Quận Chúa Sủng Thê

Chương 92: Phiên ngoại 2 (Hoàn)




Cố Ly và Tần Tê trở về thư viện thì trời đã chạng vạng. Cố Ly theo Tần Tê trở lại Y Đường, giao Thiên Ưng cho Huyết Tằm.

“Huyết Tằm sư phó, ngài chắc chắn Tê Tê có thể hái được cây Thiên Ưng?”-Giọng Cố Ly không tốt lành gì.

Huyết Tằm cầm đống Thiên Ưng tươi, cười nói:

“Ly Nhi à, con tính toán vậy có ích gì? Tê Tê không hái được, chẳng phải còn con sao? Hai đứa là người một nhà, hà tất phải phân chia rạch ròi, phải không?”

Tần Tê lắc lư tay Huyết Tằm:

“Sư phụ không được như vậy. Ly tỷ tỷ sẽ bị Giang sư phụ phạt đó.”

“Được được. Lần sau không hái Thiên Ưng nữa, được chưa?”

Huyết Tằm chịu không nổi dáng vẻ này của Tần Tê. Mỗi lần Tần Tê tung chiêu này, nàng không cách chống đỡ.

Mặt mày Tần Tê rạng rỡ, mỉm cười quay đầu nhìn Cố Ly, Cố Ly gật đầu:

“Chúng ta đi thôi.”

Cố Ly đưa Tần Tê về viện của mình trước, sau đó mới đi tìm sư phụ của mình.

Giang Phong Mẫn ở trong Võ Đường, thấy nàng vào cửa liền cười nói:

“Ly Nhi, con cho vi sư leo cây cả ngày, con nói xem bồi thường thế nào?”

Cố Ly thở dài:

“Cùng ngài đánh một trận.”

Giang Phong Mẫn nhướng mày, quả nhiên không sợ hãi!

.....

Bên kia, ở bến thuyền của Phi Diệp Tân, Dịch Già Thần Như và Cảnh Hàm U nhìn cổ thi thể do đệ tử của thư viện khiêng từ trong rừng cây đến, nhìn ra người này là thiếu niên, lồng ngực xuất hiện một vết thủng.

Dịch Già Thần Nhứ hỏi:

“Buổi sáng có người báo lại con thỏ nhỏ ở chỗ này gặp phải mấy người tự tiện xông vào thư viện. Là một trong số họ sao?”

Cảnh Hàm U lắc đầu:

“Mấy người kia đã thuận lợi lên thuyền rời đi rồi.”

Dịch Già Thần Như:

“Vậy người này là ai? Hắn chết như thế nào?”

Lúc này Cảnh Hàm U không lên tiếng.

“Đi hỏi thử Tiểu Ly xem.”

Dịch Già Thần Như sắp xếp đệ tử trong thư viện đi tra hộ khẩu, xem có người khả nghi không. Nàng và Cảnh Hàm U đi tìm Cố Ly.

Hai người đến viện của Cố Ly chỉ thấy Tần Tê đang xem sách. Tần Tê hoạt bát vẫn hoạt bát nhưng học tập trong thư viện đã làm cho nàng đằm thắm hơn nhiều. Nhìn thấy hai vị sư tỷ đến, Tần Tê đặt sách xuống chào hỏi.

Dịch Già Thần Nhứ hỏi:

“Tiểu Ly đâu? Sao chỉ có mình muội?”

“Ly tỷ tỷ đi tìm Giang sư phụ.” Nói xong Tần Tê thấy tò mò: “Hai sư tỷ đến tìm Ly tỷ tỷ có việc sao?”

Dịch Già Thần Nhứ cười nói:

“Không có gì, hỏi muội cũng như nhau.” Hai người ngồi xuống nói: “Buổi chiều các muội có gặp ai không?”

Tần Tê gật đầu:

“Cố Anh đến tìm Ly tỷ tỷ.”

“Cố Anh?”

Dịch Già Thần Như và Cảnh Hàm U đều không biết người này.

Tần Tê giải thích sơ ân oán giữa Cố Ly và Cố gia, cuối cùng nói:

“Cố Anh tới để giết Ly tỷ tỷ.”

Dịch Già Thần Như miêu tả qua tướng mạo thi thể. Tần Tê xác nhận là Cố Anh:

“Đại sư tỷ, các tỷ bắt hắn sao?”

Dịch Già Thần Nhứ lắc đầu:

“Hắn đã chết.”

Tần Tê cụp mắt xuống, nàng đang xét lại mình: Vì sao nghe tin Cố Anh chết, nàng cảm thấy an lòng?

Dịch Già Thần Nhứ khuyên nhủ:

“Tê Tê, ân oán của Tiểu Ly và Cố gia muội không cần lo lắng, muội ấy sẽ tự xử lý.”

Tần Tê ngẩng đầu lên chớp chớp mắt nhìn Dịch Già Thần Nhứ, dường như có lời muốn nói. Dịch Già Thần Nhứ đứng lên:

“Chờ Tiểu Ly trở về nói cho muội ấy nghe tin này là được.”

Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U đi rồi, Tần Tê cũng không muốn xem sách nữa. Nàng lặng lẽ đến Y Đường. Huyết Tằm thấy tiểu đồ đệ của mình vừa trở về đã quay lại, vốn dĩ rất vui vẻ nhưng khi nhìn thấy gương mặt đau khổ sầu não kia, nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Tê Tê, con sao vậy?”

“Sư phụ, nếu Tê Tê giết người, có phải con là người xấu không?” Tê Tê đáng thương hỏi sư phụ mình.

Huyết Tằm nhíu mày, sao con thỏ nhỏ nhà mình lại giết người được?

“Con giết người? Giết ai?”

“Đệ đệ của Ly tỷ tỷ.” Đôi mắt Tần Tê đỏ lên: “Hắn luôn muốn hại Ly tỷ tỷ cho nên con...” Tần Tê nhìn về phía ngón tay mình: “Trong tay con có đoạn hồn tán sư phụ cho.”

Tần Tê theo Huyết Tằm học y thuật, học độc thuật, cũng học kỹ năng phóng độc. Trước đây, nàng vung tay có thể hạ độc với chủ tớ Vu Ái Hoa, đó là thành quả của quá trình học tập. Bây giờ mỗi ngày trên người nàng đều mang theo khoảng mười loại thuốc hữu dụng. Buổi chiều nhìn thấy Cố Anh, Tần Tê cũng không định ra tay nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ gào thét của hắn, nàng thật sự sợ hắn sẽ luôn nhắm vào Cố Ly. Tuy Cố Ly võ công đủ cao nhưng kẻ thù ngày đêm tính kế thì chung quy không phải chuyện hay ho gì.

Lần đầu tiên Tần Tê dùng loại kịch độc đoạn hồn tán này cho nên nàng dùng rất cẩn thận, không quá nhiều. Về phần hiệu quả, nàng có chút không xác định, cho nên lúc nghe Cố Anh chết, nàng mới hơi do dự.

“Tê Tê, vi sư giết rất nhiều người. Xa không nói, nói chuyện mới đây Trình Kiệt mưu phản, vi sư giết không ít người trên đường Bình An. Con thấy vi sư có phải là người xấu không?”-Huyết Tằm thật sự không thích hợp làm công tác tư tưởng.

Tần Tê lắc đầu:

“Sư phụ là người tốt.”

“Vậy con còn lo lắng cái gì?”

Tần Tê cảm thấy hoang mang. Nàng không hối hận giết chết Cố Anh nhưng nàng luôn cảm thấy hai tay mình dính đầy máu tanh, không giống với Huyết Tằm.

“Sư phụ, Ly tỷ tỷ có ghét bỏ con không?” Đây là điều nàng lo lắng nhất.

“Nàng ghét bỏ con?” Huyết Tằm thấy buồn cười: “Hai tay Ly tỷ tỷ của con không biết có bao nhiêu mạng người. Con cho nàng là thiện nam tín nữ*? Nàng là đồ đệ của Giang Phong Mẫn đó.”

*Thiện nam tín nữ – 善男信女- shàn nán xìn nǚ (xuất tự Kim cang kinh; nguyên để chỉ người quy y phật pháp; sau chỉ chung chung những người theo phật; nghĩa hay thấy dùng trong sách truyện là chỉ người lương thiện tâm địa đơn thuần. (Nguồn: Hoa Sinh-Anh Ca)

“Khụ khụ...” Ở cửa có người ho khẽ.

Hai sư trò quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt không quá tốt của Cố Ly.

Huyết Tằm phất tay:. Truyện Cung Đấu

“Ly Nhi, dẫn Tê Tê về đi.”

Tần Tê quan sát biểu cảm của Cố Ly, không xác định được rốt cuộc Cố Ly đã nghe được nhiều hay ít.

“Chúng ta đi thôi.”

Cố Ly vẫn như trước, nắm tay Tần Tê trở về viện của mình.

Vào viện, Cố Ly hỏi:

“Muội có lời gì muốn nói với ta không?”

Tần Tê tủi thân, bĩu môi:

“Đại sư tỷ vừa đến nói: Cố Anh đã chết.”

Tần Tê cúi đầu.

“Đã chết thì đã chết, có gì hay mà để ý?”

Lời của Cố Ly rất tuyệt tình, khiến lòng người lạnh lẽo.

“Nhưng... nhưng Cố Anh... là muội hạ độc chết.”

Tần Tê giống như đứa trẻ làm sai, chờ người lớn phê bình.

“Ta biết.” Câu này khiến Tần Tê há hốc miệng.

“Chút thủ đoạn nhỏ của muội cho rằng giấu được ta. Từ nhỏ ta xem Huyết Tằm sư phó hạ độc mà lớn lên. Bất quá ta không ngờ muội biết dùng loại kịch độc như đoạn hồn tán.” Cố Ly kéo Tần Tê vào phòng, rút chủy thủ cho nàng xem.

Tần Tê nhận lấy chủy thủ, mở ra xem mới phát hiện không phải Thương Ba mà là Lưu Diễm do Chính Duẫn Đế ngự ban. Lúc này mặc dù trên Lưu Diễm không có máu nhưng một góc chủy thủ có thể thấy được vết máu. Tần Tê cũng không rõ là ý gì, nàng ngẩng đầu nhìn Cố Ly.

“Cố Anh không phải muội giết, muội dùng quá ít đoạn hồn tán, không đủ chết người. Cố Anh là bị ta giết.” Cố Ly lấy lại Lưu Diễm: “Hoàng thượng cho phép ta để bảo vệ muội có thể tiên trảm hậu tấu*. Nơi này mặc dù không phải Minh Tịch nhưng Cố Anh là con dân Minh Tịch, ta lấy đồ Minh Tịch triều ngự ban giết hắn, rất hợp lý.”

*Tiên trảm hậu tấu: giết trước bẩm báo sau

Tần Tê cảm thấy khó hiểu. Cố Ly nói rõ tha cho Cố Anh, vì sao lại muốn giết hắn?

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản. Tần Tê có thể vì Cố Ly giết người, sao Cố Ly lại không? Sau khi Cố Anh bị thương, hắn không lập tức trốn thoát mà bám theo đuôi Cố Ly và Tần Tê kiếm thời cơ ra tay. Sau khi Tần Tê phát hiện liền dùng đoạn hồn tán. Cố Ly thấy đã nhìn thấy, đoán Tần Tê chuẩn bị ra tay hạ sát hắn. Nàng cũng không muốn đôi tay trắng trẻo sạch sẽ của Tần Tê dính máu tươi.

“Quá rõ ràng rồi, ta muốn Cố Anh rời đi, cũng nói không có lần sau. Hắn không đi thì không trách ta được.” Cố Ly không thích uy hiếp người. Lời đã nói, hắn không muốn sống thì trách ai đây?

Đến tận bây giờ, phòng lớn của Cố gia hoàn toàn không còn người duy trì nhang đèn. Cố Hạo Chi dưới suối vàng biết được nhất định hối hận nhận Cố Ly trở về Cố gia chết đi được. Lúc đầu là ngày tháng tươi đẹp, nhất định phải chọc Cố Ly, cuối cùng toàn gia người thì chết, người thì bị giam giữ, đã không thể trở lại thế gia hưng thịnh năm xưa.

Phi Hoa Tiểu Trúc.

Dịch Già Thần Nhứ chuyên tâm pha trà. Chưởng Viện ở bên cạnh nhìn, chợt hỏi:

“Thần Nhứ, có muốn tiếp nhận chức Chưởng Viện không?”

Biểu cảm của Dịch Già Thần Nhứ không chút thay đổi:

“Sư phụ, ngài lại muốn lười biếng?”

Chưởng Viện mếu máo, vẻ mặt ấm ức.

“Sư phụ.” Dịch Già Thần Nhứ hết cách: “Ngài biết hiện tại đệ tử vẫn chưa trở thành người đại diện của Phi Diệp Tân được. Ngài cho đệ tử vài năm nữa, được không?”

“Được. Đợi đến lúc Ly Nhi và Tê Tê đều có thể giúp con, con lại tiếp nhận.” Chưởng Viện hơi thỏa hiệp.

...

Cố Ly và Tần Tê làm ổ trên giường chợt cảm giác phía sau có luồng gió lạnh lẽo, chuyện gì đây?

Tần Tê rụt vào lòng Cố Ly, Cố Ly ôm chặt người trong lòng.

Gió thu trong lành, trăng thu sáng tỏ, này tình này đêm, động lòng người nhất.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến đây chính thức xong. Lúc đầu định viết nhiều hơn, kết quả mở chương mệt như chó.

- ----Hoàn----