta không thấy đại nhân và ta có gì khác biệt.
Thẩm Mặc không hiểu.

- Khác biệt lớn ấy chứ.
Mã Toàn che miệng cười:
- Nhất là thái giám trẻ như đại nhân thì có khác biệt lớn, nếu ngài không chú ý là bị phát hiện ngay.

Thẩm Mặc nghĩ thấy đúng là có chút khác biệt:
- Công công dạy ta phải làm sao cho giống thật.

- Ta đang có ý này , để xem nào ...
Mã Toàn nhìn hình thể và khuôn mặt của Thẩm Mặc:
- Ừm, trắng trẻo, không cao, không vạm vỡ, không dễ bị lộ.

Thẩm Mặc cú lắm :" Ngươi nói thẳng ta giống thái giám là xong."

- Có điều vẫn còn một chút .. Bọn ta không có râu, điều này chắc chắn không được.

- Cạo luôn.
Thẩm Mặc sờ chòm râu khó khăn lắm mới nuôi dài được, cắn răng nói:
- Thế đã được chưa?

Mã Toàn trở nên nghiêm nghị:
- Thẩm đại nhân đúng là nghĩa sĩ, chịu hi sinh lớn như thế vì hoàng thượng.

Trong quan niệm người đường thời, cạo râu nghiêm trọng không khác gì bị cụt, cho nên khi ngựa của Tào Tháo dẫm phải lúa, tội đáng chết mới dùng râu thay thế, không phải là đối phó cho qua mà là sự trừng phạt nghiêm khắc với bản thân.

Mặc dù Thẩm Mặc không có trướng ngại tâm lý này, chẳng qua y chỉ tiếc bộ râu đẹp, nhưng khiến người ta kính nể...

Thế là trong đêm hôm đó y bắt đầu theo Mã Toàn học cách đi đứng, nói chuyện ăn uống của thái giám, còn cả ở trong cung giữ quy củ gì, gặp thái giám phẩm cấp gì phải hành lễ ra sao, phải tránh thế nào ... Ôi thì đủ thứ rắc rối.

Tới trưa ngày hôm sau, Mã Toàn tuyên bố y có thể lấy giả làm thật rồi, hỏi:
- Đại nhân còn muốn biết gì nữa không?

Thẩm Mặc đúng là còn có một câu hỏi ngứa ngáy trong lòng lâu lắm rồi, lúc này không nhịn được nữa:
- Thái giám, à thái giám chúng ta, đái ngồi hay đứng?