Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 2: Dây thừng đỏ của Nguyệt Lão 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông đi tới, đứng ở cửa chỉ ngắn ngủi một hai giây, Tạ Nhất lại cảm thấy qua lâu như mấy giờ vậy, loại ánh mắt quan sát này khiến người ta kỳ lạ nói không nên lời.

Vẫn là phục vụ A Lương phản ứng nhanh, vội vàng chào đón, nói: “Xin chào, mấy người?”

Ánh mắt của người đàn ông kia vẫn nhìn chăm chú vào Tạ Nhất, biểu hiện trên mặt căn bản không động, chỉ là đè ép khóe miệng hơi chút giật giật, nói: “Một người.”

Lúc này Tạ Nhất mới phản ứng được, nhanh chóng dẫn người đàn ông kia đi vào trong ngồi, vừa lúc có bàn trống, là chỗ hai người.

Người đàn ông tỉ lệ vóc người tốt, chân dài, cao hơn Tạ Nhất vừa vặn cả một cái đầu, sãi bước đi tới, ngồi ở trước bàn trống, đem ba lô trên lưng anh ta bỏ xuống, đặt ở chỗ trống, phát ra một tiếng “Coong!”, chẳng biết bên trong đựng gì, nặng nề như vậy.

Tạ Nhất mời người đàn ông nhìn thực đơn trước, nếu như muốn kêu món gọi cậu là được, liền quay đầu rời đi.

Tạ Nhất vừa quay đầu, nhất thời phát hiện cô gái xinh đẹp ăn mặc cổ trang vừa rồi thần thần nhải nhải không thấy đâu nữa!

Tạ Nhất kéo A Lương qua, nói: “A Lương, khách vừa ngồi ở đây đâu?”

Vẻ mặt A Lương kỳ quái gãi đầu một cái, nói: “Sao không thấy? Vừa rồi cũng không ai ra cửa á …”

Tạ Nhất hơi buồn rầu một hồi, cô gái xinh đẹp kia không thấy, còn chưa đưa tiền cơm, trên bàn còn để hũ tro cốt “Dưỡng nhan làm đẹp” của cô gái kia!

Tạ Nhất để A Lương đi ra xem một chút, cũng không tìm được người, cô gái xinh đẹp tóc dài đã như bóc hơi giữa nhân gian vậy, đột nhiên biến mất, ngay cả một bóng dáng quỷ cũng không có.

Tạ Nhất không thể làm gì khác hơn là đem bàn ăn thu dọn một chút, sau đó đem hũ tro cốt xui xẻo đặt ở phía sau quầy.

Người đàn ông mời vừa sau khi ngồi xuống, cũng chưa nói một chữ, chỉ đánh giá thực đơn, ở lúc Tạ Nhất cầm lên hũ tro cốt, nhìn thoáng qua Tạ Nhất, lập tức thu hồi ánh mắt của mình, lại rơi vào trên thực đơn.

Ngón tay của anh ta thon dài, mang găng tay da màu đen, nhẹ nhàng lật thực đơn, động tác kia rõ ràng rất bình thường, lại giống như là tao nhã đàn dương cầm vậy, lại tràn đầy một luồng dã tính, nếu như thực đơn có ý thức, chắc chắn phải mặt đỏ tim đập.

Người đàn ông lật menu, chợt nghe một tiếng “Meo meo ——”.

Tạ Nhất còn tưởng rằng có mèo hoang chui vào trong quán cơm nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, cũng không phải mèo hoang, mà là tiếng chuông di động của người đàn ông kia.

Một người đàn ông mặt tê liệt, chuông điện thoại di động lại là tiếng mèo con kêu.

“Meo meo ——”

Lại kêu một tiếng nữa, Tạ Nhất càng thêm xác định, người đàn ông đem điện thoại di động của mình lấy ra, quả nhiên là tiếng chuông tin nhắn.

Điện thoại di động màu đen, thoạt nhìn lạnh lùng nghiêm túc như anh ta, trên điện thoại di động treo một cái móc khoá kiếm gỗ đào [1], dài cũng khoảng chừng ba cm, hết sức mê người, chẳng qua chạm trổ không tệ.

Quan trọng nhất là, mặt sau của điện thoại di động màu đen nghiêm túc nghiêm chỉnh của anh ta, lại dán ticker chibi của con mèo nhỏ …

Tạ Nhất: “…” Đầu năm nay, hình như đều coi trọng moe tương phản nhỉ …

Người đàn ông rất nhanh nâng tay lên ý bảo chọn món ăn, Tạ Nhất đi tới, người đàn ông tích chữ như vàng, chỉ là chỉ vào chữ trên thực đơn, Tạ Nhất nhanh chóng ghi xuống toàn bộ, người đàn ông thân hình cao lớn, lẽ ra lượng cơm ăn không nhỏ là bình thường, nhưng mà người đàn ông này chọn cũng đủ ba bốn người ăn.

Tạ Nhất có chút đổ mồ hôi lạnh, cười gượng: “Quý khách, ngài chọn hơi nhiều rồi.”

Âm thanh thâm trầm khàn khàn của người đàn ông, mang theo một kiểu hormone từ tính, chỉ nói thản nhiên: “Không ăn hết tôi đóng gói.”

Tạ Nhất cười khan hai tiếng, nói: “Được.”

Cậu nói xong, bé trai mặc đồ giả thỏ ngồi bàn sát bên kia cười nói: “Đại thánh Đại thánh, Đại ca ca lày* lớn lên thật là đẹp trai đó!”

[Cũng như người nước ta, bên TQ cũng có nhiều vùng như Hồ Bắc, Hồ Bắc, Tứ Xuyên, v.v không phân biệt N và L, nên có một số người sẽ phát âm sai. Ở đây cũng vậy. Nếu nói đúng phải là 那个 nghĩa là đó (nàgè) thay vì đọc chệch sang thành 辣个 nghĩa là cay (làgè). Nhưng để cay thì không ra chữ phát âm sai được, nên mình đã thay đổi cho phù hợp hơn.]

Người đàn ông mỏ nhọn tai khỉ mang tây trang giày da bên cạnh lại nói: “Ngươi biết hắn bao tuổi hả, ngươi đã nói là Đại ca ca, tri nhân tri diện bất tri tâm* á, lỡ như là một lão gia gia sao?” [Biết người biết mặt nhưng không biết lòng]

Tạ Nhất ghi món xong, phải đi để sau bếp làm, cậu từ sau bếp đi ra, vừa lúc có người tính tiền, Tạ Nhất tự mình đi qua, cầm hoá đơn đưa cho người nọ.

Đó là một ông già, tóc trắng phao, chòm râu kéo thật dài, ăn mặc đồ nút tàu màu đỏ sậm [2], thoạt nhìn mặt mũi hiền lành.

Ông cụ này nhìn hoá đơn, nhất thời lộ ra vẻ mặt khó xử, Tạ Nhất mới đầu không cảm thấy làm sao, về sau nhìn khó xử của ông cụ, nhất thời trong lòng giật mình, nghĩ thầm sẽ không lại muốn ghi nợ đi? Bởi vì vừa mới có một cô gái xinh đẹp dùng hũ tro cốt ghi nợ, bởi vậy giờ Tạ Nhất đã đề phòng.

Ông cụ kia hết sức ngượng ngùng nói: “Thật không có ý gì đâu, ngày hôm nay ta đi ra ngoài không mang vệ sĩ, hôm nay nghỉ lễ, vệ sĩ của ta đều nghỉ hết rồi, lão già ta đây trí nhớ không tốt, cũng không mang tiền, nếu không như vậy đi … Bảo bối này ta đưa cho cậu trừ nợ.”

Lão nói xong, từ bên người trong túi công văn móc ra một sợi dây thừng màu đỏ, sợi dây màu đỏ không to lắm, bên ngoài sợi dây đỏ thẫm lại được phủ lên màu vàng óng.

Ông cụ đem sơi dây đặt vào trong tay Tạ Nhất, cười nói: “Đây chính là bảo bối tốt, phía trên là vàng, có thể đáng giá tiền, ta đem bảo bối này cầm cho cậu, hôm nào đưa tiền cho cậu chuộc về, chàng trai cậu xem được chứ?”

Tạ Nhất nhìn ông cụ kia dáng dấp mặt mũi hiền lành, cũng không giống như là ăn không ngồi rồi, hơn nữa dây thừng đỏ này cho dù kỳ kỳ lạ lạ, thế nhưng mặt trên thực sự là vàng.

Ông cụ nói xong, lại từ trong túi công văn móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho Tạ Nhất, nói: “Đây là danh thiếp của ta, mặt trên có điện thoại, cậu cũng có thể gọi điện thoại cho ta.”

Tạ Nhất nhận lấy danh thiếp, cầm lại nhìn, trên đó viết một hàng chữ lớn —— công ty hữu hạn công ty cổ phần (tập đoàn) bảo hiểm XX, Tổng giám bộ hôn nhân, Nguyệt Lão.

Tạ Nhất trong nháy mắt đã bối rối, công ty bảo hiểm còn Tổng giám hôn nhân nữa?

Tổng giám hôn nhân đó là cái gì?

Ông cụ đã chống quải trượng của ông, mang theo túi công văn đứng lên, cười nói: “Chàng trai, cậu cũng đóng cửa sớm một chút đi, hôm nay nghỉ định kỳ, nghỉ suốt tới cuối tháng bảy đó, đầu ban đêm á, ráng đừng đi lại ở bên ngoài, nhất là như cậu đây … Ồi ôi chàng trai thơm ngào ngạt.”

Lão nói xong, mặt mũi hiền lành cười cái rồi đi, Tạ Nhất còn chưa phản ứng kịp, hôm nay nghỉ định kỳ? Không tết không lễ, nghỉ định cái gì kỳ, chẳng lẽ là chủ nhật? Thế nhưng ông cụ lại nói từ hôm nay nghỉ thẳng tới cuối tháng bảy.

Tạ Nhất không hiểu nói: “A Lương, hôm nay nghỉ định kỳ gì, còn nghỉ tới cuối tháng?”

A Lương gãi đầu một cái, ngay thẳng: “Ông chủ, hôm nay tết Trung nguyên, quỷ nghỉ lễ đi? Không phải nói quỷ môn từ nửa tháng bảy vẫn mở đến cuối tháng bảy sao?”

Tạ Nhất không khỏi rùng mình một cái, nghĩ thầm ngày hôm nay tới ăn cơm đều là bệnh tâm thần sao, thế sao một người còn thần thần thao thao hơn một người?

Thời gian gần hơn hai giờ, người đàn ông lạnh lùng chuẩn bị tính tiền rời đi, Tạ Nhất vội vàng đem đồ ăn còn dư lại của anh ta đóng gói lại hết, gói đầy tới vài hộp đựng, khiến Tạ Nhất thoải mái là, người đàn ông này mặc dù thoạt nhìn hơi lạnh lùng, thực sự không tốt để ở chung, thế nhưng so với cô gái xinh đẹp và ông cụ thần thần thao thao* vừa rồi tốt hơn nhiều, đưa tiền mặt tính tiền, rất nhanh thì đi rồi. [Lẩm bẩm, lải nhải,]

Chân dài hết sức bắt mắt, “Đinh linh ——” một tiếng đẩy ra cửa chính quán cơm khuya, trực tiếp đi ra ngoài, chậm rãi biến mất ở trong đêm tối, không biết tại sao, Tạ Nhất nhìn bóng lưng của anh ta, luôn cảm thấy có một loại lực hút sâu đậm, lôi kéo ánh mắt của cậu …

Tạ Nhất phục hồi tinh thần lại, nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm, đã hơn hai giờ rưỡi, ngày mai Tạ Nhất còn phải đi làm, để A Lương ở chỗ này coi quán, mình về nhà chuẩn bị đi ngủ.

Nhà Tạ Nhất là ở tiểu khu sát vách, đi năm phút đồng hồ thì tới, trong đêm hè còn có chút gió mát, trong tối hôm nay vô cùng mát mẻ, cậu từ trong quán cơm đêm khuya đi ra, sau đó đi tới tiểu khu sát vách.

Cửa tiểu khu có một cửa hàng tiện lợi mở hai mươi bốn tiếng, Tạ Nhất xa xa thấy một người đàn ông mặc đồ màu đen từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, xách theo hộp đựng cơm còn dư lại, tay kia lại xách theo một túi ny lon lớn, đi vào tiểu khu.

Trùng hợp như vậy? Cũng ở tiểu khu này?

Tạ Nhất đi vào, người đàn ông kia mặc dù là chân dài, thế nhưng cũng không đi xa, sau khi vào tiểu khu, ngừng lại ở bên cạnh hoa viên, đem túi ny lon lớn để dưới đất, anh ta quỳ một gối xuống đá phiến của hoa viên ở trên đường, quần áo toàn thân màu đen, cả người phảng phất như vương tử đi ra từ trong truyện cổ tích, chân dài chỉ một đầu gối chạm đất, một luồng tô khí* lao thẳng tới, quả thực khiến người ta phun máu mũi. [Phương ngữ. Đó là một thái độ hào phóng và mặc đẹp.]

Người đàn ông từ trong túi ny lon lấy ra thứ gì đó, Tạ Nhất trợn mắt nhìn … Thức ăn cho mèo!

Còn có đồ hộp cho mèo vân vân.

Người đàn ông đem thức ăn cho mèo xé ra, từ phía dưới ghế dài của hoa viên lấy ra chậu đựng thức ăn cỡ lớn, đem thức ăn cho mèo đổ vào, đem đồ hộp cũng mở ra, rất nhanh thì nghe được tiếng kêu “Meo meo meo meo”, vài con mèo hoang nhỏ đều tụ lại đây, ngoe nguẩy đuôi kêu “Meo meo meo meo” mà ăn thức ăn.

Tạ Nhất biết trong tiểu khu có vài con mèo hoang, còn không ít, chẳng qua những con mèo hoang này trong ngày thường rất sợ người, không nghĩ tới vậy mà thân với người đàn ông này như thế, một bên meo meo meo meo nũng na nũng nịu, vừa một bên dùng khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thân thiết cọ vào mu bàn tay của người đàn ông.

Tạ Nhất có chút giật mình, người đàn ông này đừng nhìn lạnh lùng như thế, đã vậy còn có lòng yêu thương như thế?

Người đàn ông đổ xong thức ăn cho mèo, liền đứng lên, phủi đầu gối một cái, chuẩn bị đi vào cửa nhà lầu, vừa lúc cùng đường với Tạ Nhất, hai người dĩ nhiên cùng đi vào cửa nhà lầu, vào thang máy.

“Cóp!” một tiếng, cửa thang máy đóng lại, toàn bộ thang máy chỉ có hai người bọn họ, Tạ Nhất đứng ở một góc, người đàn ông đứng ở một góc, hai người đứng ở đối diện, Tạ Nhất nhấn thang máy, không khí thoáng cái đông đặc lại, người đàn ông kia không nói lời nào, đè ép khóe miệng, ánh mắt lại đánh giá Tạ Nhất.

Tạ Nhất cảm thấy áp lực lớn vô cùng, “Ha ha” cười khan một tiếng, nói: “Anh … Anh cũng ở chỗ này à? Tầng mười bảy? Chúng ta cùng tầng à, coi như là hàng xóm đó.”

Tạ Nhất nói xong, cảm giác bản thân như là bắt chuyện, hết sức xấu hổ, càng lúng túng.

Người đàn ông kia, rất lạnh nhạt, chẳng qua ánh mắt từ đầu chí cuối ở trên người Tạ Nhất. Cảm giác của quan sát âm thầm, khiến Tạ Nhất còn tự coi bản thân mình là một kẻ bại hoại, hoặc là một cuồng bại bộ không thèm mặc quần áo …

Người đàn ông một lát sau, không khí cũng đọng lại đến đóng băng, lúc này mới “Ừ”, dùng giọng mũi phát ra một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ngày hôm qua mới vừa chuyển đến.”

Tạ Nhất vừa nghe anh ta lên tiếng, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lại hỏi: “Thế à? Chúng ta là hàng xóm à, anh tên gì, hôm nào lại tới quán của tôi, giảm giá cho anh.”

Cậu nói xong, không khí nhất thời lại cứng lại, Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn biểu hiện của thang máy, thế nào vẫn chưa tới tầng mười bảy, vẫn chưa tới!

Người đàn ông kia lại hơi quan sát Tạ Nhất, lúc này mới chậm rãi nói hai chữ: “Thương Khâu.”

Tạ Nhất phản ứng lại chút, thì ra tên của người đàn ông là Thương Khâu, Tạ Nhất vội nói: “Tôi là Tạ Nhất.”

Người đàn ông thu hồi ánh mắt, nói: “Tôi biết.”

“Hả?”

Tạ Nhất hồ nghi ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, bởi vì người đàn ông thân hình cao lớn, bởi vậy cậu cần ngẩng đầu, loại cảm giác ngước mắt nhìn này cảm giác thật không tốt, bởi vậy Tạ Nhất lại thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm màn hình thang máy, không khí lần thứ ba rơi vào điểm đóng băng của cứng đờ.

Ở lúc Tạ Nhất cảm thấy xấu hổ, thời gian vẫn chưa tới tầng trệt, người đàn ông được gọi là Thương Khâu vậy mà chủ động lên tiếng, nói: “Cậu xào đồ ăn rất ngon.”

Tạ Nhất có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, cười nói: “Ầy? Làm sao anh biết tay nghề nấu ăn của tôi?”

Bởi vì thứ sáu và cuối tuần quán cơm nhỏ buôn bán bận rộn, bởi vậy luôn luôn đi hỗ trợ, cũng ở sau bếp giúp xào đồ ăn, trong thức ăn của người đàn ông chọn, đúng thật có vài món là Tạ Nhất làm.

Người đàn ông cũng không nói thêm gì, chỉ rủ mắt nhìn thoáng qua Tạ Nhất, trong ánh mắt lại có chút đắc ý của chắc chắn, lập tức nói ra vài tên món ăn, Tạ Nhất nhất thời ngẩn ra, thực sự chuẩn như vậy, những món đó tất cả đều là Tạ Nhất xào, cũng như không nhiều, cũng như không ít.

Tạ Nhất kinh ngạc nói: “Anh lợi hại như vậy, sao nếm ra được?”

Tạ Nhất nói xong, rõ ràng cảm giác được khóe miệng đối phương dĩ nhiên thoáng nâng lên chút, cho dù không phải cười, cũng không đè ép khóe miệng của mình, dùng con ngươi màu đen có thể khẳng định nhìn nhìn chăm chú vào Tạ Nhất, anh tuấn tới mức khiến người ta hít thở không thông.

Giọng đàn ông không lớn, nói thản nhiên: “Bởi vì có mùi hương của cậu.”

“Đinh ——”

Thang máy vừa lúc mở ra tầng mười bảy, người đàn ông anh tuấn bước ra đôi chân dài rộng, nhìn thoáng qua Tạ Nhất, bước ra thang máy, trực tiếp đi mất.

Tạ Nhất giật mình sững sờ đứng ở trong thang máy, còn nâng tay lên ngửi ngửi cánh tay của mình, kinh ngạc nói: “Mùi … mùi hương?”

——

[1] Móc khóa gỗ đào:



[2] Đồ nút tàu màu đỏ sậm:



———

Móc khóa dễ thương quớ 😦 Chắc phải hốt một em 😦