Thời gian quay lại lúc Thẩm Mặc đi thăm Lục Bỉnh, Trương Cư Chính chất vấn Từ Giai.
Hôm nay trời trong xanh, gió thổi vi vu, vạn dặm không có gợn mây. Tới ngay cả Gia Tĩnh đế một lòng hướng đạo, suốt ngày "đại môn bất xuất, nhị môn bất mại." Cũng không ngồi yên được nữa. Dẫn theo Từ Vị và Lý Phương, đi tản bộ ở Tây Trung. Đó là vườn hoàng gia, sơn thủy hữu tình, phong cảnh tươi đẹp. Không giống như nhìn đâu cũng thấy tường cao đỏ chót, cung thất san sát trong Tử Cấm Thành, khiến người ta có cảm giác áp ức.
Nơi này chẳng có hành lang quanh co, lan can đá trạm trổ, khắp nơi là cảnh nhã trí của đại tự nhiên, không khí trong mát. Có lẽ đây là nguyên nhân Gia Tĩnh đế mười mấy năm không trở về Tử Cấm Thành.
Gia Tĩnh đế thong thả dạo bước, trước tiên ngắm cá ở ao Thái Dịch, lại tới rừng trúc nghe chim hót, nhấm trà trên đảo Quỳnh Hoa. Nghe Từ Vị ngâm thơ làm phú, đều khiến lòng ông ta khoan khoái, quên đi ưu phiền trần thế.
Từ Vị lấy bản lĩnh toàn thân, vốn liếng giữ nhà ra thêm vào Lý Phương bên cạnh hùa theo, làm Gia Tĩnh đế thì cười gập bụng, lúc thì trầm tư. Hứng trí cực cao, ăn no uống đủ rồi vẫn chưa muốn về, hỏi Từ Vị:
- Còn có chỗ nào hay nữa không?
Từ Vị nghĩ một chút rồi đáp:
- Trời trong mát, trèo lên cao nhìn xa, nhất định làm hoàng thượng vui vẻ toàn thân thoải mái.
Lý Phương lại lo long thể của Gia Tĩnh, nói:
- Hôm nay chơi không ít nữa, có câu nhiều quá không tốt, hay là chúng ta lên cung Quảng Hàn ngắm cảnh, lần khác hãy đi xa.
Cung Quảng Hàn là tòa bảo tháp cao năm tầng phía nam đảo Quỳnh Hoa, là công trình cao nhất của Tây Uyển.
Gia Tĩnh vốn muốn tới Cảnh Sơn, nhưng nghĩ xa quá liền thôi, nghe theo lời Lý Phương, được ông ta đỡ lên cung Quảng Hàn, nhìn về phía nam Tây Uyển, thấy đô thành nguy nga tráng lệ của nhà họ Chu loạt hết vào mắt, Gia Tĩnh không khỏi khen:
- Bạch nhật ỷ sơn tận, Hoàng Hà nhập hải lưu. Dục cùng thiên lý mục, Cánh thượng nhất tầng lâu. Cổ nhân đúng là không lừa chúng ta.
Lý Phương ở bên cạnh phụ họa.
***
Mặt trời dựa sườn núi,
Hoàng Hà hoà biển sâu.
Muốn nhìn xa nghìn dặm,
Phải lên thêm tầng lầu.
Từ Vị dựa vào lan can nhìn ra ngoài, dường như chìm đắm trong cảnh sơn hà tươi đẹp, nhưng không ai biết rằng tim hắn như đang muốn vuột khỏi lồng ngực.
Hắn đợi cơ hội này rất lâu rồi, từ tháng trước Thẩm Mặc bị nguy cớ tứ phía, hắn đã chờ đợi cơ hội tuyệt vời này.
Vì ngày hôm nay không biết hắn phải giả tưởng ra bao nhiêu trường hợp, khi xung quanh không có ai phải diễn luyện bao nhiêu lần. Làm sao ứng phó với câu hỏi của hoàng đế, nếu như hoàng đế không nghi vấn thì phải dẫn dắt ông ta ra sao.
Mặc dù luyện tập rất nhiều lần, nhưng chuyện tới trước mắt, vẫn không khỏi nổi lên từng cơn hoảng sợ. Chỉ e Gia Tĩnh đế thông minh tuyệt đỉnh nhìn ra manh mối, làm hỏng kế sách của Thẩm Mặc. Liền chỉ đành dõi mắt ra thật xa, như đang thưởng thức cảnh đẹp, trong lòng cười khổ :" Không biết Chuyết Ngôn thấy dáng vẻ kém cỏi này của ta có coi thường không?"
May là Gia Tĩnh đế rất hiểu tình hình trước cửa nhà mình, ánh mắt liếc qua quần thể kiến trúc của Tây Trường An, có Nghiêm phủ, Cảnh vương phủ, còn có ... Gia Tĩnh không kìm được thốt lên một tiếng nho nhỏ, ánh mắt dừng ở tòa hào trạch cạnh Cảnh vương phủ, nói chính xác là hào trạch mới làm xong hai phần ba, nhưng chỉ với phần đã hoàn thành đã hùng vĩ tráng lệ, điện đài lầu gác cùng tường đỏ ngói xanh, cứ như nhân gian tiên cảnh, không biết đến khi xây xong sẽ ra sao.
Nhưng trên mặt Gia Tĩnh đế chẳng hề có chút tán thưởng nào, mà như bao phủ xương giá, chỉ thấy đôi mắt hẹp dài của ông ta chiếu ra tia sáng như rắn độc vào tòa trạch viện đang có vô số thợ thuyền như đàn kiến bận rộn.Giọng nói ông ta như phát ra từ chín tầng địa ngục, hỏi Từ Vị:
- Có biết kia nhà của ai không?
Nhìn theo ánh mắt của Gia Tĩnh, Từ Vị nhìn thấy tòa trạch viện siêu cấp mà Thẩm Mặc đã chỉ cho hắn, trong lòng rùng mình tới hai cái, một cái là vì dáng vẻ đáng sợ của Gia Tĩnh, một cái là vì ánh mắt chuẩn xác nắm rõ tính cách Gia Tĩnh tới tận xương tùy.
- Có biết không?
Gia Tĩnh hỏi lại lần nữa.
Từ Vị giật mình, cố gắng trấn tĩnh, giọng nói vẫn biến điệu, đáp:
- Đó nhất định là vương phủ.
Sáu chữ này Từ Vị phải nghiền ngẫm mới quyết định được.
Mặc dù tự nhiên đơn giản, nhưng trí mạng như thanh trùy thủ tẩm độc.
Quả nhiên nghe thấy câu này sắc mặt Gia Tĩnh đế hiện lên sát khí, ông ta quay đầu nhìn lại cung Vạn Thọ cung Ngọc Hi của mình, vẫn là cảnh đổ nát tan hoang, chẳng có chút khởi sắc nào. Một cơn giận như thuốc độc chớp mắt lan ra toàn thân, bất chấp uy nghiêm của đế vương, một loạt "tam tự kinh" tiếng địa phương An Lộc tuôn ra.
Lý Phương là người cũ theo ông ta trước khi lên ngôi, tất nhiên nghe ra hoàng đế đang dùng rất nhiều phương thức, hỏi thăm nữ nhân trực hệ của ai đó, thầm lau mồ hôi nhìn Từ Vị, nghĩ :" May mà hắn không hiểu."
Kỳ thực Từ Vị là thiên tài ngôn ngữ, giọng nam điệu bắc chẳng có cái nào hắn không hiểu, nhưng chỉ e bị Gia Tĩnh đế bình tĩnh lại giết người bịt miệng, nên giả vờ không hiểu.
Đây là lúc khảo nghiệm nhân phẩm, nếu như chỗ này có người của Nghiêm đảng, nhất định sẽ nói đỡ cho người kia, ít nhất sai người đi thông báo cho kẻ kia để ứng phó trước, kết quả thế nào cũng tốt hơn nhiều.
Nhưng hôm nay ở bên cạnh hoàng đế, Từ Vị là kẻ đầu sỏ không phải nói, Lý Phương không có có thù oán gì với vị kia và Nghiêm Tung, lại ghét Trần Hồng thèm khát vị trí của mình, đương nhiên vui vẻ thấy đám người đó gặp họa, im lặng xem náo nhiệt.
Phát tiết một hồi Gia Tĩnh đế nhìn chằm chằm vào kiến trúc đó, dùng quan thoại nói với Từ Vị:
- Ngươi nhầm rồi, đó không phải là vương phủ.
Ông ta phất ống tay áo đi xuống, đi được nửa chừng ném lại một câu:
- Bảo Lục Bỉnh tới gặp trẫm.
Toàn bộ sứ mạng của Từ Vị chính là để Gia Tĩnh đế nhìn thấy tòa trạch viện còn xa hoa hơn cả Tây Uyển kia, sau đó nói sáu chữ là xong hết. Còn lại là vờ làm ra vẻ hoang mang nhìn Lý Phương:
- Lý công công, có chuyện gì thế?
Lý Phương thở dài, nhưng trên mặt viết rõ hai chữ "hả hê", nói:
- Có trò hay để xem rồi.
Liền đi theo hoàng đế.
Vừa mới xuống liền có hai thái giám áo tím đi tới hỏi:
- Lão tổ tông, bệ hạ làm sao thế?
Hai người này là tai mắt của Trần Hồng đặt bên người hoàng đế, khi ông ta không có mặt bên cạnh sẽ do hai tên này đi bắn tin ngầm.
Lý Phương hừ mũi một cái, không thèm để ý tới bọn chúng, đi trước một bước.
Hai tên thái giám nhìn Từ Vị, Từ Vị học dáng vẻ của Thẩm Mặc, nhún vai giang tay ra:
- Các ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Ta còn đang ù ù cạc cạc đây này.
Hai tên thái giám cũng mù mờ, nhưng chỗ này chỉ có ba người, chẳng lẽ lại đi hỏi hoàng đế? Chỉ đánh rầu rĩ đi theo, cầu mong là Lý Phương chọc giận hoàng đế.
Lý Phương mau chóng phái thái giám tâm phục truyền chỉ đi, đồng thời đem sự việc thông báo cho Lục Bỉnh.
Lục Bỉnh ngã bệnh nằm bẹp giường vặn mình bật dậy, quát lớn:
- Thay áo.
Trực ban tới hầu hạ, cẩn thận hỏi:
- Sức khỏe của ngài ..
- Hắc hắc, tâm bệnh cần phải có tâm dược, hiện giờ ta không còn bệnh tật gì nữa.
Lục Bỉnh nhếch miệng cười, nhưng trong lòng thầm cả kinh :" Tiểu sư đệ của ta đúng là có tài quỷ thần, sao lại đoán việc chính xác như thế."
Thì ra mấy ngày trước ông ta vừa mới ngã bệnh, Thẩm Mặc liền tới thăm, khi đó Lục Bỉnh cực độ trách móc bản thân, cực độ day dứt, hoài nghi bản thân. Thẩm Mặc an ủi:
- Chuyện này không phải sư huynh sai, mà là những kẻ kia hại Lý tiên sinh.
Lục Bỉnh thở dài:
- Sư đệ có điều chưa biết, ta và Nghiêm Tung cùng làm không ít chuyện xấu. Xưa kia hãm hại thủ phụ Hạ Ngôn, tổng đốc tam biên Tằng Tiến, đều có phần của ta. Cho nên ta và lão ta là châu chấu buộc cùng một giây, lão ta đổ ta cũng xong đời.
Nói rồi mặt u uất:
- Đó là nguyên nhân cha con họ Nghiêm chẳng hề sợ gì ta.
Thẩm Mặc biết, nhưng Lục Bỉnh có thể nói ra miệng chuyện này, đại biểu ông ta đã hận Nghiêm đảng thấu xương, liền gật đầu nói:
- Vì cái lão già sắp chết đó mà các mọi thứ của sư huynh vào, đúng là không đáng.
- Nên ta không sao nuốt cục hận này xuống được.
Lục Bỉnh đấm giường nói.
Lúc này Thẩm mặc âm u nói:
- Kỳ thực giết chết mấy đứa con nuôi của lão ta là có thể làm cho lão ta sống không bằng chết, nhưng không liều mạng với sư huynh được.
- Sư đệ không hiểu rồi.
Lục Bỉnh buồn bã nói:
- Người dân thường đều cho rằng Cẩm Y Vệ không phải cố kỵ gì, nhưng đó là ở địa phương. Dưới chân thiên tử, trong thành Bắc Kinh không có mệnh lệnh của bệ hạ, tự làm vài hành động nhỏ còn được, nhưng muốn đàng hoàng công kích một quan viên nhất phẩm là không thể.
- Có thể chuẩn bị trước, tới lúc cần sẵn sàng vẫn hơn.
- Tới lúc cần? Lúc nào?
Lục Bỉnh hé miệng cười chua chát:
- Qua chuyến này, thế lục Nghiêm Tung đạt tới đỉnh điểm, năm tháng nào mới có cơ hội?
- Không đâu.
Thẩm Mặc nói chắc như đinh đóng cột:
- Đệ và huynh đều hiểu tính cách cách của bệ hạ, người phản cảm nhất là thuộc hạ chuyên quyền, gần đây Nghiêm Tung đắc ý đâm khinh xuất, làm sằng làm bậy dưới vành mắt bệ hạ , chẳng phải tự chuốc khổ vào thân?
Y cười ha hả:
- Không tin hai ta đánh cược, trong thời gian ngắn bệ hạ sẽ giết gà dọa khỉ.
Có câu lòng người cách lớp da bụng, y đương nhiên sẽ không nói thật với Lục Bỉnh, nếu không thì để người ta nắm thóp à?
Nghe Thẩm Mặc nói như có chuẩn bị trước, Lục Bỉnh nửa tin nửa ngờ, nhưng ngôn từ của y rất chắc chắn, thêm vào có bệnh vái tứ phương, nên đợi y nói xong, liền hạ lệnh sư tập tội trạng của đám Triệu Văn Hoa, Mậu Khanh, sẵn sàng bất kỳ lúc nào.
Không ngờ lại tới nhanh như thế, Lục Bỉnh vừa chạy tới hoàng cung, vừa lật xem tài liệu đen của Triệu Văn Hoa, thầm nghĩ :" Tên gia hỏa này chết tám phần rồi."
Vào trong cung, Gia Tĩnh chẳng những chưa nguôi giận, mà càng nghĩ càng tức, cảm giác bị người ta lừa gạt, khiến hoàng đế luôn chi mình thông minh, kích động muốn phá hủy tất cả. Mặt âm trầm hỏi Lục Bỉnh:
- Trạch viện thứ tư đầu đông là của ai.
- Hồi bẩm bệ hạ, là của công bộ thượng thư Triệu Văn Hoa.
Lục Bỉnh không cần suy nghĩ báo tên ra:
- Vi thần tháng trước vừa tới không nhầm được.
- Tới làm cái gì?
Hàng mi đậm của Gia Tĩnh giật giật, ông ta kỵ húy nhất là thủ lĩnh đặc vụ của mình tiếp xúc quá nhân mật với triều thần, đương nhiên từ loại đại thần hai mươi năm sau như Thẩm Mặc ra.
- Triệu Văn Hoa xây xong nhà chính, mời thần tới.
Lục Bỉnh trên đường đi đã suy nghĩ sẵn cách đối đáp, cho nên trả lời sắc như dao:
- Thần vốn không muốn đi, nhưng nghĩ lại, hiện giờ quốc khố eo hẹp, tường thành, tẩm cung của bệ hạ còn chưa được sửa. Sao công bộ thượng thư lại ăn mừng nhà? Cho nên quyết định phải đi xem cho rõ.
Sắc mặt Gia Tĩnh bấy giờ mới hòa hoãn hơn, nhưng chỉ là bớt giận với Lục Bỉnh thôi, hỏi:
- Kết quả ra sao?
- Kết quả là giật mình.
Lục Bỉnh mặt đầy kinh ngạc:
- Người này xây nhà như vương cung, cái gì chưa nói, chỉ riêng năm mươi cột trụ bằng gỗ lim, một vạn lượng chưa chắc mua nổi một cái. Vậy là ít nhất năm mươi vạn lượng chưa tính phí vận chuyển. Còn các vật liệu khác cũng xa hoa cực độ.
- Đủ rồi.
Chiếc khánh ngọc Gia Tĩnh luôn yêu thích tan thành mảnh vụn, vung tay lên rống như phát điên.
- Vì sao không bẩm báo.
- Bệ hạ thứ tội.
Lục Bỉnh nói gấp:
- Hắn là một viên quan nhất phẩm danh tiếng vang động, đối với loại người này thần phải thận trọng, sau đó liên ngầm điều tra, hi vọng nắm đủ chứng cứ xác thực mới bẩm báo với bệ hạ.
- Hiện giờ nắm đủ chưa?
Gia Tĩnh siết chặt hai nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên. Nếu như nói Lý Mặc chỉ làm ông ta thấy bị chửi nhục, còn hiện giờ Triệu Văn Hoa hoàn toàn cảm thấy bị lừa gạt, cưỡng bức rồi.
- Nắm được cơ bản.
Lục Bỉnh lấy một bản tài liệu dầy trong lòng ra, hai tay dâng lên Gia Tĩnh:
- Vật liệu của công bộ quá nửa đều đem đi xây nhà cho Triệu Văn Hoa rồi, cho nên tẩm cung của bệ hạ không sửa được.
"Bộp" Gia Tĩnh ném tài liệu của Lục Bỉnh xuống đất, chỉ ra ngoài cửa:
- Đi, bắt hắn cho ta, đóng của soát nhà, không cho phép kẻ nào ra vào.
- Vâng.
Lục Bỉnh thầm phấn chấn.
- Còn nữa, đóng cửa cả công bộ.
Gia Tĩnh phẫn nộ tràn bờ, cảm tưởng sắp nổ tung rồi, điều này liên quan tới việc ông ta dùng đan dược, dễ giận, giận rồi là không kiềm chế được. Giống như Hán Vũ Đường Hiến, chỉ nghe ông ta rống lên cuồng nộ:
- Kẻ nào dám lấy tiền của lão tử, lão tử cho mười tám đời nhà nó không trả hết.
Sự thực đúng như thế, một trăm năm sau, con cháu của Triệu Văn Hoa khóc ra máu dâng thư, nội các mới xóa bỏ cho món nợ này, đương nhiên đó là chuyện về sau.
~~~~
Lục Bỉnh lĩnh chỉ, hiên ngang rời khỏi Tây Uyển, tới thẳng nhà Triệu Văn Hoa, thầm nghĩ :" Chẳng trách được bệ hạ nổi giận, nhà hoàng đế còn chưa được sửa, còn hắn? Đây không phải muốn chết thì là cái gì?"
Xuất cung không bao lâu liền tới cửa nhà của Triệu Văn Hoa, Cẩm Y Vệ vũ trang đầy đủ sớm đã vây Triệu phủ tới con ruồi cũng khó bay qua, chính đang giăng co với gia đinh của Triệu phủ, không có lão đại chống lưng, bọn họ không dám xông vào phủ một quan viên nhất phẩm.
Lục Bỉnh vừa xuất hiện, Chu Thập Tam phục trách ngoại vi thổi tù, Cẩm Y Vệ đồng loạt rút Tú Xuân đao, dùng sống đao gõ lên võ đao, phát ra tiếng cạch cạch, không ngờ cùng nhịp với vó ngựa của Lục Bỉnh, làm người ta chấn động vô cùng.
Lục Bỉnh tung mình xuống ngựa, vén áo choàng đỏ chót, lộ ra mãng bảo cực đỉnh nhân thần, một tay đỡ đai lưng, một tay vịn chuôi đao, được mấy Thái Bảo xúm quanh, tới cửa Triệu phủ.
Nói ra cũng khéo, lúc này Triệu Văn Hoa hay tin, ngồi kiệu từ công bộ tới, vừa thấy khí thế hùng bổ của Cẩm Y vệ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Gia Tĩnh, chỉ cho rằng Lục Bỉnh tìm mình tiết hận.
Hắn không dám xuống kiệu, nhưng không muốn mất mặt, ngồi trong kiệu vén rèm lên, nổi giận đùng đùng quát:
- Lão Lục, có phải ta hại chết sư phụ của ngươi đâu, sao tìm ta gây chuyện.
Phải nói tên gia hỏa này sao ngày càng não tàn? Há miệng ra là làm người ta thấy ngu hết thuốc chưa? Làm mặt Lục Bỉnh tức thì xầm xuống. Tay nắm chuôi đao nổi giân xanh cuồn cuộn, từng bước từng bước đi tới mặt Triệu Văn Hoa. Người phía sau đều nhìn thấy mỗi bước chân ông ta đều để lại dấu chên sâu trên nền đá, đó chỉnh là do nội công phát huy tới tột đỉnh gây ra.
Lục Bỉnh liếc xéo Triệu Văn Hoa, lạnh lùng quát:
- Xuống.
- Không.
Bị dáng vẻ như muốn ăn thị người của Lục Bỉnh làm chết khiếp, Triệu Văn Hoa rụt mình vào trong kiệu, hét lên:
- Khởi kiệu, đi tìm cha nuôi của ta.
- Chạy đâu cho thoát.
Lục Bỉnh quát lớn một tiếng, đưa tay cởi áo choàng ném đi, chùm lên cả chiếc kiệu. Ông ta đã vận công tới đỉnh điểm, dồn hết vào hai cánh tay, không ngờ chỉ dùng sức một người nâng cả chiếc kiệu lên.
- Tên khốn xuống ngay.
Lại một tiếng quát nữa, chiếc kiệu bị ném xuống đất, vỡ tan tành, Triệu Văn Hoa rú lên thảm thiết văn ra ngoài kiệu, đầu đập xuống trước mặt Lục Bình. Lập tức rụng bốn cái răng cửa, mũ quan rơi xuống, tóc tai bù xù, miệng ứa máu tuơi, thất điên bát đảo, trông thê thảm vô cùng.