Quân Có Bệnh Không

Chương 88




Một ngày trước.

Thiên điện, Lý Duyên Trinh đứng dưới hành lang, ngẩng đầu nhìn cành ngô đồng xanh biếc đến xuất thần, Tô Thế Dự đã yên lặng rời khỏi, câu hỏi kia vẫn còn ghé vào lỗ tai hắn quanh quẩn không dứt.

—— “Bệ hạ bây giờ, còn ngóng trông làm một thợ thủ công ở ngoài cung sao?”

Hắn đứng im một lát, xoay người đi về trong điện. Lục Thanh Hòa đang sửa sang lại bức họa trên bàn, từng bức một cẩn thận tỉ mỉ mà thu dọn tốt, nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn lại, “Bệ hạ, nước trà ta mới vừa pha xong, để ở bên kia.”

Lý Duyên Trinh “Ừ” một tiếng, bước chân lại không động, nhìn bóng lưng nàng bận rộn không ngừng, cầm lên một bức họa bày ra, tay chợt dừng lại, thật lâu không có động tác. Lý Duyên Trinh lướt qua vai của nàng, nhìn thấy khắp nơi hoa đào yên nhiên, hồng y sáng rực, rốt cục không nhịn được lên tiếng: “… Thanh Hòa.”

“Ta…” Hắn thấy Lục Thanh Hòa xoay người lại, chần chờ nói, “Ta có việc muốn nói cho nàng.”

Lục Thanh Hòa gật gật đầu, “Ừm, nói đi.”

“Ta muốn rời khỏi Trường An.”

“Ừ, ta biết.” Lục Thanh Hòa cười nói, “Ta nghe được Tô đại nhân cùng ngài nói chuyện, có thể bình an rời đi là tốt rồi, những bức họa này cũng sắp thu dọn xong, chúng ta sẽ thu thập hành lý cho ngài.”

Lý Duyên Trinh lại lắc lắc đầu, tiếp tục nói: “Ta thuở nhỏ sống ở trong cung, trừ một chút biệt vườn ngự uyển cũng chưa từng đi qua nơi nào, không tinh thông võ nghệ, chính sự cũng đều dựa vào Tô ái khanh cùng Sở ái khanh xử lý, mặc dù từng đọc không ít sách, nhưng cũng không thể nói là tinh thông, toàn thân cũng chỉ có họa kỹ chạm trổ còn có thể miễn cưỡng nhìn được…”

Hắn nói chuyện rất chậm, như là mỗi câu đều có cân nhắc, Lục Thanh Hòa nghe được vẻ mặt không rõ vì sao, nhưng cũng không lên tiếng quấy rầy.

“… Chuyện ngoài cung ta biết rất ít, so ra kém nàng du ngoạn ở ngoài, kiến thức bao rộng, ” Lý Duyên Trinh nhìn nàng, khẽ cười, “Động Đình Giang Nam ta chưa từng đi qua, cũng chưa từng thấy tuyết sơn sinh trưởng, nàng nguyện ý lại theo ta đi nhìn một lần sao?”

Lục Thanh Hòa bỗng nhiên giật mình, lăng lăng nhìn hắn nói không ra lời.

Lý Duyên Trinh vẫn là chậm rãi nói: “Yên tâm, ta làm việc sẽ hết thảy cẩn thận, không mang đến phiền toái cho nàng, cũng sẽ không khiến nàng cực khổ, trên đường nếu có gian nan, có thể bắt ta họa vài bức họa đi đổi chút tiền, nếu không được nữa, ta cũng có thể khắc vài thứ…”

“Ta nguyện ý, ” Lục Thanh Hòa đánh gãy lời hắn, lại có chút nghẹn ngào, lại cười đến xinh đẹp, “Ta nguyện ý, đặc biệt nguyện ý!”

Lý Duyên Trinh nở nụ cười, tiến lên nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nàng giơ tay ôm lấy Lý Duyên Trinh, liều mạng nhịn xuống lệ ý, cười nói: “Hoàn hảo không tính là quá muộn, chúng ta lên đường nhanh một chút, còn có thể kịp lúc dạ hoa Giang Nam.”

Lý Duyên Trinh gật đầu cười nói: “Được.”

Gần tới tảng sáng, dựa theo ước định người tới đón bọn họ xuất cung liền đến.

Theo Tây Lăng vương đại quân càng công càng gần, trong thành Trường An người muốn trốn đi cũng ngày càng nhiều, thống lĩnh cấm quân ngăn cản không kịp, sứt đầu mẻ trán hồi cung bẩm báo, nhưng chỉ chiếm được một câu “Bọn họ muốn trốn, vậy tùy bọn họ”, đã như thế, hắn liền dứt khoát mở rộng cửa thành cho đi, ngay cả kiểm tra cũng bớt đi.

Bọn họ ngồi trên một chiếc mã xa tầm thường hỗn tại trong dòng người ra khỏi thành, sau khi vòng chuyển vài lần bảo đảm vô sự, liền dừng ở một nơi vắng vẻ ngoại thành.

Lý Duyên Trinh mới vừa xuống xe liền thấy được Tô Thế Dự chờ ở chỗ này, không khỏi bật cười, “Không nghĩ tới ngươi còn tự mình đến tiễn ta.”

“Lẽ ra nên như vậy.” Tô Thế Dự giơ tay ra hiệu một chiếc mã xa rộng rãi khác ở phía sau đi đến, “Tiền bạc cần thiết đều đã chuẩn bị xong, phu xe cũng hiểu chút võ công, một đường bảo hộ các ngươi hẳn là không thành vấn đề, nếu còn có nhu cầu gì, có thể bảo người liên hệ với ta.”

“Đa tạ.” Lý Duyên Trinh suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: “Không cho phép ngươi rời khỏi Trường An sao?”

“Không được, ” Tô Thế Dự lắc đầu, “Ta vẫn còn có chút chuyện chưa hoàn thành.”

“… Là vì Sở Minh Duẫn sao?”

Tô Thế Dự vi lăng, lập tức thản nhiên cười cười, “Có thể nói như vậy.”

Lý Duyên Trinh gật gật đầu, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Tại vị mấy năm nay, ngươi cảm thấy con người của ta thế nào?”

Tô Thế Dự nhất thời trầm ngâm, không trả lời, y cả cười, rồi nói tiếp: “Cũng không có lỗi lầm lớn, chỉ là hơi vô dụng chút, là như thế này đi?”

“Chắc chắn người trong thiên hạ cũng đều nghĩ như vậy.” Hắn buông tiếng thở dài, không đầu không đuôi mà cười nhẹ một tiếng, “Cũng may Tô ái khanh không phải nữ tử.”

“Ngài nói cái gì?” Tô Thế Dự không nghe rõ.

“Không có gì.” Lý Duyên Trinh cười nhìn y, trịnh trọng cúi đầu thi lễ một cái, “Sau lần này e rằng sẽ khó gặp nhau lần nữa, huynh trưởng, bảo trọng.”

Tô Thế Dự hơi động dung, cũng gật đầu đáp lễ, ôn thanh nói: “Bảo trọng.”

Sắc trời dần sáng, trong núi rừng còn tràn ngập sương mù, sắc cỏ thanh thanh, Lý Duyên Trinh nhìn thân ảnh Tô Thế Dự giục ngựa đi xa xuất thần, Lục Thanh Hòa chờ giây lát, không nhịn được ngạc nhiên nói: “Ngươi… Biết được quan hệ của Sở đại nhân và Tô đại nhân sao?”

“Chỉ là đại khái, ” Lý Duyên Trinh khẽ cười nói, “Nàng nếu như nhìn thấy ánh mắt Sở Minh Duẫn nhìn y ở trên triều, cũng có thể đoán ra đại khái. Chỉ là biết được thì lại làm sao, lại như Khương Viện khi đó, ta luôn cảm thấy lưu ý quá nhiều trái lại chỉ thêm phiền não.”

“Khương Viện?” Lục Thanh Hòa cả kinh, “Là Khương Chiêu Nghi ta nghe nói ở trong cung sao, là người lúc trước hạ độc ngươi? Ngươi đã sớm biết nàng rắp tâm bất lương?”

Lý Duyên Trinh không để ý lắm gật đầu, “Biết được, nhưng dù cho đã biết đến cùng vẫn muốn giữ lại nàng, dù sao nàng nếu bị xử tử, vậy ta ở trong cung cuối cùng chẳng phải là ngay cả người để nói chuyện cũng không có sao?”

Lục Thanh Hòa yên lặng không nói gì, đưa tay ra nhẹ nhàng kéo lại tay hắn.

Động tác nhỏ này làm hắn không khỏi bật cười, nắm chặt lại tay nàng, Lý Duyên Trinh thở dài: “Bị giam lỏng những ngày qua ta nghĩ rất nhiều, mới phát giác hơn hai mươi năm này ta tựa hồ chưa bao giờ vì mình mà sống.”

“Phụ hoàng mẫu hậu đối với ta chăm sóc, là bởi vì ta là nhi tử còn sót lại; giống như Khương Viện muốn mưu hại ta, là vì ngôi vị Hoàng đế của ta; ngay cả Tô ái khanh đối với ta chiếu cố, cũng chỉ là chức trách thần tử của y, cũng không phải vì con người ta.” Âm thanh nhàn nhạt phiêu tán trong màn sương mù mỏng, hắn xoay người nhìn Lục Thanh Hòa, trăm mối ngổn ngang đến cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Cho nên, đa tạ người nàng thích là ta.”

“Duyên Trinh…”

“Đi thôi, đi xem xem hoa Giang Nam như thế nào.” Lý Duyên Trinh cười cười kéo nàng lên xe ngựa.

Tà dương nung chảy kim, ngoài thành lại nhiễm phải nồng nặc huyết sắc, một hồi chiến sự gần tới kết thúc.

Kỵ binh Hung Nô giống như lời đồn dũng mãnh cường hãn, bảy ngàn tinh binh mang theo lòng quyết muốn chết ra sức chém giết, tại trong tiêu hao lẫn nhau chung quy có xu hướng suy tàn hiển lộ hết, tử thương hơn nửa, vừa đánh vừa lui đã sắp áp sát cửa thành.

“Thống lĩnh, làm sao bây giờ, bọn họ sắp đánh tới, có muốn đi bẩm báo bệ hạ hay không?”

Thống lĩnh cấm quân đi đi lại lại không dừng được trên tường thành, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nghe vậy quát lên: “Trở về bẩm báo cái gì, cự binh tử thủ! Cự binh tử thủ! Nghe không hiểu sao, coi như là ngươi theo ta chết rồi cũng phải thủ!”

“Nhưng mà chúng ta nào có hiểu đánh trận a?” Phó quan nhỏ giọng, “Thống lĩnh, thống lĩnh! Không phải… Chúng ta có chạy không?”

Bước chân thống lĩnh đột nhiên dừng lại, có chút do dự bất định, thần sắc thay đổi vài lần sau đó cắn chặt răng lên tiếng mắng to: “Vô liêm sỉ! Nơi này là Trường An, là quốc đô! Ngươi đi, tiến vào chính là người Hung nô! Lại để cho ta nghe được lời này, trước hết một đao chém ngươi!”

Phó quan sợ hãi gật đầu liên tục xưng phải, hắn tức giận khó bình, nhưng trong lòng cũng không chắc chắn lợi hại, lúc này bên trong cấm vệ đột nhiên truyền đến một tràng thốt lên, thống lĩnh vội vàng đi theo xoay đầu nhìn lại.

Trong loạn quân một con ngựa bỗng nhiên xông đến bên người, Lý Thừa Hóa theo bản năng vung ra một đao, bị đối phương dùng loan đao đẩy ra, lúc này mới thấy rõ người tới là thị hầu Úc Lỗ đi theo Vũ Văn Chuẩn, lần này đại quân Hung Nô chính là do hắn chỉ huy dẫn dắt.

“Vương gia, tình huống không đúng!”

Lý Thừa Hóa thuận theo ánh mắt Úc Lỗ nhìn qua, đột nhiên trợn to mắt.

Cửa thành Trường An đỏ thắm mở ra, tuôn ra vô số kỵ binh giáp đen, sau đó xông thẳng lên trước trận, phóng tầm mắt nhìn tới nói ít cũng có hơn năm ngàn người, sĩ khí chính thịnh. Nhưng mà 10 ngàn đại quân Hung Nô mênh mông cuồn cuộn, bây giờ ngoại trừ tử thương cũng chỉ còn lại bất quá bốn, năm ngàn người, huống hồ khổ chiến đã lâu, binh mã thiếu mệt sĩ khí suy chìm, tình thế cực kỳ bất lợi.

Hắn nhãn thần ngưng lại, nhìn chăm chú cái người ở trong vạn quân kia.

Lệnh kỳ vung vẩy, tiếng tù và hí dài, binh mã Hung Nô nghe lệnh dừng thế tiến công, phân tán binh lực cấp tốc tập hợp lại cùng nhau, Lý Thừa Hóa giục ngựa tiến lên, dừng ở trước trận lưỡng quân giằng co.

Tô Thế Dự cười rạng rỡ, cũng xông đến trước trận. Cách lẫn nhau một khoảng cách lớn, từ xa nhìn nhau.

“Tô đại nhân, ” Lý Thừa Hóa hô, “Ngươi mang binh ngăn cản, chẳng lẽ là muốn vì nghịch tặc kia quên mình phục vụ sao?”

Tô Thế Dự bất động thanh sắc, nhìn hắn không trả lời.

“Đáng thương, đáng tiếc a!” Thanh âm hắn vô cùng đau đớn, “Tô gia thanh danh mấy đời trung hồn, ngươi nhẫn tâm hủy ở trong tay mình sao, phụ thân ngươi Tô Quyết tướng quân ở trên trời có linh, nếu nhìn thấy ngươi vẽ đường cho hươu chạy, vì nghịch tặc soán vị mưu phản bán mạng, ngươi khiến hắn sẽ có cảm tưởng gì?”

Tô Thế Dự rốt cục lên tiếng mở miệng, ngữ khí vẫn ôn hòa như thường, “Vương gia dẫn ngoại tộc xâm lấn quốc thổ, chẳng lẽ xứng đáng với liệt tổ liệt tông sao?”

“Ngoại tộc vừa có lòng tốt, nguyện xuất binh tương trợ giúp tiêu diệt nghịch tặc, là may mắn của lưỡng tộc, cần gì phải cho là nhục?”

Tô Thế Dự lắc đầu cười khẽ, vô ý nhiều lời. Phía sau kỵ binh Vũ Lâm quân chậm rãi đẩy về phía trước, đem y bao vây ở phía trong, trường kiếm đao kích đều đã lấy ra, phong mang sắc bén, thủ thế chờ đợi.

Lý Thừa Hóa nhìn ra được khó tránh khỏi một trận chiến, sắc mặt có chút trầm xuống, giơ tay lên.

Lệnh kỳ vung xuống, lưỡng quân gần như cùng lúc đó nhào ra, rít gào va chạm nhau.

Trống trận vang lên, tiếng chém giết vang vọng hoàn vũ.

Khác với những kỵ binh khác trên người hắc giáp tinh khải, trên người Tô Thế Dự một bộ nhuyễn giáp có vẻ phá lệ đơn bạc, y lại không để ý chút nào đứng ở tiên phong, dẫn theo một đội kỵ binh xông thẳng vào trong trận đối phương.

Một đường lướt ngang, cực nhanh cực hiểm, dưới ánh đao huyết ảnh trong khe hở hóa thành lưỡi đao hẹp cắm thẳng vào mạch máu, giết ra một đường máu.

Máu tươi hắt tóe như mưa, xuyên qua bạch sam bên trong nhuyễn giáp Tô Thế Dự, mùi máu tanh cùng khí cát bụi tràn ngập xoang mũi, khoái mã như thiểm điện chợt lóe từng tên địch nhân, khuôn mặt những người đuổi theo dần mơ hồ, trùng điệp trở về nơi ký ức sâu xa.

Y không thể giống như thời niên thiếu mong muốn rong ruổi trên chiến trường, bây giờ lựa chọn dùng phương thức này để chết đi, cũng không có gì không tốt.

Lý Thừa Hóa đã gần ngay trước mắt.

Tiếng vó ngựa gấp rút, Lý Thừa Hóa nhìn thấy Tô Thế Dự đến gần, trên mặt chợt lóe một vệt hung ác, nắm lấy cung tên trên yên ngựa bắn ra. Ba đạo ánh bạc thẳng kéo tới trước mặt, cách quá gần, muốn tránh né đã muộn, y bỗng nhiên ngửa người ra sau thân hình cơ hồ lập tức té nằm xuống, cung tên từ trước mắt bay lượn mà qua, ánh đao ngay sau đó chợt hiện bên người, y thẳng lưng ngồi dậy đồng thời kéo dây cương, thân ngựa tùy theo di chuyển, trường đao sát qua vai chênh chếch xẹt qua nhuyễn giáp, lưu lại một trận lửa thiêu sát qua dường như đau đớn.

Hai người tại trong khoảnh khắc thay đổi vị trí, Lý Thừa Hóa quay đầu nhìn chằm chằm Tô Thế Dự mạo hiểm tránh thoát, hừ lạnh lên tiếng.

Tuấn mã dưới thân Tô Thế Dự đột nhiên gào thét đánh gục về phía trước —— trong nháy mắt lướt qua bên người, là kỵ binh Hung Nô bên cạnh múa đao chém về phía chân con ngựa kia. Lý Thừa Hóa đao chém đầu rơi.

Tô Thế Dự không chút do dự mà buông lỏng yên ngựa, đạp trên lưng ngựa trong phút chốc bay lên trời, nghênh đao mà lên.

Một mũi tên nhọn phá không mà đến, xuyên thấu áo giáp đâm vào giữa lưng Lý Thừa Hóa, tay cầm đao của hắn nhất thời hơi ngưng lại, lưỡi dao chỉ cọ xuống bên gáy Tô Thế Dự một đạo tế ngân hồng nhạt, gần như cùng lúc đó, kiếm Tô Thế Dự cũng hạ xuống.

Tô Thế Dự vững vàng rơi xuống đất, đầu Lý Thừa Hóa theo sát rơi xuống, trong nháy mắt lăn xuống bên vó ngựa, thi thể không đầu vẫn còn cứng ngắc ngồi trên ngựa, tiếp đó mới ngã xuống.

Lại một thanh tiễn thét dài từ đỉnh đầu xẹt qua, Tô Thế Dự giương mắt nhìn lên, cách đó không xa Úc Lỗ phun ra một ngụm máu, cũng không đi nhìn mũi tên xuyên vào trong ngực, cật lực kéo dây cung, một khắc cuối cùng rơi xuống yên ngựa nghiêng lệch thẳng bắn ra một mũi tên.

Mũi tên một điểm quang chợt hiện trong mắt, Tô Thế Dự chậm rãi thở phào một cái.

Tam quân đoạt soái, đại cục đã định.

Y xoay mắt về phía hàn mang áp sát, cũng chưa hề đụng tới, cũng không né tránh, chậm rãi buông lỏng tay cầm kiếm, giống như thoải mái mà nhắm chặt mắt lại.

Lại đột nhiên đụng vào một cái ôm ấm áp.

Có người ôm qua eo y, gấp gáp lướt ra ngoài chiến cuộc. Tiếng hỗn chiến dần yếu ớt đi, rõ ràng vang ở bên tai chỉ có tiếng thở hổn hển, tay của đối phương lại khẽ run, lại lần nữa mà ôm chặt y, không để ý trên người y vết máu nhuộm dần, vô cùng khẩn trương mà ôm chặt, chỉ lo y sẽ biến mất giống như đàn hương u nhiên, cái ôm này quá quen thuộc, Tô Thế Dự toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy.

Sở Minh Duẫn hơi chậm lại hô hấp, nhìn về phía người trong ngực, thấp giọng nói: “Thế Dự, mở mắt ra, nhìn ta.”

Tô Thế Dự mi mắt khẽ run, do dự, chậm rãi mở mắt ra, lại đối diện cặp mắt kia, liễm diễm phát quang.

Sở Minh Duẫn liền nhìn y nở nụ cười, hỏi: “Ngươi tại sao phải giúp ta?”

“Ta…”

Hắn căn bản không cho Tô Thế Dự cơ hội trả lời, cắt đứt lời nói tiếp tục hỏi: “Ngươi tại sao lại nói, nếu ta chết sẽ trả ta một mạng?”

Hắn nắm lấy cánh tay Tô Thế Dự để bên người, “Ngươi vừa nãy cầm kiếm thủ thế hoàn toàn không có vấn đề, vậy ngày đó ngươi muốn giết ta tại sao không phải như vậy?”

Tô Thế Dự muốn tránh tay ra, lại bị Sở Minh Duẫn một cái siết chặt, ánh mắt sáng quắc mà theo dõi y, “Ta thử qua, ngày đó tay ngươi cầm kiếm căn bản là không sử ra được toàn bộ khí lực, nếu ngươi đã tức giận như vậy, tại sao vẫn không nỡ thật sự giết ta?”

“Ngươi còn dám nói trong lòng ngươi không có ta?”

Tô Thế Dự hơi ngưng lại, trầm mặc một lúc lâu, tựa như vô cùng mệt mỏi khẽ cười một tiếng, “Đúng vậy, trong lòng ta có ngươi.” Y lẳng lặng mà nhìn Sở Minh Duẫn, “Cho tới bây giờ đều là ngươi, chỉ có ngươi.”

Sở Minh Duẫn nhìn y, từ từ cong lên mặt mày nở nụ cười. Hắn dường như đã chờ câu nói này đợi quá lâu rồi, chờ qua tuyết phủ Thanh Sơn, chờ qua hồng mai khô mục, dày vò nửa cuộc đời, bệnh tận xương tủy, mới rốt cục trần ai lạc định.

“Ta tin, ” Sở Minh Duẫn hạ thấp thanh âm, “Thế Dự, vậy ngươi có thể tin ta một lần hay không?”

Tô Thế Dự kinh ngạc không trả lời được, đành phải trố mắt nhìn hắn.

Sở Minh Duẫn từ trong ống tay áo lấy ra một viên ngọc bội, đưa tới trong tay y, bạch ngọc điêu văn, chính là mảnh ngọc bội Tô Thế Dự đưa hắn, chỉ là bên trong ngọc bội vết tích đan xen ngang dọc, hiển nhiên sau khi vỡ nát được ghép lại từ thếp vàng, “Ngọc bội kia ta từng ném qua, sau đó đã nát, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể ghép lại thành như vậy…”

“Lúc trước ta đích xác là cố ý tiếp cận, thăm dò ngươi, lúc ngươi ở trên thuyền đoán những việc kia cơ hồ đều đúng, nhưng có một điểm sai ngươi không nói ra…”

“Từ ngày ấy hôn ngươi, mỗi một câu thích ngươi, đều là thật.”

Tô Thế Dự cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ vài lần, đạm thanh cười cười, “… Cư nhiên có thể ghép lại thành cái dạng này.”

“Cũng là của ta.” Sở Minh Duẫn cầm chặt bàn tay Tô Thế Dự nắm ngọc bội.

Tô Thế Dự giương mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ cười nói: “Ừm.”

“Ngươi cũng là của ta.”

“Ừm.”