Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 600: Wellcome tuyên phủ




Đêm lạnh, sao thưa. Trời tối mây mờ.

Phủ tổng đốc, trong phòng tiếp khách dưới sự bảo vệ trùng trùng, Thẩm Mặc và Niên Vĩnh Khang cũng một đêm chưa ngủ. Vì xua đuổi thời gian, trốn tránh ma ngủ, hai người vẫn chơi cờ suốt. Niên Vĩnh Khang xuất thân binh nghiệp, hắn chỉ thích chơi cờ tướng, không hứng thú mấy với cờ vây. Mặc dù Thẩm Mặc trái ngược với hắn, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện phụng bồi.

Ban đầu Niên Vĩnh Khang vẫn tràn đầy hăng hái, nhưng Sở hà Hán giới*, phi ngựa cưỡi tượng vài nước cờ đều bị đánh cho tơi bời tan tác, hắn rốt cuộc biết kỳ lực của song phương kém quá xa, dần dần cũng mất đi hăng hái. Hắn cầm một quân cờ kề cà không chịu đi, đoạn hỏi Thẩm Mặc:
- Đại nhân, nếu như những người đó không đến thì làm thế nào?

/*Con sông chia hai quân trên bàn cờ tướng.

Thẩm Mặc nâng chung trà lên, uống một ngụm rồi mỉm cười nói:
- Nếu họ không đến? khó nói. Chúng ta vẫn phải làm thật.

"Ờ. . ." Niên Vĩnh Khang gật đầu, khóe miệng nhưng nở nụ cười khổ:
- Vậy sự tình phải làm lớn rồi.

- Đúng vậy.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Không đến vạn bất đắc dĩ, quả thật không thể làm vậy.
Rồi mỉm cười nói:
- Nhưng mà ta tự tin, trước khi hừng đông sẽ thấy được kết quả.

- Đại nhân vẫn còn rất tự tin. . ." - Niên Vĩnh Khang cười nói.

- Hả?
Thẩm Mặc liếc hắn một cái:
- Xem ra trong lòng ngươi vẫn còn lo lắng à.
Rồi cười thần bí, thấp giọng nói:
- Vậy để ta cho ngươi một viên định tâm hoàn -- ta không phải chiến đấu một mình.

Niên Vĩnh Khang có chút hồ đồ nói:
- Lẽ nào còn có nhân vật lợi hại khác đang ở Tuyên Phủ sao?

- Không có. . .
Thẩm Mặc lắc đầu, chỉ tay vào bàn cờ:
- Nó giống vậy bàn cờ này, ngươi không thể chỉ để ý vào chém giết, phải đứng cao hơn, nhìn xa hơn. Kỳ thật Tuyên Phủ này cũng giống như chiến trường. Chúng ta, Dương Thuận Lộ Giai, còn có người dân Tuyên Phủ giống như tam phương quân đội đối chọi nhau. Trước trận tuy xung phong rất quan trọng, nhưng nơi chân chính quyết định thắng bại có lẽ nằm ngoài chiến trường mấy trăm dặm. Ngươi hiểu chưa?

Niên Vĩnh Khang cái hiểu cái không nói:
- Ý của đại nhân là, trong trận chiến này, quyết thắng nó nằm ngoài thiên lý?

- Mặc dù không ở giữa thì cũng là không xa thôi. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Ngươi là ân nhân của lão sư ta, thì cũng là ân nhân của ta, cho nên ta không nói gạt ngươi -- hiện tại triều đình mặc dù nhìn như hết thảy vẫn như xưa, kì thực nó đã đến điểm tối trước ánh bình minh, tới bước ngoặt then chốt rồi. Đây là điều mà các phương thế lực đều biết rõ ràng. Tất cả mọi người tại cái thời khắc đó đang làm chuẩn bị toàn lực để nhìn vào mỗi sự kiện nhìn như đất bằng dậy sóng, mà cũng đều là một trận liều chết quyết đấu!
Rồi liếc hắn một cái, chậm rãi nói:
- Tuyên Phủ ở đây cũng không ngoại lệ.

Y cũng chỉ nói vậy rồi ngưng, nói nhiều hơn thì lại không thích hợp.

Niên Vĩnh Khang nghe được mà kinh tâm động phách, hơn nửa ngày hắn mới nuốt nước bọt nói:
- Nói như vậy, lần này chúng ta là thắng chắc rồi?

- Không thể nói vậy.
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Nó vẫn giống như chiến tranh, dù cho thống soái mưu đồ cao siêu tới đâu, hậu cần cung ứng sung túc cỡ nào, mà tướng sĩ tiền tuyến không liều mạng tác chiến, thì thủ thắng cũng là uổng công.

- Ta hiểu rồi. . .
Niên Vĩnh Khang chậm rãi gật đầu nói:
- Ý của đại nhân là, hiện tại chúng ta cần phải dứt bỏ tất cả lo lắng, thoải mái mà đánh một trận!

- Không sai.
Thẩm Mặc tán dương gật đầu:
- Ngộ tính của ngươi cũng tốt thật đấy.
Rồi nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý:
- Không nên chỉ chịu thiệt tại Tuyên Đại, ngươi phải nhận được sân khấu rộng lớn hơn.

Cái này cho dù ngộ tính không tốt cũng nghe hiểu được, Niên Vĩnh Khang kích động quì xuống một gối nói:
- Tạ đại nhân tài bồi!

Thẩm Mặc cười nâng hắn dậy:
- Ngoại nhân như ta cũng chỉ có thể đưa ra kiến nghị, then chốt vẫn phải nhìn ngươi làm thế này, làm tốt thì mới được người chấp nhận.

Lúc này gà đã gáy lần đầu, Niên Vĩnh Khang nhỏ nhẹ nói:
- Trời sắp sáng rồi...

Thẩm Mặc gật đầu, trầm giọng nói:
- Không quản tốt xấu, kết quả cũng sắp thấy rồi.

Một câu nói để lộ ra tâm lý của y, thì ra cũng không phải chắc chắc như vậy.

Một khắc đồng hồ sau, kết quả quả nhiên xuất hiện. Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện gì?

Hình như Niên Vĩnh Khang nghe ra một tia run rẩy trong đó.

- Đại nhân, Trần phủ đài dẫn theo chư vị đại nhân ở bên ngoài cầu kiến. - Tam Xích chậm rãi nói.

Sắc mặt gần như đông lại của Thẩm Mặc lập tức hòa hoãn xuống, cùng Niên Vĩnh Khang nhìn nhau cười, rồi cao giọng nói:
- Mau mau cho mời!

~~

Có nhà vui thì có nhà buồn, nhìn thủ hạ văn võ một người tiếp một người đi khỏi, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn và Lộ Giai, trong lòng Dương Thuận tràn ngập cảm giác chúng bạn xa lánh. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão Lộ, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có liều mạng với chúng thôi!

Lộ Giai cũng mặt như tro tàn, nặng nề gật đầu nói:
- Nếu không cho chúng ta đường sống, chúng ta còn quan tâm cái gì! Chỉ có thể liều một trận thôi!

- Được, nếu ngươi đã đồng ý. - Dương Thuận nói: - Ta sẽ đi triệu tập thân binh cho chúng biết mùi.

Lộ Giai dở khóc dở cười nói:
- Ta nói liều mạng không phải là ý này. . .
Rồi hạ giọng nói:
- Họ Thẩm dù sao cũng mang cái mũ khâm sai. Chúng ta không thể động võ với y được.

- Đến lúc này rồi còn quản y khâm sai hay không? - Dương Thuận trừng mắt như mắt trâu: - Bịa đại ra một lý do, nói là y nhiễm bệnh chết rồi báo lên, tiểu các lão sẽ hoà giải thay chúng ta thôi.

- Ài, giờ đã khác xưa rồi. - Lộ Giai lắc đầu thở dài nói: - Tiểu các lão cũng không cứu được chúng ta. . .

- Ngươi quá bi quan rồi đó lão Lộ. - Dương Thuận không thừa nhận.

- Nghĩ lại đi, một tứ phẩm Ngự sử nho nhỏ đơn thương độc mã tới Tuyên Phủ, dám tận diệt văn võ địa phương. Nếu không phải phía sau có chỗ dựa, y dám làm à? - Lộ Giai nghiêm mặt nói: - Trừ phi y bị điên.

- Ai làm chỗ dựa cho y? - Dương Thuận nói.

- Ngoại trừ Từ Giai còn có ai? - Lộ Giai oán hận nói: - Cũng chỉ có lão già đó mới có thể nói được tên giả dối Dương Bác kia!

- Dương Bác? Sao lại dính đến cả Dương Bác? - Dương Thuận triệt để bị hắn làm hồ đồ.

- Sao lại không dính đến Dương Bác?
Lộ Giai giọng căm hận nói:
- Ngày hôm nay chúng ta đến cớ sự này là bị kẻ khác tính kế. . . Đừng quên, con trai Thôi lão là biểu huynh của Dương Bác, bọn kia tất cả đều nghe hắn. Ngày hôm nay lão đầu này cũng lạnh lùng thản nhiên, không hề nhiệt tình tí nào. Khẳng định là trong lòng có quỷ.
Rồi nắm tay vang lên rốp rốp:
- Ta thấy tám thành là trước khi tới đây lão đã dặn dò bọn đó, chuẩn bị bán đứng chúng ta.

- Vì sao? Vì sao Dương Bác phải làm thế? - Dương Thuận vẫn còn chưa tin.

- Vì sao? - Lộ Giai cười lạnh: - Đầu xuân sang năm hắn sẽ mãn tang, đại soái và Hứa Luân đang cản trở công việc của hắn chứ sao.

- Hắn không phải là người thế đâu..." - Lộ Giai vô lực phệt mông ngồi xuống.

- Sao lại không phải? - Lộ Giai nói: - Biết không? Tiểu các lão nhìn khắp văn võ bá quan, nói 'Cái gọi là kỳ tài trên đời, phóng nhãn thiên hạ hiện nay, chỉ ba người mà thôi!'

- Hình như nghe nói qua. . ." - Dương Thuận nói: - Một là tiểu các lão, một là Lục thái bảo, một người khác hình như chính là Dương Bác.

- Tầm mắt của tiểu các lão rất cao đúng không? - Lộ Giai nói: - Lục Bỉnh tự nhiên không cần phải nói, Dương Bác đó lúc đó chẳng qua chỉ là tuần phủ Cam Túc, nhưng có thể làm cho tiểu các lão tôn sùng như vậy, đại soái nói hắn có phải là một nhân vật hay không?

- Dương Bác. . ." - Dương Thuận khẽ nhẩm cái tên này một lần, rồi lắc đầu nói: - Bỏ đi, nên nói xem hiện tại nên làm thế nào thì mới tốt đây?

- Có câu là 'không ai giúp mình bằng tự mình giúp lấy mình.
Lộ Giai mặt đầy hận ý nói:
- Cũng may chúng ta cũng có hậu chiêu!
Rồi ghé đến bên cạnh nhỏ giọng thì thầm vài câu bên tai Dương Thuận:
- Đợi Hoàng Đài Cát tới rồi, đại soái cứ làm thế này, thế này. . .

- A, thực sự phải. . .
Dương Thuận nói đến một nửa thì nghĩ đến mình vừa mới phải liều mạng, hắn cũng hạ quyết tâm:
- Được, cứ làm thế đi!

~~

Lúc tảng sáng, Thẩm Mặc kết thúc tra hỏi đối với quan viên Tuyên Phủ, nhận được lời khai của mỗi người họ, cũng có bọn họ ký tên đồng ý, đương nhiên, y cũng phát thệ bảo đảm, việc lần này sẽ không liên lụy đến những người ở đây, cùng với thân bằng hảo hữu của họ. Có đôi khi vì đổi lấy sự ủng hộ của đối phương, làm ra một số thỏa hiệp đó là điều cần thiết.

Vuốt ve sấp lời khai dày cộp, Thẩm Mặc thở phào một hơi, cười nói với mọi người đang thấp thỏm bất an:
- Có bằng chứng của mọi người, vụ án này có thể kết thúc rồi -- Dương Thuận và Lộ Giai tả hữu liên lạc, trong ngoài làm gian, sợ địch khiếp chiến, khai man chiến công, tàn hại bách tính, lừa gạt triều đình, tội chúng phạm phải to lớn hơn trời! Cho dù đại la thiên tiên cũng cứu không được chúng!
Rồi sâu thẳm thở dài:
- Trừ phi chúng chạy lên trời thôi.

Mặc dù thật sự không buồn cười, nhưng mọi người hết sức nỗ lực cười phụ họa:
- Tà không thắng chánh, tà không thắng chánh mà...

- Nói rất đúng.
Thẩm Mặc gật đầu cười cười, duỗi thắt lưng ngáp dài:
- Chư vị có thể đi về rồi, vất vả cả đêm, chắc buồn ngủ lắm.

Mọi người đều cười nói:
- Đại nhân vất vả rồi.
Liền đứng dậy đều cáo từ, Hình tướng quân lại dừng bước, nhẹ giọng hỏi Thẩm Mặc:
- Đại nhân, nếu sự tình đã làm rõ, đại nhân xem có thể nói với Cẩm Y Vệ thả các quân quan ra được không?
Mọi người nghe vậy cũng dừng bước, đều phụ họa nói:
- Đúng vậy đúng vậy. . .

Những người đó phần lớn là thân bằng thuộc hạ của họ, đương nhiên muốn bảo vệ.

Khóe miệng Thẩm Mặc nở nụ cười cổ quái, ánh mắt đảo qua mấy khuôn mặt đấy ý nài nỉ, cuối cùng lắc đầu, thong thả nói:
- Ta không thể đáp ứng.

- Vì sao?
Mọi người thoáng trở nên khẩn trương, lo lắng hỏi y:
- Đại nhân không phải nói là không truy cứu trách nhiệm của họ sao?
Có người càng sốt ruột hơn:
- Đại nhân không thể nói chuyện không tính toán gì hết a!

Chợt thấy Thẩm Mặc và Niên Vĩnh Khang nhìn nhau cười, cười đến hết sức hài lòng. Mọi người đương lúc không hiểu mô tê gì thì lại nghe Thẩm Mặc nói với Niên Vĩnh Khang:
- Niên thiên hộ giải thích một chút vấn đề này với mọi người đi.

- Được.
Niên Vĩnh Khang gật đầu cười nói:
- Chư vị đại nhân xin yên tâm, khâm sai đại nhân sẽ không nói mà không tính toán, bởi vì Cẩm Y Vệ căn bản không đi quân doanh, cũng không bắt đi quân quan gì hết...

Lời vừa nói ra mọi người đều ồ lên, khó tin nói:
- Thiệt hay giả?

- Thật hay giả, các vị trở lại khắc biết thôi. - Niên Vĩnh Khang đưa tay nói: - Mời!

Mọi người liền nửa ngờ nửa tin rời khỏi tổng đốc phủ, cũng không trở về nhà mà đi thẳng về hướng quân doanh. Khi đến đó quả nhiên tất cả như cũ, không ai bị bắt đi, cũng không có treo giải thưởng gì hết. Lúc này La phó tổng vốn tưởng rằng đã bị bắt đi đang ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện ở trước mặt mọi người, khó hiểu nói:
- Sao sáng sớm đã chạy đến đây rồi?

Mọi người lúc này mới tin tưởng, thì ra trong quân doanh chưa từng xảy ra gì hết...

- Móa, thì ra là gạt chúng ta!
Hình tướng quân xỉ vả:
- Con bà nó, bị người ta đùa giỡn như đồ ngốc.

Không ít người cũng rất phiền muộn:
- Đúng vậy, khâm sai đại nhân này cũng thật giảo hoạt, lừa cho chúng ta đều tưởng rằng bên này đã bị vạch trần, kết quả khai ra hết, ngay cả cò kè mặc cả cũng không dám. . . Kết quả, không ngờ là phô trương thanh thế! Thực sự là điên thật!

Nhưng cũng có không ít người khen Thẩm Mặc không dứt miệng. Trần phủ đài được y tán thưởng thư pháp liền vê râu nói:
- Khâm sai đại nhân quả nhiên là hảo kế sách, chúng ta biên quân bưu hãn, không khôn ngoan như quan kinh. Cẩm Y Vệ cũng không dám tùy tiện xông vào quân doanh bắt người, vạn nhất tạo thành nổi loạn không có cách thu thập, làm to chuyện, hoàng thượng khẳng định sẽ trị tội của y. . . Thậm chí không cần hoàng thượng, Dương Thuận sẽ có thể lấy cớ là ổn định quân tâm, xin vương mệnh kỳ bài chém y!

Mọi người nghe xong không khỏi gật đầu, trần phủ đài liền vẻ mặt thưởng thức nói:
- Chiêu này của y gọi là 'cầm tặc tiên cầm vương', xuất kỳ bất bị, bắt lại Dương Thuận thì bọn lính sẽ như lính rắn mất đầu, lại sợ ném chuột vỡ đồ, tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, khi lừa được lời khai của chúng ta sẽ chuyển vụ án thành thiết án. Lúc này không ai coi Dương Thuận làm tổng đốc nữa, thành Tuyên Phủ tự nhiên không loạn nổi nữa, y cũng chỉ có có công chứ không có sai lầm.

- Người này thực sự là to gan thật!

Mọi người suy nghĩ thì cảm thấy quả thật là có lý này, nếu đổi lại là mình thị họ cũng không dám làm thế đâu.

Hình tướng quân suy nghĩ một chút, rốt cuộc chịu phục:
- Người này thật là Thẩm to gan, lão Hình ta phục rồi!

Theo các học giả lịch sử khảo chứng, người Tuyên Phủ vẫn luôn gọi Thẩm Mặc là 'Thẩm to gan', chắc là có căn nguyên từ đây. Nhưng chân chính trở thành cái danh 'to gan' của y thì lại là một loạt sự kiện xảy ra phía sau...

~~

Nhìn các huynh đệ đều không sao, đám văn võ quan viên của Tuyên Phủ cũng yên tâm, trong lòng cũng thấy uể oải, cả đám ngáp ngắn ngáp dài liên tục, rồi mặc kệ biến thiên hay không biến thiên, ai về nhà nấy đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, đám văn võ quan viên Tuyên Phủ lại nhận được thông tri, mệnh bọn họ lập tức quần áo nón nảy chỉnh tề, chạy tới ngoài cửa Đông Thành, tập hợp cung nghênh khâm sai đại nhân!

Mọi người cho rằng mình đã nghe lầm, hoặc là người đưa tin nói sai. Khâm sai đại nhân đang ở trong thành, tại sao còn phải ra khỏi thành cung nghênh chứ?

- Chắc là cung tiễn mới đúng chứ nhỉ? - Trần phủ đài nghi vấn thay mọi người.

Nhưng tiểu lại đến đây truyền lời lại nói rất khẳng định:
- Chúng tôi cũng hỏi qua rồi, nhưng thị vệ trưởng của khâm sai đại nhân nhấn mạnh là cung nghênh, mà không phải là cung tiễn.

- Quái gì thế này?

Trần phủ đài nghĩ vậy, nhưng không chút nào dám chậm trễ, vội vàng mặc quan phục, ngồi kiệu chạy tới Đông Thành môn, thầm nghĩ: 'Cẩn tắc vô áy náy, cùng lắm thì đi một chuyến tay không.' khi tới cửa thành đã thấy mọi người cơ bản đã đến đông đủ cả. . . Đây là bóng ma tâm lý Thẩm Mặc đã để lại cho chúng quan viên sau khi dằn vặt nguyên một đêm, thử hỏi ai còn dám trêu chọc một kẻ to gan lớn mật, tâm cơ thâm trầm như thế chứ?

Mọi người hỏi nhau:
- Bảo ông tới cung nghênh hay là cung tiễn vậy?

Kết quả đều nói là 'cung nghênh'.

- Vậy tới cùng là vào hay là ra?

Mọi người không phải sợ chờ đợi, mà là không biết nên đợi ở hướng nào.

- Mặc kệ nó là vào hay là ra, dù sao thì đều phải cung kính.
Vẫn là hình tướng quân có chủ ý:
- Chúng ta nhìn cả hai bên là được.

Vì vậy họ chia hai bên, đứng xem bên trong và ngoài thành, nhìn xem đến cùng là vào hay là ra. Đến khi quá chán nản họ lại bày ra một cái bàn, cược xem lát nữa tới cùng là xuất cung hay là nhập cung.

Một lúc sau liền thấy cỗ kiệu của Thẩm Mặc từ trong thành nhanh nhẹn đi tới, những kẻ thắng hoan hô:
- Quả nhiên là đi ra ngoài!
Kẻ thua thì chán nản ra mặt.

Cỗ kiệu đến trước mặt, Thẩm Mặc mới đi xuống, cười nói:
- Vì sao lại nửa thì vui, nửa thì như đi đưa đám thế này?

Mọi người thầm nghĩ, còn không phải là bởi vì ngươi 'xuất cung' mà gây ra sao? Trần phủ đài khom người nói:
- Có người thấy đại nhân cao hứng, có người nghĩ chắc sắp phải chia tay với đại nhân nên đang bi thương đó thôi.

- Chia tay? - Thẩm Mặc vừa đi ra ngoài, vừa cười hỏi: - Vì sao phải chia tay?

- Không phải là bảo chúng tôi đến tiễn đại nhân sao? - Trần phủ đài nói.

- Hả? - Thẩm Mặc quay đầu lại trừng mắt với Tam Xích: - Sao ngươi lại truyền lời vậy?

Tam Xích ủy khuất nói:
- Ty chức đã nhiều lần nhấn mạnh, là cung nghênh khâm sai rồi mà.

- Quả thật là nói như vậy. - Mọi người hồ đồ: - Nhưng đại nhân rõ ràng đi ra ngoài đó mà.

- Đi cung nghênh khâm sai thôi. - Thẩm Mặc nói rồi nhìn phương xa: - Nhìn kìa, không phải là tới rồi sao!

Mọi người theo ánh mắt của y nhìn ra sơn đạo thì thấy một đội ngũ thật dài từ trên núi đang chạy băng băng xuống.

- Khâm sai đại nhân, xin hỏi người tới người phương nào? - Trần phủ đài dè dặt hỏi.

Thẩm Mặc nghiêm trang đáp:
- Khâm sai đó.

- Vậy ngài là?

Mọi người thầm nghĩ, lẽ nào y là hàng giả? Không đúng, lúc đó Dương Thuận đã kiểm tra thủ dụ đó, quả thật là của hoàng thượng viết mà!

- Ta đương nhiên cũng là khâm sai. - Thẩm Mặc nhìn mọi người bị quay cho hồ đồ, cười ha ha nói: - Ai nói chỉ có thể có một khâm sai, ta chỉ là một trong số đó mà thôi!

Mọi người đương lúc kinh ngạc thì đội ngũ của khâm sai kia đã đến, quan cầm cờ phía trước cao giọng nói:
- Khâm sai đại nhân đến tận đây, còn không mau mau quỳ nghênh.

Mọi người vội vàng quỳ xuống đất cung nghênh:
- Chúng thần cung thỉnh thánh an. . .

Đương nhiên Thẩm Mặc sẽ không quỳ, bởi vì y cũng là khâm sai, khâm sai gặp khâm sai, ai cũng không quỳ ai.

Các vệ sĩ vây quanh khâm sai đại nhân lắc mình ra lộ ra chân diện mục, không ngờ là Binh bộ hữu thị lang Đồ Lập. Thẩm Mặc cười chắp tay nói:
- Ra mắt Đô đại nhân.

Đồ Lập mặc dù là học sinh của Nghiêm Thế Phiên, còn cao hơn Thẩm Mặc một cấp, nhưng hắn không dám chậm trễ chút nào. . .Điều này không có gì ngạc nhiên, chỉ cần là kinh quan, chỉ cần còn ánh mắt thì xem qua từng trường kinh tâm động phách trong kinh đều đã sâu sắc biết được, vị tiểu Thẩm đại nhân này đã là nhân vật ai cũng không động đến được...

Hai người thân thiết chào hỏi xong, Trần phủ đài đại biểu quan viên Tuyên Phủ hướng khâm sai đại nhân mới tới, biểu đạt sự thăm hỏi tha thiết:
- Mời nhị vị khâm sai đại nhân vào thành.

Ai ngờ Đồ Lập mặc dù mặt đầy mệt mỏi, nhưng hắn vẫn cố gắng gượng nói:
- Chờ một chút đi, đỡ phải lát nữa còn ra nghênh đón tiếp.

- Hả? Còn có khâm sai nữa à?