Qua đông chí, phương bắc vạn dặm phủ tuyết trắng, đất trời trở nên tiêu điều. Nhưng ở Giang Nam, mặc dù có gió lạnh tây bắc thổi qua, nhưng nhiều lắm cũng chỉ lạnh thêm một vài ngày.
Bông lau vẫn chưa tàn, hoa hồng vẫn còn sức sống. Cây cối hai bên sông, lá đỏ rụng rồi, vẫn còn có trái quả treo trắng đầu cành, trông xa xa cứ như là cành hoa mai.
Tới ngày mây mù tan hết, trời trong thoáng đáng, còn nhìn thấy gốc cỏ trên đỉnh mang màu đỏ, dưới gốc có chút xanh, chẳng những lửa đốt chẳng hết, mà gió lạnh thổi cũng chẳng đổ.
Sống trong mùa đông ở nơi này, chẳng cảm nhận được cái tiêu điều của thời tiết, mà làm người ta còn nhớ tới đồng bào phương bắc chịu băng chịu rét, trong lòng có chút cảm giác hạnh phúc nho nhỏ, làm tâm tình người ta đột nhiên tốt lên rất nhiều, tới ngay cả chuyện đọc công văn đầy đọa thân xác cũng không quá đáng ghét nữa.
Tri phủ Tô Châu Quy Hữu Quang, từ giờ Thìn đã bắt đầu ngồi ở trong Thiêm áp phòng, cho tới tận qua hai canh giờ rồi mới bỏ mắt kính xuống, xoa cái cổ tê nhức, nói với Quy Giáp lão gia nô ở phía dưới:
- Đã là giờ nào rồi.
Quy Giáp nhìn cái đồng hồ Tây Dương đặt trong góc phòng, đáp:
- Đã là giờ Tỵ ba khắc rồi.
- Ồ.
Quy Hữu Quang gật đầu, chậm rãi nói:
- Vậy thì thu dọn đồ, ngươi thay y phục cho ta, vào hậu viện gọi phu nhân, chúng ta phải đi sớm một chút.
- Phu nhân đã đi rồi à.
Quy Giáp cười đáp:
- Phủ trung thừa chứ đâu phải nơi nào, cho nên không làm phiền người.
- Bà ấy sốt ruột quá đấy, không sợ người ta chê cười cho hay sao?
- Ha ha, sao có chuyện đó , hôm nay là ngày mừng đầy năm của tam công tử trung thừa đại nhân.
Quy Giáp vừa thay thường phục cho lão gia, vừa nói:
- Phu nhân là mẹ nuôi phải đến sớm một chút chứ.
"Ừm" Quy Hữu Quang gật đầu, lúc này mới tươi cười nói:
- Vừa rồi ý ta cũng là thế.
Thay áo xong, rời Thiêm áp phòng, nhìn bầu trời bên ngoài, trong xanh như cuối thu vậy, trời cao gió mát, ánh nắng dư dả.
Quy Hữu Quang không kìm được hít sâu một hơi, ông ta thích cái cảm giác mọi thứ hoàn toàn thuộc về mình, đợi trong phủ nha Tô Châu gần hai mươi năm, cũng chỉ có hai năm qua làm quan chính ấn mới có được loại cảm giác này.
Đi lên chiếc kiệu bốn người khiêng, Quy Hữu Quang rời khỏi phủ nha từ phía cửa sau, chưa tới một tuần trà, đã đến trước nha môn tuần phủ.
Vệ binh trước nha môn hiển nhiên là rất quen thuộc chiếc kiệu này, không kiểm tra cũng không hỏi han, liền cho nó đi qua đại môn mở rộng.
Đi qua cổng tròn màu đen, mới nhìn thấy cửa nha môn tuần phủ, chỉ thấy cánh cổng đen đó cao chừng năm trượng, ngưỡng cửa cực cao, hai bên trụ cửa đều có con sư tử đá cực kỳ hùng tráng, bàn chân màu xanh, bụng màu đỏ, chính là đôi lớn nhất ở trong thành Tô Châu.
Còn về những thứ như tường chắn, tháp lâu, tất nhiên là không thiếu một cái gì, so với trước cửa nha môn bình thường còn có năm cột cờ lớn, bên trên lá cờ màu vàng nhạt đón gió bay phần phật, nhìn kỹ có thể thấy mười chữ lớn to như cái đấu :" Khâm mệnh Tô Tùng tuần phủ đô ngự sử đài."
Đó chính là khí thế hùng tráng của trọng thần một phương.
Kiệu của Quy Hữu Quang đi thẳng qua cửa, đi qua đại đường, nhị đường, tam đường.
Nha môn này so với nha môn tri phủ càng lớn hơn, khí phái hơn, quy cách cao hơn, đi tới tận Thùy hoa môn mới dừng lại ...
Hôm nay là tiệc riêng của nhà trung thừa đại nhân, chỉ chiêu đãi thân bằng hảo hữu, không có bất kỳ ngoại nhân nào, cho nên tổ chức ở hậu viện.
Ông ta vừa xuống kiệu dừng lại, thì thấy một cái kiệu nữa cũng tới, Quy Hữu Quang nhìn thấy liền mỉm cười, đứng đó đợi.
Không lâu sau, thấy tri phủ Tùng Giang Vương Dụng Cấp từ chiếc kiệu đó đi xuống, hắn ta liền tới chắp tay:
- Chấn Xuyên công, ngài tới thật sớm.
- Ha ha, ở gần có lợi mà, luôn được đi sau đến trước.
Hai người nói cười đi qua Thùy hoa môn.
Quản gia Thẩm An đi tới đón, Quy Hữu Quang hỏi:
- Trung thừa đại nhân đang làm gì thế?
Thẩm An đã không còn cái vẻ bắng nhắng bồng bột thiếu thời, hắn để râu, trầm ổn hơn rất nhiều, nghe vậy cười nói:
- Chính đang dạy học cho hai vị công tử, đoán chừng một khắc nữa mới xong.
Liền đưa tay ra mời:
- Hai vị đại nhân tới chính sảnh uống trà chứ ạ?
Vương Dụng Cấp hứng thú nói:
- Đi tới nghe xem đại nhân dạy con trẻ chưa tới ba tuổi như thế nào?
Ngũ công tử nhà hắn cũng chạc tuổi này, tất nhiên rất hứng thú.
Quy Hữu Quang cũng rất hiếu kỳ, hai người liền đi theo Thẩm An tới thư phòng sau vường hoa, tới gần ba người liền đi chậm lại. Buổi trưa khí tới tốt, cửa sổ mở rộng, đứng ở cửa có thể nghe thấy âm thanh bên trong.
Hai vị tri phủ liền dừng chân dưới cửa sổ, Thẩm An muốn đi vào thông báo, nhưng bị Vương Dụng Cấp chặn lại, khẽ lắc đầu, ý bảo hắn ở bên ngoài nghe là được.
Từ cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy Thẩm Mặc ngồi xoay lưng về phía bọn họ, mỗi bên đùi có một đứa bé con mặc áo gấm, đối diện cha nó là một tấm bản đồ màu sắc siêu lớn. Trên bản đồ Đại Minh chỉ chiếm chưa tới một phần mười lục địa, càng chưa nói tới vùng hải dương xanh lam cực lớn.
Quy Hữu Quang và Vương Dụng Cấp đã xem qua bản đồ tương tự, đó là bản đồ vạn quốc do người Tây Dương truyền vào. Nhưng bản đồ này còn tỉ mỉ hơn nhiều, càng sinh động hơn ...
Chỉ thấy bên trên đó cắm chi chít đủ các loại động vật, thực vật, mỏ quặng.... Còn có các loại hình người nho nhỏ, làm hai đứa bé nhìn không chớp mắt.
Liền nghe thấy Thẩm Mặc nhỏ nhẹ hỏi:
- Hôm nay chúng ta nói tới Châu Úc, vậy Châu Úc ở đâu nhỉ?
Hai đứa bé đưa bàn tay nhỏ trắng trẻo ra, tranh nhau chỉ vào bản đồ, nói:
- Ở kia...
- Giỏi quá.
Thẩm Mặc lên tiếng khen, thơm vào má hai đứa bé mỗi đưa một cái, làm hai đưa bé đều ngả mặt sang bên ngoài né tránh.
Thấy con trai không chịu nể mặt, Thẩm Mặc chỉ biết cười trừ, từ ống tay áo làm ảo thuật biến ra hai cái kẹo hình người, mới dỗ được hai đứa bé ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng.
Hai đứa bé vừa thè lưỡi liếm kẹp, vừa thoải mái dựa vào lòng cha, nghe cha kể chuyện xứ lạ:
- Nói về Châu Úc, đó là một vùng đất thần kỳ, nằm lẻ loi giữa đại dương bao la, nhưng lại có diện tích không hề thua kém Đại Minh, không thẹn là hòn đảo lớn nhất thế giới. Vì cách biệt với đất liền, cho nên cảnh sắc phong thổ khác hoàn toàn với phía chúng ta. Nơi đó rất nhiều động vật ở trước bụng có cái túi lớn...
- Để đựng kẹo ạ?
Ca Cát ở bên trái hỏi.
- Không phải là để đựng em bé.
Thẩm Mặc mỉm cười bẹo má đại nhi tử, nói:
- Cho em bé giống như con vào trong đó, đựng ở túi, đi tới đâu mang theo tới đó, như thế em bé yếu ớt không cần tự bảo vệ, cũng không lo bị sói xám bắt đi ....
Hai đứa bé kêu lên:
- Oa hay quá, nếu cha và mẹ đều có một cái thì thật là tốt.
Hai vị đại nhân bên ngoài nghe thấy lời này, nghĩ thế nào cũng bị đánh đít, nhưng Thẩm Mặc lại chẳng hề để ý, tiếp tục kể chuyện con chuột lớn, cùng con thú có cái mỏ vịt to...
Y kể kể rất êm tai dễ nghe, mà lại thú vị hấp dẫn, làm cho không chỉ hai đứa bé, mà ngay cả Quy Hữu Quang và Vương Dụng Cấp cũng bị thu hút, quên mất cả thời gian trôi đi. Cho tới tận khi tiếng cuông êm ái vang lên từ cái đồng hổ nhỏ báo giờ, mời làm cho mọi người tỉnh lại.
Thẩm Mặc đặt hai đứa con xuống đất, cười ha hả nói:
- Đi tìm mẹ đi.
Hai đứa bé lền vui sướng chạy ra ngoài, nhìn thấy hai người lớn đứng ở cửa, đều rất lễ phép cúi mình chào:
- Chào thúc thúc.
- Ừ ừ, ngoan lắm.
Trẻ con lễ phép luôn làm người ta thích, hai người đều cười vui vẻ, lấy quà đã chuẩn bị sẵn ở trong ống tay áo ... Của Quy Hữu Quang là một đôi lồng cào cào vàng bạc, của Vương Dụng Cấp thì lại là hai con sư tử đi được bằng bạc Tây Dương, mỗi con đều to chừng bằng lòng bàn tay, sống động như thật, hắn vặn cót bên trong bụng sư tử, hai con sư tử liền ngẩng đầu đi về phía hai đứa bé, lập tức thu hút toàn bộ sự chút ý của chúng, theo sát đôi sư tử đi tới cuối hành lang.
Thấy Thẩm An theo đằng sau hai vị tiểu thiếu gia, Thẩm Mặc thu hồi ánh mắt lại nói với hai người:
- Nào chúng ta đi uống trà.
Trong thư phòng của Thẩm Mặc, treo hai bức tranh chữ màu trắng, ghi lời dạy bảo của Chi Thánh tiên sư :" kỳ thân chánh, bất lệnh nhi hành. Kỳ thân bất chánh, tuy lệnh bất tòng."
**** Bản thân của người lãnh đạo chính trực thì không cần phải ra lệnh mà mọi người phải tuân theo; bản thân mình không ngay thẳng thì chẳng ai nghe theo.
Ba vị đại nhân chia ra chủ khách ngồi xuống bàn, Thẩm Mặc đích thân rót nước pha trà, cùng hai người trò chuyện vui vẻ. Ngồi trước mặt y, chỉ càm thấy thư thái như có gió xuân phớt qua mặt, hoàn toàn không cảm thấy kiêu ngạo cả thiếu niên đắc chí.
Hiện giờ là năm Gia Tĩnh thứ 39, sắp vào tháng chạp. Năm kia là ngoại sát ba năm một lần, Thẩm Mặc và mấy vị thuộc cấp dựa vào mở cảng thành công, mỗi năm hoàn thành chỉ tiêu của triều đình, cùng với khơi thông sông Ngô Tùng, thu phục Từ Hải, bình định Oa họa ở Tô Cung, những đại công đó được đánh giá xuất sắc.
Qua năm ngoái, đầu năm Gia Tĩnh thứ 39, liền có thánh chỉ hạ xuống, nguyên Thẩm Mặc tri phủ Tô Châu kiêm Giang Nam đề cử thị bạc ti, vì chiến tích lẫy lừng, thăng chức làm tuần phủ Tô Tùng, nhưng vẫn kiêm nhiệm chức đề cử ti. Cấp dưới của y, thông phán Tô Châu Quy Hữu Quang thăng lên làm tri phủ Tô Châu, còn huyện lệnh Trường Châu Vương Dụng Cấp, thay thế Vương Sùng Cố làm tri phủ Tùng Giang, Vương Sùng Cố làm tuần phủ Sơn Đông.
Thẩm Mặc mới hai mươi tư tuổi, đã liệt vào hàng đại quan một vùng, hiển nhiên là quá cao, quá hiểm, quá khiến người ta ghen tỵ. Y biết, nguy hiểm không nhìn thấy nhất định đã âm thầm sinh ra, nếu như mình còn quá nổi trội, tốc độ ngã xuống sẽ còn nhanh hơn cả tốc đổ thăng tiến.
Vì thế trong một năm qua, y thu lại hết những phong quang khi lập hàng loạt đại công, toàn tâm toàn ý tu tâm dưỡng tính, không làm ra bất kỳ hành động khiến người ta chú ý nào nữa, thậm chí còn từ chối rất nhiều cơ hội lộ mặt lộ mày, chỉ chuyên chú trông nom ba tấc đất được phân của mình.
Dần dần rốt cuộc cũng không còn thành nhân vật tiêu điểm trong câu chuyện của mọi người nữa, nhưng thành Tô Châu, thị bạc ti, dưới sự quản lý của y, càng ngày càng phát triển thịnh vượng, trở thành trung tâm kinh tế của cả vùng đông nam.
Hiện giờ đã sắp vào tháng chạp rồi, rất nhiều công việc phải kết thúc, rất nhiều sổ sách phải đưa về, rất nhiều báo cáo phải viết ra, ba người ngồi cùng một chỗ, đề tài tất nhiên không ngoài chính sự.
Có điều từ khi Từ Hải quy thuận, trở thành nhân vật tiên phong đả kích hải tặc, giặc Oa cả một dải Tô Tùng gần như tuyệt tích, thi thoảng cũng xuất hiện vài nhóm nghịch tặc nhỏ, nhưng không thể ảnh hưởng được tới mậu dịch hải ngoại diễn ra tưng bừng nữa.
Cho nên mặc dù nhiệm vụ nộp tiền và quốc khố lên tới con số khủng khiếp 400 vạn, nhưng hoàn thành vào cuối tháng, vì thế tâm tình của Quy Hữu Quang và Vương Dụng Cấp đều rất thoải mái, hào hứng nói thành tích năm nay tốt thế nào, nhiệm vụ 500 vạn lượng vào năm sau cũng không phải là chuyện khó khăn gì, thậm chí không phát hiện ra bóng mây mờ giữa hai mày trung thừa đại nhân.
Hai người hết sức phấn khởi nói hồi lâu mới phát hiện ra đại nhân rất ít xen lời, mặc dù đại nhân càng ngày càng tỏ ra kín tiếng, nhưng chưa tới mức ít nói như thế, liền hỏi:
- Đại nhân, có điều gì không ổn sao?
Thẩm Mặc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Làm gì có.
Rồi nhìn Vương Dục Cấp hỏi:
- Ở phía bên thành Thượng Hải đã an bài xong cả chưa?
- Bẩm đại nhân, bất kể là bến tàu, xưởng thuyền, thương hội đều đã được xây dựng xong, chỉ còn đợi đại nhân chọn ngày lành là có thể mở cảng được rồi.
Nghe hắn nói như thế, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, thế nhưng Quy Hữu Quang lại có chút không vui, càu nhàu:
- Sau này Nhuận Liên lão đệ làm nhân vật chính rồi, còn ta thì nhàn nhã hơn một chút.
Rất rõ ràng nếu như mở cảng ở Thượng Hải, như vậy địa vị của thành Tô Châu sẽ kém xa trước kia, ông ta làm tri phủ đại nhân, cao hứng được mới là lạ.
Vương Dụng Cấp liền an ủi:
- Chấn Xuyên công không phải là không biết, thành Tô Châu dẫu sao cũng ở trong nội địa, nhất định không thuận tiện bằng Thượng Hải, cho nên đại nhân mới di chuyển nha môn thị bạc ti ra đó.
Quy Hữu Quang càng nghe lại càng buồn :
- Ta chỉ nghĩ không thông, tốn mất hai năm trời, tiêu gần 200 vạn lượng bạc mới làm xong công trình sông Ngô Tùng, sao nói không dùng một cái là không dùng ngay được?
- Sao lại không dùng cơ chứ, khơi thông sông Tùng Giang là để vùng đất Tô Tùng vĩnh viễn không gặp thủy họa, còn về phần làm đường sông cho thị bạc ty chẳng qua chỉ là phụ thêm vào thôi. Hiện giờ tác dụng chính vẫn còn đấy, sao có thể nói là không dùng?
- Ngươi ... Cưỡng từ đoạt lý.
Quy Hữu Quang đùng đùng tức giận nói.
- Được rồi, được rồi.
Thẩm Mặc vội vàng ngăn hai người lại, nói:
- Bình thường như huynh đệ trong nhà, vậy mà cứ gặp phải chuyện này lại trở mặt không nhìn nhau.
Nói xong an ủi Quy Hữu Quang:
- Chấn Xuyên công, ông quá bí quan rồi. Nhìn bản đồ xem, ưu thế của Thượng Hải nằm ở chỗ, nó là cửa vào của sông Hoàng Phổ, điều này thì Tô Châu đúng là không thể bì được.
Thấy Quy Hữu Quang xị mặt xuống, Thẩm Mặc nói tiếp:
- Nhưng Tô Châu cũng có lợi thế của mình, nó là cánh cửa phía tây của Thượng Hải, điều này quyết định hàng hóa trong thiên hạ muốn vào thành Thượng Hải, đều phải trung chuyển qua Tô Châu, vận chuyển trên sông Tùng Giang. Ta dám đảm bảo, tương lai thành Tô Châu nhất định vẫn cứ náo nhiệt hơn bây giờ.
Quy Hữu Quang bấy giờ mới có chút thoải mái, thở dài nói:
- Không phải hạ quan không hiểu lý, mà chỉ cảm thấy làm như thế có chút phí phạm.
Lần này tới lượt Thẩm Mặc buồn phiền, nụ cười khổ hiện lên trên mặt, nói:
- Ông tưởng ta muốn à?
Y thở dài:
- Chẳng qua ta cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.
- Đại nhân có nỗi khổ gì?
Hai người quan tâm hỏi.
- Không giấu hai ngươi, tháng trước có bằng hữu trong kinh của ta gửi tin, nói triều đình có ý triệu ta về kinh.
- Về kinh?
Hai người giật mình:
- Đại nhân luôn làm việc thận trọng chu đáo, chỉ có công không có tội, bọn họ lấy lý do gì mà triệu hồi đại nhân?
- Ha ha ha, trong con mắt người làm quan trên đời này, về kinh là bay cao, sao các ngươi lại nghĩ ta phạm sai lầm mới bị về kinh?
Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:
- Trước kia bệ hạ phái ta nam hạ, đã hạn cho ta năm năm, nói rõ năm năm sau sẽ an bài lại cho ta. Từ năm Gia Tĩnh 35 cho tới nay đã là hơn bốn năm rồi, hiện giờ ta được triều hồi là hợp tình hợp lý, ta phải vui mừng mới đúng chứ.
- Đại nhân, nhìn ngài một cái là biết ngài nói không thật lòng rồi.
Vương Dụng Cấp tức tối nói:
- Địa nhân hiện giờ đã làm cho Tô Châu trời yên biển lặng, chính là lúc an hưởng thành quả, sống vài ngày nhàn nhã , thế nhưng bọn họ lại triệu hồi đại nhân về, hiển nhiên là không có ý đồ tốt đẹp gì hết! Đại nhân, hạ quan nói không sai chứ?
Những lời giận dữ đó lại khiến Thẩm Mặc không thể gật đầu, y cười bất đắc dĩ nói:
- Nhuận Liên huynh nói tuy không trúng, nhưng cũng không sai là bao.
Thực tế, chuyện mà Thẩm Mặc lo lắng đã xảy ra...
Bởi vì y làm việc ở Tô Châu quá tốt, quá nổi bật, từ sau năm Gia Tĩnh thứ 38, ngân lượng chuyển vào quốc khó, thậm chí còn hơn thuế muối của Lưỡng Hoài, món lợi béo bở trong đó sao chẳng khiến cho những tên khốn kiếp trong triều thèm khát chứ?
Được, nói thẳng ra nhé, đó là Nghiêm đảng.
Mặc dù Thẩm Mặc vì mong chúng sống hòa bình với Nghiêm Đảng, cho nên mỗi năm đều có hiếu kính cho đám Nghiêm Thế Phiên, nhưng tên Nghiêm Đông Lâu tham lam vô độ đó thấy Thẩm Mặc còn hiến lên quá ít.
Thêm vào những tên nanh vuốt phía dưới hắn thèm khát cái ghế vừa vững vàng vừa ngon lành của Thẩm Mặc, suốt ngày lải nhải bên tai Nghiêm Thế Phiên, nói cái gì mà Thẩm Chuyết Ngôn mặc dù mỗi năm hiếu kính ngài mười mấy vạn lượng bạc, nhưng dù sao y cũng là học sinh của Từ Giai, mỗi năm không biết biếu cho nhà họ Từ mấy chục vạn lượng bạc, càng chưa nói Từ gia chiếm cổ phấn bên trong bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu nữa.