- Thục sư của trường học Thẩm gia là vị nào?
Lý huyện lệnh hỏi, ông ta định chuyển chỗ ở cho Thẩm Mặc, để y tới trường học tốt nhất trong huyện.
- Nghe Thẩm Kinh nói.
Thẩm Mặc đáp:
- Là Thanh Hà tiên sinh.
- Hả, Thẩm Thuần Phủ?
Lý huyện lệnh hơi cả kinh:
- Không ngờ ông ấy đích thân lên lớp?
- Học sinh còn chưa tới trường họ tộc báo danh, nhưng nghe nói là như thế.
Thẩm Mặc gật đầu nói.
- Được Thanh Hà tiên sinh giáo huấn là phúc cả đời của ngươi đấy.
Lý huyện lệnh cười khà khà nói:
- Vốn muốn đổi chỗ đọc sách cho ngươi, thế này thì không cần làm chuyện thừa rồi.
Liền nghiêm mặt nói:
- Thanh Hà tiên sinh từ nhỏ thông minh, tài học tuyệt luân. Hai mươi tư tuổi trúng cử nhân, ba mươi mốt tuổi đỗ tiến sĩ. Sau đó làm quan thanh liêm, chấp chính vì dân, bách tính không một ai không coi như phụ mẫu. Tương lai nếu ngươi muốn đi trên sĩ đồ, thì ông ấy chính là hình mẫu tốt nhất của ngươi.
Thẩm Mặc cung kính thủ giáo, lại nghe Lý huyện lệnh than thở:
- Nhưng tính cách của ông ấy cương trực, không a dua xu nịnh, ngược lại còn chống đối quan trên, cho nên mãn khóa chẳng được thăng tiến. Trước khi chịu tang là tri huyện, cũng không biết sau khi hết tang xong có bị giáng chức hay không.
Nói rồi chân thàn khuyên bảo:
- Về điểm này ngươi không nên học ông ấy. Đời người ngắn ngủi, sĩ đồ càng ngắn, có cơ hội thi triển tài hoa, có được danh tài mới là điều quan trọng nhất.
- Cho nên phải học cách biến báo, phải biết bảo vệ bản thân.
Thấy Thẩm Mặc chăn chú lắng nghe, Lý huyện lệnh hài lòng gật đầu, nói nhỏ:
- Giống như hôm nay ngươi so tài với Lữ huyện lệnh, tất nhiên là hết sức hả hê, nhưng ngươi có nghĩ tới không? Chẳng may hắn ta ghi hận trong lòng, cản trợ học nghiệp của ngươi thì làm sao?
Thẩm Mặc cười khổ:
- Học sinh cũng chẳng bận tâm được nhiều tới vậy.
Trong lòng thì lại khó chịu :" Nếu ta không ra mặt thay cho ông thi ông sẽ ghi hận chứ còn nói chuyện ôn hòa thế này với ta sao? Sớm đã cho ta tới chỗ mát ngồi hóng gió rồi!" Kiếp sống quan trường trước kia nói cho y biết, khi không thể không quyết định thì tuyệt đối không thể đứng bên này trông bên nọ, vọng tưởng thuận lợi mọi bề, kết quả sẽ là đắc tội với cả hai đằng, chẳng phải người của ai. Chẳng bằng giúp một người đánh một người, tốt xấu gì cũng có chỗ dựa phải không?
Giống như lúc này đây, rõ rành rành Lý huyện lệnh muốn y ra mặt đối phó với Lữ huyện lệnh, nếu như không nghe lời, Lữ huyện lệnh sẽ chẳng nhớ ơn y còn Lý huyện lệnh nhất định sẽ ghi hận y. Thực tế, y không hề có lựa chọn.
Tuy nhiên y biết rằng, Lý huyện lệnh nói như thế là thể hiện rất hài lòng với mình, từ đó hi vọng tình cảm kéo gần thêm một chút, xác lập tình sư đồ. Nếu như mình biết điều, sẽ ra sức vun đắp. Nghĩ tới đó Thẩm Mặc tỏ vẻ sợ hại rất đúng mực, vừa có chút lo lắng lại vừa có chút bối rối.
Lý huyện lệnh cười thầm trong lòng, quả nhiên quay sang an ủi:
- Hôm nay ngươi không cần lo lắng, lão phu biết tên Lữ ruồi xanh kia khinh người thái quá, nhất định sẽ che chở cho ngươi. Hơn nữa lão phu cũng biết, tính cách Lữ huyện lệnh có hơi hẹp hòi, thế nhưng cũng xem như là quân tử lỗi lạc, sẽ không dâm sau lưng ngươi đâu.
Nói rồi ngữ điệu trầm xuống:
- Nhưng lão phu không thể bảo vệ cho ngươi cả đời, ngươi cũng không thể gặp được quân tử mãi, cho nên trước khi ngươi trở nên hùng mạnh, phải biết thu mình lại.
Thẩm Mặc nghiêm trang nói:
- Học sinh ghi nhớ lời giáo huấn của ân sư.
Lão Lý đã nói tới nước này rồi, Thẩm Mặc sao có thể không thức thời.
- Khà khà, kỳ thực với sự thông minh của ngươi, tự mình có thể hiểu được điều này.
Lý huyện lệnh cười:
- Lão phu nói những lời ấy chẳng qua là hi vọng ngươi bớt đi vào đường vòng mà thôi.
Thẩm Mặc lần nữa vâng lời, cảm kích nói:
- Đa tạ ân sư giáo huẩn, học sinh ghi nhớ trong lòng, suốt đời không dám quên.
Thấy Lý huyện lệnh gật đầu, y lại ngượng ngùng hỏi:
- Ân sư, không biết tới mức độ nào mới được coi là đủ hùng mạnh.
Câu hỏi này nhìn tựa như âu trĩ, nhưng muốn làm rõ quy tắc quan trường Đại Minh thì cần phải hỏi như thế.
- Điều này thì vô chừng, quan trọng phải nhìn hoàn cảnh của ngươi ra sao.
Nếu như hai bên đã xác lập quan hệ sư đồ, Lý huyện lệnh liền thẳng thắn hơn nhiều, chỉ thấy ông ta vuốt râu nói:
- Nếu như chỉ xét huyện Hội Kê của chúng ta, một nha huyện nho nhoi như lão phu đây là đủ hùng mạnh rồi. Nhưng nếu nhìn từ Đại Minh triều, cho dù là các lão cũng phải khom mình làm người.
Cười khà khà hỏi:
- Có biết Đại Minh ai mạnh nhất không?
- Đương nhiên là hoàng đế rồi.
Thẩm Mặc giả ngốc.
- Ngươi nói cũng không sai.
Lý huyện lệnh vẫn vuốt râu, nói nhỏ:
- Nhưng đương kim thánh thượng của chúng ta là người trong cõi thần tiên, đem hết tục vụ nhân gian phó thác cho Nghiêm các lão.
Nói tới đó càng hạ thấp giọng hơn nữa:
- Nhớ kỹ đây, đương kim thiên hạ người có thể định đoạt được là Nghiêm các lão và Tiểu các lão, mà Tiểu các lão chính là người thù dai nhất thiên hạ. Cho nên ngươi nhớ kỹ cho lão phu, bất kể như thế nào cũng không được trêu chọc Nghiêm đảng, nếu không sẽ chết không có đất chôn.
Thẩm Mặc vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng lại chẳng tán đồng.
Dọc đường cứ thì thầm nói chuyện, khi tới phường Vĩnh Xương, Thẩm Mặc cáo từ xuống kiệu, Lý huyện lệnh vén rèm kiệu lên, thò đầu ra nói:
- Lão phu đã ra lệnh xuống, để một vị trí trong huyện nha cho cha ngươi. Đợi ông ấy khỏe rồi, bảo cha ngươi tới huyện nha tìm lão phu hoặc Trương huyện thừa cũng được, ông ta sẽ an bài thỏa đáng.
Thẩm Mặc tạ ơn, đưa mắt tiễn kiệu huyện thái gia rời đi rồi mới chân lướt như sao băng trở về.
Chính đang chạy trên đường thì có người nhận ra y reo lên:
- Thẩm công tử trở về rồi.
Tức thì đưa tới rất nhiều ánh mắt, đám đông vây quanh, đưa ngón tay cái lên, nói nhao nhao cả lên, khen ngợi:
- Thẩm công tử đã xả hận cho Hội Kê chúng ta rồi.
- Phải đó phải đó! Từ khi có Từ Văn Thanh, tú tài của chúng ta thua kém hoàn toàn, hôm nay công tử cuối cùng cũng gỡ lại một ván, thật sự quá tốt rồi.
Bên đường có người bán hoa quả từ sau quầy chạy ra, ôm một sọt long nhãn tươi tới nói:
- Thẩm công tử cầm lấy ăn thử đi, xem ra cứ như thế này là diệt luôn được cả Từ Văn Thanh rồi.
- Đúng thế, công tử cầm lấy cái tim heo này đi.
Được người đầu gợi ý, một người bán thịt cũng có lẽ vật, mong y nhất định phải bồi bổ tim vì huyện Hội Kê.
Người buôn bán xung quanh không chịu thua kém, lũ lượt chọn đồ từ trong sạp hàng, đưa tới trước mặt Thẩm Mặc nói:
- Công tử nhất định phải nhận Hạch Đào nhé, bổ não lắm.
- Lấy của tôi nữa, táo đỏ bổ máu đấy.
- Rượu của tôi còn tráng dương nữa..
Thẩm Mặc toát mồ hôi, cười khổ:
- Tại hạ còn đang chịu tang.
Tức thì trên đường phố không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt, không ngờ làm giao thông ùn tắc.
Tửu quán sát đường cũng có thực khách ở trên lầu nhìn xuống, hô cao:
- Thẩm công tử lên đây đi, chúng tôi gom tiền gọi cho công tử một bàn tiệc ngon nhất.