Nghĩ lại quá trình bắt giữ ngày hôm đó, Mã Toàn không khỏi rùng mình:
- Kẻ này quá lợi hại, trúng phải thuôc mê của chúng tôi, ngay cả hổ cũng phải ngủ nửa ngày, nhưng hắn chỉ một canh giờ đã tỉnh lại, giật đứt giây thừng to như ngón tay, nếu không phải huynh đệ dùng lưới cá giỏi thì đã để hắn chạy thoát rồi.
- Có dùng hình với hắn không?
Thẩm Mặc hỏi.
- Vẫn chưa thẩm vấn, các huynh đệ định mài mòn tinh thần của hắn trước rồi nói.
Thẩm Mặc thở phào rõ ràng:
- Tới phủ nha ta sẽ lập tức thẩm vấn hắn.
- Để các huynh đệ chăm sóc xương cốt cho hắn một phen đã. Tên gia hỏa này là kẻ luyện võ công nội gia, rất là cứng đầu, không cho hắn chết đi sống lại thì hắn sẽ không dễ dàng chịu khai đâu.
- Không cần đâu.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ta tự có cách.
Trở về nha môn tri phủ Tô Châu, Thẩm Mặc không kịp tắm rửa, người ngợm bẩn thỉu, chiến báo cũng chẳng cởi, liền sai người đem "gian tế râu rậm" vào Thiêm áp phòng thẩm vấn.
Nhân lúc người còn chưa tới, y chạy vào hậu viện, nhìn thấy Nhược Hạm đợi mình ở Thùy hoa môn ... Nữ quyến không thể vào tiền nha, đó là quy củ sắt đá, cho nên dù nàng nóng ruột tới đâu, cũng chỉ đành đợi nơi này.
Vừa thấy Thẩm Mặc mặt mày bụi bặm, y phục vừa rách vừa bẩn, bàn tay còn quấn bắng đen xì xì, vành mắt Nhược Hạm tức thì đỏ hoe.
Thẩm Mặc vội đi nhanh tới:
- Nương tử, ta về rồi.
Nói xong vươn tay ra ôm nàng, nhưng thấy hai tay mình bẩn thỉu, lại ngượng ngập thu tay về, chỉ đứng đó cười ngây ngốc nhìn nàng.
Nhìn thấy dáng vẻ hiếm có đó của y, Nhược Hạm không nhịn được phì cười, chủ động dựa vào lòng y, thỏ thẻ:
- Ôm thiếp...
Một tiếng mềm mại uyển chuyển, làm Thẩm Mặc ngọt tới tận đáy lòng, vội đưa tay ra cận thận vòng quanh eo thê tử.
- Ôm chặt một chút ....
Nhược Hạm dựa sát vào lòng y, nhỏ giọng nũng nịu.
- Sợ đè lên con chúng ta.
Thẩm Mặc nhìn xuống, thấy bụng nàng đã rất to rồi, nhìn mà thấy vất vả thay cho nàng.
- Không sao.
Nhược Hạm nhẹ giọng nói:
- Thiếp lấy tay chắn rồi.
Thẩm Mặc lúc này mới ôm chặt lấy vai thê tử, nói bên tai nàng:
- Ta xin lỗi nàng, trước đó ta không tốt, không nên giận dỗi nàng.
Nhược Hạm trước tiên là cứng người lại, qua một lúc mới nhận ra áy náy sâu sắc và tình yêu của Thẩm Mặc chứa trong đó, mềm đi trong lòng y, nước mắt không kìm được trào ra, nhỏ giọng ngẹn ngào:
- Là thiếp không tốt, trút bực dọc lên chàng, lại chỉ biết quan tâm tới em bé, không để ý tới cảm thụ của chàng.
Nàng cầm lấy tay của y, đau thương nói:
- Thiếp sơ xuất, làm chàng bẩn thành thế này.
Rồi vuốt lên dải băng quân trên tay y, thương vô hạn nói:
- Còn bị thương nữa, có đau không?
- Không đau.
Trong lòng mừng thầm :"Ta muốn hiệu quả này mà." Bên ngoài thì làm ra vẻ rất nam nhi:
- Nha đầu ngốc ạ, ta ở ngoài hành quân đánh trận sao chú ý được nhiều thế? Không phải tại nàng.
Rồi vòng qua eo đỡ nàng:
- Chúng ta đi vào nói chuyện nhé.
Rửa ráy sạch sẽ ở hậu viện , thay một bộ y phục mới tinh, Thẩm Mặc hôn Nhược Hạm, nói:
- Đợi ta nhé.
Rồi vội vàng quay về Thiêm áp phòng, hỏi thân binh canh ở cửa:
- Người đến chưa?
- Đến rồi ạ.
- Canh giữ viện tử, không cho phép bất kỳ ai tiến vào.
Thẩm Mặc hạ mệnh lệnh xong, liền cất bước vào bên trong.
Trong Thiêm áp phòng, tên gian tế râu rậm y phục rách rưới còn có chút bầm tím quả nhiên đã ở đó. Làm người ta ngạc nhiên là kẻ này không những không bị trói, mà còn đang đường hoàng ngồi trên ghế, ung dung uống trà, cứ như về tới nhà mình vậy.
Tam Xích đứng ở đằng sau lưng hắn, không có chút nào không vui, dường như đó là chuyện đương nhiên vậy...
Phải biết rằng tên gia hỏa Tam Xích này lắm thói xấu nhất, thường thì một tri huyện tới Thiên áp phòng cũng phải quy củ, nếu không hắn sẽ rất tức giận bởi vì như thế là không tôn kinh đại nhân nhà hắn.
Thấy Thẩm Mặc đi vào, tên gian tế râu rậm chỉ nhìn y một cái rồi tiếp tục uống trà, Tam Xích vẫn thấy bình thường, xem ra vị tiên sinh này lai lịch không nhỏ.
Thẩm Mặc cũng không hề phật ý, ngược lại còn cười chắp tay:
- Hà đại ca, lâu rồi vẫn khỏe chứ?
Vị "Hà đại ca" lúc này mới đặt chén trà xuống, nói:
- Mấy năm không gặp, Thẩm huynh đệ đã khoác hồng bào lên người, đúng là đáng mừng.
Thẩm Mặc cười xấu hổ:
- Đệ chỉ gặp cơ hội thôi, vì hoàng đế muốn dùng đệ mở cảng, cho nên mới được phá cách.
"Hừ hừ" Hà đại ca cười lạnh mấy tiếng:
- Quan viên tứ phẩm đúng là có tư thái của đại quan một vùng nhỉ, mấy ngày qua ta đợi mãi, đợi mãi, kết quả hay quá, người không đợi được, bản thân còn bị lâu la của ngươi bắt.
- Đó là người Cẩm Y Vệ phái tới giám thị đệ, chẳng phải lâu la của đệ.
Thẩm Mặc cười bồi, trong lòng lại thầm lấy làm lạ, thì ra tên gia hỏa này tính tình quái đản, nhưng coi như là đồng chí tốt, nếu không đã chẳng đồng ý, đi làm công việc nằm vùng chẳng có tiền đồ này.
Hiện giờ mọi người nhận ra Hà đại ca là ai rồi chứ? Không sai, chính là đại hiệp Hà Tâm Ẩn cùng ái lữ Vương Thúy Vân đi nương tự "tỷ phu" Từ Hải ... Nói ra đó là chuyện đầu năm Gia Tĩnh thứ 35, tới giờ đã tròn hai năm rồi.
Hai năm qua Hà Tâm Ẩn mai danh ẩn tính, cắt đứt mọi liên hệ trước kia, từ đại hiệp tiếu ngạo giang hồ, chuyển biến thành giặc Oa mặt mày đáng ghét, hi sinh lớn thế nào, không phải đích thân trải qua khó mà cảm thụ được.
Cho nên hắn có khó tính đến đâu, Thẩm Mặc vẫn nhịn vô điều kiện.
~~~~~~~~~~~~~~~
Cũng không biết là bị lây tính của đám giặc Oa, hay là quên mất cách làm người bình thường như thế nào, Hà Tâm Ẩn mặt mày xưng xỉa nhìn Thẩm Mặc, lúc thì tức tối nói:
- Đám làm quan các ngươi đáng giết hết.
Lúc thì hậm hực nói:
- Cái triều Minh này đã thối rữa rồi, hết thuốc chữa rồi.
Nói chúng làm người ta cảm nhận được tâm lý của hắn đã vặn vẹo rồi.
May nhờ Thẩm Mặc biết mình nợ hắn rất nhiều mới bao dung lại toàn bộ, đợi hắn phát tiết hết xong mới cẩn thận hỏi:
- Tẩu tử ra sao rồi?
- Liên Tâm à ...
Nhắc tới người yêu, sắc mặt Hà Tâm Ẩn cuối cùng cũng nhu hòa được một chút, nói:
- Nàng rất khỏe, cả ngày cùng tỷ tỷ nàng đánh đàn vẽ tranh, cũng chẳng cô đơn.
- Vậy Hà đại ca?
Thẩm Mặc quan tâm hỏi, đây mới là điều mà y quan tâm.
- Không tốt không xấu, biểu hiện của ta không tệ, Từ Hải rất tín nhiệm ta, nhưng chuyện cầm quân đánh trận phải có thiên phú, mà ta thì lại không so được với Từ Hồng, cho nên Từ Hải không cho ta cầm quân, mà đi theo bên cạnh hắn bày mưu tính kế, làm quân sư đầu chó ... Cho nên mới có cớ vào thành do thám, quay về trả lời ngơi.
Hắn ngồi thẳng dậy:
- Muốn biết gì thì hỏi đi.
- Lần này Từ Hải xâm nhập là chủ ý của ai?
Thẩm Mặc hỏi.
- Nhiều phương diện tạo thành, Từ Hải đã thèm thuồng tài phú của Tô Châu lâu lắm rồi, lại có đại hộ trong lục địa câu kết với hắn, quan trong hơn nữa là sau khi mở cảng thì bọn chúng làm ăn ngày càng khó khăn, vốn là một dải hoảng kim, hiện giờ chỉ có húp cháo sống qua ngày, chênh lệch trước sau lớn như thế làm hắn không thể không làm một vố được ăn cả ngã về không.
Nghe lời của Hà Tâm Ẩn, Thẩm Mặc hạ mí mắt xuống, suy nghĩ chốc lát nói:
- Theo ý tứ của huynh, mục đích của giặc Oa lần này tiền tài là thứ yếu, phá hỏng mở cảng mới là quan trọng.
- Đúng.
Hà Tâm Ẩn gật mạnh đầu:
- Trong kế hoạch của đám Từ Hải, có thể công phá được thành Tô Châu tất nhiên là tốt nhất, nếu không phá được thì chiếm lĩnh một huyện thành gần sông Tùng Giang cũng có thể chấp nhận được.
Lúc này hắn còn chưa biết chuyện của Thích Kế Quang, cho nên không khỏi lo lắng nói:
- Lần này Từ Hải đã chuẩn bị kỹ càng, một khi tấn công Tô Châu gặp trở ngại, sẽ chuyển sang mục tiêu thứ hai là Côn Sơn.
- Đúng thế ...
Thẩm Mặc chầm chậm gật đầu:
- Trong các huyện thành phù hợp với tiêu chuẩn, Côn Sơn phòng ngự kém nhất.
Nói tới đó không khỏi lo lắng cho Hải Thụy và Quy Hữu Quang, bọn họ giám sát trị thủy, rất có khả năng ở ngoài thành, cũng không biết hiện giờ ra sao.
- Không phải là ta khen người khác chê người mình.
Hà Tâm Ẩn lại nói:
- Nếu Từ Hải toàn lực tiến công thành Côn Sơn, e rằng quan phủ sẽ không giữ nổi.
- Đệ sẽ phái Thích Kế Quang trọng điểm chi viện cho Côn Sơn.
- Hắn có bao nhiêu người?
- Chưa tới một vạn.
Thẩm Mặc thản nhiên.
- Không thể nào, ngươi dẫn ba nghìn bộ đội đi tiểu phì mà thành Tô Châu đã phải dựa vào nữ nhân thủ thành rồi.
Hà Tâm Ẩn không chút dung tình vạch trần lời nói khoác của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc đỏ mặt lên, ngượng ngập nói:
- Không phải là để Hà đại ca tin tưởng hơn sao?
- Ta thấy ngươi không tín nhiệm ta, sợ ta bị Từ Hải xúi phản rồi.
Hà Tâm Ẩn cười lạnh.
Thẩm Mặc thầm nhủ :" Nói thẳng thừng thế để làm gì?" Nhưng mặt ngoài lại trang trọng nói:
- Đệ thề với trời, lòng hết sức tôn kính Hà đại ca, không có chút hoài nghi nào, nếu như có một câu giả dối, sẽ bị thiên lôi đánh.
Nửa câu cuối cùng y không nói ra miệng :" Chỉ cần đừng đánh ta là được."
- Thôi được rồi.
Hà Tâm Ẩn tha thứ cho y, nói tiếp:
- Một nhúm người đó của ngươi căn bản là không đủ, Từ Hải mặc dù tàn khốc, nhưng bản lĩnh đánh trận thì đứng đầu thiên hạ, ta từng thấy hắn dùng hai vạn quân, đánh bại hai vạn quan quân, trận này căn bản không thể thắng được.
Thẩm Mặc không nói tường tận với hắn, chỉ chắp tay nói:
- Cho nên phải nhờ Hà đại ca giúp mới được.
- Ta sẽ tận lực.
Hà Tâm Ẩn thở dài:
- Nhưng cục diện hiện nay thế này, ba người bọn ta có nói vỡ họng cũng không ăn thua.
- Ba người? Huynh, tẩu tử, với cả ... Vương Thúy Kiều?
- Đúng thế, ta cần phải giới thiệu thật kỹ về nữ nhân này.
Hà Tâm Ẩn hạ thấp giọng nói:
- Bởi vì sau khi tiếp xúc mới phát hiện ra, nàng ấy căn bản chính là mạng sống của Từ Hài...
- Nàng ấy không chỉ hiểu có tri thức lễ nghĩa, phong thái ưu nhã lại còn hiền hòa dễ gần, làm mỗi người tiếp xúc với nàng như tắm trong gió xuân. Bọn ta vốn cho rằng nàng ngẫu nhiên bị Từ Hải bắt được, mới làm áp trại phu nhân. Nhưng theo Từ Hải nói, khi hắn làm hòa thượng ở Linh Ẩn tự đã thấy Vương Thúy Kiều dâng hương, liền bị nàng làm điên đảo ngay lập tức. Nhưng hắn biết mình là một tiểu sa di, căn bản không xứng với một danh kỹ như nàng, cho nên mới học thúc thúc Từ Càn Học ra biển, vốn chỉ mong làm ăn chút ít kiếm tiền, còn quang minh chính đại tới gặp nàng.
Thẩm Mặc không khỏi thầm cảm thán :" Thì ra là một thanh niên si tình đáng yêu."
- Kết quả sau này cấm biển nghiêm ngặt, buôn lậu không kiếm được tiền, Từ Càn Học chuyển nghề sang làm hải tặc. Thân phận của Từ Hải cũng theo đó biến hóa, ai ngờ tìm đúng chỗ phát huy sở trường ... Hắn giỏi tổ chức, am hiểu hải chiến, cực kỳ có tài quân sự, thực lực mở rộng rất nhanh, sau khi Từ Càn Học chết rồi, liền trở thành lực lượng hải tặc thứ hai chỉ sau Vương Trực, nếu chỉ luận riêng sức chiến đấu, căn bản hắn không sợ Vương TRực.
- Nhưng cho dù trở thành thủ lĩnh hải tặc rồi, tình cảm hắn vẫn không thay đổi. Từ nhiều lần mạo hiểm tiến vào nội địa, sẵn sàng rải tiền để gặp Vương Thúy Kiều một lần, nhưng khi ấy Vương Thúy Kiều và La Văn Long dính lấy nhau như keo sơn, trong lòng sao còn chứa nổi hắn? Từ Hải mặc dù đau khổ, nhưng không nhẫn tâm để Vương Thúy Kiều thương tâm, cho nên không ra ta với họ La, hắn từng nói "chỉ cần nhìn thấy nàng, biết nàng sống tốt là cảm thấy mỹ mãn rồi."
Nếu như đó không gọi là tình yêu, thì trên thế gian này không còn gì đáng gọi là tình yêu nữa.
- Thế nhưng La Văn Long lại là tên công tử phóng đáng văn không thành võ chẳng xong. Ham mê cờ bạc, tiêu tiền như nước, chỉ dựa vào Vương Thúy Kiều nuôi dưỡng, còn thường xuyên uống rượu say đánh chửi nàng, điều này làm Từ Hải vô cùng phẫn hận. Hắn quyết định ra tay trừng trị La Văn Long, liềm ngầm yêu cầu các đại gia tộc hợp tác với hắn đè bẹp La Văn Long, khiến tên đó thiếu một món nợ mười tám đời chẳng trả hết. Rồi phái người tới phủ của La Văn Long, nói với họ La, chỉ cần bán Vương Thúy Kiều cho hắn, là giúp trả nợ họ, còn cho một khoản tiền làm lại cuộc đời.
- Tên La Văn Long đã cùng đường, mất hết nhân tính, không cần nghĩ ngợi đồng ý ngay. Vương Thúy Kiều hay tin như bị sét đánh, liền nhảy sông tự tử, kết quả Từ Hải xuất hiện kịp thời cứu nàng, đưa nàng về sao huyệt, còn giáo huấn La Văn Long một hồi, cho hắn tuyệt được con cháu.
- Không phải là tẩu tử của đệ phế hắn sao?
Thẩm Mặc cười hỏi.
- Là Từ Hải làm trước.
Hà Tâm Ẩn thở dài:
- Liên Tâm chỉ góp thêm phần vào thôi.
Thì ra La huynh đáng thương, bị phế của quý hai lần, Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Chẳng trách hắn lại hận tẩu tử đến thế."
- Vương Thúy Kiều sau khi tới hải đảo, ban đầu hoàn toàn tuyệt vọng, không còn muốn sống nữa, Từ Hải ra sức lấy lòng, ra sức chiều chuộng, hận không thể hái cả mặt trăng xuống cũng không có cách nào làm nàng phục hồi như cũ. Cho nên mới nảy ra ý tìm Liên Tâm tới làm bạn với nàng ... Khối băng Vương Thúy Kiều cuối cùng cũng bị hắn làm tan chảy, năm ngoái hai người đã thành thân, cả hai đều thực lòng, cuộc sống cũng vui vẻ hạnh phúc.
Hà Tâm Ẩn kể tới đó là hết, đúng là một câu chuyện tình làm người ta cảm động. Nhưng Thẩm Mặc là tên gia hỏa âm hiểm tới tận xương tủy, lại chỉ ngửi thấy cơ hội ở trong đó, liền hỏi:
- Thái độ Vương Thúy Kiều ra sao.
- Đó chính là điều ta muốn nói với ngươi.
Hà Tâm Ẩn hạ giọng xuống:
- Dù sao nàng cũng là nữ nhân, nhất là nữ nhân có gia đình, trong lòng cực kỳ khát vọng ổn đinh. Nàng ấy nhiều lần nói với Liên Tâm, cho dù Từ Hải có cho nàng nói vàng núi bạc, cho nàng cuộc sống như hoàng hậu, cũng không bằng cho nàng một gia đình ổn định. Điều này Liên Tâm cũng hết sức tán đồng, mỗi lần ta theo Từ Hải ra khơi, nàng cả ngày đợi ta ở bến tàu, suốt đêm không ngủ, sáng ra lại đợi, mỗi lần ta trở về, đều thấy nàng gầy gò vô cùng.
Giặc Oa đối địch với cả triều đình, đó là cuộc sống đầu lìa khỏi cổ bất kỳ lúc nào, là nữ nhân của những người như thế, trong lòng bị dày vò ra sao khỏi nói cũng biết.
- Vương Thúy Kiều giống như Liên Tâm của ta vậy, thực lòng như người Sơn Đông, yêu một ai là yêu toàn tâm toàn ý ..
Hà Tâm Ẩn mặt đầy cảm xúc nói:
- Cho nên theo ta, tìm vợ thì phải tìm người Sơn Đông.
- Không cần khoe khoang cái đó chứ?
Thẩm Mặc toát mồ hôi, cười gượng nói:
- Cứ nói về Vương Thúy Kiều đi.
- Ngươi ghen tỵ ...
Hà Tâm Ẩn uống ngụm nước nói:
- Ta và Liên Tâm liền thương lượng, lấy điều này ra để tính kế, mỗi lần cướp bóc ta đều chú ý thu thập chút tranh ảnh kiến trúc sơn thủy, còn cả châu báu trang sức Đại Minh, rồi đưa Liên Tâm chuyển tặng cho Thúy Kiều, khơi lên tình cảm cố hương của nàng.
- Liên Tâm cũng thường xuyên cùng nàng hổi tưởng lại sông nước Giang Nam, phong thổ nhân tình Sơn Đông, hai nàng thường mơ ước, tương lai có thể trở về Giang Nam hoặc là cố hương, tìm nơi núi xanh nước biếc, sống cuộc đời an nổn. Cứ như thế lâu dần, hai chữ "trở về" đã thành lý tưởng trong lòng nàng.
Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
- Vương Thúy Kiều thường xuyên thì thầm bên gối, hi vọng trượng phu có thể buông đồ đao xuống, quy thuận triều đình. Nhưng hạng vong mạng như Từ Hải, đầu có rơi xuống cũng như rơi cái chén, nào để ý tới sống chết? Cho nên coi lời Vương Thúy Kiều như gió thoảng bên tai, nghe rồi để đó.
- Nhưng qua năm vừa rồi, tình hình đã thay đổi, thái độ của Từ Hải đã bắt đầu dao động.
- Vì sao?
Thẩm Mặc hỏi vội.
- Vì Vương Thúy Kiều đã mang thai.
Hà Tâm Ẩn chậm rãi nói:
- Nhưng nàng ấy không muốn đứa con này.