Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim

Chương 37




Edit: Cá

Trương Hà thật sự đã đến xếp hàng trước cửa Mỹ thực trong trí nhớ để ăn món sủi cảo nhân tôm thịt, trong tiệm chật kín không còn bàn trống. Trương Hà đứng trong hàng, vừa tiến hàng lên chút vừa gửi tin nhắn cho nữ thần lòng mình.

Dù tỏ tình thất bại nhưng cậu vẫn có thể khôi phục quan hệ với nữ thần như trước kia. Ban đầu cậu gửi nhiều tin liên tục nhưng dần bớt đi, cậu nghĩ nên chờ nữ thần bình tĩnh lại đã.

Phùng Thịnh bưng đĩa sủi cảo nhân thịt tôm ra: “Sủi cảo của cậu.”

Trương Hà: “Cảm ơn.”

Trương Hà theo thói quen vừa ăn vừa nhìn điện thoại, cắn một miếng sủi cảo, nước bên trong thơm ngon chảy ra, cậu nuốt xuống theo yết hầu, trong nháy mắt liền có cảm giác cả người đang chìm trong biển nước thịt thơm ngon. Rốt cuộc sủi cảo mới nấu nên còn khá nóng, Trương Hà phản ứng lại, thổi thổi rồi cắn thêm miếng nữa, cảm nhận được phần nhân thịt mềm mại, sau đó đến nhân tôm rất tươi, mùi thơm lan toả nơi đầu mũi.

A a a a a a a, ngon tuyệt cú mèo, ngon đến lật bàn.

Tại sao sủi cảo của Mỹ thực trong trí nhớ lại ngon thế cơ chứ!!!!!

Điện thoại không biết từ khi nào đã bị Trương Hà bỏ quên ở một bên, cậu chuyên tâm thưởng thức đĩa sủi cảo thơm ngon, ăn ngon đến nỗi quên mất chuyện bản thân tỏ tình bị nữ thần từ chối.

Một đĩa sủi cảo bị Trương Hà nhanh chóng xử lý sạch sẽ, ăn xong cậu mới để ý đến phần dấm tặng kèm bên cạnh, cậu không ngờ mình lại ăn chăm chú đến mức quên cả món tặng kèm trước mặt.

“Tại sao mỗi lần bà chủ nhỏ cho ra món ăn mới đều khiến tôi trầm trồ thế này!!”

“Sủi cảo này ăn vã, ăn với cơm, nói chung ăn cùng món gì cũng tuỵt zời hết á.”

Cơm nước xong về đến nhà Trương Hà vẫn nhớ thương sủi cảo của Mỹ thực trong trí nhớ, một đĩa 20 cái sủi cảo, cậu căn bản ăn không đủ, ít nhất cũng phải 40 cái, tuy sẽ hơi căng bụng một tẹo. Nhưng….. cậu có thể, đây chính là sủi cảo của Mỹ thực trong trí nhớ đoá!

Video của Mỹ thực trong trí nhớ trên app video độ hot từ tối qua đến giờ vẫn chưa thuyên giảm. Những người có thể đến tiệm xếp hàng thì tốt, ngược lại không thể đến chỉ đành ngậm ngùi xem đi ngó lại video, nước miếng chảy ròng ròng.

Nhưng, xếp hàng mua được hay không thì phải dựa vào may mắn thoi! Ai mua được món trong tiệm, đều có chút đắc ý zui zẻ.

Lạc Đồng là nữ thần trong lòng Trương Hà, khi vừa về đến ký túc xá liền nghe thấy người trong phòng đang bàn tán về món sủi cảo của Mỹ thực trong trí nhớ.

“Đây là blogger yêu thích của tớ đoá, từ lúc cô ấy băm thịt, tớ đã biết video này chắc chắn hot. Trưa nay ăn sủi cảo ở cantin, tối cũng định ăn sủi cảo mà cantin làm gì có nhân tôm bóc vỏ tươi ngon đâu.”

“Cuối tuần đi ăn đê!”

“Oke nhá! Cuối tuần dậy sớm chút để kịp xếp hàng.”

“À…. Lạc Đồng, có đi cùng không?”

Vốn dĩ mấy người họ không định hỏi Lạc Đồng chuyện này, nhưng gần đây có người nói bọn họ đang “cô lập” Lạc Đồng nên họ mới chịu hỏi chút. Dù sao họ biết, hỏi cũng như không, Lạc Đồng sẽ từ chối.

Lạc Đồng liếc qua mấy người trong ký túc xá, điện thoại trên tay hiện dao diện nhắn tin với một cậu ấm nào đó: “Không đi, Trương Hà muốn mua giúp tôi, phiền lắm. Nếu các cậu muốn ăn thì tôi sẽ nói Trương Hà mua giúp cho.”

Lý Diệu Diệu tức giận đập mạnh quyển sách xuống bàn: “Vừa muốn gả vào nhà giàu, lại giở trò trà xanh chơi đùa Trương Hà, cô đúng là ghê tởm.”

Lạc Đồng cười cười: “Thì?”

Lạc Đồng biết rõ người bạn cùng phòng nhan sắc bình thường này đang crush Trương Hà. Thời điểm mới đến ký túc xá hai người đã mâu thuẫn vài lần, nên Lạc Đồng mới cố ý chơi đùa Trương Hà. Hôm qua có mâu thuẫn nên Lạc Đồng chủ động mở lòng với Trương Hà, khiến cậu ấy tưởng bản thân có cơ hội, liền vội vàng đến tỏ tình với Lạc Đồng.

Lạc Đồng cầm điện thoại, chuyển sang nhắn tin với Trương Hà, chủ động gửi voice: “Trương Hà, tôi vừa nhìn thấy sủi cảo nhân thịt tôm của Mỹ thực trong trí nhớ.”

Lý Diệu Diệu đạp cửa chảy ra ngoài, bạn cùng phòng chạy nhanh đuổi theo, an ủi Lý Diệu Diệu đang khóc nấc lên.

Lý Diệu Diệu và Trương Hà học cùng trường phổ thông, Lý Diệu Diệu crush Trương Hà từ đó tới giờ. Khi ấy Trương Hà mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, Lý Diệu Diệu vì muốn theo kịp bước chân của cậu mà gắng sức học tập, tiến bộ vượt bậc. Cuối cùng, đậu vào một trường đại học với Trương Hà, vốn dĩ cô ấy muốn thổ lộ hết tâm tư trong lòng, lại không ngờ Trương Hà si mê một lòng với Lạc Đồng.

Lúc này, Lý Diệu Diệu lấy thân phận bạn thời trung học để hỏi chuyện. Trương Hà nói, cô ấy không hiểu, Lạc Đồng là cô gái mảnh mai, có nhiều việc cần đến sự giúp đỡ của cậu. Mấy hôm trước, Lạc Đồng còn tốt bụng mà mời cơm để cảm ơn cậu.

Nhưng….. Trương Hà có biết việc Lạc Đồng tán tỉnh rất nhiều đàn ông một lúc hay không?

Lý Diệu Diệu khóc run cả người: “Tớ cũng không nhất định phải hẹn hò với Trương Hà, chỉ là không nghĩ đến, bản thân vì cậu ta mà nhường nhịn Lạc Đồng, để bây giờ khiến chính mình trở nên thấp kém.”

Bạn cùng phòng vội vàng an ủi: “Đừng khóc, cuối tuần…. không, ngày mai, mai tớ đưa cậu đi ăn sủi cảo nhân thịt tôm của tiệm Mỹ thực trong trí nhớ! Không phải cậu rất muốn ăn tôm tươi bóc vỏ sao? Tớ vừa lên mạng xem, ngoài sủi cảo thì những món khác ở tiệm này cũng rất ngon.”

Sáng sớm hôm sau, lúc Lý Diệu Diệu và bạn cùng phòng đến Mỹ thực trong trí nhớ liền chạm mặt Trương Hà. Trương Hà nhìn đôi mắt sưng đỏ như vừa khóc xong của Lý Diệu Diệu, sửng sốt một chút nhưng ai cũng không chủ động lên tiếng. Kết quả, khi tới số vào tiệm, bọn họ lại được sắp ngồi chung bàn.

Lục Trĩ tương đối rảnh rỗi, buổi sáng đã dậy sớm làm sủi cảo cùng Phùng Thịnh, khách đến ăn chỉ việc cho sủi cảo vào nồi là được. Cô cầm bút và giấy đứng trước bàn hỏi: “Các em muốn ăn gì?”

Trương Hà: “Em muốn một phần sủi cảo ăn tại đây và một phần đóng gói mang về.”

Lục Trĩ: “Sủi cảo mỗi người chỉ được mua một phần.”

Trương Hà: “Em…..”

Lý Diệu Diệu nhìn Trương Hà như vậy, cảm thấy bực bội, cô ấy cắn môi, nói với Lục Trĩ: “Một phần của em, chị đóng gói cho cậu ấy đi.”

Trương Hà hoảng hốt nhìn sang Lý Diệu Diệu, trước kia cậu giúp đỡ Lạc Đồng đều là tự nguyện. Lạc Đồng muốn quà gì cậu đều đáp ứng, tiền tiêu vặt của cậu là một con số lớn nên không tính toán những món đó. Chẳng qua cậu sống điệu thấp, trong nhà quản nghiêm nên bề ngoài trông cậu không có vẻ gì là giàu có. Nhưng món sủi cảo hôm nay chỉ có thể mua một phần, Lý Diệu Diệu lại đưa phần của mình cho cậu……

Hai người còn đang nghẹn giữa chừng, Trương Hà rất nhanh đã phản ứng lại, cho rằng Lý Diệu Diệu đây là đang muốn làm lành với cậu, cậu cười vui vẻ: “Không cần đâu, cậu còn chưa ăn sủi cảo ở đây lần nào. Cậu để ăn đi, ngon lắm đấy, tôi ăn một phần cũng được.”

Trương Hà: “Bà chủ nhỏ, cho em một phần đóng gói về là được.”

Lý Diệu Diệu đứng lên: “Tôi không thịt ăn sủi cảo, chỉ đi cùng bạn thôi, cậu để ăn đi.”

Bạn cùng phòng của Lý Diệu Diệu nhịn xuống sự tức giận, nhỏ giọng nói với Lục Trĩ: “Bà chủ, chị giúp em đóng gói một phần mang về với ạ.”

Lý Diệu Diệu và bạn cùng phòng cầm phần sủi cảo đóng gói đẹp mắt trở về ký túc xá. Hai người mỗi người mười cái, ngồi trước bàn ăn. Bạn cùng phòng khuyên Lý Diệu Diệu mau ăn sủi cảo vì hai người họ vẫn chưa ăn cơm. Lý Diệu Diệu là người hiểu chuyện, không muốn khiến bạn cùng phòng khó xử, vì sợ ăn không đủ nên đã mua thêm hai hộp cơm, cô ấy cầm đũa bắt đầu ăn sủi cảo.

Lý Diệu Diệu: “A….. sủi cảo này ăn ngon dã man, vỏ mỏng, bên trong nhiều nhân. Dấm đâu? Tớ muốn chấm với dấm.”

Cô ấy chấm sủi cảo vào dấm chua, hai loại hương vị khác nhau lại hoà hợp đến lạ, cảm giác rất khác. Lý Diệu Diệu căn bản không rảnh buồn bã hay tức giận, chỉ lo ăn đến khi hết sạch mười cái sủi cảo trước mặt, vẫn chưa đã thèm.

Bạn cùng phòng hỏi: “Có hối hận không?”

Tâm tình Lý Diệu Diệu đã tốt hơn nhiều, có đồ ăn ngon chữa lành tâm hồn, trên mặt mang theo vẻ tươi tắn, không trả lời vấn đề mà nói: “Ngày mai bọn mình đến Mỹ thực trong trí nhớ sớm chút.”

Trương Hà mang hai phần sủi cảo đóng gói đẹp mắt đến, đứng dưới lầu ký túc xá của Lạc Đồng. Lần đầu tiên cậu có suy nghĩ không muốn đưa sủi cảo cho Lạc Đồng, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gọi điện cho Lạc Đồng: “Tớ mua được hai phần sủi cảo nhân thịt tôm.”

Lạc Đồng nghĩ đến cậu ấm nhà giàu đang theo đuổi mình: “Cậu trực tiếp đưa đến phòng ký túc đi, lát nữa tôi qua lấy.”

“Mỹ thực trong trí nhớ rất khó xếp hàng, còn giới hạn phần mua, tớ mua được hai phần là nhờ có một người bạn nhường lại.”

“Tôi biết cậu xếp hàng vất vả, nhưng hôm qua tôi đã đồng ý đi ăn sủi cảo với một người bạn, mai cậu có thể đi xếp hàng nữa không?”

Ngày thường Lạc Đồng sẽ không nói như vậy, cô ta sẽ cảm ơn Trương Hà, tỏ ra cảm động, ám chỉ với Trương Hà là mình muốn ăn thì cậu nhất định sẽ đưa sủi cảo cho cô ta. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Lạc Đồng đã nói với cậu ấm nhà giàu đang theo đuổi cô ta là sẽ mời anh ta ăn món sủi cảo của Mỹ thực trong trí nhớ. Cậu ấm kia nghe xong liền nhiệt tình gấp bội, nên Lạc Đồng mới nói toạc ra với Trương Hà việc cô ta muốn ăn sủi cảo, cô ta nghĩ dù thế nào Trương Hà cũng không từ chối.

Trong nháy mắt, Trương Hà đưa ra quyết định: “Nhưng tôi không tính sẽ cho cậu.”

Lạc Đồng: “Cậu nói cái gì?”

Trương Hà nhanh chóng tỉnh táo, cậu cảm thấy khoảng thời gian này bản thân đã làm toàn những việc hoang đường. Trước kia đối tốt với Lạc Đồng hết lòng vì thấy cô ta thanh thuần, nhu nhược. Nhưng giờ nghĩ lại chỉ thấy giả tạo, một chút cũng không muốn liên hệ gì với cô ta.

Trương Hà định nói thêm nhưng điện thoại đã bị Lạc Đồng ngắt, cậu hơi bất đắc dĩ nhưng lại cảm thấy thoải mái nhiều hơn.

Trương Hà cầm sủi cảo trên tay, gọi điện hẹn Lý Diệu Diệu và bạn cùng phòng cô ấy đến cantin. Trong đây một phần sủi cảo của cậu, một phần được Lý Diệu Diệu nhường lại, quan hệ hai người từ đây cũng bớt căng thẳng, không còn gay gắt như trước nữa.

Mấy ngày tiếp theo, số lần Trương Hà và Lý Diệu Diệu gặp nhau ngày càng nhiều. Từ đầu là muốn làm hoà với cô ấy, dần dà là thích tính cách của Lý Diệu Diệu. Hai người hẹn nhau cùng đến xếp hàng ở Mỹ thực trong trí nhớ, cứ thế, cuối cùng Trương Hà cũng biết “thích” chân chính là như thế nào.

Bởi vì từng theo đuổi Lạc Đồng nên giờ Trương Hà cảm thấy tự ti với Lý Diệu Diệu, không dám tỏ tình, chỉ có thể im lặng để tiếp tục làm bạn tốt với cô ấy. Đến khi có người theo đuổi Lý Diệu Diệu, Trương Hà liền luống cuống tay chân.

Hiện tại Trương Hà cực kỳ hối hận, Lý Diệu Diệu và Lạc Đồng là bạn cùng phòng, cô ấy chắc chắn biết rõ những việc ngu ngốc lúc trước Trương Hà làm khi theo đuổi Lạc Đồng.

Sau khi Mỹ thực trong trí nhớ nghỉ bán buổi tối, Trương Hà đẩy cửa đi vào.

Phùng Thịnh bưng cơm tối từ trong bếp ra, nhìn thấy cậu thì nói: “Xin lỗi, tiệm đã đóng cửa.”

Trương Hà: “Em, em muốn tìm bà chủ nhỏ.”

Sau đó,

Trương Hà ngồi đối diện Lục Trĩ, kể lại câu chuyện từ đầu đến đuôi, cậu đang thương tâm muốn xĩu. Nếu vẫn theo đuổi Lạc Đồng, biết cô ta có người khác theo đuổi thì không sao. Nhưng Lý Diệu Diệu lại khác, cậu không muốn cô ấy ở bên người khác, cũng không chịu được khi thấy có người theo đuổi cô ấy.

Trương Hà: “Bà chủ Lục, tui rằng hiện tại em rất tự tị khi đối mặt với Lý Diệu Diệu, không biết cô ấy nghĩ gì về em nhưng em nhất định phải tỏ tình với cô ấy. Em muốn nghĩ đến cảnh cô ấy ở bên người khác, thậm chí là kết hôn. Cô ấy thích ăn đồ chị làm, chị có thể hay không làm món mỳ sợi thịt kho cà chua để em mang đi tỏ tình với cô ấy. Em nhất định trả tiền cho chị.”

Trương Hà biết có rất nhiều người xếp hàng chờ được ăn món ngon ở Mỹ thực trong trí nhớ, giờ cậu nhờ Lục Trĩ hỗ trợ làm món mỳ sợi thịt kho cà chua này, khẳng định khiến chị ấy khó xử. Chỉ là mấy hôm trước Lý Diệu Diệu nói, nếu Mỹ thực trong trí nhớ có thể đẩy ra món mới là mỳ sợi thịt kho cà chua thì tốt rồi, cô ấy thích ăn món này nhất.

Nếu cậu có thể mang món này đi tỏ tình, dù cho Lý Diệu Diệu từ chối cậu thì cũng sẽ không từ chối mỳ sợi thịt kho cà chua nhỉ? Cô ấy cũng sẽ vì ăn món ngon mà tâm trạng trở nên vui vẻ, hạnh phúc.