Bước ra phòng phẫu thuật, nằm xoài trên giường nghỉ, Vương Thiếu Khanh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá. Ba tháng trước, anh từ châu Âu chạy về, đúng vậy, chạy về, là vô cùng chật vật từ lễ cưới người kia chạy về đây.
Hắn nói, cậu nghỉ đi, tôi đi mua thức ăn, mua ngó sen nhé, nấu canh sườn lợn ngó sen. Sau đó, nhấc cái giỏ bện liễu, đi. Một bước liền ba năm, không tin tức. Gặp lại, là trong lễ cưới long trọng của người kia.
Không còn nhớ nổi hai người bắt đầu như thế nào. Quen từ nhà trẻ, cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng tắm, cùng ngủ, sau đó, vào một ngày, cùng lên giường.
Đã từng nghĩ tới, người nọ có thể đã ra đi, hoặc càng sến hơn là đã mất trí nhớ, lại trăm triệu lần không thể ngờ, người nọ... lại làm bộ không nhớ rõ.
Mỗi một động tác đều xa cách, mỗi một biểu cảm đều hoàn mỹ. Nếu không phải anh quen biết người nọ từ nhỏ, nếu không phải tất cả về hắn đã in vào tận xương tủy, sợ rằng ngay cả anh cũng không rõ đâu là giả đâu là thật!
Quên đi, mệt mỏi quá rồi!
Mặc hắn đi!
Trời tối dần, thay đồ, về nhà. Chết, lại quên đón con tan học. Nhưng cũng thật may, có cậu Trình giúp. Đây đúng là một người hiếm có. Tóm hai đứa con mình làm đồ đệ, ngay cả đưa ương bướng như Vương Sâm cũng bị huấn luyện ngoan ngoãn, Trịnh Miêu Miêu luôn luôn dễ bảo nghe lời không cần nói. Điểm này anh bội phục.
Học thêm vài thứ luôn luôn có lợi. Người kia, bất kể thư pháp, hội họa hay đàn cổ đều rất có bản lĩnh, lại thêm một phòng sách đầy ắp là sách, dùng để hun đúc con mình rất tốt.
Về đến nhà, theo thường lệ đi đón con, thỉnh thoảng cũng ở lại ăn một bữa cơm, như ngày hôm nay vậy.
Vương Sâm đứng ở một góc tường xuống tấn, Miêu Miêu đang học đàn, Tiểu Mãn đang ôm cổ cha làm nũng, nhóc ngoại quốc đang đấu nhãn lực với Tô Bạch.
Hạnh phúc, cũng chỉ như thế mà thôi! Thì ra ngồi một bên ngắm hạnh phúc của người khác cũng là một loại hưởng thụ!
Lĩnh con về nhà, Vương Thiếu Khanh xoa đầu Vương Sâm, lo lắng hỏi, "Sâm Sâm, ngày nào cũng phải đứng tấn rất vất vả hả? Nếu mệt quá thì để ba nói với sư phụ cho!"
"Không ạ!" Vương Sâm ra sức lắc đầu, "Sư phụ từng nói, đàn ông không sợ mệt không sợ khổ! Con phải bảo vệ ba ba với em, con không sợ khổ!"
"Miêu Miêu cũng không sợ khổ, ngày nào Miêu Miêu cũng nghiêm túc tập viết chữ hết!" Trịnh Miêu Miêu cũng nhanh chân thể hiện.
Đúng vậy, đây là hai đứa trẻ ngoan. Một đứa ngày ngày kiên trì xuống tấn, không ai giám sát cũng không gián đoạn. Một đứa mỗi ngày nâng tay luyện viết nửa giờ, dù mấy ngày đầu tiên cổ tay bé nhỏ sưng vù.
Vương Thiếu Khanh là người cha nuông chiều con đã quen, bắt đầu thấy con cực khổ cũng từng đi gặp vị sư phụ "độc ác" kia, nhưng người ta nói vài câu liền xua anh về.
"Anh xem anh kìa, tay yếu chân mềm, lại xem Miêu Miêu xem, nhỏ nhắn thẽ thọt như con gái, Vương Sâm nếu không chịu nỗ lực rèn luyện, ai sẽ bảo vệ hai con gà rù yếu xìu các người!" Tần Ly nói như vậy.
Nếu bây giờ anh nằm xuống đây, tôi có thể lột da rút gân gỡ xương anh trong vòng mười phút, Vương Thiếu Khanh rất muốn phản bác như vậy, song danh hào "gà rù" vẫn rơi xuống đầu anh.
~*~
Gà rù Vương Thiếu Khanh dạo này rất phiền muộn.
Cảm lạnh, cho thuốc về nhà truyền là được rồi, nhưng bệnh nhân một mực đòi nằm viện. Nếu là bình thường bệnh viện không quá tải, anh muốn nằm việc cứ việc nằm, có thể giúp bệnh viện tăng thu nhập, nhưng dạo này đang thiếu giường bệnh đấy!
Vương Thiếu Khanh tức giận bèn mặc kệ người nọ, viết giấy nghỉ phép.
Nhưng vì sao mình vừa về, người nọ đã tới đây?
Nhìn tên lưu manh đang bám chặt cửa nhà không chịu buông tay, Vương Thiếu Khanh lúc này chỉ muốn làm giải phẫu người sống.
Bị người ta chen vào nhà, tình trạng sức khỏe cỡ gà rù thế này quả là không hay. Đánh không lại, đạp người ta ra cửa là khả năng xa vời. Gọi điện báo cảnh sát? Vậy cũng phải giật được điện thoại đã.
Lúc này, Vương Thiếu Khanh vạn phần tán thành chủ trương đào tạo con mình thành cao thủ của ông chủ Trình, tuy rằng đợi đến khi con có thể đánh bại được tên lưu manh này còn khá lâu.
Nếu có sư phụ của con ở đây thì tốt quá, Vương Thiếu Khanh nghĩ, dù một mình sư phụ của con đánh không lại thì còn có vợ sư phụ hỗ trợ! Vương Thiếu Khanh nhức đầu, vào bếp nấu mì. Haiz, giá mà hai con ở nhà có phải tốt rồi không, có thể lấy lý do đi đón con mà tới đó ăn cơm. Hai thằng nhãi hư đốn, chỉ thích theo sư phụ chạy khắp nơi, chẳng quan tâm cha mình sống hay chết! Hừ, sinh hai cục thịt nướng còn hơn sinh hai đứa này, mặc dù hai đứa đều không phải mình sinh.
Ở bệnh viện chưa bao giờ thiếu trẻ bị bỏ rơi, nhưng có thể nhẫn tâm bỏ cả hai đứa con sinh đôi thì thật hiếm có. Vương Thiếu Khanh hồi đó ôm cả hai về dưới sự cho phép ngầm của viện trưởng, chờ đến tuổi sẽ đi làm thủ tục nhập hộ khẩu. Hai đứa trẻ, mỗi người một đứa, nhóc anh theo họ Vương, nhóc em cùng họ người kia, họ Trịnh.
Chỉ là đứa trẻ chưa lớn, cha đứa trẻ đã mất tích. Thiên ý trêu người! Vương Thiếu Khanh vừa cảm thán vừa xì xụp húp mì. Quả nhiên mì thịt bò của Khang sư phụ là ngon nhất, thơm ngào ngạt, nóng hầm hập, vừa ngon vừa ấm dạ dày. Nhưng nếu thêm một ít thịt, đánh hai quả trứng, thả chút rau nữa thì ngon hơn, tốt nhất là có thể nhỏ vài giọt dầu vừng, thêm rau thơm hành lá cắt nhỏ...
"Cậu chỉ ăn mỗi cái này?" Bệnh nhân lưu manh mong ngóng nhìn cái bát trong tay Vương Thiếu Khanh, đói quá đi, dù không cho người ta ăn mì thì cũng cho người ta húp chút canh cũng được mà...
"Có cái này ăn đã không tệ rồi." Vương Thiếu Khanh không nhìn lưu manh, quay người, cầm bát uống sạch nước mì còn lại, ợ một tiếng, tuy chưa no nhưng cũng ấm bụng rồi.
Bệnh nhân lưu manh đau lòng, cũng không chịu được cơn đói nữa, định đi mua đồ ăn lại sợ lát nữa không vào được, con ngươi đảo vài vòng.
Vương Thiếu Khanh bị người ta vật ngã không hề báo trước, chỉ thấy lưu manh đột nhiên nhào tới, không biết lôi đâu ra sợi dây, trói gô anh lại, còn lấy khăn mặt nhét vào miệng, sau đó khiêng lên giường rồi nghênh ngang cầm chìa khóa đi.
Đồ vô liêm sỉ tôi sẽ rút gân lọc xương cậu! Vương Thiếu Khanh vừa sợ vừa tức, tiếc là kêu trời trời không thấu kêu đất đất không thưa.
Bệnh nhân lưu manh quen đường ra thẳng chợ, nhanh chóng khuân về một đám gà vịt cá tôm.
Con tin được thả ra, xông thẳng vào bếp rút ngay lấy con dao, lần này lưu manh hơi lo lắng, người này là cao thủ dùng dao đó, cho nên đành phải trói gô con tin lần thứ hai.
Gà xắt hạt lựu, khẩu nhục, cà chua xào trứng, canh đậu phụ đầu cá, ba món mặn một món canh lên bàn, Vương Thiếu Khanh ngoan ngoãn ngồi xuống. Đều là món anh thích, tuy là do lưu manh làm nhưng vẫn hơn mì gói mỗi ngày...
Cầm đũa càn quét bàn ăn, ăn uống no đủ, lại sức rồi, anh quay vào bếp lần nữa, lúc đi ra trên tay cầm một cái chảo.
"Trịnh Thái, đồ vô liêm sỉ kia, cậu còn dám về à? Không phải vờ không biết tôi hay sao? Sao không giả vờ tiếp đi?" Một nhát chảo đập xuống.
Trịnh Thái bắt đầu chạy vòng quanh sofa.
"Cậu còn dám chạy à? Tôi còn cho là cậu chết ở đâu rồi cậu biết không, cậu còn dám đi lấy vợ?" Hai cái nồi văng qua.
Trịnh Thái không dám chạy nữa, ôm đầu ngồi xổm trên sàn nhà. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Cậu kết hôn rồi còn dám về đây? Cậu nghĩ tôi không dám thiến cậu hả?" Ném chảo, quyền cước ra trận.
Trịnh Thái ôm lấy chân Vương Thiếu Khanh, im lặng chịu đòn.
Vương Thiếu Khanh đánh mỏi tay, ngồi bệt xuống thở hồng hộc. Anh đúng là con gà rù, nếu đổi lại là ông chủ Trình hay vợ anh ta, sợ rằng người này đã vào phòng cấp cứu.
"Tiểu Khanh, tôi bị bắt cóc, cậu không đến cứu tôi." Trịnh Thái quỳ trên sàn, tội nghiệp nói.
"Cậu biết đấy, cha tôi là người lai, có người bảo ông ta thuộc dòng dõi quý tộc châu Âu, một chi nhà ông ấy không có người nối nghiệp nên mới tóm tôi, định bắt tôi làm lợn giống." Trịnh Thái nói, lại thấy vẻ mặt Vương Thiếu Khanh khác lạ, vội vã bổ sung, "Cậu tin tôi đi, tôi không hề phản bội cậu mà."
"Tôi cũng định chạy trốn, nhưng hôm sau, họ đưa cho tôi một tập hồ sơ về cậu. Khủng khiếp lắm, trong ấy liệt kê cả cậu mấy tuổi còn đái dầm nữa. Sau đó họ tìm một người đính hôn với tôi, tin tôi đi, tôi và cô ta chỉ diễn trò thôi! Cô gái kia có người trong lòng rồi. Sau bọn họ sợ tôi không dễ khống chế nên thôi miên tôi. Hai năm qua tôi thật sự không nhớ được cậu, tôi chỉ biết tôi có một người mình rất yêu, người đó đang đợi tôi về nhà!"
"Cho đến ngày kết hôn tôi mới nhớ được, chúng ta vốn định kết hôn mà." Trịnh Thái sờ sờ cái ví, lấy ra hai chiếc nhẫn.
Vương Thiếu Khanh không nói lời nào.
"Lúc đó tôi không dám nhận cậu, đành giả vờ không biết. Tôi diễn rất giống đúng không, cậu cũng biết tôi có thiên phú diễn xuất mà. Sau đó, suốt ba tháng tôi vạch kế hoạch chạy trốn. Thật mà, tôi tuyệt đối không hề phản bội cậu!" Trịnh Thái giơ ba ngón tay thề thốt.
"Bọn họ vì sao bỏ qua cho cậu?" Vương Thiếu Khanh hỏi.
"Cô gái kia mang thai rồi. Người cô ta thích là ông anh họ tôi, cũng may khi đó tìm được t*ng trùng trước đây anh ấy từng hiến, thế là chúng tôi làm thụ tinh nhân tạo cho cô ta, dù sao đứa bé cũng là con cháu nhà ấy, sinh xong sẽ không còn gì liên quan đến tôi nữa." Trịnh Thái nói.
"Sau đó thì sao?" Vương Thiếu Khanh hỏi tiếp.
"Sau đó chờ cô ta sinh xong sẽ ly hôn, đứa bé cần một thân phận hợp pháp, tôi không thể từ chối." Trịnh Thái không dám nói tiếp.
"Ra là thế, tôi hiểu rồi, cậu có thể đi." Vương Thiếu Khanh gật đầu, chỉ ra cửa.
Trịnh Thái tròn mắt, rõ ràng không có chuyện gì, rõ ràng đã nói sạch rồi mà, vì sao còn đuổi mình đi?
"Tôi không dây dưa với người đã có vợ. Hiện tại cậu kết hôn rồi, chúng ta chia tay đi. Nếu cậu còn muốn quay lại đây thì chờ ly hôn xong theo đuổi tôi lần nữa!" Vương Thiếu Khanh vui vẻ, "Tôi cũng muốn tranh thủ tận hưởng cuộc sống độc thân một chút, không tệ nhỉ."
Lần này Trịnh Thái như bị sét bổ.
Bị đuổi khỏi nhà, ở dưới lầu làm hòn vọng phu vài ngày, Trịnh Thái hết hy vọng rồi, định đi thuê phòng tìm việc kiếm ăn. Thiệt quá đi! Vợ ở ngay trước mắt, nhìn được sờ không được. Căn nhà do hai người mua trước đây, tiếc là giờ đây mình đến vào cửa cũng không có tư cách. Con trai, phải rồi, còn con thì sao?
Nghĩ đến hai đứa con có thể lợi dụng, Trịnh Thái lần thứ hai chấn hưng tinh thần.
Ngày hôm sau, anh vác cái mặt bầm dập xuất hiện trên đường đi làm của Vương Thiếu Khanh.
Hai thằng nhóc con, ai dạy không biết, quá là hư đốn! Chơi đánh trận giả gì cơ chứ! Đánh đi đánh đi, nhưng sao cứ nhè mặt ba chúng mày mà đánh hả?
Lại nói hai đứa nhóc.
Nhìn người tự xưng là Trình Thái trước mặt, hai cậu nhóc liếc nhau, nở nụ cười.
"Chú là Trịnh Thái ba ba ạ, con biết chú nha, ba ba mỗi khi nằm mơ thường gọi chú đó." Vương Sâm nói.
"Ba ba, con là Trịnh Miêu Miêu, chúng ta chơi trò trận giả đi." Trịnh Miêu Miêu cười đáng yêu vô cùng.
Trịnh Thái rung động, đồng ý.
Sau đó, ba cha con chơi trò đánh giận giả trong vườn nhà Tần Ly.
Sau nữa, mặt Trịnh Thái bầm dập.
Chặn Vương Thiếu Khanh kể khổ, bị cười nhạo một trận, tự lê thân tới phòng khám lấy thuốc bôi xanh đỏ rực rỡ mặt mày, Trịnh Thái không cam lòng, đi tìm con để dò hỏi tin tức.
"Miêu Miêu, ba ba con thường gọi ba như thế nào?" Trịnh Thái hỏi.
"Trịnh Thái đồ rùa rụt cổ vô liêm sỉ, tôi phải lột da rút gân lọc xương cậu!" Trịnh Miêu Miêu bắt chước Vương Thiếu Khanh.
Trịnh Thái không nói gì. Hai thằng nhóc này!
~*~
Sáu tháng sau, chuông cửa nhà Vương Thiếu Khanh kêu vang.
Mở cửa.
Trước mắt là một cái làn to bự bệnh bằng cành liễu, là cái làn trước đây của mình, bên trong đầy ngó sen tươi nõn nà và sườn lợn.
"Mình à, tôi về rồi." Trịnh Thái ló đầu từ phía sau làn, cười nói.