Quận Chúa Vương Triều Dưới Thân Ta

Chương 25




" Khởi bẩm hoàng thượng, Thái Hậu bị trúng loại độc rất mạnh, ê rằng khó thể qua khỏi..." Thái y cuối đầu" Thần đánh thái y triều đình nhưng không thể cứu chữa cho Thái Hậu, hạ thần đáng tội chết"

" Đây là loại độc từ con bò cạp Tây Vực... Trước đây chỉ có gia tộc Mộc Hà Đại Doanh mới có, đột nhiên bây giờ xuất hiện... Chắc chắn có chuyện chẳng lành" Hải An quận chúa nhìn sắc mặt Thái Hậu thở dài" Nếu trong vòng năm canh giờ không có căch giải độc.... Thái Hậu sẽ nguyên sinh"

" Chắc chắn trong rượu có độc..." Di Tuệ nắm chặt tay thành hình quả đấm nhíu mày

" Không đúng... Là chung rượu có độc.." Dương An Phong nhìn chung rượu của Thái Hậu được đã trên bàn suy nghĩ. Câu nói của hắn lập tức gây chú ý của tất cả mọi người trong cung Thái Hậu " Các người nhìn xem, một bên là chung rượu của Thái Hậu, một bên là chung rượu của Di Tuệ quận chúa, khi ta để một chiếc lá vào chung rượu của Thái Hậu lập tức biến chiếc lá khô héo và phân hủy" 


" Phong Phong ~ chẳng lẽ ngươi đã nhớ lại rồi sao?" Di Tuệ bất ngờ với thái độ nghiêm túc của hắn. Có thật là hắn đã bình phục lại rồi không?

" Không ~ Ta chỉ là muốn phản bác lời nói của tỷ tỷ thôi nha" Dương An Phong khoanh tay trước mình nghiêng đầu cười rồi bỏ đi " Ở đây thực không vui, ta đi ăn hồ lô đây"

Lại một lần nữa Dương An Phong làm Di Tuệ quận chúà hụt hẫng vô cùng. Chạy ra đến bờ sông Dương An Phong bị Hà Khiết chặn đường, nàng ta nhếch môi

" Dương An Phong, ta không ngờ Lãnh Nguyệt Du lại tặng ta món quà lớn như vậy... Dù là ngươi không chết, nhưng bây giờ cũng chẳng làm hại đến kế hoạch của ta... Đợi ta và Di Đình chiếm được giang sơn, ta chắc chắn sẽ tính sổ với ngươi... Ân oán đều sẽ trả hết"

"Ngươi có phải đã quá vội rồi không?"


Dương An Phong liếm môi mỉm cười " Tỷ Tỷ... Đừng nên làm liều... Cướp giang sơn chính là khi quân phạm thượng, chu di cửu tộc a~"

Đoạn, Dương An Phong nhanh chóng rời đi. Hà Khiết nhếch môi giễu cợt những lời Dương An Phong vừa nói sau đó liền đến tẩm cung Di Đình quận chúa. Di Đình ngồi trước gương ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình mà không khỏi hé nụ cười mỉm, chỉ cần giành được giang sơn, gϊếŧ chết Vương Di Tuệ thì nàng chính là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ

" Di Đình quận chúa, ta đến đây báo cho người một tin vui" Hà Khiết bước đến đặt tay lên vai nàng nhếch môi

" Có phải ngươi đã tìm được mảnh ghép thứ ba rồi không?" Di Đình xoay mặt ngắm nhìn khuôn mặt đầy mị hoặc của người kia

" Không sai, bây giờ chúng ta có thể cứu Hà Thái Phi sau đó kéo quân bao vây hoàng cung được rồi. Thái Hậu băng hà, Hoàng Thượng lâm bệnh, Trung thân vương vô dụng... triều đình bất lực đây không phải là ông trời đã giúp chúng ta rồi sao?" Hà Khiết thực vui mừng, cuối cùng thì thời cơ cũng đã đến, cuối cùng thì ngày để hắn trả thù cũng đã đến


" Hảo! Ta đã sai người đi cứu Thái Phi rồi, người nhanh đến mật thất để gặp chúng ta... ngươi nói xem có phải chúng ta nên ăn mừng không?" Di Đình mỉm cười hôn lên má Hà Khiết một nụ hôn.. Nhưng nàng không nghĩ tình cảm của bản thân chỉ là thứ công cụ để Hà Khiết chiếm lấy giang sơn.

Hoàng Thái Hậu không cầm cự được đến sáng hôm sau mà lập tức băng hà, Hoàng Thượng vì đau lòng mà lâm phải trọng bệnh, triều chính không ai quản... kế hoạch này có phải đã quá hoàn hảo rồi không? Di Yến chạy đến bờ hồ lo lắng chờ đợi một ai đó, không lâu sau nữ nhân đó xuất hiện đưa vào tay nàng một bức thư 

" Di Yến quận chúa, người mau đưa Di An quận chúa trở về căn nhà tranh.. Ta sau khi kế hoạch hoàn thành sẽ nhanh chóng đến tìm hai người... Còn đây chính là lá thư và lệnh bài của hoàng thượng, người đến An Nam tìm Doãn tướng quân.. tự khắc huynh ấy sẽ biết cách viện trợ"
" Được... Ngươi nhớ chăm sóc tốt cho muội ấy và hoàng huynh.. Ta chờ tin tốt của ngươi.. cáo từ" Di Yến nhận lấy lệnh bài từ tay nữ nhân kia liền cẩn thận rời khỏi. 

Kể từ khi Hoàng Thái Hậu băng hà, Di Tuệ không ngày nào không đến Mẫu Nghi cung, nàng không dọn dẹp lại tẩm cung thì cũng sắp xếp lại đồ đạc. Mới đây thôi nàng còn nhìn thấy mẫu hậu cười với nàng, nàng còn nhìn thấy hình ảnh mẫu hậu gọi nàng là " Nha đầu ngốc"... Vậy mà giờ đây người lại ra đi để lại mình nàng. Dương An Phong cầm theo cây hồ lô đường đưa đến trước mắt nàng 

" Tuệ nhi ~ hồ lô đường rất ngọt.. ăn vào có thể không đau nữa..."

" Phong đần, ngươi thực không hiểu chuyện... Đắng là đắng trong lòng không phải ở miệng thì làm sao có thể hóa giải" Di Tuệ nhận lấy cây hồ lô đường từ tay Dương An Phong rầu rĩ nói
Dương An Phong thực không đành lòng nhìn nữ nhân trước mặt đau lòng như vậy, hắn nhẹ nhàng kéo Di Tuệ vào lòng mà ôm.. Hắn chỉ hận, hận bản thân mình không thể nhớ ra điều gì để an ủi nàng

" Phong Phong ngốc... tại sao ngươi vẫn chưa nhớ ra điều gì chứ..."

" Không phải là không nhớ, chỉ là chưa đủ thời gian để nói ra"

==================