Trang Thiên Dung từ ngoài bước vào kiêu ngạo nhìn Vũ Triết. Nàng vẫn như vậy, điềm tĩnh mà giải quyết. Đối với hạn người như Vũ Triết thì càng kích động càng bại trận, nên việc để nàng đi đàm phán chính là thích hợp hơn Dương An Phong. Còn đối với Di Tuệ, Dương An Phong một lần nữa làm nàng thất vọng sao? Tim nàng như bị một bàn tay nào đó bóp chặt đến không thể thở được, người nàng mong chờ thực sự không đến cứu nàng sao? Tại sao lần nào nàng gặp nguy cũng chỉ là người khác không phải Dương An Phong?
" Trang Thiên Dung? Đệ nhất mỹ nữ Giang Nam đây sao?" Vũ Triết từ lần gặp đầu tiên năm ấy đến giờ vẫn lưu giữ hình ảnh xinh đẹp kia của nàng, nên chỉ cần là giọng nói thôi thì hắn cũng đã nhận ra nàng rồi.
" Quá khen rồi Vũ Triết tướng quân, nhưng mà hôm nay ta đến đây không phải để phí lời với ngươi.... Nếu muốn giữ mạng sống thì mau thả quận chúa ra... "
" Chỉ cần một lúc nữa không thấy ta và Di Tuệ quận chúa trở ra thì toàn bộ binh mã của ngươi... Một khắt sẽ hóa thành tro bụi hoặc là chỉ còn lại một đống đổ nát " Trang Thiên Dung một lần nữa nhấn mạnh câu nói như một lời cảnh cáo với tên sói độc ác kia. Tuy không thể lay động được hắn nhưng nàng chắc chắn rằng hắn cũng đã có chút do dự bởi lời của Trang Thiên Dung không phải vô căn cứ mà nói ra....
" Đã rất lâu rồi vẫn không thấy hai người họ trở về..." Trịnh Hoài Thương nhìn sắc mặt khó coi của Dương An Phong liền lắc đầu
" Chuẩn bị.... TIẾN CÔNG!!!" Dương An Phong nhíu mày hạ lệnh.
Tiếng trống vang lên báo hiệu cho cuộc chiến nổ ra khốc liệt. Từng tiếng kim loại va vào nhau tạo nên những âm thanh chói tai, khiến người ra phải rùng mình khiếp sợ. Dương An Phong lúc này không khác nào một con thú hoang vừa trở về với lãnh địa của mình, hắn một kiếm liền gϊếŧ chết rất nhiều binh lính của quân thù, đôi chân nhanh nhẹn cản phá những đòn tấn công thiếu lực đạo kia, vết máu tươi của quân thù liên tục bám dính vào khuôn mặt thanh tú tiêu sái của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào làm hại đến Di Tuệ quận chúa, làm hại đến người mà hắn yêu thương nhất.
" Vũ Triết, Dương An Phong ta tuyệt đối không tha cho ngươi...." Dương An Phong định xông vào nhưng chưa kịp thì đã nhìn thấy bóng người đi ra.
Chính là Trang Thiên Dung và Di Tuệ quận chúa. Nàng bình yên rồi sao? Dương An Phong mỉm nhẹ nụ cười liền cởi bỏ áo giáp mà chạy đến ôm chầm lấy cơ thể đang nấc lên từng tiếng thút thít, tiểu bảo bối của hắn sợ đến phát khóc rồi sao? Dương An Phong đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia dịu dàng nói
" Không sao nữa... Ta ở đây... Đến đây để bảo vệ nàng" Dương An Phong lúc này chẳng còn là Dương An Phong tàn nhẫn như trước nữa, trông thấy Di Tuệ quận chúa liền từ con thú hoang biến thành tiểu trung khuyển
Hắn đưa nàng quay ra, tay đan chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia như rất sợ nếu buông tay người kia sẽ đi mất. Chỉ bước được vài bước Dương An Phong đã dừng bước, thanh kiếm trên tay cũng vô thức mà rơi xuống. Chuyện gì đã xảy ra? Dương An Phong nhắm nghiền đôi mắt lại, đôi chân vừa lúc nãy còn vững vàng bây giờ đã không trụ nổi mà khụy xuống. Mũi tên từ bên trong bay ra đã đâm xuyên qua vùng bụng của Dương An Phong khiến hắn đau đớn mà ngất đi....
Dương An Phong... Nếu ngươi thật sự có chuyện, ngươi bảo Di Tuệ quận chúa làm sao mà chịu đựng được?
=======