Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 629: Đường nào đây?




Khi biết được tin đám môn nhân của mình toàn quân bị diệt, Nghiêm Thế Phiên đang hoang dâm giữa ban ngày, hắn quát thảo đuổi đám vũ kỹ trần như nhộng đi, loạng choạng nhảy xuống giường, kích động gầm lên:
- Tìm tên Mậu Trung đó tới đây cho ta.
Mậu Trung chính là tên của Viên Vĩ.

Hiện giờ Nghiêm các lão ngày đêm ở trong Tây Uyển, Nghiêm phủ hoàn toàn thành thiên hạ của Nghiêm Thế Phiên, nghe lời Tiểu các lão, đám hạ nhân chạy tới đít xì khói tới nhà Viên Vĩ.

- Tên họ Viên kia, con mẹ nó, thấy thuyền lão tử đi ngược gió, nên muốn đổi thuyền khác à?
Nghiêm Thế Phiên vừa mặc bừa y phục lên người, vừa xả họng chửi bới:
- Tưởng cánh mình mạnh rồi, muốn bay riêng à, lão tử sẽ bóp chết ngươi...

Một loạt lời thô tục bẩn thỉu tuôn ra, làm đám môn nhân bồi tiếp hắn hắn dâm loạn cúi đầu xuống, bọn chúng toàn là quan viên nhỏ tứ ngũ phẩm, sao dám tùy tiện bình phẩm Viên thượng thư đang như mặt trời chính ngọ.

Nửa canh giờ sau, hạ nhân quay về báo cáo:
- Viên bộ đường không có nhà.

- Hôm nay không phải hưu mộc, ông ta đi đâu.
Con mắt duy nhất của hắn án lên vẻ tàn bạo.

- Đi ... Đi ...
Tên hạ nhân đó cứ ấp a ấp úng.

- Có rắm thì mau đánh đi.
Nghiêm Thế Phiên cầm chén ném mạnh, trúng ngay trán người đó, tức thì máu tươi lai láng, hạ nhân đó khóc gào:
- Tới nhà Từ các lão rồi ...
Nói xong ôm đầu co mình lại, đợi trận đòn tàn tệ hơn của Tiểu các lão.

- Cái gì?
Sắc mặt Nghiêm Thế Phiên tức thì trắng bệch, không nổi khủng đánh người, ngồi phịch xuống giường, hai mắt thất thần:
- Thật thế sao?

Hạ nhân dè dặt nói:
- Tiểu nhân đã xác minh rồi, Viên bộ đường đúng là tới nhà Từ Giai.

- Xem ra là thật rồi...
Nghiêm Thế phiên không còn sức để nổi giận nữa, phất tay:
- Các ngươi lui đi.

Đám mèo mả gà đồng nói nhỏ:
- Chúng tôi ở lại bồi tiếp Tiểu các lão.

- Xéo.
Nghiêm Thế Phiên rống lên, làm đám đông hoảng loạn chạy sạch, hắn nằm ngửa ra giường, lầm bẩm:
- Kẻ bỏ ta đi chẳng thể giữ lại, ngài hôm qua mãi chẳng còn ...
Mặt ngoài vẻ hung tợn ra, còn không che giấu được lạc lõng và sợ hãi.

Nghiêm Thế Phiên xưa nay luôn cuồng vọng tự tin, khi thủ hạ đại tướng liên tiếp rớt đài, cũng chẳng có chút bi thương nào. Sao lại vì một Viên Vĩ không thân thiết gì mà xuống tinh thần như thế?
Nguyên nhân người này, cùng người đại biểu sau lưng ông ta, là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.

Nghiêm Thế Phiên không phải kẻ ngu xuẩn, sở dĩ hắn lún sâu vào bùn như ngày nay không phải là vì hồ đồ càng lún càng sâu, mà vì không kiềm chế được dục vọng của bản thân.
Hắn cực rõ, cảm quan của Gia Tĩnh với mình rất tệ, cũng nghe nói Lam Đạo Hành nói mình có tướng "hại chủ". Cho nên hắn hiểu hoàng đế tha thứ cho mình, là không nỡ tát vào mặt cha già của hắn.
Hai nữa là Nghiêm gia gây dựng thế lực trong triều hai mươi năm, qua nhiều quan hệ với quan viên trọng yếu, nếu Nghiêm gia đổ, Đại Minh cũng chấn động, Gia Tĩnh lười biếng sợ việc lại tuổi già toàn thân bệnh tật không muốn thấy việc này.

Nhưng Nghiêm Thế Phiên cũng biết, ngày tháng như vậy không dài, vì kẻ mù cũng nhận ra, hoàng đế dung túng nâng đỡ Từ Giai, thậm chí giúp Từ Giai tước bớt thế lực cha con hắn.
Hiển nhiên hoàng đế muốn thông qua phương thức mưa dầm thấm đất này, thực hiện bình ổn thời quá đổ chuyển giao quyền lực, giảm bớt tác động tới triều đình...

Đại trượng phu không thể một ngày không quyền.

Nghiêm Thế Phiên sao chấp nhận vận mệnh đó, hắn phải đấu tranh! Người khác sợ Gia Tĩnh chứ hắn căn bản không sợ, hắn nhìn thấy bản chất ngoài mạnh trong yếu của Gia Tĩnh, hắn phải chém đứt nanh vuốt của Gia Tĩnh, che mắt của Gia Tĩnh, muốn đấu với vị hoàng đế mạnh nhất gần trăm năm qua, xem xem mình có vượt qua được cửa ải này không.

Đương nhiên, hắn không gửi gắm hi vọng vào hoàng đế hiện nhiệm nữa, huống hồ theo hắn, Gia Tĩnh chẳng qua nổi mấy năm nữa.
Cho nên hắn đem ánh mắt chuyển sang hai vị hoàng tử. Dụ vương xưa nay không hợp với hắn, hơn nữa quy tụ bên Dụ vương toàn Thanh Lưu, hắn không xen vào được. Vì thế hắn đặt cược vào Cảnh vương, dù sao Cảnh vương có đứa cháu trai duy nhất của Gia Tĩnh đế, dù sao hai bọn chúng quan hệ tốt đẹp.
Tuyệt hơn nữa, Cảnh vương là tên ăn hại không hơn không kém, mấy sư phụ của Cảnh vương toàn là thư sinh vô dụng, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải dựa vào hắn.
Khi ấy hắn leo lên tột đỉnh quyền lực, một tay che trời, đầy tất cả kẻ từng hại hắn vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Cho nên hắn đi nịnh bợ Cảnh vương, nâng đỡ Viên Vĩ, thậm chí Đường Nhữ Tiếp chiếm lấy Tô Châu mà hắn thèm khát, hắn cũng nhịn. Vì làm tốt quan hệ với Cảnh phái, sẽ có ngày hắn đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Ai ngờ Viên Vĩ là con sói nuôi mãi không chịu thân, không báo đáp ân nâng đỡ của hắn thì thôi, lại còn đi nịnh bợ Từ Giai, chẳng lẽ thấy Nghiêm Thế Phiên này đã hết thời? Muốn leo cao chỗ khác?

Sợ hãi tức giận nghi ngờ nổi lên, Nghiêm Thế Phiên không nằm nổi nữa, rời giường quát:
- Thay y phục cho lão tử, ta phải đích thân tới Viên gia một chuyến.

Tuyệt đối không thể mất cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, nếu không hắn toi đời là cái chắc.

Hạ nhân mang y phục tới, thấy áo tang vãi thô, Nghiêm Thế Phiền chửi bới:
- @#$ ! Ai lại mặc thứ y phục này ra đường.

Hạ nhân giải thích:
- Ngài có tang phải mặc như thế, nếu không người ta nói ra nói vào.

- Nói con mẹ ngươi.
Nghiêm Thế Phiên cầm gối muốn ném, tên hạ nhân ôm đầu lủi luôn:
- Tiểu nhân đổi ngay, đổi ngay ...

~~~~~~~~~~~

Nghiêm Thế Phiên đang oán trời trách đất, chửi Viên Vĩ không ra con người. Không hề biết rằng chính tính cách tàn độc có thù tất báo của hắn, mới làm Viên Vĩ nảy sinh tâm tư khác.

Nói ra, Viên Vĩ là kẻ có tài, nếu không chẳng thể vỗ mông ngựa nở hoa được, thế nhưng mặc dù ông ta hám danh lợi, mê làm quan, mộng tưởng nhập các, song thiếu khí độ đảm đương của tể tướng, gặp phải chuyện là loạn lên, sợ trước sợ sau, e này ngại kia. Mà loại tính cách này rất dễ bị người khác lợi dụng.
Năm ngoái Thẩm Mặc lợi dụng ông ta một lần thoát khỏi sự lôi kéo của Cảnh vương. Chính từ lần đó, Thẩm Mặc nhìn thấu nhược điểm của ông ta, sai Chu Thất uy hiếp, quả nhiên đạt được mục đích.

Nhưng Viên Vĩ quá sợ hãi rồi, vì giữ mạng, ông ta làm trái ý Tiểu các lão. Trước giờ làm quan ở kinh thành, ông ta tận mắt chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của Nghiêm Thế Phiên, sợ hắn tới độ đêm ngủ không yên. Biết Nghiêm Thế Phiên làm gì là không hề dung tình, đuổi cùng giết tận kẻ phản bội mình, cho nên không lấy nổi dũng khí tới trình bày rõ với hắn ...
Kỳ thực hiện giờ Nghiêm Thế Phiên thất thể, chỉ có thể chửi ông ta một trận, chứ chẳng thể làm gì khác. Nhưng Viên Vĩ không nhận ra thế thời thay đổi, cho nên luôn cho rằng Nghiêm Thế Phiên không thể đánh bại.

Viên Vĩ nghĩ đi nghĩ lại, nói với bản thân :" Chỉ còn cách lấy độc trị độc, kiếm chỗ đáng tin cậy dựa vào thôi." Có thể bảo vệ được ông ta, trừ Từ Giai ra không còn người thứ hai nữa.

Viên Vĩ nghĩ mãi, dù Từ Giai không thân với Cảnh vương, nhưng cũng chẳng qua lại gì với Dụ vương, căn bản không có xung đột lợi ích. Nếu như tới nói khéo, nhất định Từ các lão sẽ vui mừng.

Nhưng phải lấy thân phận gì tới thăm Từ Giai đây?

Viên Vĩ quyết định lấy lễ sư đồ, chẳng phải là cố lôi kéo quan hệ, mà năm xưa Viên Vĩ thi tú tài, Từ Giai là đề học Chiết Giang, hai người là sư đồ thực sự.
Nhưng Từ Giai không thích tính a dua nịnh bợ của Viên Vĩ, mà Viên Vĩ có danh xưng "thiên ạ đệ nhất thanh từ". Là nhân vật Gia Tĩnh không thể thiếu, không muốn xuống nước với Từ Giai, vì thế quan hệ sư đồ nhạt dần.

Chính lúc ông ta đang chần trừ thì Từ Giai lại phái người mang thiếp tới, mời ông ta đến phủ.

Cầu mà chẳng được, song Viên Vĩ lại chột dạ :" Bao năm không qua lại, mời mình tới làm cái gì?" Băn khoăn một hồi, liền quyết :" Cứ đi, ta không trả lời vấn đề gì, không đồng ý chuyện gì, coi như ném đá dò đường vậy."

Thế là sai người chuẩn bị lễ vật, qua trưa tới Từ phủ.

Đến nơi được Từ Giai nhiệt tình hoan nghênh, dù nhiều năm không qua lại, nhưng ân tình hương hỏa trước kia bày ra đó, nhớ lại quá khứ, cảm khái vạn phần, tâm tình đều có chút kích động ..

Đem so ra thì Từ các lão không dễ lộ tình cảm ra ngoài lại kích động hơn một chút, ông ta biểu thị vui mừng cho thành tựu ngày nay của Viên Vĩ, kiểm điểm những năm qua không đủ quan tâm, làm Viên Vĩ sống mũi cay cay, cảm xúc dâng trào :" Ông đáng lẽ sớm phải kiểm điểm với ta rồi."

Bất tri bất giác trời đã tối, Viên Vĩ thấy nên cáo từ rồi, nhưng Từ Giai lại nhiệt tình mời ở lại ăn cơm, không những bảo phu nhân làm thức ăn, còn lấy rượu quý cất giữ lâu năm mang ra mời Viên Vĩ.

Viên Vĩ mê rượu, ngửi thấy mùi rượu chân không đi nổi nữa, thầm nhủ :" Người ta nhiệt tình như thế, nói đi là đi thì thiếu lễ độ quá, thôi cứ làm vài chén rồi hẵng hay." Thế là uống cùng Từ Giai, Viên Vĩ kinh hãi phát hiện lão già mặt không có gì đặc biệt này lại tửu lượng khủng khiếp.

Thế là rượu gặp tri kỷ nghìn chén còn ít, người mê rượu thích nhất gặp được người mê rượu, hai người chén qua chén lại, bất tri bất giác trăng lên cao, cả vò rượu 5 cân không còn một giọt.

Đừng coi thường Từ Giai chẳng mấy khi uống rượu, kẻ gục trước lại là Viên Vĩ.

Viên Vĩ uống tới khi nhìn thấy Từ các lão trước mặt một biến thành ba, chén rượu rời tay, ngã lăn ra đất ngáy khò khò.

Từ Giai thở phào, thầm nghĩ :" Tên gia hỏa này tửu lượng ghê thật, nếu không có giải tửu đơn của Chuyết Ngôn, ba lão phu cũng chẳng phải đối thủ của hắn." Liền sai hạ nhân hầu bên cạnh:
- Bảo với tùy tùng của Viên bộ đường, ông ta uống say rồi, có ngủ qua đêm ở đây không?"

Tùy tùng của Viên Vĩ được chuyển lời, bàn với nhau :" Nếu ở lại đây thì phải trả lời với phu nhân ra sao?" Liền khách khí nói:
- Đa tạ thiện chí của lão gia, có điều để bọn tiểu nhân đưa lão gia về vậy.

Bọn họ nói thế, Từ Giai cũng không phản đối, dùng mắt tiễn Viên Vĩ ra tận ngoài đại môn.

Từ Giai khoác áo choàng đứng giữa sân, tuy là đầu xuân, nhưng đêm vẫn lạnh buốt, ông ta kéo chặt áo choàng, khóe miệng nở nụ cười lạnh băng như trời đêm.

~~~~~~~~~~~~~~

Khi kiệu của Viên Vĩ về tới phủ thì Nghiêm Thế Phiên đã đợi ở đó ba canh giờ, so với thời gian hắn đợi người khác cả đời cộng lại còn nhiều hơn, tiêu hao hết cả kiên nhẫn của hắn.

Vừa nghe thấy Viên Vĩ đã về, Nghiêm Thế Phiên đứng bật dậy, rảo bước ra sân, quả nhiên thấy kiệu Viên Vĩ từ từ hạ xuống, không nhịn được, gằn giọng nói:
- Viên bộ đường, ông làm cao quá nhỉ, để bản quan đợi lâu lắm rồi đấy.

Viên Vĩ vốn say rồi, nhưng dọc đường kiệu lắc lư, lay tỉnh ông ta. Có điều chưa tỉnh hẳn, chỉ nửa say nửa tỉnh, nửa tỉnh nửa hồ đồ, nghe thế cũng chẳng nhận ra là ai, lè nhè nói:
- Láo toét, ngươi là cái thá gì dám quát tháo trước mặt bản quan?
Rồi kéo dài giọng gọi:
- Người đâu , đóng cửa ... thả chó ...

Người bên cạnh vội nhắc:
- Không được đâu bộ đường, đó là tiểu cac lão.

- Tiểu, tiểu các lão là cái thứ gì?
Viên Vĩ hơi rượu bốc lên, nói thật suy nghĩ giấu trong lòng bấy lâu:
- Chẳng qua là cái thằng dựa vào chơi cha mà làm ra vẻ, nếu không có Nghiêm các lão, hắn chẳng là cái chó gì.

Nghiêm Thế Phiên nổi giận sôi gan, dù là ban đêm, dù là trong sân, nhưng vẫn nhìn thấy mặt hắn sa xầm, còn quai hàn bành lên, đi nhanh tới trước, đẩy hạ nhân Viên phủ ra, giật rèm kiệu xuống, con mắt duy nhất chiếu vào Viên Vĩ:
- Họ Viên, ngươi to gan thật đấy.
Nếu chẳng phải ngửi thấy mùi rượu nồng nặc hắn đã dùng những lời khó nghe hơn.

Viên Vĩ mắt lờ đờ nhìn Nghiêm Thế Phiên:
- Ha ha, thì ra ngươi là .. Là...
Đầu ngoẹo sang nửa ngày trời, cuối cùng nhận ra tên béo một mắt, hơi rượu mất sạch, mặt trắng bệch, mồ hôi như tắm, lắp bắp nói:
- Tiểu, tiểu các lão ...
Hai chân mềm đi, quỳ ngay trong kiệu:
- Hạ quan say rượu thiếu hỗn hào, mong tiểu các lão thứ tội.

Nghiêm Thế Phiên phất ống tay áo:
- Vào phòng nói chuyện.
Nói xong quay người vào phòng.

Viên Vĩ loạng choạng đứng dậy, nhưng tứ chi mềm oạt, chẳng có chút sức nào. Thấy Viên bộ đường cựa mình trên mặt đất, vội đỡ ông ta dậy, xách vào phòng.

Lúc này Nghiêm Thế Phiên đã ngồi giữ phòng, thấy hạ nhân đỡ Viên Vĩ ngồi xuống ghế đối diện, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Có cho ngươi ngồi sao?

Viên Vĩ vội nói:
- Buông ta ra...
Người bên cạnh buông tay, ông ta ngã ngay xuống trước mặt Nghiêm Thế Phiên:
- Hạ quan hỗn hào, mong tiểu các lão bớt giận.

- Bảo bọn chúng lui cả đi, trừ khi ngươi chê chưa đủ mất mặt.
Nghiêm Thế Phiên lạnh lùng nói.

- Lui cả đi...
Viên Vĩ quay đầu trừng mắt nhìn gia nhân, bọn họ liền đi ra đóng cửa lại.

- Hôm nay ta đợi ngươi ba canh giờ.
Nghiêm Thế Phiên đưa ba ngón tay ngắn ngủn ra:
- Lão tử sắp năm mươi rồi, chưa bao giờ đợi ai lâu như thế.

- Hạ quan đáng chết ...
Viên Vĩ tát mình hai cái:
- Có điều hạ quan thực sự không biết hôm nay đại nhân sẽ tới, nếu không cho dù là Phật Tổ mời cũng ngàn vạn lần không ra ngoài.

- Như Lai Phật Tổ mời cũng không đi?
Nghiêm Thế Phiên tức thì nổi giận, châm chọc:
- Xem ra trong lòng ngươi, vị Từ sư phụ đó còn lợi hại hơn Như Lai Phật Tổ.

- Không có chuyện đó, không có ...
Viên Vĩ phủ nhận hết:
- Hạ quan tới nhà Từ các lão, chẳng qua là ăn bữa cơm rau mà thôi.

- Cơm rau mà thôi.
Nghiêm Thế Phiên vểnh râu trợn mắt, nước bọt phun cả lên mặt Viên Vĩ, rống lên:
- Là ăn cơm nhập bọn chứ gì! Ngươi làm môn nhân của ta thi trượt hết, nhưng lại chọn hai đứa học sinh của Thẩm Mặc vào hai vị trí đầu, còn vô số môn nhân Từ đảng thi đỗ! Vốn là thứ cho ta, lại thành công đầu cho ngươi đi thay phe đối cánh.
Nghiêm Thế Phiên mắt trợn to như cái chuông, nhìn ông ta trừng trừng:
- Ngươi đừng có quên, kẻ hai chủ xưa nay chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp! Giúp Từ Giai hạ bọn ta, cái ghế trong nội các cũng không tới lượt ngươi đâu.

- Oan uổng quá tiểu các lão.
Viên Vĩ kêu trời:
- Là Từ các lão mời, hạ quan phải tới đối phó cho có, chỉ uống rượu tán gẫu, không nói chút gì hữu dụng, đâu ra phản bội gì cơ chứ.

- Không có là tốt nhất.
Nghiêm Thế Phiên cười lạnh:
- Ngươi đừng có quên ai đưa ngươi lên.

- Hạ quan không quên, là tiểu các lão..

Nghiêm Thế Phiên vỗ vỗ đỉnh đầu ông ta:
- Ta có thể đưa ngươi lên, cũng có thể kéo ngươi xuống, dẫm nát ngươi.

- Vâng..
Viên Vĩ cúi đầu xuống.

Tiểu các lão rất hài lòng với thái độ của ông ta, mặc dù sắc mặt Viên Vĩ khó coi, nhưng hắn cho rằng là vì rượu gây ra. Phát uy xong, cuối cùng nói ra dụng ý chuyến đi này:
- Ta có một thứ, đã soạn sẵn cho ngươi, theo đó mà làm.
Nói xong lấy trong lòng ra một thứ vỗ lên bàn, rồi đi thẳng.

Viên Vĩ nhìn kỹ, chỉ thấy một phong thư viết :" Thần Viên Vĩ hặc Trương Cư Chính cuồng vọng làm trái chức trách!" Ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm:
- Thế này chẳng phải dồn ta vào đường cùng sao?