Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 568: Tá đao (1+2)




Đợi Tô Tuyết đi rồi, Thẩm Mặc bảo Tam Xích:
- Bắt đầu chuẩn bị hành lý đi, trừ sách ta thường đọc cùng y phục để thay thì không mang gì hết. Nói với các huynh đệ một tiếng, nếu không yên tâm người nhà, tới trướng phòng nhận bạc, thêm vào cổ phần mấy năm qua có được, đủ sống ở kinh thành.

Tam Xích cả kinh:
- Đại nhân, chẳng lẽ không phải từ quan hồi hương thôi sao?

- Nếu như người Từ đang dâng thư, đàn hặc Nghiêm Tung phạm vi lớn, ta nhiều nhất chỉ bãi quan hồi hương.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Nhưng hiện giờ lão già Từ Giai chơi ta một vố, chặt đứt đường lui của ta. Ta chỉ còn nước mặc cho Nghiêm Thế Phiên cắt xẻo, khả năng lớn nhất là bị đày tới nơi biên cương cùng khổ, nơi trời cao hoàng đế xa, đám nanh vuốt Nghiêm đảng có thể tùy ý xử lý rồi.

~~~~~~~~~~

Được mệnh lệnh của Nghiêm Thế Phiên, Hồ Thực liền trở về triệu tập vây cánh, thương lượng đàn hặc tế tửu Quốc tử giám Thẩm Mặc.
Nhưng người này sau khi vào kinh biểu hiện quá kín đáo, chỉ có hai việc khiến người ta chú ý, một là ngự tứ Hoàng Ngọc Như Ý, còn lại là thi Hương Thuận Thiên.
Tuy vậy Hoàng Ngọc thì y cất giấu kỹ càng, chẳng một ai được thấy, không thể giở trò ở phương diện này, còn thi Hương phủ Thuận Thiên thì trở thành đề tài cấm kỵ không ai được nhắc tới.
Muốn công kích y quả thực không phải dễ.

Nếu như không có đặc vụ Đông Xưởng nhúng tay vào, chỉ sợ Nghiêm Thế Phiên vẫn còn chưa hay biết gì, chưa chuyển tầm mắt tới Thẩm Mặc. Nhưng giờ có Đông Xưởng gia nhập, tình báo liên quan tới Thẩm Mặc cuồn cuộn chảy tới không ngừng, làm những tên gia hỏa cáo trạng chuyên nghiệp kia như những con cá mập ngửi thấy hơi máu, tức thì liền trở nên hưng phấn.

Kỳ thực làm gì có ai là không có sơ hở để công kích, trong con mắt đám tay sai ngự sử, việc có thể dùng công kích Thẩm Mặc là: Thứ nhất, trong thời gian đảm nhận đề cử thị bạc ti, biếu xén cho nha môn tương quan trong kinh rất hậu, có thể thấy tất nhiên là tham ô, thứ hai, tàng thư của ti kinh cục Chiêm sự phủ gần như cạn kiệt, hiện giờ y vẫn chưa bỏ chức tẩy mã, trách nhiệm không thể chối bỏ, thứ ba, y luôn có qua lại với hải tặc, quan hệ thân mật với Mao Hải Phong nghĩa tử Vương Trực, chiêu an hải tặc Từ Hải, đồng thời làm ô dù bảo hộ của hắn, đây chẳng phải là nuôi giặc hay sao? Nếu như tội danh xác định, đó chẳng phải là mất quan bãi chức mà chặt đầu cũng đủ rồi.

Hồ Thực liền đem ba tội danh ra báo cho Nghiêm Thế Phiên, trước khi đàn hặc phải qua cửa ải này. Nghiêm Thế Phiên nhìn điều đầu tiên trong tài liệu đen là chửi hắn ngu xuẩn:
- Óc ngươi là óc lợn à? Chuyện của thị bạc ti mà cũng dám nhắc tới? Thấy ta chưa đủ mất mặt với hoàng thượng hay sao?

Chuyện thị bạc ti xem như Gia Tĩnh đã bỏ qua cho hắn, đồng thời lệnh tam pháp ti lập án điều tra, chỉ cách chức Yên Mậu Khanh. Kẻ không làm được việc còn được thả cho đường sống, Thẩm Mặc năm nào cũng hoàn thành nhiệm vụ lại muốn gây phiền phức cho y? Chẳng phải tự chuốc nhục vào thân à?

- Vậy thì bỏ qua điều thứ nhất, ngài xem điều thứ hai.
Hồ Thực hăm hở lập công đụng đầu phải tưởng, cười ngượng ngập:
- Điều thứ hai là hoàn toàn chính xác, chỉ cần tới thư viện ti kinh cục xem là y không thoát khỏi trách nhiệm.

- Cũng chẳng là cái gì hết.
Nghiêm Thế Phiên tức giận nói:
- Y tới đó làm được mấy ngày? Nếu muốn truy cứu, tối đa là có tội biết mà không báo cáo, đại bộ phận trách nhiệm là của người tiền nhiệm.
Trừng mắt lên nhìn Hồ Thực:
- Dùng cái óc lợn của ngươi một chút đi, tiền nhiệm của y là ai?

- Là là... ai?
Chiêm sự phủ là chỗ để kiếm kinh nghiệm, hôm nay người này tới, mai người kia đi, Hồ Thực cũng chẳng rõ ai là tẩy mã tiền nhiệm.

- Là Viên Vĩ thằng đần ạ.
Nghiêm Thế Phiên chẳng hề khách khí nói:
- Tên gia hỏa đó lòng dạ hẹp hòi ra sao? Cẩn thận tới khi đó hắn trở mặt.

Hồ Thực bị đả kích thê thảm, thiếu tự tin nói:
- Ngài xem qua điều thứ ba, nếu vẫn không được, hạ quan về chỉnh lại.

Theo hắn thấy thì điều thứ ba là ít khả năng nhất, Từ Hải bị chiêu an rồi, bộ hạ của Từ Hải thành hạm đội bảo hộ thị bạc ti, vậy tất cả hoạt động của Thẩm Mặc cũng trở thành đúng đắn, thành chuyện vui có lợi cho triều đình.

Ai ngờ Nghiêm Thế Phiên không chỉ không chửi mắng, còn liên tục gật đầu:
- Điều này tốt lắm, có thể được cộng hưởng.
Liều vỗ bàn quyết định, lấy đây làm trung tâm triển khai đàn hặc.

Vì lúc này Vương Trực vẫn bị nhốt trong ngục ở Hàng Châu, đối với tên thủ lĩnh hải tặc này, giết hay là thả, Hồ Tôn Hiến và Vương Bản Cố còn đang tranh chấp không ngừng. Đồng thời cãi vã mở rộng tới tận Bắc Kinh, thành đề tài nóng mãi chưa nguội đi.

Phe ủng hộ Vương Bản Cố bỏ đi nhân tố hệ phái, đại đa số là đại nghĩa đường đường, đám Thanh Lưu luôn tự cho mình là đúng này lấy lý do rất đơn giản : Nếu giặc Oa đã làm nhiều việc xấu như thế thì tên thủ lĩnh Vương Trực này phải chịu trách nhiệm chung, nên giết gà dọa khỉ, răn đe kẻ khác.

Còn quan viên ủng hộ Hồ Tôn Hiến đại đa số hiểu được hiện trạng của đông nam , có thể suy nghĩ bình tĩnh. Bọn họ nghĩ tới tình hình thực tế của triều đình, giết Vương Trực không phải ý kiến hay, mà để hắn ra sức cho triều đình, ước thúc giắc Oa, sau đó từ từ tiêu diệt mới là tốt nhất.

Nhưng Hoa Hạ và vùng đất rất kỳ quái, muốn đánh bại quan điểm bất đồng, thì dựa vào lý mà nói không phải cách hay, vì Trung Quốc chưa bao giờ có môn lô gíc học, nhưng các thứ kỹ xảo cãi bướng thì không bao giờ thiếu.
Kiểu cãi nhau này không lấy sự thực làm bằng cớ, mà dựa vào thứ gọi là "lời của thánh nhân", hơn nữa đầy mâu thuẫn với nhau, làm người ta thế nào cũng kiếm được những lý luận ủng hộ mình, đứng ở chỗ bất bại.

Nhưng điều này không có nghĩa là không có cách đánh bại quan điểm bất đồng, mà lại hoàn toàn trái ngược, ở Trung Quốc muốn làm được điều này còn dễ hơn bất kỳ quốc gia nào khác.
Bởi vì có một biện pháp đơn giản thử trăm lần trúng cả trăm, tuyệt đối hữu hiệu, đó là nhắm vào kẻ quan điểm bất đồng mà không nhắm vào sự việc. Chỉ cần từ phương diện nào đó, bới ra vấn đề đạo đức của kẻ kia, thì quan điểm của hắn trở thành vô đạo đức, tự sụp đổ.

Cái tiêu chuẩn đạo đức đối với đám gọi là "thanh quan" trơn tuồn tuột mà nói cực kỳ có lợi. Kỳ thực trong đám thanh quan này đại bộ phận chẳng qua là chỉ ăn bổng lộc vì làm cái chức không có đường mà tham ô, chứ chẳng có mấy đạo đức.
Nhưng chính đám tự coi mình là "thanh quan" đó chiếm cứ ưu thế đạo đức, bất kể lúc nào cũng có thể dụng thứ vũ khí có lợi này chém giết quan viên "vô đạo đức".

Thật bất hạnh, trong mắt bọn chúng Hồ Tôn Hiến chính là quan viên vô đạo đức.
Vương Bản Cố có đầy đủ lý do chứng minh tay chân Hồ Tôn Hiến không sạch sẽ, hắn thông qua biện pháp tăng hạn nghạch thuế má địa phương, và thỉnh cầu để diêm ngân ở Chiết Giang, tập trung món tiền tài cực lớn, bị gọi "tổng đốc ngân sơn", Vương Bàn Cố nhằm vào đó đàn hặc.

Nhưng trước kia Hồ Tôn Hiến dâng sớ tự xưng :"thần vi quốc trừ tặc, dụng gian dụng nhị, phi tiểu huệ bất năng thành đại mưu". Tức là thần muốn chiêu an thì phải dùng thật nhiều tiền hối lộ giặc Oa, nhưng số tiền này không thể đưa vào sổ sách đàng hoàng, chỉ có thể ngầm cắt xén, cho nên mới bị người ta hiểu lầm.

Cho dù lời hắn nói là sự thực, hành vi này vẫn mang tới ánh hưởng xấu cho danh dự của hắn.

Hơn nữa sinh hoạt của Hồ Tôn Hiến đúng là rất xa xỉ, trong miệng đám Thanh Lưu được miêu tả rất sống động, có thể mượn một điều để ví dụ.

Nghe đâu có một lần Hồ Tôn Hiến mời tiệc chức tạo thái giám Hoàng Cẩm và đám Lý Tử Nguyên, những quan viên mới tới nhậm chức, dùng tới hai trăm thị nữ để tiếp rượu. Tới khi tan tiệc Hoàng Cẩm lấy ra năm lạng vàng biểu thi cảm tạ, Hồ Tôn Hiến chỉ cười nhạt không để ý. Lý Tử Nguyên chỉ lấy ra một lạng vàng, bị Hồ Tôn Hiến ném ngay vào trong hồ, mặt tỏ vẻ không vui :" Ngươi làm như thế là xỉ nhục ta."

Hơn nữa Vương Bản Cố còn chính mắt nhìn thấy, Hồ Tôn Hiến đón mừng năm mới, giăng đèn kết hoa dài mấy dặm, tiếng trống nhạc rung trời, thị nữ quỳ đón khách, cực kỳ xa hoa, tới cả phiên vương chư hầu cũng chẳng sánh bằng.

Càng có chuyện hay ho hơn nữa, phù hợp với khẩu vị dung tục của đại chúng, Nghiêm Hộc tôn tử Nghiêm Tung trên về quê dâng hương đi qua Hàng Châu, Hồ Tôn Hiến đương nhiên phải ra sức phô trương, thịnh tình khoản đãi, còn kiếm mấy danh kỹ Giang Nam tới thị tẩm.
Khi ấy Nghiêm Hộc đang thời gian tân hôn, tôn nữ Từ Giai mới cưới còn đồng hành, tất nhiên là chối từ không nhận, Hồ Tôn Hiến nói :" Ngươi làm thế là chơi khó ta à? Vậy ta dùng trước." Thế là kéo mấy danh kỹ đi ngủ, tới tận sáng hôm sau mới quay về.

Những lời đồn này đều có tên người thật, nên đám triều thần không thể không tin. Mà lấy lương bổng còm cõi của Hồ Tôn Hiến, thì sao mà duy trì được cuộc sống xa hoa như vậy? Cho nên chỉ trích hắn "tham ô" là không ai phản bác được.

Vì thế những quan viên vốn ủng hộ Hồ Tôn Hiến chẳng còn cách nào khác là phân rõ giới hạn với "tội phạm tham ô" này, tình thế lập tức ngả hẳn sang một bên. Dư luận với Hồ Tôn Hiến cực kỳ bất lợi.

Chính bản thân Hồ Tôn Hiến vì lo dẫn lửa thiêu mình, bị điều tra thực thì gay to, nên đành nín thít, không tranh cãi nữa.

Còn về phần thái độ cha con Nghiêm gia, là luôn ủng hộ Hồ Tôn Hiến, cha con chúng trong lòng tự rõ, nếu như không phải không thể thiếu Hồ Tôn Hiến ở đông nam, thì cha con chúng có thể vượt qua được cơn giận lôi đình trước kia hay không thì rất khó nói.
Nên tất nhiên là ra sức ủng hộ, nhưng hiện giờ thái độ chính Hồ Tôn Hiến không còn quá kiên quyết nữa. Theo suy nghĩ của Nghiêm Thế Phiên, điều ngày nghĩa là chuyện của Vương Trực tuy chưa có kết luận chính xác, nhưng kết quả định sẵn rồi. Nếu đã như thế , hắn đương nhiên chẳng ngại gì mà không lợi dụng chuyện này.

Hắn không phải là không muốn đích thân ra tay, mà thực ra vì gần đây ấn tượng của hắn trong mắt hoàng đế cực tệ, nếu hắn ra tay chỉ e có hiệu quả trái ngược, cho nên mới đành làm chuyện tá đao sát nhân, để những tên ngu xuẩn "chính nghĩa" kia chủ động nhảy ra, đánh bẹp Thẩm Mặc thay cho hắn.
Đợi khi tên tiểu tử bị đuổi ra khỏi kinh thành rồi mới xử lý y, cho tới khi lột da hút tủy mới có thể hả giận.

Sự tình phát triển hết sức thuận lợi, tấu chương đàn hặc Thẩm Mặc câu kết với giặc Oa vừa dâng lên, trong đám Thanh Lưu liền lưu hành một quen điểm :" Nếu như buông tha cho Thẩm Mặc, có nghĩa là câu kết với giặc Oa là đúng, tên Vương Trực bị giam ở Hàng Châu sẽ được thả." Tức là Hồ Tôn Hiến sẽ thắng Vương Bản Cố, điều này Vương Bản Cố và đồng đảng bất kể thế nào cũng không thể tiếp nhận.

Cho nên bè đảng của Vương Bản Cố chẳng những dâng tấu điều tra Thẩm Mặc, bắt lại Từ Hải, còn tích cực kích động bách quan, hi vọng có thêm nhiều người tham gia vào, cùng thảo phạt hành vi chứa chấp kẻ gian này.

Bằng hữu đồng niên của Thẩm Mặc tất nhiên không phục, lần lượt dâng tấu ủng hộ Thẩm Mặc, nói Từ Hải đã là võ tướng của Đại Minh rồi, chính đang bảo vệ biên giới trên biển của Đại Minh, hơn nữa một dải Tô Tùng đã tuyệt tích giặc Oa, có thể thấy chiêu an Từ Hải là chuyện tốt ích nước lợi dân.

Trải qua sáu năm gây dựng phảt triển, bằng hữu đồng niên của Thẩm Mặc đã thành quan viên trung cấp của triều đình, mặc dù không có quan cao, nhưng những người này đồng lòng đồng chí, đồng loạt xông lên có thể đánh bất phân thắng bại với những kẻ hô hào phải nghiêm trừng Thẩm Mặc.

Người hai bên tranh cãi không ai chịu ai, nhưng các đại nhân vật thì giữ chặt miệng, không tỏ thái độ ủng hộ bất kỳ một bên nào.

Lúc này Cao Cùng không chịu được nữa, ông ta mặc dù nóng tính, nhưng lòng sáng như gương, biết rõ nếu như không phải là Từ các lão ngầm cho phép, đám Thanh Lưu kia không thể hùng hổ như thế, dù sao bọn chúng đều nghe lời của Từ Giai. Cho nên hành động lần này của Từ Giai khiến cho ông ta cực kỳ tức giận.

Nhưng ông ta chỉ là hữu thị lang, tiếng nói không có mấy trọng lượng, chỉ đành đi tìm Từ Giai nói:
- Thẩm Mặc vì các lão ngài mới gây ra cái họa lớn như thế, các lão không thể khoanh tay ngồi nhìn được.

Từ Giai bình thản nói:
- Y là học sinh của ta, ta đương nhiên không thể bỏ mặc.

- Không phải hạ quan nghi ngờ các lão.
Cao Củng kiên nhẫn nói:
- Nhưng đám người kia quá thể đáng, không giữ sức đấu với Nghiêm đảng, mà lục đục trong nội bộ.

Từ Giai nghe thế cực kỳ ngứa tai, vậy chẳng khác nào chửi ông ta mượn cối xay giết lừa sao? Nên mặt rất là không vui:
- Nghiêm đảng cái gì, lục đục cái gì? Cao thị lang nói rõ hơn có được không?

Cao Củng không ngờ ông ta nói như thế, bị nghẹn cứng họng, đành xin lỗi:
- Hạ quan nói thiếu suy nghĩ rồi, tất cả đều là thần tử của bệ hạ, làm gì có bè đảng.

Từ Giai lúc này mới gật đầu:
- Vẫn là câu nói đó, y là học sinh của ta, ta không thể bỏ mặc, đợi tới thời cơ thích hợp, lão phu sẽ giúp đỡ.
Liếc Cao Củng một cái:
- Không cần Cao đại nhân phải bận tâm.

Cao Củng biết có nói nhiều cũng vô ích, ngược lại còn thành xác nhận mình và Thẩm Mặc có quan hệ thân mật, càng gây bất lợi cho Thẩm Mặc, đành im lặng lui khỏi trị lư.

Phải nói là ban đầu Cao Củng còn có chút thiện cảm với vị Từ các lão này, vì ông ta từng vài lần giúp Dụ vương, nhưng hiện giờ sự lạnh lùng vô tình của Từ Giai làm Cao Túc Khanh cực kỳ chấn động. Cao Củng rốt cuộc cũng hiểu dưới bộ mặt hòa ái tươi cười kia là một trái tim tàn nhẫn tàn khốc.

Nhìn về phía phòng làm việc của Từ Giai, Cao Cùng thầm thở dài :" Chẳng qua cũng là cá mè một lứa, rốt cuộc có gì khác Nghiêm Tung?"

~~~~~~~~~~~

Trong Ngọc Hi cung, Gia Tĩnh hoàng đế long thể phục hồi như xưa, lại có tâm tư xử lý chính vụ, ti lễ giám liền đam tấu chương tích trữ thời gian dài tới cho vạn tuế gia phê duyệt.

Gia Tĩnh đế nhìn tấu chương chất đống như hòn núi nhỏ, cau mày lại:
- Nhiều như thế xem tới bao giờ mới hết?

Nói vậy nhưng vẫn bắt đầu xem, cách ông ta phê duyệt tấu chương cũng rất hưởng thụ, nằm thoải mái trên ghế tựa, sau đó hai thái giám cầm tấu chương trải ra, đặt ở khoảng cách vừa phải trước mắt ông ta, mời hoàng đế xem.

Gia Tĩnh đế liếc mắt, không thấy hứng thú là nhắm mắt lại, thái giám vội vàng đổi bản khác, cho tới khi hoàng đế thấy có chuyện cần để ý mới gật đầu, cầm lấy xem kỹ hơn, rồi xem lời phê của nội các. Nếu như đồng ý thì ném sang bên trái, nếu không đồng ý thì ném sang bên phải, ti lễ giám sẽ mang về cho nội các phê lại.

Làm Gia Tĩnh đế vui mừng ý kiến nội các thảo ra hết sức hợp ý ông ta, hơn nữa so với trước kia cao minh hơn rất nhiều, hơn nữa có phong phạm tể tướng trước kia không thể bì được. Liền tấm tắc khen:
- Nghiêm Thế Phiên tiến bộ rồi, xem ra đúng là nên cảnh cáo một chút.

Lý Phương bên cạnh cười nói:
- Chủ nhân, những cái này đều là do Từ các lão phê duyệt, khi đó Nghiêm các lão và Nghiêm bộ đường đều ở nhà nghỉ ngơi mà.
Nghỉ ngơi là cách nói văn nhã của việc đóng cửa tự kiểm điểm.

Gia Tĩnh đế lấy làm lạ:
- Sao kiểu chữ không thay đổi.

- Nghe nói trước kia đều là do Nghiêm các lão nói, Từ các lão viết.
Lý Phương đáp.

Gia Tĩnh trầm ngâm:
- Xem ra bản lĩnh của Từ Giai còn chưa phát huy hết ra.

Lý Phương chưa trả lời thì thấy hoàng đế cau mày, lại bị bản tấu khác thu hút, nên đành ngậm miệng, im lặng đứng hầu một bên.

Gia Tĩnh xem xong, cầm tấu chương đó hỏi Lý Phương:
- Ti lễ giám thu được bao nhiêu bản tấu như thế này?

Lý Phương vội đi tới xem, cung kính đáp:
- Tấu chương đàn hặc Thẩm đại nhân tổng cộng ti lễ giám thu được hơn bốn mươi bản.

- Tên tiểu tử này giỏi thật, một lần có ngay hơn bốn mươi bản, rất nhiều người làm quan cả đời cũng không có được nhiều như vậy.
Không ngờ Gia Tĩnh đế lại bật cười, hỏi:
- Ý tứ nội các ra sao?
Tấu chương đàn hặc nội các không được phê, vì ân uy đều ở chỗ hoàng thượng.

- Nghiêm các lão nói, cây ngay không sợ chết đứng, phải nghiêm tra chuyện này để khôi phục lại thanh danh cho Thẩm đại nhân. Còn Từ các lão nói, Thẩm Mặc là học sinh của ông ta, nên không tiện tỏ thái độ.

- Ha ha ha, biết vì sao Từ Giai luôn không đấu nổi Nghiêm Tung không.
Gia Tĩnh đế cười lắc đầu:
- Con người ông ta chỉ bo bo giữ thân, không muốn ra mặt cho người của mình. Bách quan thấy thế, trong lòng khó tránh khỏi cho rằng ông ta không trượng nghĩa, cho nên thả theo Nghiêm các lão làm việc xấu chứ không muốn cùng hội với Từ Giai. Có điều như thế cũng tốt, ông ta không kết đảng, chỉ có thể dựa vào trẫm, có thể coi là một ưu điểm.

Lý Phương thầm nghĩ, sao từ Thẩm Mặc lại lôi kéo tới chuyện Từ Giai? Cẩn thận hỏi:
- Vậy ý của chủ nhân nên phê duyệt điều này ra sao?

Gia Tĩnh hừ lạnh:
- Đám ngôn quan kia thật quá đáng, vì ép Hồ Tôn Hiến giết Vương Trực, không ngờ lại nghĩ ra cái chiêu thất đức này.

Kế sách của Nghiêm Thế Phiên đã sinh hiệu quả, điều này lập trên cơ sở am hiểu sâu sắc phương thức tư duy của Gia Tĩnh đế. Hắn biết vị hoàng đế này nhìn vấn đề luôn khác với người ta, hơn nữa kiên định chiều hướng âm mưu. Không ngoài dự liệu Gia Tĩnh đế quả nhiên cho rằng đám Thanh Lưu đàng hặc Thẩm Mặc là có mưu đồ khác, mục đích lấy cái đầu của Vương Trực.

Nghiêm Thế Phiên rất rõ, vị đế vương sợ phiền phức này đã chán dùng đầu óc đấu tranh với ngôn quan rồi, vì đổi lấy đôi tai thanh tịnh, quá nửa là Gia Tĩnh đế sẽ thỏa hiệp, hi vinh một tên Thẩm Mặc vai trò không đáng kể, bịt miệng ngôn quan.

Nhưng Nghiêm Thế Phiên quá xem nhẹ địa vị của Thẩm Mặc trong lòng Gia Tĩnh, không biết người trẻ tuổi này là đối tượng ông ta ngầm bồi dưỡng cho con ông ta, nên phán đoán nảy sinh chênh lệch.

Chỉ nghe Gia Tĩnh đế nói:
- Cho tên tiểu tử đó nghỉ phép để y về thăm cha già, qua tết hẵng quay lại.