Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 551: An bài




Nhìn bốn thái giám thử thuốc tất cả đều bình yên vô sự, Gia Tĩnh Đế long nhan đại duyệt, vỗ người này, lại nhìn người kia, vui mừng nói:
- Khí sắc rất tốt, xem qua khoẻ mạnh hơn không ít.

Mọi người thầm nghĩ, cả ngày chỉ ăn không làm việc, ai qua ba tháng như vậy mà không khỏe mạnh. Tuy nhiên trên mặt vẫn theo thường lệ tỏ vẻ tán thán, biểu thị vô cùng tán thành đối với cái nhìn của hoàng đế.

- Trẫm rất yên lòng!
Gia Tĩnh vui vẻ trở lại bồ đoàn ngồi:
- Lần này nếu như đan dược của Toàn Chân giáo có công hiệu, trẫm ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ 200 năm, thật sự là chuyện đáng mừng.

Rồi bảo người bưng lên số dược hoàn to như trái chanh vàng, thấy đan dược mặc dù đã qua ba tháng nhưng vẫn tươi sáng, kiều diễm, nhìn qua rất mê người. Gia Tĩnh Đế không khỏi khen:
- Quả nhiên không phải là phàm vật. . .
Hắn có xung động muốn dùng tại chỗ.

- Chủ tử. . .
Lý Phương quá lý giải Gia Tĩnh, vội vàng ngăn cản:
- Lý tiên sinh dặn dò qua, trong khoảng thời gian này ngài không thể phục đan.

- Hắn biết cái gì?
Gia Tĩnh cau mày, có vẻ như đã quên bài học lúc trước:
- Coi như là thần y cũng chỉ hiểu nhân thân, sao mà hiểu được thân thể bán tiên của trẫm!

Lý Phương lập tức quỳ xuống nói:
- Chủ tử, sớm muộn không vội trong nhất thời, thà rằng cẩn thận một chút, qua khoảng thời gian này rồi hãy phục đan, thỉnh cầu chủ tử. . .

- Thật nhiều chuyện. . .
Gia Tĩnh hừ một tiếng, đặt đan dược vào hộp rồi bảo:
- Ban hộp này cho Lục thái bảo đi, số đan này luyện thành cũng có công lao của hắn, trẫm không thể ăn một mình.

- Vâng. - Trần Hồng cầm lấy hộp rồi khom người lui xuống.

Đợi tất cả mọi người lui ra rồi Gia Tĩnh mới hỏi Lý Phương:
- Mấy ngày này thân thể không tốt, người cũng uể oải. Lý Phương này, bên Nghiêm Thế Phiên điều tra thế nào rồi?

Lý Phương khẽ nói:
- Hồi chủ tử, có người nói đã có kết quả, Ngô Sơn bản tính táo bạo, hành vi không đứng đắn, đã cưỡng chế chức quan nơi ở, Yên Mậu Khanh ngu dốt không kham nổi trọng dụng, đã cưỡng chế cách chức hắn hoàn triều, phân công khác ạ.

- Tránh nặng tìm nhẹ. . .

Gia Tĩnh Đế hừ một tiếng, nhưng không tăng thêm xử phạt gì. . . Ngày ấy phạt nặng Nghiêm thị phụ tử, hắn đã nguôi giận rồi.

- Chủ tử, còn có Từ các lão xin hỏi, đình thôi lần sau định vào lúc nào? - Lý Phương nhẹ giọng hỏi.

Cán bộ cấp Bộ khuyết chức tự nhiên phải đình thôi. Trước kia không có hoàng đế tham dự, đều là các đại thần thương nghị đưa ra kết quả rồi trình lên là được. Nhưng dục vọng chưởng khống của Gia Tĩnh rất mạnh, mỗi lần đều phải dự họp, còn nhiều lần can thiệp nhân tuyển, cho nên mỗi lần đình thôi, nội các đều phải thành thật mời hoàng đế định thời gian.

Ai ngờ lần này Gia Tĩnh lại đổi tính rồi, hắn khoát tay nói:
- Trẫm không quản nữa, để Từ Giai đi làm đi, cuối cùng báo kết quả lên được rồi.

Lý Phương không biết dụng ý của hoàng đế, hắn cũng không muốn biết, nên kính cẩn đáp ứng, rồi đi truyền chỉ xuống.

~~

Từ Giai nhận được chỉ dụ rồi lại do dự, ông ta luôn luôn theo khuôn phép cũ, thích đi theo lộ tuyến trước kia. Hiện tại hoàng đế đột nhiên nói không tham dự làm ông không biết nó có ý nghĩa gì, mình nên ứng đối nó thế nào. Ông ta liền sai người gọi Trương Cư Chính tới rồi đưa cho hắn xem đạo chỉ dụ.

- Đây là lợi ích rất lớn, học sinh chúc mừng lão sư!
Trương Cư Chính xem xong thì đại hỉ:
- Động thái này của bệ hạ đã tỏ rõ, bệ hạ đã bỏ hẳn thái độ nhất quán bênh vực Nghiêm đảng, và để cho song phương chúng ta công bằng quyết chiến!

Từ Giai cười khổ:
- Thái Nhạc sao lại lạc quan thế nhỉ? tính tình của hoàng thượng ngươi cũng không phải không biết, thật thật giả giả, hư hư thực thực, cũng không thể chỉ nhìn hiện tượng mặt ngoài được!

- Không, học sinh dám nhận định, đây là việc tốt 100%!
Trương Cư Chính hạnh phúc đứng dậy, xoa tay nói:
- Tín hiệu này tuyệt đối nói rõ, trong lòng bệ hạ đã có dự định dịch tướng, hiện tại chính là lúc lão sư đại triển quyền cước, chứng minh mình bất kể phương diện nào cũng làm tốt hơn cả Nghiêm Tung!

- Thái Nhạc có hơi lạc quan quá rồi đấy!
Có lẽ là giả đáng thương đã lâu, Từ Giai có hơi quá cẩn thận:
- Kỳ thật bệ hạ vẫn che chở lão phu, nếu như không có bệ hạ, ta không thể kiên trì lâu như vậy dưới dâm uy của Nghiêm đảng rổi.

- Là lão sư quá bi quan rồi.
Trương Cư Chính cười nói:
- Tình huống trước kia chỉ có thể nói rõ quá khứ, tình huống hiện tại là. . . Nghiêm đảng mới vừa chịu thiệt thòi lớn, Ngô Sơn, Yên Mậu Khanh hai viên đại tướng bị trảm dưới ngựa. Đây chính là lúc Nghiêm đảng chật vật nhất. Nếu như dựa theo thái độ mục đích của bệ hạ thì lúc này nên áp chế song phương, tránh xảy ra xung đột, vậy mới có thể làm cho thế lực của song phương ngang nhau.

- Thế nhưng bệ hạ không phải che chở Nghiêm đảng, mà là đã buông tay!
Trương Cư Chính cao giọng nói:
- Phương diện này đã ám chỉ rất rõ. . . rõ ràng là ngầm đồng ý cho chúng ta phải đánh kẻ xấu sa cơ!
Rồi quơ cánh tay nói:
- Lão sư, ngày lành của Nghiêm đảng đã hết, thời đại mới phải sinh ra trong tay của lão sư ngài đó!

Từ Giai dù trong lòng có hơi tin, nhưng vẫn không kiên định nói:
- Vì sao bệ hạ phải làm vậy?

- Lão sư có lý giải về sư tử không?
Trương Cư Chính trầm giọng nói:
- Những động vật uy mãnh này tụ tập theo bầy, mỗi đàn đều có một con sư vương. Sư vương được hưởng toàn bộ sư tử cái và thực vật trong quần thể, vì bảo vệ địa vị của mình, nó sẽ không chút do dự mà xua đuổi thậm chí tiêu diệt hùng sư ngoại lai và trong quần thể. Mà đối với những con hùng sư khác nếu muốn thay thế địa vị của sư vương thì ngoại trừ quyết một trận tử chiến với nó, chứ không có biện pháp khác!
Nói rồi hai mắt bắn ra ánh sáng cuồng nhiệt:
- Dũng cảm khiêu chiến sư vương già đi lão sư! Chỉ có như vậy, mới có thể kết thúc sự thống trị của nó, lập lại trật tự cho Đại Minh!

Từ Giai bị cảm hoá bởi tâm tình kiêu ngạo của hắn, cũng có chút kích động, rồi gật mạnh đầu nói:
- Thái Nhạc nói rất có đạo lý! Ta nhẫn nại đủ điều, chịu muôn vàn ủy khuất, không phải là vì một trận chiến ngày hôm nay thôi sao?

Cho tới nay, Từ Giai đều nhẫn nại trong khuất nhục, bất kể Hạ Ngôn bị hại, hay là Dương Kế Thịnh hi sinh, đều như là cương đao đâm vào ngực ông ta, khiến ông đau đớn nhỏ máu, nhưng Từ Giai vẫn nhẫn nại, nhẫn nại bởi vì mục tiêu của ông là báo thù, mà địch nhân mà ông muốn tiêu diệt lại quá hùng mạnh.

Trước mặt cường địch khó có thể chiến thắng, có người lựa chọn thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, liều mạng hi sinh bản thân cũng không nguyện thỏa hiệp cùng kẻ địch. Mà Từ Giai thì lựa chọn một con đường khác, ông thuận theo kẻ địch, nịnh bợ kẻ địch, cam nguyện thần phục kẻ địch, thậm chí là làm nô làm phó, chịu mọi giễu cợt đến từ kẻ địch, ánh mắt ghẻ lạnh đến từ người bên ngoài. Nhưng mục tiêu của Từ Giai không phải là thăng quan phát tài, mà là vì bảo vệ mình, học tập kẻ địch, khiến bản thân mạnh mẽ lên! Mục đích cuối cùng vẫn là vì chiến thắng kẻ địch!

Nếu nhẫn nhịn nữa, kết quả chỉ có thể là thanh sơn y cựu, quần ma loạn vũ! Nếu muốn đánh bại địch nhân, cuối cùng vẫn phải lộ ra bảo kiếm của của mình!

Từ Giai rốt cuộc vỗ bàn đứng dậy, phát tiết hết ra phiền muộn bao nhiêu năm rồi khẽ quát nói:
- Vậy khai chiến! Không tin chính không thắng tà!

- Nguyện an tiền mã hậu, trùng phong hãm trận! - Trương Cư Chính cũng kích động nói.

~~

Ai ngờ Từ Giai kích động xong lại hỏi:
- Thái Nhạc, trên quốc thổ Đại Minh ta đã không có quần sư rồi, ngươi lại nghe nói những cố sự về sư vương này từ đâu.

- Là Chuyết Ngôn nói cho học sinh biết. - Trương Cư Chính cũng không giấu diếm, cười ha ha nói.

- Là hắn à. . .
Từ Giai gật đầu nói:
- Đúng rồi Thái Nhạc, ngươi không làm được Quốc Tử Giám Tế tửu đâu.

- Thật không. . .

Trương Cư Chính có chút kinh ngạc, kỳ thật hắn chỉ là bị làm vào thế bắt buộc đối với chức vị Tế tửu mà Cao Củng để lại, bởi vì đây là một bước then chốt từ quan viên trung cấp để bước lên quan viên cao cấp. Không biết bao nhiêu quan viên đều bị chặn ở ngoài cửa ải này, đến già chỉ có thể ngũ phẩm trí sĩ, nuối tiếc suốt đời.

Trương Cư Chính năm nay nói già không già, nói nhỏ không nhỏ, đã là cái tuổi 36, nhưng vẫn còn quanh quẩn tại ngũ phẩm, gần 10 năm không thăng được, nói không sốt ruột thì đó là giả. Khi hắn biết Cao Củng sẽ tấn chức Lại Bộ Thị Lang, để trống vị trí Tế tửu, hắn có động tâm. . . Mặc dù Quốc Tử Giám Tế tửu vô quyền vô thế, nhưng dù gì cũng là một trong tiểu Cửu khanh, xem như là đi vào cao tầng quyền lực, cơ hội đi lên lớn hơn trước nhiều, hơn nữa luận tư lịch, luận địa vị, hắn đều cảm giác cái ghế Quốc Tử Giám Tế tửu này không ai ngoài mình, cho nên Trương Cư Chính đã sớm để ý tới, và hy vọng lão sư có thể giúp mình giành vị trí này.

Từ Giai cũng đã đáp ứng, vả lại đã sớm dặn dò Lại bộ trước, mau chóng cử hành đình thôi để kết luận chuyện này. Ai ngờ trước đêm đình thôi chỉ dụ của Gia Tĩnh như từ trên trời giáng xuống, gợi ý cho họ đề cử Thẩm Mặc làm Quốc Tử Giám Tế tửu, Từ Giai nào dám không theo?

- Vậy tân nhiệm Tế tửu là ai? - Trương Cư Chính chán ngán hỏi.

- Là Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, Từ Giai nhẹ giọng an ủi:
- Ta đã tổng kết bài học thất thủ lần này, chính là ngươi quá xa lạ ở chỗ hoàng thượng, không bằng người ta giản tại đế tâm, lúc này tự nhiên sẽ thiệt thân.
Nói rồi đứng dậy vỗ vỗ vai hắn:
- Ngươi cũng đừng làm ở Quốc Tử Giám nữa, ta sẽ đề cử ngươi tham dự trùng giáo [Vĩnh Lạc đại điển] vậy.
Thoáng dừng lại mới nói:
- Đồng thời đảm nhiệm phó tổng tài tu soạn [Hưng Đô Chí], thế nào?

- Lão sư bảo ta đi sửa sách?
Trương Cư Chính ngán ngẩm nói:
- Với cái tuổi của ta đâu còn thích hợp để đi nghiên cứu học vấn, lão sư bảo ta đi làm cái đó, còn không bằng đưa ta tới địa phương làm một tri phủ. . . Cho dù là tri huyện cũng được, chung quy có thể làm chút việc thực.

- Hồ đồ!
Từ Giai thở dài, trầm giọng nói:
- Thái Nhạc, kỳ vọng của vi sư đối với ngươi thế nào, chính ngươi hẳn là rõ ràng, tâm phù khí táo thế này thì không làm thất vọng sự bồi dưỡng của ta đối với ngươi à?

Trương Cư Chính xấu hổ cúi đầu, khẽ nói:
- Người ta nói tam thập nhi lập, học sinh ta đều đã 36 rồi, nhưng vẫn là kẻ vô tích sự, trong lòng có chút lo lắng.

- Không được nóng vội.
Từ Giai vỗ vai hắn, rồi trở lại chỗ ngồi:
- Trên điểm này ngươi còn phải học tập Thẩm Mặc.
Rồi nói ra một bí mật:
- Ngươi biết không, lúc trước Thẩm Mặc từ Giang Nam hoàn triều, bệ hạ chuẩn bị để hắn làm Hộ bộ thị lang đấy.

'Quan lớn bộ đường 25 tuổi. . .' Trương Cư Chính không khỏi hít một hơi khí lạnh:
- Vậy vì sao sau đó không thành hàng? chẳng lẽ Nghiêm đảng quấy phá từ bên trong?

- Không, khi đó thái độ của hắn ái muội không rõ, Nghiêm đảng tranh thủ còn không kịp mà, sao lại hạ thủ với hắn?
Từ Giai lắc đầu nói:
- Kỳ thật là chính hắn cự tuyệt.

- Chính hắn cự tuyệt ư? - Trương Cư Chính mở to mắt nói: - Vì sao?

- Đây chính là chỗ cao minh của hắn.
Từ Giai trầm giọng nói:
- Hắn đã sớm dự kiến được cục diện nhất gia độc đại của Nghiêm đảng sẽ không tồn tại mãi, dù là Nghiêm đảng bị đánh ngã hay là giao ban tự nhiên, triều đình tất nhiên sẽ có một lần tẩy rửa lớn, nếu như ngươi quen thuộc [Nhị Thập Nhất Sử] thì cần phải biết, người bị đào thải ở trong lần thanh trừ chả khác nào cũ thay mới này tuyệt đối khó có cơ hội Đông Sơn tái khởi, bất kể ngươi trẻ tuổi thế nào.
Rồi than thở một tiếng:
- Cho nên hắn thà rằng ở nơi nhỏ bé lạnh lẽo như Quốc Tử Giám chứ không giao thiệp với vòng tròn quyền lực hạch tâm! Không phải không thể, cũng không vì ngươi! Chính là vì bảo vệ bản thân, để có thể đại triển quyền cước trong lần luân hồi kế tiếp!

Trương Cư Chính nghiêm nghị thụ giáo:
- Học sinh biết sai rồi, xin lão sư chỉ điểm sai lầm.

~~

Từ Giai uống một ngụm trà, gật đầu cười nói:
- Công tác trùng tu [Vĩnh Lạc đại điển] trước kia là ta chủ trì, vẫn rất lý giải tiến độ của nó.
Rồi vươn ra hai ngón tay:
- Nhanh nhất còn có hai năm, đại công trình này sẽ kết thúc viên mãn. . . Đây chính là một công lao vững chắc, tương lai vi sư muốn đề bạt ngươi cũng sẽ không ai phàn nàn gì.

- Học sinh đã hiểu.
Trương Cư Chính cháy lại ý chí chiến đấu:
- Nhất định toàn lực ứng phó, không cô phụ sự kỳ vọng của lão sư!

Ai ngờ Từ Giai lại cười lắc đầu:
- Nói thế sai rồi, bảo ngươi đi trùng tu [Vĩnh Lạc đại điển] chẳng qua là treo một cái danh mà thôi, người ta đều làm đến bảy tám năm, ngươi đi hăng hái thì được tích sự gì? Ra sức còn chọc người ta ghét, chuyện này ta cũng không thể làm.

Trương Cư Chính bị ông ta nói cho mơ hồ:
- Vậy lão sư bảo ta phải làm gì?

- Toàn lực đi biên soạn [Hưng Đô Chí]!
Từ Giai trầm giọng nói:
- Ngươi làm phó tổng tài, kỳ thật là người chủ trì toàn bộ công tác. Bởi vì tổng tài chính là bản thân ta.
Rồi nói với giọng đầy thâm ý:
- Nhất thiết đừng coi thường việc này, nó là một bước then chốt giúp ngươi thu nhỏ lại chênh lệch với Thẩm Mặc.

Trương Cư Chính trước mắt sáng ngời nói:
- Tức là sao?

- Đáp án ngay ở trên tính đặc biệt của bản chí này.
Từ Giai cười nói:
- Nhưng đến tột cùng là thế nào thì phải đố ngươi đấy.

Trương Cư Chính khẽ nói:
- [Hưng Đô Chí]?

Hắn bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ. . Cái gọi là 'Hưng Đô' chính là Hồ Quảng An Lục, nơi này tại bản triều cũng coi là khó lường, bởi vì nó là đất phong cho phụ thân thân sinh của Gia Tĩnh hoàng đế Hưng Hiến Vương, cũng chính là nơi long hưng của Gia Tĩnh.

Cha Gia Tĩnh Hưng Hiến Vương là con trai của Hiến Tông hoàng đế, đệ đệ của Hiếu Tông hoàng đế, trong năm Hoằng Trị đến nơi biên cương An Lục, trải qua cuộc sống phiên vương vừa vui sướng lại thống khổ -- nói phiên vương vui sướng đó là bởi vì áo cơm không lo, mỹ nữ vờn quanh, nhưng nhắc tới những cái thống khổ thì cũng không phải là khác người, bởi vì bọn họ không có quyền lực, không có tự do, bị nuôi trên lãnh địa, ăn rồi chờ chết.

Cho nên theo lý thuyết, cả nhà Gia Tĩnh vốn tưởng đã vĩnh viễn cáo biệt thành Bắc Kinh, đến An Lục trải qua cuộc sống vừa vui sướng lại thống khổ. Nhưng vận khí đã tới cũng khó mà ngăn cản. Hiếu Tông hoàng đế chơi si tình, chơi kế hoạch hoá gia đình, đường đường hoàng đế mà chỉ có một chồng một vợ, còn chỉ sinh ra một người con, cũng chính là Võ Tông Chính Đức đế. Chính Đức đế lại chơi càng trội hơn, chơi đến hơn 30 thì chơi cho mình vẹo luôn, con trai kế thừa hoàng vị cũng không có.

Nhưng quốc gia không thể một ngày không vua, các đại thần và thái hậu trải qua thương lượng, vì vậy hoàng vị liền rơi xuống đầu tôn tử của Hiến Tông, cháu trai của Hiếu Tông võ đường đệ của Võ Tông, cũng chính là Gia Tĩnh.

Sau khi Gia Tĩnh lên làm hoàng đế, bởi vì hoàng vị là nhặt được cho nên hắn đặc biệt lưu ý đến địa vị chính thống của mình, 'kế thống bất kế tự' một cách rõ ràng. Nói cách khác, ta là người tới kế thừa hoàng vị nhưng không phải là thân phận con trai của Hoằng Trị đế, bởi vì ta có cha, hơn nữa cha ta cũng là con trai của Thành Hoá đế, cho nên ta không cần thiết làm con trai cho người khác. Vì đạt được mục đích này, hắn đã cùng với các đại thần tiến hành đấu tranh gian khổ, cuối cùng giành được toàn thắng, không chỉ truy nhận cha hắn thành hoàng đế, tôn sùng mẹ hắn là thái hậu, còn muốn An Lục nơi mình sinh ra thăng cách làm 'Thừa Thiên phủ', đồng cấp với Thuận Thiên phủ, Ứng Thiên phủ, trực đãi TW.

Chính là 'Thừa Thiên phủ' này, đồng thời còn có một tôn xưng gọi 'Hưng đô'. Cho nên [Hưng Đô chí] lại tên [Thừa Thiên đại chí] kỳ thật căn bản không có giá trị sử học, hay giá trị văn học gì sất, mà là Gia Tĩnh vì xuất thân 'chính thống' của mình mà tạo ra cho dư luận dùng!

Nguyên nhân chính là như vậy, mỗi bài văn chương trên đó hoàng đế đều phải tự mình xem qua. . .

~~

Trương Cư Chính suy tư chốc lát, rốt cuộc đã hiểu khổ tâm của lão sư. . . Bởi vì hoàng đế có sự quan tâm đặc biệt tới [Hưng Đô chí], cũng hội thẩm duyệt mỗi một bài văn chương mình viết, vậy nên cơ hội yết kiến tự nhiên không thể thiếu. Điều này tương đương với việc thành lập một chiếc cầu liên hệ giữa mình và hoàng đế, không chỉ tạo ra sự quen mặt, nếu biểu hiện tốt thì còn có thể khiến hoàng đế nhìn với con mắt khác, thậm chí thưởng thức đề bạt. . . Chỗ kỳ diệu là với loại người vẫn luôn ngoài vòng quyền lực như mình sẽ không thể nào dám nghĩ đến.

Hắn rốt cuộc lý giải khổ tâm của lão sư, khom lưng thật sâu nói:
- Học sinh. . . sẽ không làm cho lão sư thất vọng.

Từ Giai gật đầu, vui mừng cười nói:
- Ta tin tưởng chắc điểm này.
Rồi vung tay nói:
- Đi đi, đi làm tốt công tác bản chức, đợi tương lai thời cơ thích hợp ngươi tự nhiên sẽ nghênh đón cơ hội của mình.

Trương Cư Chính cũng gật đầu, đang muốn xoay người nhưng lại quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi:
- Mạo muội hỏi lão sư một câu, Thẩm Chuyết Ngôn các phương diện đều ưu tú hơn ta, vì sao lão sư lại coi trọng ta, mà có chút thành kiến với hắn?

Nghe xong lời hắn nói, Từ Giai lâm vào trầm mặc, ngay khi Trương Cư Chính cho rằng không có được đáp án, muốn xin cáo lui thì lại nghe Từ Giai buồn bã nói:
- Bởi vì người này quá nguy hiểm, ta chung quy có cảm giác dưới vẻ bề ngoài ngoan ngoãn của hắn có một loại lực lượng và xung động phá vỡ thế giới này.
Rồi tự giễu cười:
- Có lẽ là ta quá đa tâm đa tâm rồi, nhưng trong lòng luôn có vướng mắc.