Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 387: Xử án




Hôm sau thăng đường xử án.

" Tùng! Tùng! Tùng!" Cùng với ba hồi trống thăng đường vang lên, mười hai nha dịch vóc dáng khôi ngô, mặt mày oai nghiêm, đầu đội mũ đen đỏ, toàn thân công phục màu đỏ, chân đi giày đế cao màu đen, tay cầm thủy hỏa trường côn, chia ra làm hai hàng đừng đối diện với nhau.

Thẩm Mặc quan phục chính ngũ phẩm, ngồi sau bàn sử án, trên đầu là biển "gương sáng treo cao", đằng sau là tấm bình phong mặt trời mọc lên sau sông lớn, làm phủ tôn đại nhân trẻ tuổi thành uy nghiêm vô cùng.

Thẩm Mặc hít sâu một hơi, cầm đường mộc gõ rầm một tiếng, nói:
- Thăng!... Đường!..

- Uy vũ...
Ba ban nha dịch cầm ngược thủy hỏa côn gõ đều xuống mặt đất.

- Dẫn phạm nhân Hoàng Thất.
Thẩm Mặc cất cao giọng hô.

Một hồi xích sắt kêu loẻng xoẻng vang lên, một người mù tóc tai rối bù, bị hai nha dịch kẹp hai bên trái phải, mang lên đại đường, đá vào sau gối một cái, liền quỳ sụp xuống đất.

Đám đông tức thì sôi trào, nếu thẩm án ở nhị đường, người không liên quan không được nhìn thấy, nhưng hôm nay là vụ án luân lý "giết cha", là sự kiện lớn kinh thiên động địa, cho nên theo quy củ, mỗi một phố một phường đều phải cử đại biểu đến nghe, quay trở về còn kể với làng xóm, lấy đó làm cảnh cáo.

Thẩm Mặc cau mày đập mạnh đường mộc:
- Tất cả giữ yên lặng.

Đám nha dịch nhất tề gõ thủy hỏa côn xuống đất, phát ra tiếng "cạnh cạnh" trấn nhiều lòng người, làm người ngoài nghe thấy sống lưng ớn lạnh, cứ như sắp bị đánh đít, tức thì im lặng như tờ.

"Mẹ nó, chả trách ai cũng muốn làm quan, cảm giác này phê thật." Thẩm Mặc nghĩ lung tung một lúc, nghiêm mặt nói:
- Người đâu dẫn khổ chủ..

Một nam tử dung mạo giống người mù nhưng tuổi tác ít hơn được đưa vào đại đường, quỳ ở bên phải Hoàng thất, miệng hô:
- Thanh Thiên đại lão gia xin làm chủ.

- Khổ chủ là người phương nào?
Thẩm Mặc lên tiếng hỏi, mặc dù là điều dư thừa, nhưng trình tự không thể bỏ.

- Tiểu dân tên Hoàng Thập, hộ số ba đường Thạch Kiều phường Thông An, huyện Ngô.
Khổ chủ đáp.

- Ngươi tố cáo chuyện gì?

- Tiểu dân tố ca ca Hoàng Thất không bằng cầm thú giết cha.
Hoàng Thất mang giọng nghẹn ngào nói:
- Ngày hôm kìa, chính hắn giết mất cha già…

Đám đông tức thì xôn xao, mặc dù chuyện này đã lan truyền ầm ĩ, nhưng nghe khổ chủ đích thân nói ra, vẫn làm người ta chấn động.

Đường mộc phát ra tiếng vang lớn, đám đông yên tĩnh trở lại.

Thẩm Mặc lại hỏi người mù:
- Kẻ bị xích kia là ai?
Câu này chủ yếu là để xác minh thân phận.

Người mù đáp:
- Tội dân Hoàng Thất.

Người vây quanh cùng "í" một tiếng, vốn phải đáp là " thảo dân Hoàng Thất" hoặc "thảo dân không biết phạm tội gì" v..v..v.. Mới đúng, vậy mà Hoàng Thất lại xưng "tội dân". Đại lão gia còn chưa phán án, sao lại tự nhận tội rồi?

Thẩm Mặc trầm mặt xuống:
- Ngươi đã phạm tội gì? Mau khai thật ra.

Hoàng Thất cúi gục đầu nói:
- Tội dân có tội giết cha, tự biết tội nghiệt nặng nề, không dám có chút che giấu nào. Thanh Thiên đại lão gia, tội dân phạm tội là hoàn toàn đúng sự thực, đáng phải thiên đao vạn quả.

Lần này không chỉ riêng người nghe, tới cả nha dịch ba ban cũng nhìn nhau, với kinh nghiệm nhiều năm của bọn họ, chỉ cần lên xét xử, gần như tất cả bị cáo đều kiếm đủ mọi cách chối cãi, thà chết không nhận tội.

Hôm nay bị cáo lại thành nguyên cáo, ra sức nhận tội. Sợ lỡ mất giờ đầu thai hay sao? Làm cho mọi người hồ đồ hết cả, Thẩm Mặc vẫn bình tĩnh nói:
- Tội dân Hoàng Thất, dựa theo Đại Minh hình luật, phàm kẻ mưu sát phụ mẫu, đều lăng trì xử tử, ngươi đã chuẩn bị để nhận ba nghìn sáu trăm dao này chưa?
Mặc dù ngữ khí bình đạm, nhưng ý nghĩa từng câu chữ đó khiến người ta không rét mà run.

Hoàng Thất quả nhiên bị dọa cho sợ tới run rẩy, mồ hôi tuôn từng hột, nhưng vẫn không thay đổi lời khai:
- Tội dân biết, tội dân khai thật, xin đại lão gia xử phạt.

Đúng là kỳ quái, mọi người thầm nghĩ :" Chưa bao giờ thấy phạm nhân nào vừa mới lên đã nhận hết tội." Ai nấy đều cảm thấy thất vọng, vụ án này khẳng định không cần xử nữa, mất cả hứng.

Quả nhiên phủ tôn đại nhân hình như cũng tin là thật rồi, nói với Hoàng Thất:
- Ngươi đúng là tội ác cực lớn, đáng băm vằm tùng xẻo, bản quan quyết định, thật mau chóng đưa ngươi lăng trì.

Hoàng Thất xụi lơ trên mặt đất, người run lên từng chập.

Nghe thấy Thẩm Mặc lại nói:
- Ngươi có muốn gặp ai nữa không? Bản quan khai ân ngoài luật, gọi vào cho ngươi vĩnh biệt.

Hoàng Thất nước mắt nước mũi chảy ra:
- Không có, tội dân không lưu luyến gì nữa.

- Ngay cả nhi tử của mình cũng không nhớ sao?
Thẩm Mặc hỏi:
- Nó ở bên ngoài đó.
Nói xong không quan tâm Hoàng Thất có đồng ý hay không, liền sai người đưa con trai hắn vào.

Không lâu sau, con trai Hoàng Thất được truyền vào, rụt rè đứng bên cạnh người cha mù, Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Cha con các ngươi có lời gì thì mau nói đi, hôm nay là cơ hội cuối cùng rồi.

Nghe thấy câu này, đứa bé nắm lấy tay Hoàng Thất cúi đầu khóc thút thít, trong đôi mắt vô thần của Hoàng Thất, hai hàng lệ đục ngầu chảy ra, xoa đầu xoa mặt con nói:
- Con à, sau này phải sống cho tốt, chỉ cần con sống yên phận, cha có đi cũng không lo lắng gì nữa.
Nói tới đó giọng nghẹn ngào:
- Đừng nhớ cha, cha mù mắt không có gì đáng nhớ.

Khả năng là nghĩ tới cảnh cắt xẻo đáng sợ, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi hết lên, tóm chặt lấy cánh tay con trai, như muốn phát triết điều gì, con trai hắn sắc mặt vẫn thê lương mà hoảng loạn, không nói một lời, cúi đầu mặc kệ cho cha bóp.

Thẩm Mặc lập tức quát lệnh con trai hắn lui xuống, Hoàng Thất không chịu buông tay, hai nha dịch liền đi tới kéo đứa con hắn ra, đưa bé từ đầu tới cuối không nói một lời, để mặc cho nha dịch kéo đi.

Hoàng Thất cho rằng tiếp theo là tuyên án rồi, run run quỳ xuống mặt đất chờ đợi, Hoàng Thập và người vây quanh cũng nín thở chờ đợi. Song không ngờ phủ tôn đại nhân lại chẳng gấp chút nào, đang cẩm một quyển sách xem say sưa, dường như quên mất mình đang ở trên đại đường rồi.

Kiễn nhẫn đợi một lúc, đám đông bắt đầu rỉ tai thì thầm :" Bày trò gì vậy? Sao lại ngồi đọc sách?" Quy Hữu Quang ngồi ghi chép bên cạnh cũng không nhìn tiếp được nữa, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Phủ tôn, phải chăng chúng ta nên tuyên án rồi?

"Ồ.." Thẩm Mặc bỏ sách xuống, thong thả nói:
- Dẫn phạm nhân vào hậu đường.

Hoàng Thập tức thì cuống lên:
- Đại nhân, sao người không tuyên án.

- Bản quan xử án, há cho thảo dân xen mồm?
Thẩm Mặc liếc hắn một cái, quát:
- Vả miệng.
Liền có hai tên nha dịch đi lên, không cho ý kiến giữ chặt lấy hắn, dùng tấm gỗ dài một xích dầy hai tấc, vả mạnh lên miệng Hoàng Thập.

Vài phát thôi đã đánh cho mô hắn dập nát, hắn đau tới khóc rống lên:
- Đừng đánh, đừng đánh, thảo dân ngậm miệng, ngậm miệng rồi..
Nha dịch lại đánh thêm vài cái nữa rồi mới thả hắn ra, Hoàng Thất đau đớn ôm đầu nằm trên mặt đất không nhúc nhích cái nào.

Qua một lúc sau, Thẩm Mặc mới sai người gọi con Hoàng Thất vào, đợi nó vừa tới, liền lệnh cho tả hữu bắt lấy, ấn xuống đất, tụt quần ra, muốn đánh đít.

Đứa bé sợ hãi hét toáng lên:
- Vì sao lại đánh thảo dân?

- Vì sao à?
Thẩm Mặc vỗ mạnh đường mộng, mặt xám xịt, rống lên:
- Vừa rồi phụ thân ngươi đã khai hết rồi, là do ngươi đánh chết tổ phụ, lại còn muốn phụ thân ngươi nhận tội hộ, còn không mau khai ra, tránh khỏi đau đớn da thịt.

Lời này vừa phát ra, đại đường lặng ngắt, tới ngay cả Hoàng Thập ngậm hai cái bánh bao to tướng trên môi cũng trợn trừng mắt, nhìn cháu mình không sao tin được.

Đám nha dịch đúng lúc gõ thủy hỏa côn rầm rầm xuống đất, quát:
- Khai.

Con trai Hoàng Thất sợ hãi quỳ sụp xuống đất, run rẩy nói:
- Đúng là tiểu dân đánh chết tổ phụ, nhưng phụ thân đi đầu thú nhận tội là chủ ý của người, không liên quan tới thảo dân, xin đại nhân tha mạng.
Nói rồi dập đầu liên tục.

Đại đường lặng ngắt thành xôn xao , mọi người đều không sao tin được vào biến bất ngờ này, liền bàn luận tưng bừng, huyên náo như ở chợ.

- Im lặng! Im lặng!
Thẩm Mặc vỗ đường mộc:
- Còn tiếp tục ồn áo vả miệng hết.

Nhìn tấm gương Hoàng Thập còn đó, đám đông tức thì ngậm miệng, sợ cũng có hai cái bánh bao lớn.

Thẩm Mặc nhìn con Hoàng Thất.

Đứa bé đó còn chưa tròn mười bốn tuổi, sớm đã sợ tới ngây dại, nghe thế có sao liền dốc hết ra một lượt: Thì ra nhà bọn họ không có nghề gì, chỉ dựa vào một công trường, mấy cái máy dệt kiếm sống, nhưng do cha nó bị mù, ông nó không thích, cho nên xưa nay thiên vị thúc thúc, đem công trường giao cho thúc thúc nó quản. Mà thúc thúc nó càng khắc bạc, cắn xén tiền sinh hoạt nhà nó ...

Chênh lệch giàu nghèo lớn với nhà thúc thúc, làm thiếu niên này hết sức thống khổ, đem món nợ tính hết lên đầu tổ phụ. Quan hệ ông cháu cực kỳ tồi tệ, cuối cùng một ngày tranh cãi kịch liệt, nó dùng kiếm gỗ do tự mình vót tập kích ông nội. Khi ấy trong nhà chỉ có một mình cha nó, phát hiện ra chuyện này sợ điếng người, nhưng vì con trai, liền nghĩ ra cách nhận tội thay.

Thẩm Mặc lúc này mới sai người đem Hoàng Thất quay lại, thấy con trai đã khai hết rồi, Hoàng Thất không còn cách nào che giấu tiếp nữa, đem sự thực nhận tội thay cho con trai khai hết ra, cuối cùng dập đầu khóc:
- Đại nhân, không biết dạy con là tội của cha, xin đại nhân thương nó còn chưa vị thành niên, còn chưa hiểu chuyện, tha cho nó một mạng, trừng phạt người cha chưa biết dạy con này.

Thẩm Mặc nhìn thiếu niên mặt xám như tro tàn, trầm gọng nói:
- Vụ án đã rõ, tạm thời đem hai cha con này giam lại, hôm nay xử án tới đây là kết thúc, kết quả đợi bản quan cân nhắc rồi đợi ngày tuyên án.
Nói rồi nhìn Hoàng Thập một cái đầy thâm ý, vỗ đường mộc nói:
- Thoái đường.

Đám đông mặc dù đang hứng thú, nhưng chỉ đành quỳ tiễn phủ tôn đại nhân.

~~~~~~~~~~~~

Trong Thiêm áp phòng, Thầm Mặc ngồi đối diện với hai người Quy Hữu Quang, Vương Dụng Cấp.

Quy Hữu Quang hỏi:
- Sao đại nhân xác định được là con trai Hoàng Thất.

Sau khi xử án xong, Thẩm Mặc đã cởi bỏ quan phục, thay bằng áo thường nhật màu lam, nhấm một ngụm trà thơm nói:
- Tội lăng trì đó, nếu không phải là cốt nhục chí thân thì ai muốn chịu tội thay? Hôm qua ta cho gọi nữ nhi của người chết, là muội muội của Hoàng Thất tới, hỏi tỉ mỉ tình hình trong gia đình họ, đã đoán ra hung thủ thực sự là con trai Hoàng Thất. Cho nên hôm nay cố ý để hai cha con sinh ly tử biệt, để xem hành động của thiếu niên kia, thấy nó không phù hợp với lý thường tình, trong lòng ta liền khẳng định, rồi thừa lúc tinh thần nó bất an hỏi dồn tới, tất nhiên là hai năm rõ mười.

- Đại nhân anh minh.
Hai người tâm phục khẩu phục:
- Hạ quan không bằng.

- Đừng nói cái đó nữa.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Trước tiên hãy nói vụ án này nên phán như thế nào đi.

- Dựa theo Đại Minh luật, kẻ giết ông bà cùng tội với giết cha mẹ, lăng trì xử tử ...
Vương Dụng Cấp nói:
- Lại có"phàm là đồng bạn biết có kẻ mưu hại người khác, không cản trở, đồng thời sau khi hại người không tố cáo, đánh một trăm trượng... Cho nên ý hạ quan là đánh Hoàng Thất một trăm trượng, không truy cứu trách nhiệm nhận tội thay nữa. Dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con, cha muốn bảo vệ con là chuyện thường tình.

- Nói hay lắm.
Quy Hữu Quang lên tiếng:
- Hạ quan tán đồng.

- Vậy con trai hắn phải phán thế nào?
Thẩm Mặc hỏi.

- Điều này..
Vương Dụng cấp chần chừ:
- Nó sắp mười bốn tuổi rồi, điều khoản "còn nhỏ" đã không thể áp dụng nữa, cho nên không lý do gì để phán xử nhẹ cả.

- Xem ra huynh ủng hộ lăng trì.

- Đúng thế.
Vương Dung Cấp gật đầu:
- Đây là đại tội luân lý, nếu như không phán xử thật nặng, khó xoa dịu phẫn nộ của người dân, không thể giáo hóa dân chúng được.

- Chấn Xuyên công thì sao?
Thẩm Mặc hỏi Quy Hữu Quang.

- Hạ quan cơ bản đồng ý với Nhuận Liên.
Quy Hữu Quang suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Có điều một thiếu niên mười mấy tuổi dùng lăng trì tựa hồ không được ổn lắm... Niệm tình nó còn nhỏ, phán treo cổ vậy. Vụ án này đã như thế, báo lên trên tỉnh, ti án sát sẽ phán quyết nặng thêm, cuối cùng hẳn sẽ là "chém lập tức."

Nói xong cả hai nhìn Thẩm Mặc:
- Đại nhân thấy thế nào?

- Tội đáng hận, tình đáng thương.
Thẩm Mặc lắc đầu thở dài.

Nghe y nói thế, Vương Dụng Cấp vội nói:
- Đại nhân, thiếu niên đó tàn bạo mất hết tính người, ngàn vạn lần không thể dung thứ, cũng không có cách nào dung thứ.

- Ta biết .
Thẩm Mặc nặng nề gật đầu:
- Nhưng lấy một mạng đền một mạng là đủ rồi, đừng bắt cha nó cũng phải bù vào nữa, bảo bọn họ khi hành hình đánh nhẹ một chút.

Quy Hữu Quang nói:
- Đại nhân, ngài có muốn cứu người cũng không thể dùng cách này, nếu không người ngoài sẽ cho rằng người dưới ngài nhân từ, còn ngài lại trở thành quá nghiêm khắc.

- Tiên sinh nói có lý, vậy thì đánh ba mươi trượng.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Bảo bọn họ đừng làm người bị thương.

- Như vậy có thể được.
Quy Hữu Quang gật đầu.

- Còn nữa, căn cứ vào phản ánh của muội muội Hoàng Thất, kỳ thực cha bọn họ không quản lý sổ sách nữa, đều do vợ Hoàng Thập quản lý tiền, mà hà khắc với nhà Hoàng Thất, là do vợ Hoàng Thất, nữ nhân này luôn lấy cớ "cha không cho", không cấp phí sinh hoạt cho Hoàng Thất, còn chia rẽ quan hệ Hoàng Thất và cha, khiến cho cha con ngày càng căng thẳng, làm con Hoàng Thất tin là thật coi ông nội là kẻ thù.

- Nói ra bi kịch này không thoát khỏi tội của Hoàng Thập và vợ của hắn.
Y khẽ vỗ bàn:
- Không thể để bọn chúng đắc ý, nếu không sau này Hoàng Thất không còn đường sống.

- Cho dù lời này là thật, chúng ta cũng không thể trị tội bọn chúng, chỉ có thể khiển trách mà thôi.
Quy Hữu Quang thở dài.

- Khiển trách thì có tác dụng gì? Đợi đó đi, qua mười ngày nửa tháng, bọn chúng tự nộp nhược điểm của mình lên.
Thẩm Mặc nhỏ giọng ra lệnh:
- Phái người theo dỏi nhà họ Hoàng, một khi vợ Hoàng Thất bị đuổi đi thì tìm cô ta lại.

- Đại nhân, ngài muốn câu cá sao?
Quy Hữu Quang lõi đời, tỉnh ngộ hỏi.

- Chính thế.
Thẩm Mặc cười gằn:
- Ta là Khương Thái Công câu cá, có kẻ tình nguyện mắc câu.

~~~~~~~~~~

Bảy ngày sau lại lần nữa thăng đường, đợi khổ chủ Hoàng Thập vừa đứng vững trên công đường, Thẩm Mặc định đưa phạm nhân lên thì nghe tiếng trống ở bên ngoài.

Thẩm Mặc đình chỉ thầm án, lệnh đựa người gõ chống vào, Hoàng Thập thấy người đó, bất giác mặt biến sắc, thầm nghĩ :" Nữ nhân này tới làm gì". Người tới chính là đại tẩu bị bọn chúng đuổi ra khỏi nhà! Nhưng miệng tới giờ vẫn còn xưng, đánh chết hắn cũng không dám lắm mồm.

Thẩm Mặc hỏi nàng ta là ai, cớ gì đánh trống?

Nữ nhân đó khóc lóc thưa:
- Dân phụ Hoàng Lý Thị, cáo trạng nhà thúc thúc Hoàng Thập, vô cớ đuổi dân nữ ra khỏi nhà.

Thẩm Mặc hỏi Hoàng Thập:
- Có chuyện này không?

Hoàng Thập đáp:
- Nam nhân và nhi tử của ả đều phạm tội bị bắt rồi, ả ta có tư cách gì ở trong nhà họ Hoàng?

"Ừm" Thẩm Mặc gật đầu:
- Ra là thế, vậy được rồi... Dẫn phạm nhân Hoàng Thất lên.

Hoàng Thất liền bị dẫn lên, Thẩm Mặc tuyên bố:
- Hoàng Thất, ngươi bao cho hung thủ giết cha, đồng thời mưu toan nhận tội thay, theo luật phải đánh một trăm gậy, thế nhưng tình cha con là thiên tính, ngươi thân là cha, nguyện nhận tội thay con, về tình có thể tha thứ, giải còn ba mươi gậy, ngươi có dị nghị gì không?

Xử phạt nhẹ như thế, Hoàng Thất tất nhiên không có dị nghị gì.

Thẩm Mặc lại nhìn Hoàng Thập:
- Đợi hành hình xong, ca ca ngươi có thể phóng thích, ngươi có để phu thê bọn họ trở về không?

Hoàng Thập biết không thể chống lại, liền nhún nhường:
- Dạ, được.

Thẩm Mặc lại hỏi:
- Cha ngươi có lưu lại di chúc không?
Y dám đánh cược là không.

- Di chúc gì ạ?
Hoàng Thập ngây ngô hỏi.

- Xem ra là không có rồi.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Người đâu đem danh sách tài sản nhà họ Hoàng trình lên đây.

Nha dịch liền đem một tờ giấy tới trước mặt đại nhân, Thẩm Mặc nhìn một cái rồi hỏi:
- Nhà các ngươi tổng cộng có hai trạch viện, chín chiếc máy dệt phải không?

- Đại nhân, nhà thảo dân chỉ có một trạch viện.
Hoàng Thập mặt vàng ệch:
- Máy dệt cũng chỉ có năm cái thôi.

- To gan.
Thẩm Mặc vỗ đường mộc:
- Hai vợ chồng các ngươi lừa được cha già hồ đồ, còn muốn lừa cả bản quan à?