Nghe xong lời đầu độc của Nghiêm Tung, Thẩm Mặc không muốn nói chuyện chính sự nữa, liền nói tránh đi:
- Ông chủ Trương của Lục Tâm Cư đi đâu rồi?
Nghiêm Niên không biết từ đâu chui ra nói:
- Bị tiểu nhân mời đi uống trà rồi.
- Nghe nói các lão đề tự cho hắn? - Thẩm Mặc cười nói: - Từ lâu đã nghe thư pháp của các lão độc nhất vô nhị, không biết hạ quan có thể ở bên tham quan hoc tập được không?
- Đương nhiên có thể. - Nghiêm Tung cười nói: - Mời ông chủ Trương vào đi.
- Vâng.
Nghiêm Niên đáp lời rồi đi xuống, chẳng mấy chốc đã dẫn mũ quả dưa Trương Đức Quý đi đến dập đầu với Nghiêm các lão và Thẩm đại nhân.
Nghiêm Tung vẻ mặt ôn hoà bảo hắn đứng lên:
- Lão phu và phu nhân thích nhất là dưa của nhà ngươi, ta thích ăn củ cải tương ngọt, dưa chuột tương ngọt, mầm gừng tương ngọt của nhà ngươi, phu nhân thích ăn bát bảo vinh tương ngọt, rau thập cẩm tương ngọt. . .
Nghiêm các lão thuộc như lòng bàn tay, vẻ mặt như nhớ lại cười nói:
- Các ngươi đưa dưa cho nhà ta cũng đã hơn 20 năm rồi chứ.
- Hồi tướng gia. - Trương Đức Quý nói: - Đã 20 năm rồi, khi cha tiểu nhân còn sống đưa 13 năm, sau khi tiểu nhân tiếp nhận thì đây là năm thứ chín rồi ạ.
- Hơn 20 năm a. - Nghiêm Tung cảm khái nói: - Lão phu cũng sắp về với tổ tiên rồi, sau này ngươi cũng không cần đưa nữa. Lão phu sẽ đề danh cho tiệm nhà ngươi, coi như là có trước có sau vậy.
Nghiêm Niên liền đỡ Nghiêm Tung đi về hướng thư phòng. Thẩm Mặc cũng đi vào. Trương Đức Quý thì đi cuối cùng, hắn có vẻ bối rối khi nhìn bóng lưng của mấy vị đại nhân, nhưng vẫn thở dài rồi đi theo vào.
Khi hắn đi vào thì Thẩm Mặc và Nghiêm Niên đã trải ra giấy Tuyên Thành, mài xong mực, lão Nghiêm Tung cầm lấy cây bút lông mao lợn to, bắt đầu vận khí điều tức, tinh thần ngưng khí, mặc dù đã 80 tuổi nhưng tay cầm bút vẫn vững như Thái Sơn, ba chữ 'Lục Tâm Cư' viết ra kết cấu cân xứng, cứng cáp hữu lực, phong phạm bậc thầy nổi bật trên nền giấy, dẫn tới Thẩm Mặc tán thưởng không ngớt, quả thật mạnh hơn chữ của mình viết nhiều. Nghiêm Niên thì càng luôn miệng trầm trồ khen ngợi.
Nghiêm Tung tay trái cầm lấy ống tay áo phải, tay phải đặt bút viết, nhìn kỹ tác phẩm của mình, lão thoả mãn gật đầu nói:
- Xem ra công lực vẫn còn!
Nghiêm Niên ở một bên cười nói với Trương Đức Quý:
- Tổ tiên ngươi được thần linh phù hộ thì mới được mặc bảo của các lão, mỗi chữ này là vạn kim đấy, còn không mau dập đầu tạ ân.
Trên mặt Trương Đức Quý ngoại trừ sợ hãi thì còn có sự bối rối vô cùng. Nghiêm Niên không khỏi cười nói:
- Nhìn ngươi kìa, cao hứng đến cả choáng váng luôn.
Lúc này, Trương Đức Quý rốt cuộc quỳ xuống dập đầu nói:
- Đa tạ tướng gia ưu ái, chữ này của ngài quá quý giá, tiểu điếm của tiểu nhân chỉ sợ tiếp nhận không nổi a. . .
Nghiêm Tung cười ha ha nói:
- Không sao, cứ treo lên đi. . .
Thấy lão tướng gia còn chưa minh bạch ý của mình, mũ quả dưa Trương Đức Quý rốt cuộc nhịn không được nói:
- Tiểu nhân không dám treo. . .
Lời vừa thốt ra, toàn phòng im ắng.
~~
Người ở đây đều là người thông minh, thì ngay cả Nghiêm Niên chỉ số thông minh cũng không thấp, đương nhiên minh bạch hàm nghĩa những lời này của Trương Đức Quý. . .
Nghiêm Niên buồn bực nói:
- Cứ nằng nặc xin chữ cho bằng được là ngươi, hiện tại tướng gia viết rồi nhưng ngươi lại không cần, thật là đồ không biết tốt xấu!
Hắn còn muốn mắng nhưng Nghiêm các lão đã chậm rãi đặt bút xuống, nở nụ cười như ánh mặt trời buổi xế chiều:
- Không muốn thì thôi, bỏ đi. . .
Trương Đức Quý dập đầu như giã tỏi, không ngừng giải thích:
- Tướng gia đề tự, tiểu nhân rất muốn, nhưng tệ hiệu gọi Lục Tâm Cư, là vì do sáu người hùn vốn mà mở ra, mọi việc đều phải do sáu người chúng tôi thương lượng nhất trí mới có thể quyết định, tiểu nhân sẽ trở về thương lượng với họ. . .
- Lời giải thích này của ngươi.
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Quả thật là quá thối nát.
Rồi khoát khoát tay nói:
- Nếu các lão đã nói thôi thì ngươi nhanh đi đi.
Trương Đức Quý như được đại xá, dập đầu cho các đại nhân rồi mới sợ chết khiếp chạy mất.
Trong thư phòng Nghiêm Niên vẫn còn căm giận nói:
- Ghét nhất là đám tiểu thương nhân này, vô tình vô nghĩa vô sỉ, lá gan còn nhỏ hơn lỗ kim, vừa nghe thấy chút phong thanh là chạy còn nhanh hơn thỏ?
Nghiêm các lão cười áy náy nói với Thẩm Mặc:
- Để Thẩm đại nhân chê cười rồi.
Thẩm Mặc lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Tiểu thương nhân vốn như đi trên miếng băng mỏng, một chiếc lá rơi xuống cũng sợ vào đầu. Việc binh đinh Thuận Thiên phủ niêm phong Đông Lâu biệt viện đã truyền khắp toàn thành phố, bách tính mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, tam nhân thành hổ, khó tránh khỏi mình tự hãi mình, các lão nghìn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều.
- Ha ha, không đâu. - Nghiêm Tung lắc đầu, chậm rãi nói: - Đợi đến khi ngươi 80 tuổi rồi sẽ biết nhân tình như nước, thế vị như trà, tự nhiên có thể nhìn thông suốt.
Thẩm Mặc gật đầu không hỏi gì nữa, sau đó nói thêm một lát mới đứng dậy cáo từ, Nghiêm Tung muốn tiễn y nhưng bị Thẩm Mặc kiên quyết ngăn cản, nói mãi: 'không được', thế là xin cáo lui. Nghiêm Niên nhìn lão gia, thấy Nghiêm Tung gật đầu liền đuổi theo ra ngoài.
Thẩm Mặc đã ra đến bên ngoài, cũng tính là đã hoàn thành phân nửa nhiệm vụ, hỏi rõ tiểu lại bên người rồi y lại cất bước đi về hướng nơi ở của Nghiêm Đông Lâu, tiếp tục thực hiện phân nửa còn lại của nhiệm vụ.
Đi tới viện tử tráng lệ, phi kim tức ngọc của Nghiêm Thế Phiên, Thẩm Mặc không khỏi lắc đầu đối với phẩm vị của Nghiêm Đông Lâu, không nói nhân phẩm của Nghiêm các lão thế nào, nhưng ít ra chí thú cao thượng, cách sống tao nhã, mà tại sao lại sinh ra một đứa con dung tục tầm thường như thế chứ.
Lúc này các quan sai đang đem ngọc bình phong, huyết san hô các loại bảo bối trong phòng dọn ra ngoài, cẩn thận bỏ lên xe ngựa. Tham ô hoàng đế 800 lượng mà phải dùng những thứ giá trị vạn kim này để bồi thường, lần này tiểu các lão thật đúng là lỗ vốn rồi.
Người phụ trách kiểm kê tài vật là Vương Khải Minh lên nghênh đón thỉnh an, Thẩm Mặc hỏi hắn tra thế nào rồi, Vương Khải Minh lắc đầu nói:
- Ngoại trừ những thứ bày biện trong phòng giá trị vạn kim thì cũng không có vàng bạc trang sức gì khác, cũng không có ngân phiếu cứ hay trái khoán.
Dưới sự chiếu cố của Thẩm Mặc hắn đã làm lên Hình bộ chủ sự, và vẫn rất muốn hồi báo ơn tri ngộ của Thẩm đại nhân, kết quả lần này không lục soát được châu báu gì hết, khiến tâm tình hắn hết sức chán nản.
- Ờ." Thẩm Mặc gật đầu, rồi lại nghe Vương Khải Minh như khoe khoang: - Nhưng những thứ mở mang tầm mắt cũng không ít, đại nhân nên đi vào xem sao.
- Thứ gì?
Thẩm Mặc liền đi theo hắn vào phòng, thấy mấy quan sai đang chú ý tới một cái giường to bằng gỗ lê vàng chế tác tinh xảo dài chín thước, rộng sáu thước. Họ tính khiêng cả thứ đó ra ngoài. Thấy cái giường hợp hoan rộng lớn đấy, Thẩm Mặc không khỏi lắc đầu, lại nghe Vương Khải Minh cảm thán nói:
- Thật là một chiến trường kim qua thiết mã của nam nhi! Hay là đại nhân dọn cái này về nhà luôn đi.
- Đi chết đi! - Thẩm Mặc cười mắng một tiếng, cốc đầu cho hắn một cái: - Ít nghĩ mấy cái chủ ý thiu thối đó đi!
Lúc này lại có người chui vào dưới giường, muốn nhìn xem phía dưới có cất giấu bảo bối gì không, kết quả móc ra một đống khăn lau bằng vải trắng.
- Cũng đẹp lắm đấy.
Vương Khải Minh cầm lấy một cái, thấy là dùng Hồ trù tốt nhất, mặt trên thêu tua cờ, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm, hắn đặt lên mũi hít sâu một hơi:
- Còn thơm lắm.
Hắn liền thuận tay bỏ nó vào trong người:
- Mang về để rửa mặt, cái này chắc không tính là tham ô chứ nhỉ?
- Không tính.
Thẩm Mặc lắc đầu cười. Y tinh mắt thấy trên cái khăn hình như có vết ố, lại thấy quan sai hai bên đang cười trộm, liền hỏi:
- Cái này dùng để làm gì, các ngươi biết không?
Một quan sai che miệng cười đáp:
- Tiểu nhân biết nó dùng để làm gì.
Vương Khải Minh lục lọi đống khăn mặt trên mặt đất muốn tìm mấy cái đẹp để tặng cho phu nhân, một bên thuận miệng hỏi:
- Dùng làm gì?
- Đây là khăn dơ, có người nói Nghiêm Đông Lâu mỗi khi chơi một nữ nhân thì sẽ ném một cái khăn xuống dưới giường, cuối năm thống kê lại coi có bao nhiêu cái để nhìn kết quả một năm, có người nói tối đa một năm có tới hơn 100 cái." - Quan sai kia cười đáp.
Bao gồm cả Thẩm Mặc, mọi người đều khen:
- Tiểu các lão trâu thật đấy!
Chỉ có Vương Khải Minh thì tái cả mặt, vội vàng ném đi cái khăn trong người, nói:
- Phì phì, thật buồn nôn!
Lãi nghĩ đến lúc nãy mình còn ngửi qua một cái, hắn liền che miệng lại rồi chạy ngoài, chẳng mấy chốc nghe được tiếng nôn mửa vang lên.
Trong căn nhà cũ của Nghiêm Thế Phiên vẫn chưa lục soát được vàng bạc châu báu gì, nhưng các loại dâm khí(chắc sex toy) lạ lùng thì tìm thấy không dưới 1000 cái, có cấu tứ xảo diệu, có dùng vật liệu trân quý, đại thể đều là thứ Thẩm Mặc chưa từng thấy qua, thậm chí không biết tên. Số này tuyệt đối có thể mở một khu triển lảm đỉnh cấp về văn hóa tình dục Minh triều.
Tuy nhiên tại bên kia thì Đồ Lập thu hoạch lại khá phong phú, tổng cộng lục soát được 2 vạn lượng hoàng kim, 50 vạn lượng bạc, 800 viên Đông châu, trang sức các màu 12 rương, cùng với. . .một số lượng lớn dâm khí.
Hai người bàn bạc. Vàng bạc trang sức thì phân chia, số đồ chơi dâm khí cũng không biết Nghiêm Thế Phiên đã dùng qua hết chưa, cho nên một cái không để lại, tất cả đều đưa vào sổ rồi trình vào cung, sau đó hai người tới Tây Uyển phục mệnh.
Kỳ thật là hai con mọt sách họ ít thấy nên mới làm lạ, khi Gia Tĩnh người ta vừa thấy số 'đồ chơi' này lại biểu hiện hết sức bình tĩnh, chỉ là ca ngợi:
- Người này biết chơi thật đấy.
Nghĩ đến năm đó khi hoàng thượng còn trẻ cũng chơi qua thứ này không ít, đương nhiên không cảm thấy hiếm lạ, còn trách cứ hai người Thẩm Mặc:
- Thứ này tùy tiện xử lý là được rồi, còn đưa vào cung làm gì?
Hai người bất đắc dĩ đáp ứng, thầm nghĩ, chúng ta còn tưởng rằng mấy đồ chơi này rất hiếm lạ nữa chứ.
Xem hết danh sách xét nhà, Gia Tĩnh nói với Đồ Lập:
- Đồ ái khanh có thể về trước rồi.
Đồ Lập có chút đố kị nhìn Thẩm Mặc một cái, đành phải ngoan ngoãn lui xuống.
Đợi Đồ Lập đi ra ngoài, Gia Tĩnh mới hỏi Thẩm Mặc:
- Tâm tình của lão Nghiêm Tung vẫn tốt chứ?
Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Rất tốt, hình như các lão cũng đã nhìn ra, cũng không buồn cho lắm, còn muốn tiến cung tạ ân nữa.
Gia Tĩnh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói:
- Nếu như hắn đã sớm nhìn ra, thế sao còn rơi vào kết cục thế này chứ?
Thẩm Mặc không biết lời này có thâm ý gì, y đành phải khuyên nhủ:
- Nghiêm các lão nói, ông ấy có thể được bình thường trí sĩ, Nghiêm Thế Phiên cũng bảo vệ được tính mệnh, đó đã là hoàng ân rất lớn rồi, không còn mong cầu gì nữa.
- Ài, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nào có đơn giản như vậy? - Gia Tĩnh chỉ vào sấp tấu chương trên ngự án, nói với Thẩm Mặc: - Ngươi xem đi.
Thẩm Mặc chà sát tay rồi bước nhanh tới trước ngự án lật xem số tấu chương, tất cả toàn là buộc tội Nghiêm gia phụ tử kết bè kết cánh, bán quan bán tước, tham ô nhận hối lộ, cưỡng đoạt dân nữ. . . Tội danh nhiều như rừng, không hề có sức tưởng tượng.
Y đang nhìn thì nghe Gia Tĩnh nói:
- Không làm chim đầu đàn, chuyên đánh rắn giập đầu! Đây là thần tử của trẫm đó!
Rồi hừ lạnh một tiếng nói:
- Một tiếng chó sủa người, trăm tiếng chó sủa theo, mấy thứ này trẫm nhìn chỉ thêm phiền!
Thẩm Mặc không dám nói lời nào, bởi vì mỗi một câu nói ở chỗ này đều có thể bị viết vào sinh hoạt chú của hoàng đế, nói không chừng tương lai một ngày nào đó sẽ gặp phải phiền phức gì cũng nên.
Lại nghe Gia Tĩnh hỏi một câu:
- Người bỏ đá xuống giếng rất nhiều a. Bình thường bao nhiêu người nghìn vàng cầu một chữ của Nghiêm Tung mà không thể được, có người nói có tiệm dưa góp đã cầu bao nhiêu năm, Nghiêm Tung rốt cuộc đáp ứng, gọi ông chủ tiệm vào gặp mặt, muốn trước mặt đề chữ cho hắn, ai ngờ ông chủ nghe nói Nghiêm Tung bị rơi đài rồi, thế là không cần nữa. Có chuyện như vậy sao?
- Có ạ.
Thẩm Mặc không khỏi rùng mình, thầm nghĩ, lẽ nào nhất cử nhất động của Nghiêm các lão gia đều nằm dưới mi mắt của hoàng đế? Vừa nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, bởi vì nếu như nói vậy thì Nghiêm Tung đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi, sao có thể còn làm cho hoàng đế nhẹ dạ như vậy? Cho nên tám phần mười là mũ quả dưa Trương Đức Quý kia bị mật thám kiểm tra rồi. Nhưng y vẫn không dám chậm trễ, ăn ngay nói thật:
- Thần lúc đó cũng có mặt, quả thật như vậy.
- Hừ!
Gia Tĩnh hừ lạnh một tiếng:
- Đánh chó còn phải biết nhìn mặt chủ. Nghiêm Tung hầu hạ trẫm hơn 20 năm, không có công lao cũng có khổ lao, trẫm bảo hắn trí sĩ, chính là biểu thị chuyện cũ sẽ bỏ qua! Ai còn dám tóm không tha, chính là không xem trẫm ra gì!
- Vâng!
Thẩm Mặc vội vàng đáp lời, lại oán thầm, ta cũng vậy nghĩ như vậy, ông lại làm gì được ta?
- Ngươi tự mình đi một chuyến. - Gia Tĩnh phân phó: - Đến nhà Nghiêm các lão, mang mấy chữ mà hắn đề cho ông chủ tiệm dưa đó tới đây cho trẫm.
- Tuân mệnh. - Thẩm Mặc lại đáp lời, nhỏ giọng hỏi: - Vậy hoàng thượng còn có gặp Nghiêm các lão nữa không, thần cần phải nói lại với ông ấy.
- Bỏ đi. - Gia Tĩnh lắc đầu, có chút gian nan nói: - Không gặp, lề mề làm cái gì nữa?
- Vâng.
Thẩm Mặc vội vàng ra khỏi Tây Uyển rồi quẹo hướng tây, đảo mắt đã đến nhà Nghiêm các lão.
~~
Nghiêm Niên vừa thấy Thẩm Mặc trở lại thì không khỏi hít một hơi lạnh:
- Còn muốn xét nhà nữa hả?
- Không phải là xét nhà, là hỏi bức chữ kia của các lão. - Thẩm Mặc vung tay nói: - Ngươi mau dẫn đường đi, hoàng thượng còn chờ đưa về kìa.
Nghiêm Niên không dám chậm trễ, vội vàng dẫn y đi gặp Nghiêm Tung, Thẩm Mặc nói rõ ý đến đây, Nghiêm Tung nói:
- Đã vứt đi rồi, còn giữ làm gì nữa?
- Vậy làm phiền các lão viết một cái khác đi. - Thẩm Mặc cười bồi: - Hoàng thượng còn đang cần đấy.
- Được.
Nghiêm Tung không biết hoàng đế muốn làm gì, nhưng thói quen bao nhiêu năm đã làm lão coi lời nói của hoàng đế trở thành chỉ thị tối cao, rất nhanh lại viết ra một bộ 'Lục Tâm Cư' càng đẹp hơn.
Thẩm Mặc thổi cho mực khô đi, kẹp nó vào trong biển gỗ rồi sai hai tiểu thái giám khiêng, vội vàng trở lại Tây Uyển.
Gia Tĩnh vừa nhìn, a, còn rất mới.
Thẩm Mặc nói:
- Là mới viết ạ.
Gia Tĩnh gật đầu, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn ba chữ 'Lục Tâm Cư', qua một hồi mới hỏi:
- Vì sao gọi Lục Tâm Cư? Tên là lạ.
Thẩm Mặc vội vàng giải thích:
- Có người nói tiệm dưa này là do sáu huynh đệ họ Trương mở, bởi vậy đặt tên 'Lục Tâm Cư' ."
Gia Tĩnh nghe vậy lắc đầu nói:
- Không ổn, không ổn, sáu người tới sáu cái tâm, vậy còn không phải lộn xộn rồi sao?
Rồi đưa ánh mắt nhìn ra mây trôi trên bầu trời ngoài điện, buồn bã nói:
- Nhân tâm như nước, dân động như yên. . Đại Minh triều hiện tại cả 6000 vạn nhân khẩu, cứ theo họ nghĩ thì đó là 6000 vạn cái tâm, ngôi vị hoàng đế này trẫm sao làm sao mà làm?
Thẩm Mặc nghe hoàng đế thoại lý hữu thoại, hình như đã hơi hiểu ý tứ của Gia Tĩnh rồi.
Quả nhiên, liền nghe Gia Tĩnh nói:
- Ngươi là tài tử của trẫm, thử nói xem nên sửa thế nào mới tốt?
Thẩm Mặc thầm nghĩ, đời trước hình như mình có nghe nói qua một cái 'Lục Tất Cư', tên rất êm tai, y bén nói:
- Lấy ngu kiến của thần thì cũng không cần sửa gì nhiều, chỉ cần trên chữ tâm thêm một nét, đổi 'tâm' thành 'tất'! Lục hợp nhất thống, thiên hạ nhất tâm! Tên hiệu gọi là Lục Tất Cư, hoàng thượng nghĩ như thế nào?
- Lục hợp nhất thống, thiên hạ nhất tâm? Lục Tất Cư? - Gia Tĩnh nghe vậy trước mắt sáng ngời, nhịn không được vỗ tay, cười nói với Hoàng Cẩm ở bên cạnh: - Thế nào, môn sinh của trẫm so với Dương Thăng Am ra sao?
- Dương Thăng Am sao có thể so được với Thẩm đại nhân chứ. - Hoàng Cẩm dõng dạc nói: - Hắn cũng chỉ là trạng nguyên mà thôi, còn Thẩm đại nhân lại là lục nguyên!
Nghe xong lời này, Thẩm Mặc xấu hổ đến nỗi hận không có cái lỗ nào để chui vào. Trên vấn đề học vấn thì Dương Thận được công nhận số một số hai trên lịch sử Đại Minh, cho dù y và Thương Lộ cộng lại cũng chỉ nhìn được bóng lưng của hắn, muốn đánh đồng, chẳng qua là tự rước lấy nhục.
Nhưng Gia Tĩnh không quản nhiều như vậy, chỉ cần ông ta cảm thấy có người có thể hơn được Dương Thăng Am đáng trách thì đã rất hài lòng rồi. Ông ta lại bảo Hoàng Cẩm:
- Mài mực.
Hoàng Cẩm vội vàng đem một đoạn chu sa nghiền vào trong ngự nghiên ở trên bàn, cũng chấm sẵn mực cho cấy ngự bút số lớn nhất.
Gia Tĩnh cầm lấy, vận đủ khí lực, ở trên chữ 'tâm' Nghiêm Tung viết nặng nề bỏ thêm một nét phẩy. Ngắm nhìn một bút như huyết hồng nhất đao, trong đôi mắt Gia Tĩnh lóe lên lãnh quang:
- Trên đầu chữ tâm là một cây đao, ai dám động tâm tư như Trâu Ứng Long nữa, sẽ không thể thiếu một cây đao này!
- Hoàng thượng bớt giận. - Bọn thái giám vội vàng cúi người nói.
- Thẩm Mặc! - Gia Tĩnh trầm giọng nói.
- Có thần. - Thẩm Mặc vội vàng ôm quyền nói.
- Đưa bức tự biểu này cho hiệu bán dưa kia. - Gia Tĩnh điềm nhiên nói: - Mệnh cho họ ngay hôm nay phải khắc biển treo lên, để cho mọi người toàn kinh thành phải thấy được!
- Tuân chỉ!
Thẩm Mặc đáp lời, trong lòng lại than thở: 'Thực sự là phía trên động miệng, phía dưới chạy gãy chân, xin lỗi các kiệu phu ha.'
~~
Nghiêm các lão thủy chung không đợi đến khi hoàng đế triệu kiến, rốt cuộc ba ngày sau mang theo tiếc nuối tràn đầy rời khỏi phủ đệ đã từng là của mình, cuối cùng nhìn lại từng tấm ngói vàng tường đỏ thấp thoáng sau cung điện sừng sững của Tây Uyển một lần, thực sự là gần ngay trước mắt, lại như cách thiên hà! Con người đó lão đã hầu hạ vài chục năm, nhưng ngay cả nhìn mình một lần cũng không muốn, lão không khỏi tự hỏi, cả đời này của mình, tới cùng là thành công, hay là thất bại?