Quận Chúa Truy Phu

Chương 19: Ta muốn tắm




Chín năm sau

”Sư phụ, người thua rồi”

”Nguyệt nha đầu, ngươi ăn gian”

”Rõ ràng là người ăn gian, lão đầu vừa ăn cắp vừa la làng” Bảo Bảo không khách khí vạch trần.

”Hừ, con đi đâu vậy?”

”Đến Đại Tề”

”Con đến đó làm gì chứ?” Vô Tình đại sư vội vàng chạy theo.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát chín năm đã trôi qua. Còn hơn ba tháng nữa là đến Đại hội tỷ thí rồi, năm nay tổ chức ở Đại Tề.

Có lẽ chiến loạn sắp xảy ra, mấy năm nay ngũ quốc đều có dã tâm xâu xé lẫn nhau.

Biên giới Đại Tề

”Tiểu chủ tử, phía trước có người bị trọng thương” hắc y nhân nói.

”Tới xem thử” Bảo Bảo đi qua đỡ người bị thương ngồi dậy bắt mạch. “Là nam bị nội thương, kinh mạch đứt đoạn không còn công lực”

”Đại Hắc, huynh vận công đả thông kinh mạch cho hắn, Tiểu Hắc hộ pháp” Bảo Bảo phân phó, sau đó gỡ bao nhỏ bên hông lấy kim ra. Cắm lên đầu, cổ tay cổ chân nam nhân.

Rồi lấy vài viên thuốc trong bao nhỏ đút vào miệng nam nhân.

Khoảng một canh giờ, nàng rút kim ra. Ra hiệu Đại Hắc thu hồi công lực.

Một lúc sau, nam nhân tỉnh dậy. “ Tề Đế mạng ngài thật lớn. Bị đánh đến mức này mà vẫn còn sống.” Bảo Bảo cảm thán.

”Vô Ưu quận chúa, ngươi cứu ta!” Mặc dù lời nói là hỏi nhưng giọng điệu lại khẳng định.

”Đúng vậy, ta vốn không định cứu ngài. Nhưng xem ở phân lượng ngài là kẻ si tình ta cứu ngươi vậy.”

”Ngươi biết”

”Một tí đi”

”Ta làm việc không lỗ vốn, ta cứu người một mạng, ngươi nợ ta một điều kiện”

”Hảo, thêm một điều kiện, ngươi hộ tống ta đến kinh thành Đại Tề.”

”Thành giao”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

”Tề Đế ngươi đúng là nhiều kẻ thù” Bảo Bảo tức giận ném đống cỏ khô vào lửa.

”Ngươi không có nội lực” Tề Ngôn lạnh lùng hỏi.

”Phí lời, nếu có nội lực ta sử dụng khinh công bay về kinh rồi đấy”

”Này, châm cứu. Nếu nhanh thì hơn hai tháng ngươi có thể khôi phục võ công cùng nội lực.” Bảo Bảo vừa châm cứu vừa nói. Thế là tên nam nhân lạnh lùng này nợ nàng ba điều kiện. Nằm mơ nàng cũng phải cười.

”Ta muốn tắm”

”Chẵng lẽ ngài muốn ta tắm cho sao” Hừ, nàng hối hận vì ba điều kiện của hắn. Quả nhiên trên đời này không có bữa cơm không. Mới một ngày mà nàng mệt cả người.

Nghe thấy lời Bảo Bảo, hai tai của Tề Đế cũng đỏ lên nhưng vẫn bình thản nhắc lại “Ta muốn tắm, nhưng tay chân động không được. Ngươi đáp ứng sẽ chăm sóc ta”

”Được, được. Ta tắm cho người”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Nàng đỡ hắn ngồi trên tảng đá lớn bên sông. Rút dây buột tóc trên đầu hắn xuống. “Woa... tóc ngươi thật đẹp” Bảo Bảo trầm trồ nhìn ba ngàn tóc đen chảy xuống lưng mà.

Khom người xuống gỡ thắt lưng của hắn. Bắt đầu thoát áo ngoài, trung y rồi áo lót ra. Lồng ngực tráng kiện màu lúa mạch xuất hiện trước mắt Bảo Bảo.