Trong một quán trà trong thành Hoan Châu, có một chàng thanh niên mặc áo vải đã sờn cũ, mắt nhìn ra cửa sổ trông hàng liễu cạnh hồ. Nếu để ý kỹ thì thấy bộ quần áo này có hơi không vừa với hắn, bàn tay đang nắm hờ tách trà cũng hơi nhỏ so với các chàng trai khác. Gió từ hồ hiu hiu thổi vào làm tóc mái hắn bay, để lộ vầng trán cao tròn cũng như làm thấy rõ đôi mắt bồ câu đang yên lặng nhìn về phía xa xa. Chàng trai này đích thị là một cô nương!
Bàn bên cạnh có mấy thư sinh đang trò chuyện rôm rả. Một gã thư sinh béo lùn cầm bánh hoa hồng bỏ tọt vào miệng, vừa nhai vừa nói:
- Các bạn hữu đã nghe tin mới ở trên kinh thành chưa?
Ba tên ngồi cùng bàn, một gã cao lỏng ngỏng, gầy quá mức cho phép; một gã thì mặt rỗ với cặp môi dày đang chép chép miệng; một gã thì có khuôn mặt trẻ con nhưng trông rất tuấn tú. Cả ba không thèm đưa mắt lên nhìn người bạn hữu béo lùn kia, tự rót cho mình một cốc trà, đạm đạm hỏi:
- Chuyện gì?
- Này nhé các bạn hữu, có thể hào hứng lên chút được không?
Thư sinh môi dày không chịu được cái tính thích úp úp mở mở của bạn, đặt tách trà xuống bàn, nói:
- Tử Mãn huynh, huynh nói nhanh lên, tôi còn trở về. Chiều nay có phu tử đến nhà!
Thư sinh có khuôn mặt tuấn tú cất tiếng cười. Hắn cười khiến cho trong lòng bạn hắn cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, bạn hắn nhăn mày hỏi:
- Trường Cung, huynh cười cái gì?
Tiếng cười của thư sinh Trường Cung dừng lại, nhưng khóe miệng hắn vẫn còn nhếch lên, đặt tách trà xuống bàn, nói:
- Theo tôi thấy, Tử Nhu huynh không khải là muốn về nhà gặp phu tử mà là đến Thanh Hoa lâu nam thành xếp hàng chờ thì có.
Bị bạn nói trúng tim đen, mặt hắn ngay lập tức có chút tái, nhưng vẫn lớn tiếng cãi chày cãi cối:
- Huynh đừng có nói vớ vẩn hủy hoại danh tiếng của tôi. Nếu không tin, hôm nay tôi mời huynh đến nhà chơi một bữa.
Thật ra, đúng là hắn có ý đến Thanh Hoa lâu thật. Năm ngày sau Hoan Châu mở hội hoa đăng, Thanh Hoa lâu nhân dịp này có mời một kỹ nữ từ kinh thành về biểu diễn. Nghe đâu chính là Khuynh Tâm cô nương, kỹ nữ nổi tiếng nhất kinh thành. Người ta đồn thổi rằng nàng có sắc đẹp như tiên nữ giáng trần, sắc đẹp ấy tựa như hoa lan trắng trong rừng, thanh lệ mà không mất đi vẻ đáng yêu, thoát tục mà lại rất gần gũi. Người ta còn nói, tài nghệ của nàng sánh ngang với vị Trạng Nguyên hiện tại, hai người đã từng một lần đối thơ bất phân thắng bại. Người con gái như thế, thật khiến cho Tử Nhu muốn gặp một lần. Tuy nhiên, biết được tin tức này không chỉ có một mình hắn mà còn có mọi gã đàn ông trong thành Hoan châu này, đã thế, nó còn truyền đến tai mấy kẻ phú hào những tỉnh lân cận. Tối nay chính là buổi đầu tiên bán vé xem biểu diễn, chắc chắn sẽ rất đông, hắn muốn đến xí chỗ từ sớm.
Gã thư sinh béo lùn tên Tử Mãn nghe xong màn đối đáp của hai bạn, quên mất chính sự đang định nói, ghé vào bên tai Tử Nhu, thì thầm:
- Tử Nhu huynh, sao không nói sớm! Chiều nay tôi cũng định đến Thanh Hoa lâu này...
Lại bị Tử Mãn vạch quần cho người khác xem mông, Tử Nhu bực quá đẩy hắn ra, nói:
- Ta không đi đâu hết! Huynh có tin gì thì nói mau, không thì ta về đây! – Nói xong, định đứng dậy ra về.
- Tử Nhu huynh đừng nóng, chúng ta đã hai ba ngày nay chưa gặp mặt. Ngồi thêm một chút.
Gã thư sinh cao gầy im lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng khuyên. Tử Nhu nghe bạn nói vậy, hừ lạnh một cái rồi ngồi xuống ghế. Trường Cung nuốt một ngụm trà, hừm hừm vài tiếng như thể cái chuyện chọc ghẹo bạn này không phải phải do hắn khởi xướng. Gã thư sinh cao gầy tên là Tử Bá nói:
- Được rồi Tử Mãn, huynh nói đi, chúng tôi đang chờ nghe tin sốt dẻo của huynh đây!
Tử Mãn bỏ miếng bánh đang ăn dở vào miệng, phủi phủi mấy cái vụn bánh trên khuôn mặt lúc nhúc thịt của gã, hí hửng nói:
- Ta đảm bảo tin này các huynh chưa ai biết! Các huynh còn nhớ vụ án kinh thiên động địa đầu xuân năm nay không?
Vụ án này khắp Xuyên quốc ai ai đều biết. Tin tức lan truyền khắp đầu hẻm cuối ngõ, đến cụ gà 90 tuổi sắp gần đất xa trời hay những đứa trẻ 3 tuổi mới nói sõi cũng đều rõ. “Vụ ám sát đầu xuân thường niên” cái tên mà mọi người đặt cho nó hồi trước giờ đây đã trở thành “vụ ám sát đầu xuân thường niên gây chết người”. Vì những năm về trước không có bất cứ thương vong nào, đến năm tứ hoàng tử được hoàng thượng giao trọng trách lại xảy ra chết người. Mà người chết chính là Bộ hộ Thương bộ ty Cố Lỗi – người đỗ bảng nhãn kỳ thi trước. Khi chuyện này xảy ra, mỗi người đều sinh một tâm tư. Đám quan lại nghĩ: tứ hoàng tử lần này xong rồi; đám thư sinh nghĩ: người đỗ đạt cao kì trước chẳng có ai có tiền đồ, Trạng nguyên thì bị vứt vào vụ án khó xử, Bảng nhãn thì bị giết, bọn họ có nên suy nghĩ lại tiếp tục theo nghiệp học hành để vinh quy bái tổ hay không; rồi còn đám thương buôn thì vừa đếm tiền vừa cảm thán: Đầu năm nay làm quan thật không dễ dàng.
Tử Mãn liếc hết người này sang người khác, chẳng có ai ngồi trên cái bàn này có tâm trạng hưởng ứng với câu hỏi của gã. Nhưng gã chẳng lấy làm phiền muộn, vẫy tay cho ba người còn lại sát lại gần hơn, thì thầm nói:
- Ta nói cho các huynh biết nhé! Sau vụ ám sát này, nghe đâu thánh thượng liên tục thúc dục Đại lý tự và Hình bộ điều tra. Hôm qua thúc thúc ta đi thăm họ hàng trên kinh thành trở về, bảo rằng trên kinh bây giờ loạn lắm, nghe nói Đại lý tự phát hiện ra trong phủ của Cố Lỗi có mật thất, trong mật thất này chứa mấy hòm vàng đóng dấu ngân khố cùng những bức thư trao đổi với Tứ hoàng tử đấy! Mọi người nói xem đây có phải tin sốt dẻo không nào?
Ba gã thư sinh còn lại sau khi nghe bạn nói xong thì trợn trắng mắt. Tin tức này quả là giật gân. Nếu ngồi bình tĩnh suy xét, thâu tóm sự việc từ đầu hạ năm ngoái, cái vụ án vỡ đê Vĩnh Thất động trời ấy kèm theo thích khách hành sát hoàng đế mấy năm nay. Chắc chắn sẽ có nhiều người nghĩ theo hai đường. Một là, chính tứ hoàng tử là người cầm đầu ăn chặn vàng ngân khố dùng cho việc xây đê ở huyện Vĩnh Thất, có thể nội bộ lục đục nên tứ hoàng tử đã lợi dụng “vụ ám sát thường niên” giết chết Cố Lỗi. Hai là, tứ hoàng tử không chỉ là người đứng sau vụ án Vĩnh Thất mà còn là người điều khiển bọn thích khách ám sát hoàng thượng, chắc chắn ngài đã âm mưu soán ngôi cướp vị, vàng từ ngân khố dùng để xây dựng lực lượng nuôi quân.
Nghĩ theo đường nào, tứ hoàng tử cũng không tránh khỏi họa.
- Tử Mãn huynh, đây không phải là nơi chúng ta có thể bàn luận chuyện này! - Thư sinh Tử Bá nói. – Hôm nay dừng ở lại đây thôi. Ta có việc nên cáo từ trước.
Tử Bá hành lễ xong thì nhanh chóng bước ra khỏi quán trà. Tử Mãn nhìn bộ dạng nhanh chóng rời đi của bạn, thì nhếch mép chế nhạo:
- Đúng là kẻ nhát gan!
- Huynh ấy nói đúng đấy. – Thư sinh Trường Cung phủi phủi vụn bánh rơi rớt trên vạt áo vải thô màu xanh ngọc, cười nói – Chuyện này không phải muốn nói là nói được đâu. Ta cũng xin cáo từ đây!
Nói xong, hắn đứng dậy ra về. Tử Nhu ngồi bên cạnh cũng đứng dậy đi theo. Trước khi đi, liếc tên bạn béo của mình một cái, nói móc:
- Trong đầu huynh chắc toàn đậu hủ! Về thôi!
Tử Mãn thấy các bạn hữu không mấy thích thú với cái tin tức giật gân mà hắn đã ấp ủ từ hôm qua cho buổi trà hôm nay, liền tiu nghỉu đứng dậy rời đi. Ra đến cửa thì ba người họ cáo biệt, mỗi người đi một hướng.
Nhưng câu chuyện của bọn họ đã lọt vào tai của chàng trai ngồi bên cửa sổ không sót một chữ nào. Sau khi họ rời đi, chàng trai cũng đứng dậy theo, chàng trai quyết định đi theo thư sinh tên là Trường Cung kia.
Thư sinh Trường Cung không phát hiện ra có người bí theo dõi mình. Trên đường đi có mấy cô nương đều liếc mắt nhìn hắn cười, hắn cũng vui vẻ mỉm cười đáp trả. Đi qua con chợ nhộn nhịp , rẽ hai ba lượt, thì đến một quán trọ phía nam thành. Bình thường thư sinh ít khi đến khu nam thành chứ là muốn trọ lại. Vì khu phía nam thành gần khu kĩ viện nhất, người học chữ rất kiêng kị đến đây. Mà quán trọ thư sinh vừa bước vào lại nằm trên con phố đằng sau Thanh Hoa lâu, chỉ cách cửa sau Thanh Hoa lâu tầm năm nhà.
Chàng trai lưỡng lự trong chốc lát rồi quyết định bước vào quán trọ. Quán trọ này được xây dựng theo lối kiến trúc tựa như tứ hợp viện xây lên hai tầng. Mặt ngoài là tiền sảnh, đồ trang trí bên trong bình thường như mọi quán trọ khác,có chăng thì là đông khách hơn mà thôi. Có vẻ như tin tức hoa khôi kỹ nữ từ kinh thành đến Thanh Hoa lâu biểu diễn đã lan truyền một cách chóng mặt, mấy quán xung quanh khu nam thành đều lâm vào tình trạng hết phòng, không kể cả quán trọ nhỏ này.
- Ông chủ, còn phòng không? – Chàng trai tiến đến quầy, hỏi. Âm thanh của chàng trầm thấp nhưng vẫn trong trẻo khác lạ.
Chủ quán trọ là một người đàn ông trung niên tuổi đã ngoài tứ tuần, họ Trương tên Toản, người huyện Vĩnh Thất. Đã ba đời nhà Trương Toản kinh doanh nhà trọ, cũng gọi là thuộc tầng lớp giàu có thuộc huyện Vĩnh Thất. Nhưng vì vụ vỡ đê gây ngập lụt mùa hè năm ngoái, khiến cho nhà trọ lâu năm cha ông để lại trở thành đống hoang tàn. Sau đợt lụt ấy là bệnh dịch kéo đến khiến công việc làm ăn khó có thể phục hồi lại như thời hoàng kim được nữa. Vì vậy Trương Toản quyết định gom hết số gia sản còn sót lại, tới thành Hoan Châu, chọn khu nam thành tiếp tục mở nhà trọ làm ăn sinh sống.
Chàng trai nhìn chủ quán trọ, đợi lão trả lời. Nhưng có vẻ một người khách như chàng trai chẳng có thể kéo tâm trí lão ra khỏi cái bàn tính gẩy đặt trước mặt và những con chữ trong quyển sổ dày cộp ấy. Chàng trai cũng chẳng nề hà gì, đợi lão tính nốt phép tính, mới hỏi lại:
- Ông chủ còn phòng trọ không?
Lão chủ quán một lần nữa cũng không ngẩng lên cho phải phép, bình thản nói:
- Thật xin lỗi khách quan, quán đã hết phòng!
- Chủ quán, thật sự đã hết phòng? – Chàng trai chần chừ trong giây lát rồi nói tiếp - Nghe nói mấy ngày nữa có đại kỹ nữ đến Hoan Châu này biểu diễn, tôi từ nơi xa lặn lội đến Hoan Châu này cũng chỉ là muốn được ngắm nhìn sắc đẹp của nàng. Ở quê nhà đã trót khoe khoang với bằng hữu rồi, nào có thể trở về mà chưa được nhìn thấy tận mắt! Tôi đã tìm quanh khu này, họ đều nói là đã hết phòng. Hiện giờ tôi đang rất mệt mỏi, cũng không muốn tiếp tục đi tìm nữa...
Chàng trai ngừng nói, móc từ trong vạt áo ra một đĩnh bạc đặt trên quầy đẩy nhẹ về phía lão chủ quán. Một đĩnh bạc này có thể ở phòng cao cấp trong cái quán trọ nhỏ của lão trong vong một tuần ấy chứ.
Thứ ánh sáng mê người phát ra từ vật trước mặt đã kéo tâm trí lão chủ quán ra khỏi những phép tính. Lúc này, lão mới ngẩng lên nhìn cho rõ vị khách trước mặt. Đó là một chàng trai mới lớn, với khuôn mặt thanh tú và da trắng nõn nà hơn cả những cô kĩ nữ nơi đây. Chàng trai đang mỉm cười nhìn lão bằng đôi mắt hạnh trong trẻo. Đôi mắt này không thể là của một kẻ háo sắc được. Chàng trai đang nói dối. Nhưng với lão chủ quán mọi lời nói dối cũng đều trở thành sự thật, chỉ cần có tiền mà thôi.
- A Phúc. – Lão gọi lớn.
- Dạ, ông chủ!
Chưa thấy người đâu nhưng từ nhà trong đáp ra một giọng nói đặc trưng vùng Lương Châu giống lão. Tiếp đến một tên tiểu nhị có khuôn mặt chữ điền chân chất chạy ra, hẳn đây là A Phúc.
- Mày lên hỏi vị khách phòng chữ Thiên phía nam cuối hành lang tầng hai xem có thể dùng chung phòng với một vị nữa được không?
Lão chủ quán hất cằm ra lệnh cho A Phúc. Trên tầng hai có ba phòng chữ Thiên. Hai phòng dành cho một người ở thì một phòng đã có người ở, còn một phòng đã được đặt trước; phòng chữ Thiên còn lại dành cho hai người cũng đã có người thuê. Với bản tính tham tiền của mình, dù cái quán trọ nhỏ của lão đã hết phòng, lão vẫn cố gắng không để thỏi bạc lấp lánh kia bay mất.
A Phúc nghe ông chủ ra lệnh vậy, trong lòng cảm thấy bối rối lắm, hắn chần chừ trong giây lát rồi mới nói:
- Ông chủ, vị khách ở phòng chữ Thiên đó sáng sớm nay đã rời khỏi quán rồi. Hiện tại ngài ấy không có ở trong quán.
Lão chủ quán nghe thằng tiểu nhị nói vậy thì động đậy đôi lông mày rậm rạp trên khuôn mặt tròn của mình. Tiền đã yên vị trong hòm đựng của lão, sao lão có thể móc ra trả lại được chứ! Vì thế lão quay sang chàng trai, dùng khuôn mặt tươi cười xu nịnh đối lập hoàn toàn với ban nãy mà nói:
- Khách quan, cảm phiền ngài ngồi kia đợi một lát được không? Bản quán sẽ mang trà ngon tới phục vụ ngài!
Chàng trai suy nghĩ trong phút chốc, đang chuẩn bị gật đầu đồng ý thì có một giọng nói từ phía sau cất lên.
- Chủ quán này, tôi thấy chẳng phải phòng số 10 ở phía bắc tầng một vẫn còn trống sao? Vị huynh đài đây chắc có lẽ đã đưa ông không ít tiền để được ở lại. Chẳng lẽ với số tiền ấy, huynh đài đây không thể vào trọ căn phòng nhỏ đó.
Người vừa nói chính là thư sinh Trường Cung mà chàng trai cất công đi theo từ nãy giờ. Chẳng biết hắn xuất hiện từ lúc nào. Lúc này, hắn đang nhàn nhã đứng tựa ở cửa ra vào. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên nụ cười phóng túng và chiếc quạt trắng trên tay phe phẩy nhẹ nhàng như cánh bướm dập dìu. Cái khí chất toát ra từ hắn khác biệt hoàn toàn với bộ quần áo vải thô mà hắn đang mặc trên người.
Chàng trai nhíu mày nhìn về phía chủ quán đợi lời giải thích của lão. Chính lão chủ quán sau khi nghe xong câu này cũng tỏ ra có chút khác thường. Lão đảo mắt nhìn khắp phòng, thấy trong phòng có dăm ba tên lái buôn người Vân La quốc – một nước nhỏ chư hầu của Xuyên quốc đang mải nói chuyện bằng thứ tiếng khó nghe, lão mới dám nhỏ giọng cất lời:
- Tôi cũng muốn lắm ấy chứ! Vốn dĩ từ bốn tháng trước đổ lại vẫn có người đến trọ. Nhưng vị khách ấy chẳng hiểu sao lại biến mất một cách kì lạ. Còn nữa, trên tường còn có đấy các vệt máu. Quan phủ đến điều tra thì không có kết quả nào. Vụ án này vẫn còn đang bỏ ngỏ... – Nói đến đây, lão dừng lại thở dài một cái rồi mới tiếp tục nói tiếp – Vì chuyện này mà quán trọ của tôi vắng khách hắn. Chúng tôi đã quét vôi lại những bước tường, đợi mọi chuyện tạm lắng mới dám tiếp tục cho người khác vào trọ. Nhưng người tiếp theo cũng tiếp tục mất tích, sáng hôm sau phát hiện căn phòng lại nhuốm đầy máu y hệt mấy lần trước. Nhưng lần này, nghe vị khách ở phòng bên cạnh khai rằng, ban đêm còn nghe thấy những tiếng động quái lạ, chẳng thể biết nó phát ra từ cái gì... Chàng trai trẻ, cậu nói xem sau những chuyện này xảy ra, tôi làm sao dám để cho khách quan vào trọ chứ!
- Ủa, li kì vậy sao? – Thư sinh Trường Cung hứng khởi tiến lại gần quầy, đứng trước lão chủ quan mà nói – Hóa ra căn phòng luôn khóa kín ở hành lang phía bắc tầng một lại có sự tích thú vị như vậy. Như vậy đi, câu chuyện này khiến tôi rất hứng thú ấy. Tôi nguyện ý đổi căn phòng giáp bên cạnh của mình cho vị huynh đài đây. Thay vào đó tôi sẽ chuyển sang phòng đó.
- Nhưng... – Có vẻ quyết định có thể coi là bốc đồng của thư sinh Trường Cung khiến lão chủ quán bối rối. Lão định nói gì đó thì thư sinh Trường Cung đã mở miệng cướp lời.
- Ông chủ, ông không thấy chàng trai này dường như đã rất mệt mỏi rồi sao? Đừng khiến người ta phải đợi một tên lạ hơ lạ hoắc nào đó chưa biết lúc nào thì về, lại còn không biết chừng, người ta sẽ không đồng ý cho vị huynh đài này vào ở cùng nữa.
Thư sinh Trường Cung nhẹ nhàng nói, giọng nói của hắn như tỏ vẻ quan tâm đến chàng trai nhưng lại khiến chàng trai cảm thấy hắn đang có ý đồ nào đó. Trên khuôn mặt hắn vẫn giữ y nguyên nét cười phóng túng ấy, giống như thể không gì làm hắn suy chuyển. Hắn gập chiếc quạt trăng phau trên tay lại, chốt câu cuối cùng:
- Vậy là hợp lý rồi. Ông vừa có tiền, vị huynh đài này vừa có phòng, tôi lại được thỏa mãn trí tò mò của mình. Yên tâm đi, tên thư đồng đi cùng tôi biết từ bé đã luyện chút võ công, thân thủ coi như là không tệ!
Lão chủ quán nghe vậy nghe những lời hợp tình hợp lý của thư sinh Trường Cung, hình như cũng cho chút xuôi lòng. Lão nhìn chàng trai hỏi:
- Ý của khách quan thế nào?
Chàng chai suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý. Thấy khách đã nguyện ý lão chủ quán chẳng còn biết nói gì nữa. Lão cầm bút, giở cuốn sổ dài chừng hơn hai mươi phân, hỏi tiếp:
- Xin hỏi đại danh của khách quan là gì?
Chàng trai mỉm cười. nói:
- Tôi họ Lâm tên Tịnh.