Quân Có Bệnh Không

Chương 42




Sơn đình giống như cái tên của nó, là một tòa ngọc lưu ly bao quanh đình được xây nơi địa thế cao nhất trên núi Nam, từ trong đình phóng tầm mắt nhìn xuống, có thể nhìn thấy đèn đuốc nơi trường săn sáng rực mơ hồ như sao.

Gió núi phơ phất, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang âm ỷ, Tô Thế Dự bước lên mười bậc.

Cảnh tượng trong đình đã hiện ra trong tầm mắt, bốn phía nhìn quanh cũng không gặp vị quan gia tiểu thư nào đang chờ đợi, chỉ có trên bàn đá trong đình phủ một người, là thân ảnh y cực kỳ quen thuộc.

Tô Thế Dự nghi hoặc đi tới gần, “… Sở đại nhân?”

Không có trả lời.

Sở Minh Duẫn chếch sườn mặt gối lên cánh tay của hắn, khuôn mặt là ít thấy yên tĩnh ôn hòa, như là ngủ được rất sâu, ngay cả người khác tới gần cũng không hề phát giác.

Vò rượu đặt bên tay hắn, đã vơi hết hơn nửa, trong không khí tràn ngập mùi thơm nguyên chất của rượu, một đầu tóc đen của hắn phân tán trên vai rơi lên ánh trăng sương sắc, mặt mày vô cùng yên tĩnh, trên đôi môi đỏ tươi nhuộm một tầng thủy quang trơn bóng, khuôn mặt trắng thuần đè lên tay áo lam bào hoa văn cánh sen dày đặc, hồng liên xinh đẹp kia chạy dọc theo thân hình hắn ở trên y phục bức ra một cảnh sắc tuyệt diễm vô biên.

Đôi mắt Tô Thế Dự hơi nhíu lại, tỉ mỉ mà nhìn hắn, yên lặng một lúc lâu, lại giơ tay cởi ra ngoại bào của mình khoác lên người Sở Minh Duẫn, sau đó lại tiếp tục cúi người khép chặt lại vạt áo của hắn đến dưới cằm.

Tô Thế Dự hơi ngồi dậy, đông tác thu tay về không khỏi dừng lại.

Ánh mắt của y thâm trầm, có chút chần chờ đưa ngón tay ra thăm dò, vô cùng từ tốn cẩn thận từng chút một tiếp cận khuôn mặt Sở Minh Duẫn, nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp chạm đến lại bất chợt dừng lại.

Tô Thế Dự rũ mắt xuống im lặng nở nụ cười, dường như có mấy phần tự giễu, trong nháy mắt thu tay về lại bị một bàn tay khác nắm chắc.

Sở Minh Duẫn kéo tay y qua kề sát ở bên má mình, chậm rãi mở mắt ra, bên trong con ngươi sâu cạn chìm nổi lại chợt như không, dường như đang chiếu vào cực hạn núi sông lưu chuyển khắp thế gian. Hắn không có biểu tình gì, cũng không mở miệng, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Thế Dự.

Tô Thế Dự chỉ run lên trong nháy mắt liền phục hồi tinh thần lại, cũng không vội tránh thoát cánh tay, chỉ là bộ dạng thuận theo cười nhìn hắn, “Bộ dáng này của Sở đại nhân… Là không nhận ra ta sao?”

Sở Minh Duẫn vẫn không nói một lời, buông tay ra lại tiếp tục nâng lên, nhìn về trên mặt y tìm kiếm, Tô Thế Dự hơi nghiêng đầu dịch ra, tay hắn lại không dừng lại chút nào chạm vào cây ngọc trâm vấn trên tóc y, xoay chuyển cổ tay rút ra.

Mặc phát (tóc đen) theo động tác của hắn ầm ầm rơi xuống, ba ngàn tóc đen như thác nước, hồng trần vạn dặm không một tiếng động.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Thế Dự không rõ vì sao, Sở Minh Duẫn mâu sắc thâm trầm, kinh sợ lan rộng từ nơi sâu thẳm thay nhau nổi lên.

Trên tay hắn buông ra, ngọc trâm đột nhiên rơi xuống đất, vang lên âm thanh trong trẻo.

Sở Minh Duẫn nghiêng người nâng mặt Tô Thế Dự liền hôn xuống, không có dấu hiệu nào, đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Ngoại bào từ trên vai chảy xuống rơi xuống đất, sâu thẳm trong bóng cây bầy đom đóm kinh sợ đập cánh bay đi.

Hắn dùng môi lưỡi miêu tả vành môi Tô Thế Dự, đầu lưỡi chống đỡ mở ra khớp hàm đóng chặt, mang theo hương rượu thẳng xâm nhập vào trong miệng Tô Thế Dự, liếm láp hôn mút, cực điểm triền miên.

Tô Thế Dự đột nhiên cứng đờ, trong đầu triệt để một mảnh trống không, đôi mắt mở lớn đối diện con ngươi Sở Minh Duẫn, khoảng cách quá gần khiến y nhìn không rõ biểu tình ở trong đó ra sao, chỉ cảm thấy sâu sắc không thể nói.

Sở Minh Duẫn dường như đột nhiên cười nhẹ một tiếng, mơ hồ ở giữa răng môi, lại khẽ cắn trên môi y.

Một chút tê dại trái lại giống như có lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, tim đập trong lồng ngực reo hò đến đau đớn, Tô Thế Dự đột nhiên thức tỉnh.

Y nhấc tay nắm chặt bàn tay Sở Minh Duẫn để ở bên sườn mặt.

Trên cổ tay nhất thời đau đớn, Sở Minh Duẫn bị đau hơi buông tay ra, Tô Thế Dự mượn cơ hội tránh khỏi hắn lui lại mấy bước, tầm mắt dịch ra, mỗi người thiếu chút nữa thở không được.

Tràn đầy tầm mắt là cây trâm ngọc vỡ tan trên mặt đất, Tô Thế Dự tâm trạng dần bình tĩnh, mới mở miệng nói: “Tỉnh táo lại”

Sở Minh Duẫn thấp mắt nhìn trên cổ tay mình một vệt hồng nhạt, nghe không ra tâm tình nói: “Ta không say.”

Tô Thế Dự cười cười, cũng không tiếp tục đề tài này, nói một tiếng cáo từ, không đợi trả lời liền trực tiếp rời đi, bước chân vội vàng, cũng không liếc mắt nhìn về phía hắn thêm lần nào.

Sở Minh Duẫn chăm chú nhìn theo bóng lưng y ẩn vào bóng đêm, đưa tay cầm qua vò rượu ngửa đầu uống vào, mặc cho dòng chảy nhỏ chậm rãi dọc theo cằm dưới nhuộm dần vạt áo.

Nửa vò uống cạn, vị rượu lành lạnh trôi vào cổ họng, nhưng vẫn áp không xuống xao động trong lòng. Ngón tay đặt trên môi, hắn chậm rãi nhếch lên khóe môi, trầm thấp nở nụ cười.

“Xong.”

Những lời này đúng là vẫn rơi vào trên người mình.

Lúc ta không hề kiềm nén gạt bỏ, cũng không hề lừa mình dối người.

Đáp án kia không có gì đơn giản hơn, chỉ là trong lòng ta có ngươi.

Tô Thế Dự bước nhanh đi xuống thềm đá, trong đầu tràn ngập hình ảnh ban nãy, tâm loạn như ma không thể cắt lý, trong núi gió lạnh phất qua chẳng những không làm cho y bình tĩnh chút nào, trái lại càng khiến y cả người đều mơ hồ toả nhiệt.

Từ trước đến nay y hiếm khi chân tay luống cuống đến vậy, mới có thể ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn hắn thêm nữa.

Trong hoảng hốt đến nỗi cũng chưa từng lưu ý có người đâm đầu đi tới, mãi đến tận khi đối phương ngạc nhiên lên tiếng, y mới đột nhiên hoàn hồn.

“Tô đại nhân…?” Lục Thanh Hòa không xác định mà nhìn y.

Tô Thế Dự nhìn sang, hướng về phía nàng vội vàng nở nụ cười, “Thất lễ.”

Nói xong cùng nàng lướt thoáng qua, bước chân cũng không dừng lại chút nào.

Lục Thanh Hòa nghi hoặc đến cực điểm mà nhìn chằm chằm thân ảnh rời đi của Tô Thế Dự, không hiểu tại sao vị Ngự Sử đại phu luôn trầm ổn này lại thất thố đến như thế. Nhưng Lục Thanh Hòa cũng không suy nghĩ sâu thêm mấy thứ kia, quay người lại hít một hơi thật sâu, cất bước đi lên sơn đình.

Người kia quả nhiên ngồi ở trong đình, tư thế nhàn tản mà dựa vào bàn đá, suy nghĩ xuất thần cái gì, hắn nghe thấy tiếng bước chân nhìn lại, hơi nhíu lông mày, “Ngươi là ai?”

“Tiểu nữ tên là Lục Thanh Hòa, là nữ nhi Hình bộ Thượng Thư Lục Sĩ.” Lục Thanh Hòa quy củ thi lễ một cái.

“Có việc?” Sở Minh Duẫn thu hồi tầm mắt, nhặt lên áo bào trắng rơi trên đất, tỉ mỉ vỗ vỗ từng hạt bụi nhỏ.

“Thì cũng chẳng có chuyện gì.” Lục Thanh Hòa lấy hết dũng khí, nói ra lời từ lâu đã chuẩn bị tốt: “Chẳng qua Thái úy đại nhân ngài đêm khuya ở đây một mình uống rượu, là có chuyện gì phiền lòng sao?”

“Có chuyện, nhưng không tính là phiền lòng.” Sở Minh Duẫn quan sát áo bào trắng trong tay, ngửi thấy một chút mùi An Thần hương nhàn nhạt, trong giọng nói dẫn theo nồng đậm ý cười, thấp giọng chậm chạp nói: “Vừa rồi ta nằm trên bàn đá nhắm mắt suy tư, lúc mở mắt ra gặp được người trong lòng đang nghĩ đến, mọi chuyện cũng thông thấu, mệt mỏi cũng hóa thành toàn bộ vui mừng.”

“Suy nghĩ về một người… Chẳng lẽ là Thái úy đại nhân ngài có người trong lòng?” Đôi mắt Lục Thanh Hòa ở trong đình dạo quanh một vòng.

“Dĩ nhiên là thế.”

“Vậy, Thái úy đại nhân có thể không ngại nói cho ta biết?” Lục Thanh Hòa thử dò xét nói.

Sở Minh Duẫn thong dong phủ thêm ngoại bào, nghe vậy cười nhẹ một tiếng, đầu ngón tay trắng thuần nhẹ niết hoa văn thêu trên áo, hắn từng chút một nhấc lên mi mắt, mặt mày mỉm cười nhìn sang, “Lúc ngươi vừa mới tới, lẽ nào không gặp y?”

Lục Thanh Hòa sững sờ, nhất thời nhận ra áo bào trên người hắn tương ứng với ai, ký ức nương theo dòng chảy trở lại lần gặp gỡ thoáng qua kia, mới phát giác chính mình không để mắt đến trong mắt y ngập tràn ý cười, đối diện cũng chỉ có một áo lót bạch y.

Lục Thanh Hòa ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên vạt áo lỏng lẻo của hắn, trong chớp mắt nhớ đến lúc trước Lục Sĩ có nhắc đến quan hệ của hai người họ, nàng như chợt nghĩ tới điều gì, lúc này không thể ức chế mà thiêu đỏ mặt.

Mãi đến tận khi trở về trong phòng, Lục Thanh Hòa vẫn khó có thể hoàn hồn.

Một loại cảm xúc khó có thể nói rõ lăn lộn ở trong lòng, Lục Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, cật lực làm cho mình tỉnh táo lại.

Tỉ mỉ hồi tưởng, trên sơn đạo gặp được Tô đại nhân bước chân vội vàng, tóc dài rối tung, khuôn mặt kia ở dưới ánh trăng sáng tỏ rõ ràng là hiện ra có chút đỏ ửng, mà trên sơn đình Sở đại nhân lại mặc ngoại bào của y, chính là hẹn gặp ở sơn đình đi, trăng sáng rượu ngon, thần tình kia, ngọc vỡ trên đất, còn có vệt nước loang lổ trên áo…

Lục Thanh Hòa trong lòng run rẩy, trên mặt nóng lên, thầm than một tiếng, “Tô đại nhân thực sự là… Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!”

Nghĩ lại rồi lại nghĩ, Tô đại nhân kia rõ ràng là bộ dáng không muốn ở lâu, chỉ có Sở đại nhân lẻ loi mà ở lại trong đình, tuy nói là có để lại một cái áo bào, nhưng tóm lại vẫn có chút vô tình…

Thị nữ nhìn tiểu thư nhà mình sau khi trở lại khuôn mặt chợt vui chợt bi, thần sắc biến hóa bất định, đang đắn đo xem có nên đi nói cho lão gia nàng hình như gặp phải ma chướng, lại thấy Lục Thanh Hòa bưng kín mặt, nặng nề thở dài, “Đã từng anh tuấn kiệt xuất quay đầu lại cũng chỉ là khoảng không, Sở đại nhân thực sự quá đáng thương!”

Thị nữ trợn tròn mắt.

Lục Thanh Hòa thả tay xuống, nhìn về phía thị nữ, “Ngươi có cảm thấy Tô đại nhân cùng Sở đại nhân kỳ thực rất là xứng đôi hay không?”

“Tiểu thư nói cái gì?”

Lục Thanh Hòa vẻ mặt nghiêm nghị, trịnh trọng nói: “Thân là nữ nhi giang hồ, làm sao có thể cùng thế tục đánh đồng, ta đã nghĩ xong rồi, nếu thích hắn, ta phải giúp hắn tránh thoát loại quan hệ bi ai này, sớm ngày chiếm được chân tâm!”

Thị nữ: “…”

Spoil chương sau: 

Sở Minh Duẫn ngước mắt, đối diện tầm mắt của y, bỗng nhiên loan mi nở nụ cười, “Ngươi hôn ta một chút ta sẽ thay ngươi lưu ý.”

“…” Tô Thế Dự nhìn hắn.

“Tô đại nhân, ” Sở Minh Duẫn rũ xuống mi mắt, chậm rãi nói, “Ngươi thẳng thắn mà nhìn ta như vậy, ta thế nhưng thật ngượng ngùng nha.”

“… Phải không?” Tô Thế Dự nói.

Sở Minh Duẫn buông tiếng thở dài, mấy phần khổ sở nói: “Ngươi đã có ý tứ này, vậy hôn ta hai cái là được rồi.”

Tô Thế Dự không khỏi nở nụ cười lên tiếng, bất đắc dĩ tột cùng, “Sở đại nhân…” 

~ TBC ~