Mọi người theo Thẩm Mặc đi tới phía sau phòng khách, trước tiên cùng nhau dập đầu với Ngọc như ý kia, sau đó mới bu lại xem.
Chỉ thấy trên cái bàn to tướng đặt một cái hộp thủy tinh rực rỡ sắc màu, trong hộp dùng một cái khay bằng gỗ tử đàn đựng một cây Ngọc như ý vàng chóe. "Thì ra đây là Hoàng ngọc như ý a. . ." Chúng đại nhân không khỏi âm thầm hít một hơi, thầm nghĩ: "Còn không đẹp bằng cái hộp thủy tinh kia." Nếu như là bình thường, bọn họ nhất định sẽ tỉ mỉ giám định một phen, phát biểu cảm khái khen ngợi, rồi làm thơ các kiểu gì đó. Nhưng hiện tại cả đám bụng đói đến sôi lên, chỉ ngóng trông mau coi xong để mà ăn cơm. Nếu nói lời vô lễ, nhìn cái thứ vàng chóe như cam này còn không đáng yêu bằng cái đùi gà chứ lị.
Thẩm Mặc thầm nghĩ: "Muốn chính là hiệu quả này."
Vì vậy mọi người đều biểu thị: 'Thực sự rất tốt.' sau đó liền có người đề nghị:
- Loại thánh vật này nhìn thêm một lần cũng là khinh nhờn, chúng ta nên trở về bàn cơm ngồi đi.
Lập tức đưa tới tiếng phụ họa của mọi người, đều nói vị đại nhân này rất thức thời, hiểu quy củ, là tấm gương tốt để chúng ta học tập.
Có câu là 'quan tâm mới loạn', các vị được phái tới tham quan kỳ thật đều là Hạng Trang vũ kiếm, chí ý tại Bái Công(1). Dù sao thì mọi người lại không có huyết thống của lão Chu gia, mặc vào long bào cũng không thành được thái tử, chỉ cần nhìn thấy có đồ vật như vậy là được. Về phần nó dẹp hay nó tròn, hay là hình vuông thì mọi người tuyệt không quan tâm -- mọi người quan tâm chính là người sở hữu đồ vật này tới cùng có thái độ gì. . . Đương nhiên, cũng phải đi tế qua Ngũ tạng miếu(2) rồi sau đó mới cân nhắc.
(1)bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.
(2) Ngũ tạng miếu = dạ dày: phải ăn trước.
Chỉ có Viên Vĩ Viên thị lang đến sau còn lưu luyến bên chiếc bàn, híp mắt tỉ mỉ quan sát Ngọc như ý, hình như muốn nhìn cho nó ra hoa vậy.
Thẩm Mặc đành phải đi cùng ở một bên, trong lòng lo sợ bất an, nhìn Từ Vị đứng phía bên tay trái một cái, dùng ánh mắt ám chỉ: "Lão già này sẽ không nhìn ra mánh khóe gì rồi chứ?"
Từ Vị lắc đầu, dùng môi ngữ nói mấy chữ. . .
Thẩm Mặc không biết đọc môi thuật, chỉ có thể tự suy diễn lung tung. Từ Vị tới cùng muốn biểu đạt ý gì, chẳng lẽ là: "Hắn si mê kim thạch?" không khỏi sợ vã mồ hôi, thầm nghĩ, phải nghĩ một biện pháp để dời đi lực chú ý của hắn. Thẩm Mặc liền pha trò cười nói:
- Viên công, không bằng chúng ta đi dùng cơm trước, ăn cơm xong rồi xem tiếp nhỉ?
Viên Vĩ cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Đừng cắt ngang ta. . .
Thẩm Mặc mặt mũi trắng bệch, tim tăng tốc đập thình thịch, dùng tay áo lau mồ hôi rồi nói:
- Không biết Viên công nhìn ra cái gì rồi?
Lòng thầm nghĩ, thật sự không xong rồi, hôm nay ai cũng đừng muốn đi. Thẩm Mặc liền nhìn qua Thiết Trụ đứng phía sau bình phong. Chỉ cần y vừa lên tiếng, lập tức có các vệ sĩ lao ra, trói gô tất cả số khách ở đây lại, sau đó mình sẽ chạy trốn vào sáng sớm ngày mai. Lộ tuyến y cũng lên kế hoạch hết rồi, trước tiên đi đường bộ đến Đăng Châu, nơi đó có thuyền tiếp ứng một nhà của họ.
Đối với câu hỏi của Thẩm Mặc, ban đầu Viên Vĩ không lên tiếng trả lời, chỉ chốc lát rồi lại vỗ đùi cái chát, lớn tiếng nói:
- Ha ha, quả nhiên là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công a!
Hù cho Thẩm Mặc mặt trắng chuyển xanh, đang đánh liều muốn phát ra tín hiệu thì lại nghe Viên Vĩ vui mừng nói:
- Đa tạ Chuyết Ngôn lão đệ a, giúp ta ở chỗ ngươi tìm được linh cảm, lục chương hôm nay rốt cuộc có cách nghĩ rồi. . .
"Ặc. . ." Thẩm Mặc thiếu chút nữa muốn tát cho hắn một cái, viết một thanh từ mà cũng kinh kinh chợt chợt như thế, bộ muốn hù cho người ta mang bệnh luôn à.
Viên Vĩ cũng không để ý hắn, khoa tay múa chân nói:
- Ngươi là nhân tài Trạng Nguyên, còn có Văn Trường lão đệ, nhị vị đại tài tử các ngươi vừa mới đỗ đạt, lục chương lần này có phải quá hay rồi không?
Liền hắng giọng ngâm:
- Cung duy hoàng thượng, ngưng thần pha mục. Bão tính thanh chân, bất ngôn nhi thì dĩ hành, vô vi nhi dân bạch hóa, mại hi hoàng chi thượng, linh tề thiên địa chi trường. Nãi trí thiên sinh bảo ngọc, sắc trình hoàng hoàng, thị cái thần linh chi sở triệu, phu khởi ngu la chi khả ky. . .
Thấy hắn khó mà ngâm xong trong một lúc được, Thẩm Mặc liền kéo Từ Vị đến một bên, nhỏ giọng hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói gì với ta vậy?
Từ Vị nhỏ nhẹ nói:
- Ta nói 'Hắn là tên cận thị nặng' . . .Cho dù ngươi đặt bánh quẩy ở trong hộp, hắn cũng không phân biệt được đâu.
- Thật hả? - Thẩm Mặc lau mồ hôi nói: - Làm ta sợ bóng sợ gió một hồi a.
- Nói đến cận thị thì còn có một truyện cười về hắn.
Từ Vị nhỏ giọng nói:
- Lần trước ta và hắn đi Quốc Tử Giám làm việc, đi tới trước 'Di Thanh đường' mới khánh thành. Khi hắn nhìn bảng hiệu tức giận đến giậm chân, bảo ta gọi Quốc Tử Giám Tế tửu tới, mắng hắn không ra thể thống gì, còn muốn tham tấu hắn bôi nhọ văn hóa, Cao Củng bị mắng cho hồ đồ, hỏi hắn nói, ta tới cùng phạm vào điều gì sai, ngươi đoán hắn nói như thế nào?
Nói rồi mình cũng cười rộ lên:
- Viên đại nhân chỉ vào tấm biển kia nói: Ngươi treo cả 'Di tinh đường' lên, còn không tính bôi nhọ văn hóa sao?
Thẩm Mặc che miệng mình lại, vẫn nhịn không được cười ra tiếng, cũng may Viên Vĩ vẫn chìm đắm trong ý cảnh mờ ảo của thanh từ, không phát giác ra y bất kính.
Ngâm đủ một khắc đồng hồ, Viên Vĩ mới chậm rãi thu công, nhìn sang hai người nói:
- Thế nào?
- Cao, thật sự là cao! - Hai người Thẩm Mặc cùng vươn ngón cái khen.
- Có thể kỹ áp quần hùng được không? - Viên Vĩ đắc ý cười nói.
- Được, nhất định có thể được! - Hai người lại cùng nhau gật đầu nói.
- Ha ha được nhị vị lời nói tốt rồi.
Viên Vĩ như thay đổi một người khác, cười tủm tỉm nói:
- May mà hôm nay tới đây một chuyến, bằng không thì bài thanh từ này sợ là ngày mai nghẹn không ra được.
- Ai không biết đại nhân nhân đề bút thành thiên, là thanh từ đệ nhất cao thủ của Đại Minh ta, ngài thật sự là quá khiêm tốn rồi .
Thẩm Mặc nói rồi nhìn sang chư vị đại nhân đang mong chờ mình ở bàn tiệc.
Viên Vĩ thở dài nói:
- Làm một bài thanh từ hay cũng không khó, khó khăn chính là mấy năm như một ngày, ngày ngày đều phải tìm từ mới từ hay a.
Bấy giờ mới phát hiện người ta đã đợi rất lâu rồi, hắn vội vàng áy náy cười nói:
- Xin lỗi xin lỗi, lão phu nhập thần quá, khiến chư vị đợi lâu.
Thẩm Mặc nhìn Từ Vị cũng bị cảm động lây, nhỏ nhẹ nói:
- Làm gì cũng không dễ dàng a.
Từ Vị gật đầu:
- Lý giải vạn tuế.
~~
Đợi khách và chủ ngồi vào chỗ của mình, thế là khai tiệc. Thức ăn liền như nước chảy được hạ nhân trong phủ bưng lên. Bởi vì khách phần lớn là người Giang Nam, cho nên món ăn tự nhiên đều là khẩu vị phía nam, nào là vịt muối Gia Hưng, thịt hun khói Trấn Giang vân vân, tất cả đều do đầu bếp nổi tiếng chế biến, mùi vị tuyệt luân, cho dù tại Giang Nam, bình thường cũng khó mà ăn được.
Vả lại đồ đựng thức ăn cũng rất cầu kỳ. Tỷ như món cá sạo hấp đựng trong đĩa sứ ngọc màu trắng thuần, tô lên lam văn nước sông ấm áp, chỉ cần nhìn là có thể khiến người nghĩ đến Giang Nam, nghĩ đến phong tình của vùng sông nước. Lại phối hợp thêm hoàng tửu hảo hạng của Thiệu Hưng, làm cho các tân khách thắm thiết cảm nhận được cái gì gọi là "cơn ngon không sợ trễ", cho dù trong lòng có chút bất mãn, bất tri bất giác cũng tiêu tán ở trong ý cảnh mỹ thực mỹ tửu, mỹ hảo này rồi.
Đường Nhữ Tiếp giơ lên ly rượu, từ xa kính Thẩm Mặc một ly, cười nói:
- Trước kia nghe điển cố 'Thuần lư chi tư', cảm thấy Trương Quý Ưng kia có hơi lập dị, hôm nay tại bữa cơm vùng sông nước của Chuyết Ngôn ngươi mới biết cổ nhân không giả. . . Ta cũng hơi nhớ nhà mình rồi.
Thẩm Mặc cạn một ly với hắn, cười nói:
- Vậy lại thành sai lầm của ta rồi.
- Nếu như đây đều là sai lầm.
Đường Nhữ Tiếp lắc đầu cười nói:
- Ta tình nguyện ngươi mắc thêm lỗi lầm nữa. . .
Cách nói khôi hài của hắn dẫn tới mọi người cười to một trận, cũng rốt cuộc cảm thấy đã ăn bảy tám phần rồi, không còn đói bụng nữa, vì vậy miệng lại khôi phục một công năng khác -- nói.
Thế nhưng khi nói đến bên mép, họ lại đều cảm thấy khó mở miệng, bởi vì nhiệm vụ của họ phần lớn là tới dò xét ý của Thẩm Mặc, quan sát một chút tình huống của người khác. Nhưng khi ở trước mặt nhiều người như vậy, tuy là hoa ngôn xảo ngữ, cũng thật sự không biết nên hỏi thế nào.
Họ đành phải trước tiên nói vài chuyện không quan trọng, liền nói tới đại sự phát sinh hôm nay -- Hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện tam pháp ti hội thẩm án của Vương Dự hôm nay tuyên án, tất cả mọi người tưởng Vương Dự hẳn phải chết, không ngờ như kỳ tích không có hoạch tội, chỉ là 'tước quan làm dân, trở lại nguyên quán, vĩnh viễn không dùng lại' mà thôi.
Mặc dù như vậy, tiền đồ của Vương đại nhân đã xong đời, nhưng trong mắt bách quan, đây đã là may mắn bằng trời rồi. Bởi vì trước đó, ngay cả quan viên của Hình bộ đều nói, ba vị đường quan đã cho biết, ai cũng không cho biện hộ giúp Vương Dự.
Mọi người đi ra kiếm ăn, cũng không phải một ngày hai ngày, tự nhiên biết đây đại biểu Vương Dự chết chắc rồi, nhưng hiện tại lại xuất hiện bước chuyển ngoặt như trong film, làm cho mọi người cảm thấy hết sức ngạc nhiên. . . Bọn họ cũng đều biết, Đại Minh triều chỉ có một người sở hữu được quyền lực nghịch chuyển tất cả, đó chính là Gia Tĩnh hoàng đế bệ hạ.
Thủ đoạn chặn ngang đột ngột của bệ hạ giống như một tiếng chấn lôi nổ vang trên bầu trời kinh thành, làm cho các phương đều sợ bóng sợ gió, không biết điều này đại biểu cho cái gì.
~~
Kỳ thật, hôm nay trước khi đi những phần tử nòng cốt của mỗi đảng phái này đều đến chỗ lão đại nhà mình để tiến hành qua thảo luận việc này, cũng khó tránh khỏi quan điểm của từng người đều được đưa lên bàn rượu. . .
Chỉ nghe Ân Sĩ Chiêm hơi hưng phấn nói:
- Đây là hạ thánh minh, nhìn rõ mọi việc a. Sự thực chứng minh, bệ hạ sẽ không oan uổng một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một kẻ xấu!
Hắn là đồng niên với Vương Thế Trinh, hai bên ý hợp tâm đầu, tự nhiên vui khi thấy cục diện bây giờ.
Bên kia Hồ Thực vừa nghe liền không vui, hắn cười lạnh nói:
- Vương Dự đã vĩnh viễn không được bổ nhiệm, còn có thể xem là người tốt sao? Ân đại nhân, chẳng lẽ ngươi còn muốn phản án cho hắn hay sao?
- Ý của ta đương nhiên không phải vậy.
Cái mũ chụp này cũng khá là to, Ân Sĩ Chiêm nào dám đỡ. Hắn vội vàng giải thích:
- Ta chỉ nói hắn tội không đáng chết, cũng không nói hắn là thuần khiết vô tội.
- Hừ. . .
Đường Nhữ Tiếp hừ một tiếng nói:
- Cái gì thanh bạch vô tội, vớ vẩn, chẳng qua là bệ hạ nhìn vào ân tình ngày xưa, pháp ngoại khai ân mà thôi, nếu ta nói á, Vương Dự hắn cho dù chết cũng không đủ tiếc!
Hồ Thực cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, mặc dù bệ hạ đặc xá, không có nghĩa là hắn chưa từng có tội,, đây là hai khái niệm, không được lẫn lộn!
Thẩm Mặc nghe ra chút ý rồi. . . Ân Sĩ Chiêm kia chẳng qua là thuận miệng cảm khái vài câu liền trêu chọc tới hai người Đường Hồ, như thể con mèo bị dẫm phải đuôi vậy, nó gào rồi nhảy dựng lên, cắn bừa cào bừa, hiển nhiên là Nghiêm các lão có phân phó, muốn biểu hiện ra hết sức cường ngạnh, nghiêm ngặt khống chế dư luận, để tránh khỏi có người tá đề phát huy, yêu cầu truy cứu trách nhiệm kẻ vu cáo. . . Bắt không được hồ ly không sao cả, Nghiêm gia phụ tử cũng không muốn rước lấy cả người toàn mùi hôi.
Y có thể xem kịch, Trương Cư Chính thân là đồng niên của Ân Sĩ Chiêm lại còn thêm đồng liêu cho Dụ Vương phủ, tự nhiên muốn động thân giúp đỡ một tay rồi, liền nghe hắn thản nhiên cười nói:
- Nhị vị không cần như vậy, thị phi đúng sai tự tại nhân tâm, không phải là Ân Sĩ Chiêm hắn nói hai câu là có thể thay đổi được.
Rồi giọng càng chậm rãi nói:
- Cũng không phải không cho người ta nói thì có thể che giấu được.
- Ý ngươi là gì? - Hồ Thực nhìn Trương Cư Chính hầm hầm nói: - Nói ai hả?
- Nói ai thì người đó biết.
Không ngờ Trương Cư Chính cũng là một cao thủ võ mồm, không chút nào tương nhượng nói:
- Hồ đại nhân, hà tất phải hung hăng thế chứ?
Thẩm Mặc thấy song phương sắp xảy ra xung đột, lúc này mới đứng ra ba phải nói:
- Bốn vị nghỉ một chút đi, có câu là quân tử không dựa vào miệng lưỡi lợi hại, nếu như cần phải phân thắng bại, chúng ta nên đổi lại một phương thức khác chứ nhỉ.
- Phương thức gì? - Bốn người đồng loạt nhìn sang y.
- Đầu hồ.
Thẩm Mặc cười vỗ tay nói. Liền có thanh y nô bộc, khiêng đến một cái Đầu hồ bằng đồng cao ba thước, đặt ở chỗ cách bàn rượu hai trượng.
Lịch sử của trò chơi này cũng khá là lâu. Bắt đầu từ thời Chu, một trong những nghi lễ khi chư hầu mở tiệc chiêu đãi tân khách chính là mời khách nhân bắn tên. Ở một niên đại thượng võ, nam tử thành niên không biết bắn tên sẽ bị coi là sỉ nhục, cho nên chủ nhân mời khách nhân bắn tên, khách nhân không thể chối từ. Tần Hán đều là như vậy. Nhưng khi đến thời kì Nam Bắc triều, giới sĩ tộc đã thành chủ lưu, những người này căn bản giương không nổi cung thì làm sao nói đến chuyện bắn tên? Họ liền dùng đầu tên bầu rượu thay thế. Dần dà, Đầu hồ liền thay thế cho bắn tên, trở thành một loại trò chơi vào lúc yến tiệc.
Sau khi tới Đường triều, trò chơi này hầu như mai danh ẩn tích, thì ngay cả nữ tử cũng không thèm chơi. Nhưng từ sau Tống triều, văn nhân hoàn toàn vứt đi lục nghệ, phần lớn trở thành văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt, loại hoạt động ung dung an tường, chú ý lễ tiết như Đầu hồ chính thích hợp với yêu cầu của các sĩ phu, cho nên vẫn lưu hành đến bây giờ, lâu bền không suy, hầu như đã thành hạng mục tất phải vào mỗi lần yến tiệc.
Chư vị đang ngồi hiển nhiên đều thích trò này, vừa nhìn cái hũ kia được mang lên thì đã mừng đến tận chân mày, vừa lúc cũng ăn no nê rồi, rượu cũng uống đến cao hứng, vì vậy lần lượt rời khỏi bàn, cầm một mũi tên cũng bằng đồng, bắt đầu hăng hái chơi trò Đầu hồ.
Nhưng cũng không phải chỉ ném thôi, mỗi người trước khi Đầu hồ phải tiện tay rút ra một cái thẻ trong ống. . .Trên thẻ ở trong ống đó viết nhiều kiểu khác nhau, như là 'ngủ xuân, nghe đàn, cắm ngược, cuộn mành, nhạn ngậm, lô phiên, hồ điệp' các kiểu, danh mục quả thực phong phú. Ngươi rút phải thẻ gì thì phải dựa theo yêu cầu ghi ở trên thẻ mà ném. Tỷ như nói, rút được 'ngủ xuân' thì phải làm cho mũi tên bay ngang vào đáy hũ, đạt được liền gọi 'Dương phi ngủ'; nếu như rút phải 'cắm ngược' thì phải làm cho đầu mũi tên văng ra trước, nhưng đuôi tên lại vào hũ, đạt thành liền gọi 'nhổ ngược cây liễu", vân vân, còn nhiều nữa.
Nghe qua thì hình như rất khó, nhưng đối với chư vị đại nhân bình thường chơi trò này thì cũng sẽ không khó, chỉ là có chút khiêu chiến mà thôi.
Khi Thẩm Mặc lệnh nô bộc lui ra hết, trước mặt hạ nhân, chư vị đại nhân phải tự trọng thân phận, tự nhiên không tiện nhảy múa đùa giỡn, chỉ có lui ra hai bên mới có thể chơi tận hứng! Vì vậy mọi người liền án trận doanh chia làm hai phe, bắt đầu thay phiên ra người, tiến hành thi đấu Đầu hồ. . .Người ném trúng được một điểm, không trúng không được điểm nào, cuối cùng xem bên nào có thể thắng. Vì vậy song phương thi triển thế võ cả người, ngươi một cái 'cắm hoa nghiêng', ném mũi tên cắm nghiêng vào hũ; ta ném ba mũi tên tiễn đồng thời ném vào trong hũ, tới một cái "một nắm sen". Trong đó Trương Cư Chính chơi được tốt nhất, hắn rút được một cái khó nhất, gọi 'cách sơn khiêu', không chút hoang mang xoay người lại, đưa lưng về phía Đầu hồ, sử một chiêu Thiết bản kiều tuyệt đẹp, tên liền từ trên đầu hắn bay vào miệng hũ, vững vàng hạ xuống, ngay cả phía bên kia cũng không khỏi ủng hộ cho hắn.
Ngoại trừ tỉ số, người bắn trúng còn có thể chỉ định một người uống một chén rượu, đương nhiên nếu như không ném trúng theo yêu cầu thì phải tự phạt một chén. Chơi được mấy vòng, bầu không khí trở nên nhiệt liệt. . .Các đại nhân xưa nay nhã nhặn lúc này đều lộ nguyên hình, cả đám phanh ngực áo trước lộ ra bộ ngực, thậm chí còn người giẫm một chân lên ghế, một tay bưng bát rượu, hưng phấn ủng hộ cho người ném, hoặc là chế nhạo.
Thẩm Mặc phỏng chừng, cái này chắc chơi suốt đêm rồi. Y liền sai người khiêng Ngọc như ý trở lại mật thất, cẩn thận dấu đi. Khi quay đầu lại nhìn tiệc rượu sôi nổi, liền phát hiện chỉ có một người từ đầu đến cuối vẫn chỉ buồn bực uống rượu, tuyệt không tham dự. . . Người đó chính là Viên Vĩ.
Thẩm Mặc nhớ tới ánh mắt của Viên Vĩ không tốt, nhất định sẽ không tham dự loại trò chơi này, để tránh khỏi tự rước lấy nhục. Y liền nhỏ nhẹ nói:
- Nếu lão đại nhân mệt mỏi, có thể đến thiên phòng nghỉ ngơi.
Viên Vĩ gật đầu, cười tự giễu nói:
- Lớn tuổi, ánh mắt không tốt, tinh lực cũng kém, không thể cùng nhau chơi lâu với thanh niên nhân được.
Thẩm Mặc đỡ hắn đi tới gian phòng sát vách, mời Viên thị lang ngồi xuống chiếc ghế mềm chưa từng thấy qua tại trung thổ. Sau khi sai phai trà liền vung tay bảo mọi người ra ngoài, đóng cửa phòng lại, thanh âm liền đoạn tuyệt với bên ngoài.
Viên Vĩ ngồi trên chiếc ghế mềm rộng rãi, cảm giác các bộ vị toàn thân đều được chăm sóc đến rất tốt, thoải mái hơn nhiều so với ngồi ghế bình thường. Hắn không khỏi hỏi Thẩm Mặc:
- Tại sao chưa từng thấy qua loại ghế này?
Thẩm Mặc cười nói:
- Đây là ghế ngồi của các quý tộc Tây Dương, chúng ta gọi nó là 'ghế sofa', lão đại nhân cảm thấy thoải mái không?
- Thoải mái, quá thoải mái.
Viên Vĩ khen:
- Loại ghế này còn thoải mái hơn cả chăn lót trên giường đấy chứ.
- Vậy cái ghế sofa này sẽ tặng cho đại nhân. - Thẩm Mặc cười nói: - Nếu như ngài không chê cũ.
Viên Vĩ phải nói vô cùng nguyện ý, nhưng vẫn còn khẩu thị tâm phi khiêm nhường:
- Thế thì ngại chết.
- Lão đại nhân quá khách khí rồi.
Thẩm Mặc cười nói:
- Ngoại trừ ghế sofa, còn có chút thổ sản đặc biệt biếu cho đại nhân, xin ngài nhất thiết phải nhận cho.