Nhưng một vị tướng quân chiến công hiển hách như vậy, lại đã tự sát.
Rất nhiều người đều nói hắn đã đắc tội với Nghiêm đảng, cho nên mới bị hại. Nhưng mà Thẩm Mặc thì lại không cho là như thế, y cho rằng Chu Hoàn là chết ở trên hai chữ -- 'hải cấm'.(cấm đoán những qua lại trên biển)
Hai chữ này là đặc sắc nhất của Đại Minh, bởi vì trước đó chưa từng có người thực thi qua, cho dù khi Mông Nguyên cầm quyền cũng chưa từng cấm.
Nhưng Đại Minh triều lại cấm, hơn nữa biến nó thành quốc sách cơ bản nhất, 200 năm kiên trì bất biến. Nguyên nhân Thẩm Mặc không muốn nghiên cứu, nhưng chỉ cần biết Hồng Vũ tháng 12 năm thứ 4, 'cấm dân gần biển không được tứ ý ra biển'; Tháng 10 năm thứ 14 'cấm dân gần biển tư thông với các quốc gia bên ngoài'; tháng 10 năm thứ 23, 'Chiếu hộ bộ nghiêm cấm giao thông với ngoại phiên.' Tháng 10 năm thứ 30 'cấm không được mua bán với ngoại quốc', toàn phương vị trên dưới đều cấm tất cả mậu dịch hải ngoại.
Nếu không thì sao người ta lại nói, lão Chu có tam đại cừu nhân 'Mông Nguyên, bách quan và biển cả' chứ.
Mặc dù sau đó Vĩnh Lạc đế không quá sẵn lòng, lặng lẽ thả lỏng nó, nhưng các con cháu của ông chưa từng có phần tự tin đó, chỉ có ôm 'pháp luật tổ tông' không bỏ mới có thể ngủ yên, vì vậy hải cấm lại từ từ được tăng cường.
Tuy nhiên sau khi tới năm Chính Đức, bởi vì 80 năm trước đều thực hành hải cấm, giá cả hàng nhập khẩu trở nên đắt đỏ, buôn lậu liền tràn lan. Mà quan binh Vệ sở bị hải thương hối lộ, không đích thân xuống biển hộ tống, coi như là rất kính trọng rồi. . . Kết quả là trong khoảng thời gian đó, quan thương vùng duyên hải nhao nhao tạo thuyền ra biển, đã thành những năm tháng hoàng kim về buôn lậu. Về sau tới thế lực hải thương Mân Chiết cũng hình thành từ đoạn thời gian đó.
*hải thương: thương nhân trên biển.
Có người muốn hỏi. Hoàng đế đâu? Hoàng đế không quản hả? Hoàng đế bận nhiều việc lắm, không có thời gian đi quản. Bận cái gì? Bận đi chơi chứ gì.
Nếu hoàng đế không quản, vậy là các đại thần định đoạt rồi. Họ thấy cá nhân rời bến không cách nào cấm tiệt được, liền cứ tùy thế, mở rộng hải cấm, thừa nhận địa vị hợp pháp của nó, cũng thu được nhiều thuế, kiếm tiền cho triều đình và các vị đại nhân không tốt sao.
Vì vậy lúc đó mấy Thị bạc ti không cấm thương nhân nước ngoài tới buôn bán nữa, hải thương quốc nội cũng đục nước béo cò. Cá nhân buôn bán với hải ngoại đều tiến hành nửa công khai, hải cấm trên cơ bản lỏng lẻo.
*Thị bạc ti tên cơ quan thiết lập tại mỗi hải cảng để quản lý ngoại thương trên biển, tương đương với hải quan hiện tại.
~~
Nhưng khi đến thời Gia Tĩnh hoàng đế hiện nay, đây có thể coi là một vị hoàng đế cố chấp nhất sau Thái tổ, nhưng lão Chu người ta là hoàng đế của nhân dân, điểm xuất phát cho tới bây giờ đều tốt; hiện nay thánh thượng không phải vậy, ông ta tất cả đều xuất phát từ bản thân phát. . . Bởi vì ... Ngôi vị hoàng đế này nhặt được ven đường, cho nên ông ta rất nhấn mạnh chính thống. Chủ yếu chọn dùng hai biện pháp, một là đem cha vương gia của mình biến thành cha hoàng đế, sau đó đưa đến Thái miếu; một biện pháp khác đó là ôm vững vàng pháp luật tổ tông vào trong ngực.
Cho nên hoàng đế Gia Tĩnh mạnh mẽ thi hành hải cấm, đóng cửa toàn bộ bến tàu ngoài Thị bạc ti Quảng Châu, cấm dân biển ra khơi; tiêu hủy các thuyền lớn vi phạm lệnh cấm; cấm tự mình mậu dịch, lại mang ra cái khuôn của Thái tổ, có thể thấy được sự nghiêm khắc của hải cấm.
Chỉ là sự việc thay đổi theo thời gian. Hắn không phải là Hồng Vũ đại đế dám giết hết quan thiên hạ, Đại Minh cũng không phải là như lúc đầu lập quốc, yêu cầu nghỉ ngơi để lấy lại sức, mà là Đại Minh phát triển, cực đại trù phú đã trải qua 200 năm tương đối yên ổn. . . Đương nhiên chỉ là phía Nam Trường Giang, Lưỡng Hoài, Sơn Đông và kinh sư.
Sự trù phú của những địa phương này cần phải thể hiện ở trên những vật phẩm xa xỉ từ hải ngoại; đã hình thành tập đoàn hải thương Chiết Mân, cũng yêu cầu lợi nhuận lớn của mậu dịch hải ngoại tới duy trì; những thương nhân Tây Dương cũng không thể vứt bỏ thị trường lớn nhất trên thế giới Đại Minh, cho nên cách làm này của hoàng đế Gia Tĩnh đã định trước là là phải lọt vào sự phản hồi kịch liệt.
Đúng lúc này Nhật Bản bị vây vào thời đại loạn quốc, rất nhiều quỷ tử bị đánh bại, không thể kiếm ăn tại quốc nội, dựa theo truyền thống 200 năm qua, chạy đến Đại Minh làm hải tặc. Vì vậy tựa như một quả cầu tuyết đã lăn qua dơ dáy, rất nhiều hải thương Đại Minh bởi vì hải cấm mà kiếm sống khó khăn, bởi vì hải cấm mà phá sản không thể về nước, họ đều gia nhập đội ngũ hải tặc, tạo thành thanh thế lớn cho giặc Oa -- tổng quy mô đã đạt tới hơn 1000 chiếc thuyền, hơn bảy tám vạn người.
Trên thực tế, bảy tám phần mười giặc Oa đều là 'Oa giả', là người của Minh triều. Ngoại trừ một bộ phận vốn dĩ là hải tặc, phần lớn là hải thương đã không cách nào buôn bán cùng lưu dân dựa vào hải thương. Những người này một mặt điên cuồng mà cướp đoạt giết chóc, trả thù xã hội, mặt khác cùng hải thương Mân Chiết tiếp tục buôn lậu, có liên hệ rất mật thiết.
Hai bên cấu kết lẫn nhau, triển khai buôn lậu đại quy mô. Đường ven biển dài như thế, dương đông kích tây, nội ứng ngoại hợp, tùy ngươi có cấm hay không; ngươi không cho phép mậu dịch, ta liền công khai đánh cướp, cướp xong dong, trên biển gió to sóng lớn, ngươi có thể làm khó dễ được ta không? Biên sự thất sách, quốc thế suy vi, quyền gian cản trở, hối lộ công khai, cuối cùng đã nhưỡng thành tràng 'giặc Oa loạn Giang Nam' nghiêm trọng xâm phạm biên giới.
~~
Khi Thẩm Mặc tổng hợp các loại tin tức Thẩm Luyện chuyển cho y, khi rút ra 'nguyên nhân chính Oa loạn là hải cấm', y liền bắt được chân tướng ẩn sâu ở phía sau thế cục hỗn loạn -- từ đây mỗi một việc phát sinh tại vùng duyên hải Đông Nam, cũng không biết khiến y mê muội thế nào.
Cho nên y dám nói chắc chắc, Chu Hoàn là bị mười chữ phương châm của chính hắn 'cách độ thuyền, nghiêm bảo giáp, sưu bộ gian dân' hại chết, bởi vì hắn đang cấm hải.
Lại bởi vậy, khi trở lại trên sự kiện lúc trước sẽ phát hiện rõ ràng, bởi vì Chu Hoàn cấm hải, đã tổn hại nghiêm trọng lợi ích của hải thương Chiết Mân, cho nên họ bỏ ra số tiền lớn hối lộ các vị quan đồng hương ở kinh thành, lại trải qua hối lộ Nghiêm đảng, cùng công kích có tổ chức, trước tấu thay Chu Hoàn là tuần sát, lấy chút quyền của hắn để buộc hắn 'tự sát', triều đình vì thế cách chức Chu Hoàn.
Buồn cười là triều đình phái Chu Hoàn đi giết người, quay đầu lại dùng tội danh này bắt lấy hắn, thực sự là chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Chu Hoàn tính tình cương liệt, căm phẫn mà tự sát, triều dã than vãn. Nhưng từ đó triều đình bãi bỏ tuần tra đề đốc, trên dưới không dám nói đến việc hải cấm, hải phòng buông thả, giặc Oa càng thêm ngang ngược, độc hại vùng duyên hải Đông Nam hơn 10 năm.
Chỉ đơn giản nói từ chuyện này, từ đầu đến cuối hoàng đế Gia Tĩnh là người thất bại, ông ta đã vô lực đi hải cấm nữa rồi!
Mà biện pháp 'tăng cường hải quân hải phòng' của Từ Vị hiển nhiên sẽ kích động thần kinh mẫn cảm của 'quý quan gia vùng duyên hải', đại quan nào dám dẫn lửa trên thân, lại có ai muốn vì hắn chuyển báo triều đình chứ?
Sau khi y đem điều tâm đắc của mình, kéo tơ lột kén giảng cho Từ Vị, Từ Văn Trường đờ đẫn dại ra cả nửa canh giờ, sau đó xé nát bấy kế sách bình Oa của mình, tiếp theo lại quỳ xuống trước mặt Thẩm Mặc, khổ sở nói:
- Xin Chuyết Ngôn huynh dạy ta.
Thẩm Mặc vội vàng nâng hắn dậy, đã thấy Từ Văn Trường vốn phóng đãng ngang ngạnh đã rơi lệ đầy mặt rồi. Thẩm Mặc cũng bị buồn lây, hai người liền ôm đầu khóc lóc. . .
Tứ hải ô yết. Đông nam quỷ khấp thiên.
Thất xích long bàn kim tạo tuyến, đoản thương thiết y hoành kiếm!
A Tô sơn thượng cao phong. Long kỳ mạn quyển thiên phong.
Hà nhật trường anh tại thủ, phược trụ đông hải ác long?
~~
Từ sau ngày đó, quan hệ giữa hai người liền trở nên vô cùng mật thiết, Thẩm Mặc lãnh giáo văn học triết lý, binh pháp âm dương của Từ Vị, Từ Vị lãnh giáo Thẩm Mặc quyền mưu chính trị, đạo xử thế, thậm chí là các loại tri thức số học, vật lý. Hai người đều không hề giấu diếm, dốc lòng truyền thụ, có đôi khi nói chuyện tới vài ngày, Thẩm Mặc liền dứt khoát bảo Thẩm An thu dọn nhà Từ Vị ra một phòng, thường thường ở chỗ này luôn.
Từ Vị chỉ có một con chó, tự nhiên nguyện ý có người làm bạn rồi, cho nên vô cùng phấn khởi giúp y bố trí, cũng không đòi tiền thuê nhà của y.
Sở dĩ Thẩm Mặc không về nhà, đương nhiên không phải là vì ham học, mà là y không cách nào tiếp thu một số sự tình.Y cũng biết cha mấy năm nay sống một thân một mình không dễ dàng, cũng biết cha cưới một hoàng hoa khuê nữ làm vợ kế là rất bình thường, nhưng y cũng rất rõ, mình vô pháp tiếp thu sự thật này, cũng không muốn đi đối mặt với nó.
Ừ, vậy ở riêng đi. Mắt không gặp tâm không phiền.
Hơn nữa y phát hiện phòng sách của Thanh Đằng thực sự là một địa phương tốt để tu thân dưỡng tính, mỗi ngày đọc sách dưới giàn hoa, cùng Từ Vị tâm sự, khi mệt mỏi thì cho Đại Hắc ăn, rồi dẫn nó ra ngoài đi dạo, phiền não cũng vứt qua một bên.
Thẩm Mặc nghĩ thầm: "Hiện tại thật tốt, mặc dù Từ Vị cũng là một lão nam nhân hơn 30 tuổi, nhưng người ta cũng chỉ cưới về một đứa ba tuổi."
Nhàn nhã như vậy qua mấy ngày, thì Thẩm Kinh tới tìm.
Lúc đó Thẩm Mặc đang cho chó ăn, vừa nhìn đến tiểu tử này dáo dác xuất hiện, liền hô to:
- Thẩm An, đóng cửa!
Thẩm An đã được y dạy bảo rất nghe lời, nghe vậy liền cài then lên cửa.
Thẩm Kinh như con hổ lồng lên:
- Đóng cửa làm gì?
- Đóng cửa thả chó.
Thẩm Mặc cười lạnh một tiếng, rồi thực sự tháo ra sợi xích của con Đại Hắc. Con chó đen kia ăn không ít thứ tốt của y, quả thực gầm gừ lao tới Thẩm Kinh.
Thẩm Kinh sợ đến nhãy cẩng lên, la toáng một tiếng rồi chạy khắp sân. Hắn cũng rất lanh trí, chạy một hồi đến dưới gốc cây, liền tay chân cùng sử dụng bò lên trên đi, có nguy hiểm mấy cũng thoát khỏi hàm răng sắc bén của con chó.
Bỏ lỡ mất con mồi, Đại Hắc rất là tiếc nuối, nó chồm hai chân trước lên thân cây, một mặt dùng chân cào vào vỏ cây, một mặt thì hung dữ sủa to.
Thẩm Kinh cầu xin, Thẩm Mặc thì không động đậy, Thẩm Kinh còn nói:
- Ta có hỉ sự muốn nói cho ngươi.
- Ta không nghe.
Thẩm Mặc lạnh lùng nói, tuy nhiên vẫn bảo Đại Hắc ngừng lại.
- Cha ngươi đã lo liệu tìm vợ cho ngươi rồi, băng nhân đang ở nhà, ngươi mau trở về đi gặp bà ta đi.
Băng nhân chính là bà mối, quy củ của những người này là, trước tiên nhìn thấy mình rồi mới bằng lòng đi làm mai.
- Ngươi về bảo ông ấy cưới hết luôn đi.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Ngươi là một kẻ phản bội!
Thẩm Kinh xuống cây, dè dặt theo ở phía sau, hắn biết lần này Thẩm Mặc đã hiểu lầm mình rồi, liền phân minh:
- Khi ta biết thì họ đã đưa sính lễ rồi.
Thẩm Mặc dừng bước, quay đầu lại nói:
- Vậy ngươi cũng không nên hợp lại cùng trêu ta.
Hiển nhiên đã nguôi giận không ít.
- Sao ta biết ngươi lại có phản ứng mạnh như thế chứ?
Thẩm Kinh cười làm lành:
- Đi thôi, chúng ta trở về đi.
- Không về.
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Ngươi về nói cho cha ta biết, ta không hề giận ông ấy, cũng tôn trọng lựa chọn của ông.
- Vậy sao ngươi còn dọn ra ngoài?
Thẩm Kinh kỳ quái nói.
- Coi như là ở riêng đi.
Thẩm Mặc gãi đầu nói:
- Dù sao sớm muộn gì cũng phải ở riêng, không bằng hiện tại chia trước nó tự tại hơn.