Quận Chúa Sủng Thê

Chương 78: Bị thương [Ngươi là con thỏ nhỏ?]




Trời đã sáng tỏ, trong nhà lão nông vẫn yên tĩnh. Cả đám người lăn lộn cả đêm, lúc này ngoại trừ hai người canh gác thì còn lại đều đang ngủ. Lão đầu đang bận rộn chuẩn bị chút cơm nước. Tôn tử và tôn nữ của hắn đều lần lượt lên núi tìm nguyên liệu nấu ăn.

Buổi chiều, trong sân gà trống gáy vài lần, đánh thức người trong phòng. Mọi người sau khi tỉnh lại mới phát hiện cả người đau nhức không gì sánh bằng, mệt nhọc và đau đớn đêm qua lúc này mới chính thức trỗi dậy.

Trong phòng Cố Ly, Cố Ly và Tần Tê cũng bừng tỉnh. Sáng sớm Tần Tê vẫn luôn canh chừng Cố Ly chữa thương. Nhưng nàng cũng trải qua một đêm lo lắng hãi hùng nên lúc này tinh thần vừa thả lòng liền bất giác ngủ quên. Cố Ly chữa thương xong, mở mắt thì phát hiện Tần Tê đang ngủ bên giường, nàng vội cởi áo ngoài và vớ của Tần Tê rồi ôm lên giường. Sau khi lấy nước lau mặt cho Tần Tê, bản thân cũng lau sơ vết máu trên người rồi mới ôm Tần Tê ngủ.

Lúc này vừa tỉnh lại, Tần Tê ngay lập tức kiểm tra Cố Ly:

“Ly tỷ tỷ, tỷ sao rồi?”

Cố Ly nằm trên giường không nhúc nhích, nhìn vẻ mặt quan tâm của con thỏ nhỏ, cười nói:

“Ta không sao.”

Tần Tê không để yên:

“Tỷ cứ nói không sao, rõ ràng hôm qua hộc cả máu. Ly tỷ tỷ, tỷ nói cho muội biết sự thật đi.”

Cố Ly đè Tần Tê đang loạn lên:

“Thật sự không sao. Thuốc của sư phó Huyết Tằm cho ta dùng rất tốt, bây giờ ta đã đỡ hơn nhiều rồi. Muội xem, ta sẽ không hộc máu nữa.”

Tần Tê dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát Cố Ly từ trên xuống dưới cả nửa buổi mới nửa tin nửa ngờ hỏi lại:

“Thật sao?”

“Thật.” Cố Ly xuyên qua khe cửa sổ nhìn sắc trời ở bên ngoài: “Bây giờ là xế chiều?”

Tần Tê đứng lên, mang giày chạy đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn mặt trời bên ngoài rồi vội vàng đóng cửa chạy lại:

“Là xế chiều. Mặt trời đã ngả về tây.”

Cố Ly vừa định đứng lên đã bị Tần Tê kéo ngã xuống giường:

“Tỷ vẫn nên nghỉ ngơi thêm, có cần gì muội sẽ làm! Hôm nay muội hầu hạ tỷ.”

Cố Ly cười, nàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh:

“Hay lên giường hầu hạ ta.”

“Ly tỷ tỷ!” Con thỏ nhỏ muốn trở mặt, nàng thật sự rất nghiêm túc muốn chăm sóc Cố Ly.

Cố Ly cũng không sợ con thỏ nhỏ tức giận, nàng xuất chiêu vuốt lông, Tần Tê liền biết điều:

“Nằm với ta một lát, nhân tiện muội nói cho ta biết đêm qua sau khi chúng ta rời đi đã xảy ra chuyện gì? Sao muội lại ở cùng Chưởng Viện và sư phụ của ta?”

Tần Tê bò lên giường, nằm bên cạnh Cố Ly, kể chuyện mình trải qua cho Cố Ly nghe.

Tối hôm qua Cố Ly cùng mọi người vừa rời đi, nàng cùng với mấy người liên lạc của Vệ gia ở lại ở chung chỗ. Trong mấy người đó cũng có nữ tử nên nàng không sợ, chỉ lo lắng an toàn của Cố Ly, Đến nửa đêm, có một người của Vệ gia nói muốn đi ra ngoài xem xét tình hình nhưng một đi không trở lại. Sau đó tiếp tục có người ra ngoài kiểm tra tình hình, kết quả cũng không trở về. Những người còn lại phát hiện xảy ra vấn đề nhưng không biết là ở đâu. Sau khi mọi người bàn bạc với nhau liền quyết định ra ngoài. Cô nương của Vệ gia ở cùng nàng, sau khi ra cửa họ dọc theo đường núi đi về phía trước, đi chưa được bao xa thì người ở phía trước gặp phải mai phục. Nàng và cô nương kia đi ở giữa thấy thế liền quay đầu bỏ chạy. Trong quá trình trốn chạy, các nàng thất lạc những người khác, chỉ có hai người các nàng chạy vào trong rừng cây u tối. Lúc đó Tần Tê thật sự sợ hãi, nàng siết chặt Thương Ba mà Cố Ly đưa cho trong lòng. Các nàng ở trong rừng chờ một hồi cũng không thấy những người khác đuổi theo, cả hai đều thở phào.

Tần Tê vừa định thả tay xuống thì nhìn thấy cô nương đi cùng mình tiến về phía mình, trong tay còn cầm chủy thủ sắc bén phát sáng. Tần Tê sợ hãi lùi về phía sau, cầm thật chặt Thương Ba trong tay. Nàng hỏi cô nương kia xảy ra chuyện gì? Cô nương kia nói nàng ta đã sớm quy phục Lăng Quốc, muốn bắt Tần Tê để hiến cho hoàng thượng Lăng Quốc.

Chủy thủ của nàng ta vung xuống, Tần Tê theo phản xạ rút Thương Ba ra đỡ. Mèo mù vớ được cá rán*, trùng hợp để nàng đỡ được. Sau khi đỡ được một nhát của nàng ta, nàng liền xoay người chạy. Chạy chưa được hai bước thì không biết đạp phải thứ gì dưới chân, nàng té nhào xuống đất. Lúc này nàng cảm thấy mình là đồ ngu ngốc! Chỉ biết nhìn theo bóng người đang từng bước ép sát tới, nàng chợt dùng toàn bộ sức lực hô to:

“Ly tỷ tỷ!”

Đương nhiên Cố Ly không thể xuất hiện nhưng có một thần tiên tỷ tỷ bạch y bay bay đi tới. Trong bóng tối Tần Tê không nhìn thấy rõ dung nhan của nàng. Chỉ là khi tay áo của thần tiên tỷ tỷ lướt qua mặt nàng, nàng mới có cảm giác chân thật.

Thần tiên tỷ tỷ vừa hạ xuống trước mặt nàng liền đưa tay bắt lấy chủy thủ đang đâm về phía nàng. Sau đó bẻ một cái, chủy thủ bị cắt thành hai khúc. Tần Tê mở to mắt nhìn: Chuyện gì đây? Thần kỳ vậy sao? Quả nhiên là thần tiên tỷ tỷ!

Cô nương kia còn muốn ra tay lại bị Chưởng Viện vung tay lên, người đã bay đến trên vách núi, không nhúc nhích, cũng không biết sống hay chết.

Thần tiên tỷ tỷ quay đầu lại, ống tay áo vung lên, Tần Tê cũng cảm giác được một lực đang bắt lấy nàng, dẫn nàng tới trước mặt thần tiên tỷ tỷ, khoảng cách rất gần, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ dung mạo của thần tiên tỷ tỷ. Đó là nét đẹp hoàn toàn khác với Cố Ly. Đẹp của Cố Ly là nét đẹp rạng rỡ kinh động lòng người, còn thần tiên tỷ tỷ là nét đẹp lạnh lùng.

“Ngươi chính là con thỏ nhỏ?” Thần tiên tỷ tỷ hỏi nàng như vậy.

Nàng bối rối: Con thỏ nhỏ gì? Mình rõ ràng là người mà!

“Ngươi tên là Tần Tê?” Thần tiên tỷ tỷ không đợi được câu trả lời liền hỏi lại.

Lần này Tần Tê có phản ứng, nàng ra sức gật đầu. Ôi, giọng của thần tiên tỷ tỷ cũng lạnh lùng như vậy.

Sau đó thần tiên tỷ tỷ không nói nữa, ôm lấy nàng bay thẳng lên trên vách núi. Tần Tê cảm thấy bản thân cũng từng được Cố Ly ôm bay đi nên rất hăng hái không có hô to gọi nhỏ. Nhưng khi thần tiên tỷ tỷ ôm theo nàng từ vách núi nhảy xuống thì nàng không có cách nào bình tĩnh. Kết quả tiếng gào thét của nàng vừa thoát ra khỏi miệng liền cảm thấy người đau lên, sau đó không biết gì nữa.

Tần Tê nói nhiều như vậy, nàng cũng đã đoán được thần tiên tỷ tỷ là ai:

“Thần tiên tỷ tỷ cứu muội là Chưởng Viện phải không?”

Mang theo một người còn dám nhảy xuống vực, ngoại trừ Chưởng Viện thì chính là sư phụ của nàng. Nhưng tất nhiên người cứu Tê Tê là Chưởng Viện.

Võ công của Chưởng Viện cao siêu thế nào? Đệ tử trong thư viện rảnh rỗi sẽ mang ra nói. Trong thư viện cũng luôn lưu truyền một tin đồn võ công Giang Phong Mẫn cao nhất. Nguyên nhân rất đơn giản, mọi người thường xuyên thấy Giang Phong Mẫn ra tay, võ công cao cường mọi người đều thừa nhận. Nhưng hiếm khi thấy qua Chưởng Viện ra tay, hay có thể nói rất ít người thấy Chưởng Viện nghiêm túc ra tay. Bên người có Giang Phong Mẫn bảo vệ, Chưởng Viện rất khó có cơ hội ra tay cho nên các đệ tử tám chuyện võ công của Chưởng Viện nhất định phải kéo thêm Dịch Già Thần Nhứ hoặc Cảnh Hàm U, dù sao hai vị này cũng là đệ tử thân truyền của Chưởng Viện, có quyền lên tiếng nhất.

Nhưng Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U đều thản nhiên nói: các nàng cũng không biết, bởi vì trước giờ đối phó với các nàng Chưởng Viện đều chưa từng dốc toàn lực. Giống như trước giờ Cố Ly cũng không biết giới hạn võ công của Giang Phong Mẫn ở chỗ nào, Dịch Già Thần Như và Cảnh Hàm U cũng không biết giới hạn võ công của Chưởng Viện ở chỗ nào.

“Chưởng Viện rất xinh đẹp! Hàn băng chân khí lại lạnh hơn cả Ly tỷ tỷ là sao?” Tần Tê cảm thấy kỳ lạ. Cái lạnh này này khác với Cố Ly. Lạnh của Cố Ly là đến từ cơ thể của nàng, mà lạnh của Chưởng Viện là đến từ cảm giác. Giống như Chưởng Viện là ánh trăng trên bầu trời, tất cả mọi người là các ngôi sao nhỏ bình thường, ngay cả nàng đặt song song cũng sẽ tự ti.

Cố Ly không muốn cùng Tần Tê thảo luận về Chưởng Viện. Thế giới của Chưởng Viện đại khái chỉ có sư phụ nàng và đại sư tỷ Dịch Già Thần Như mới có thể hiểu được. Ở thời điểm này, nàng thấy Hàm U sư tỷ cũng không hiểu.

Cũng may Tần Tê không quá quấn quýt vấn đề này: “Ly tỷ tỷ, tối qua mọi người gặp phải chuyện gì? Sao lại thảm hại như vậy?” Nàng nhìn thấy người Vệ gia chạy trối chết suốt một đường, không giống trong kế hoạch hành động.

“Chúng ta gặp phải mai phục. Chắc là người của Vệ gia tiết lộ kế hoạch hành động của chúng ta. Đại tiểu thư Vệ gia vốn cũng không ở trong phòng. Ta nhân lúc đám người mai phục đuổi theo người của Vệ gia tìm được Vệ đại tiểu thư rồi cứu nàng ra.” Cố Ly chỉ nói đơn giản tình huống tối qua, còn sự thật nguy hiểm vượt xa lời nàng nói.

Đêm qua nàng trợ giúp người Vệ gia chạy ra khỏi biệt viện, nhìn thấy đông đảo người đuổi theo người Vệ gia, nàng ngược lại ở lại. Lần hành động này tuy đã sớm bị lộ nhưng vẫn phải cứu Vệ Hàm Kỳ như đã định. Nếu lần này không cứu được người, hoặc không xác định được vị trí của Vệ Hàm Kỳ bọn họ sẽ còn phải tiếp tục hành động. Như vậy lại phải trải qua thêm một lần nguy hiểm hơn cả lần này. Từ khi tập võ Cố Ly vẫn luôn một thân một mình. cho nên hành động đơn độc nàng cảm thấy thuận lợi hơn so với người Cố gia. Nàng lén lút tìm các căn phòng, là nàng may mắn tìm đến căn phòng thứ tư liền phát hiện Vệ Hàm Kỳ. Nàng phát hiện trong phòng có người, vừa thắp sáng chiết hỏa tử liền xác định được Vệ Hàm Kỳ hôn mê bất tỉnh, nàng không chút do dự, dứt khoát cõng người trên vai chạy khỏi biệt viện.

“Tuy tỷ không nói nhiều nhưng muội biết nhất định rất nguy hiểm. Muội thấy Vệ gia có rất nhiều người bị thương, hơn nữa ít nhất cũng hai mươi người.” Tần Tê để trong lòng, hôm qua nàng lặng lẽ đếm qua nhân số, hôm nay tụ hợp nàng phát hiện thiếu rất nhiều người. Tính lại cảm thấy ít nhất thiếu hai mươi người.

Cố Ly gật đầu. Trong tình huống nguy hiểm như tối qua, bọn họ có thể chạy thoát đã không dễ dàng.

“A! Canh gà!”

Tần Tê chợt kêu lên, cả người cũng từ trên giường bắn lên. Nàng xuống giường nhìn thấy vốn dĩ trên bàn đặt hai chén canh gà thì lúc này đã không còn gì.

“Đêm qua ta uống hết rồi.”

Lúc Cố Ly nhìn thấy hai chén canh gà liền biết Tần Tê cố ý giữ lại cho nàng. Canh gà thôi mà, nàng không tội gì nhường cho kẻ khác nên dứt khoát uống luôn.

Tần Tê thở phào:

“Tỷ uống là được. Ở đây không có thuốc bổ, uống chút canh gà sẽ tốt cho việc dưỡng thương của tỷ.”

“Sao lại không nhỉ?” Cố Ly cười hỏi, nàng thấy Tần Tê không hiểu quay đầu lại, nàng đưa tay kéo Tần Tê vào lòng, ôm lấy nàng ấy nói: “Muội chính là thuốc bổ tốt nhất.”

Tần Tê cố nhúc nhích, lỗ tai cũng đỏ lên:

“Ly tỷ tỷ, người ta nghiêm túc á. Tỷ không được giỡn như vậy.” Nàng nghiêng đầu để cho Cố Ly tùy ý hôn lên cổ mình. Nàng sợ nhột nên co người lại, cả người dựa vào lòng Cố Ly.

“Chờ chúng ta trở về sẽ thành thân.” Giọng Cố Ly trầm xuống, sắc mặt cũng nghiêm túc.

Khóe môi Tần Tê cong lên, không nhịn được cười rộ lên: “Được.” Nàng nghĩ đến sau này luôn được ở chung với Cố Ly, nàng cảm thấy mình nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh lại.

Hai người ở trong phòng dính lấy nhau. Người ở bên ngoài cũng không dám quấy rối. Hơn nữa Vệ Hàm Kỳ vẫn chưa tỉnh, người của Vệ gia lòng nóng như lửa đốt. Quân y bắt mạch cũng không tìm ra được nguyên nhân, dường như không bị trúng độc nhưng người vẫn hôn mê.

Lúc này tôn nữ và tôn tử của lão đầu đã trở về, trên vai tôn tử khiên mấy con gà rừng và thỏ rừng, trong gùi trên lưng tôn nữ đều là rau rừng và nấm. Sau khi hai người trở về liền bắt đầu sắp xếp nguyên liệu nấu ăn. Lão đầu vừa định đi đóng cửa thì nhìn thấy hai nữ tử một trắng một xám. Hắn ngẩng đầu nhìn dung mạo của hai người, cả người run rẩy, hắn lập tức mờ cửa để hai người vào, đóng cửa rồi quỳ xuống đất nói:

“Vi thần Hùng Hiểu Phương thỉnh an Tĩnh Võ quận chúa.”

Nơi này là ranh giới Lăng Quốc, Tĩnh Võ quận chúa là ai ai cũng biết. Giang Phong Mẫn đưa tay đỡ Hùng Hiểu Phương lên:

“Hùng tổng quản, nhiều năm qua để ngươi chịu khổ rồi.”

Hùng Hiểu Phương lắc đầu: “Vi thần nhận đại ân giúp đỡ của Mông vương gia, cả đời này cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa. Quận chúa, vị này là...” Hùng Hiểu Phương giương mắt nhìn Chưởng Viện, đôi mắt chợt mở to: “Ngài...” hắn không dám gọi thẳng, chỉ cúi đầu nói: “Quý nhân giá đáo, là vi thần thất lễ.” vừa nói vừa muốn quỳ xuống.

“Miễn lễ. Hùng tổng quản đã lớn tuổi, sau này đại lễ hay gì đều miễn.” Chưởng Viện phất tay áo, cái quỳ này của Hùng Hiểu Phương cố quỳ cũng không được.

Cố Ly nghe bên ngoài có động tĩnh, nàng cùng Tần Tê y phục chỉnh tề mới ra cửa xem xét tình hình. Kết quả vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy bóng dáng một trắng một xám đi về phía phòng của nàng, nàng không dám chậm trễ, vội kéo Tần Tê qua một bên, bản thân cúi người hành lễ:

“Ly Nhi tham kiến Chưởng Viện, tham kiến sư phụ.”

Chưởng Viện không nói gì, nàng vào phòng tìm ghế rồi ngồi xuống. Giang Phong Mẫn với tay đóng cửa lại, ngăn cản tất cả ánh mắt tò mò của mọi người ở bên ngoài. Nàng đưa tay đè vai Cố Ly. Cố Ly ngay lập tức quỳ xuống. Giang Phong Mẫn nhíu mày:

“Bị thương nặng đến vậy?”

Chưởng Viện nhìn một hồi:

“Cũng may, không hộc máu. Đã uống thuốc của Huyết Tằm?”

Cố Ly biết sư phụ đang thăm dò tình trạng thương tích của mình, nàng nghe Chưởng Viện hỏi liền vội trả lời:

“Đệ tử trở về đã uống hai viên cố nguyên đan.”

“Xem như ngươi thông minh. Liều mạng tiêu hao nội lực, trừ sư phụ ngươi ra thì chỉ có ngươi dám làm thế.” Vẻ mặt Chưởng Viện đầy ghét bỏ, không rõ là tốt hay không.

Hai sư trò nhìn nhau: Xem đi, Chưởng Viên đau lòng các nàng. Hai người khoanh chân ngồi lên giường, Giang Phong Mẫn lên tiếng:

“Nội lực của con đi theo nội lực của ta, đừng gấp gáp.”

“Dạ.” Cố Ly hiểu sư phụ muốn trị thương cho mình, nàng tất nhiên phối hợp.

Tần Tê nhìn cảnh này, há hốc cả miệng.

Chưởng Viện thấy nàng đứng ở đằng kia ngây ngốc như cái chày, cười vẫy tay:

“Con thỏ nhỏ, qua đây.”

“Người ta không phải con thỏ nhỏ.”

Tần Tê nhỏ giọng thì thầm, nhưng vẫn nghe lời đi qua.

Chưởng Viện mặt hiền từ hỏi:

“Ngươi thấy Ly Nhi thế nào?”

Tần Tê chống cằm:

“Tất nhiên Ly tỷ tỷ tốt rồi ạ.”

“Cho ngươi, ngươi chịu không?” Lúc này Chưởng Viện giống như đại hôi lang dụ dỗ con thỏ nhỏ, cái đuôi sau lưng cứ lắc lư.

“Đương nhiên chịu! Ly tỷ tỷ vốn là của ta!” Tần Tê oai phong công khai thể hiện chủ quyền.

Chưởng Viện ngoắc ngoắc nàng, nàng lập tức sát đến, Chưởng Viện nhỏ giọng nói:

“Người của thư viện Phi Diệp Tân chúng ta không gả ra ngoài. Ngươi xem, hai đồ đệ của ta tự bản thân bên nhau. Tất nhiên Ly Nhi cũng không thể dẫn theo người ngoài trở về, ngươi nói đúng không?”

Tần Tê cầu xin: “Chưởng Viện, ngài đừng chia rẻ ta và Ly tỷ tỷ.” Nàng lấy hết can đảm vươn bàn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của Chưởng Viện, trong lòng còn nghĩ mình có bị Chưởng Viện tát một phát bay đi không?

“Ta không chia rẽ hai người các ngươi, nhưng ngươi nên có chút thành ý, đúng không?” Chưởng Viện nhìn ống tay áo của mình, ngón tay giật giật, vẫn không động thủ: con thỏ nhỏ quá đáng yêu, không được đánh bay đi.

“Ta có thành ý!” Tần Tê vội thể hiện thành ý của mình, nàng dùng những đầu ngón tay đếm cho Chưởng Viện xem sính lễ mình chuẩn bị thế nào.

Chưởng Viện vươn một ngón tay đặt lên tay Tần Tê:

“Con thỏ này, ngươi cảm thấy Phi Diệp Tân của ta cần chút bạc đó của ngươi?”

Tần Tê suy sụp, ngoại trừ những thứ này nàng không biết làm sao thể hiện thành ý:

“Chưởng Viện, như thế nào mới xem là có thành ý?”

Ngay cả việc Chưởng Viện gọi nàng là con thỏ, nàng cũng không ngại.

Chưởng Viện không nhìn Tần Tê, trái lại nhìn về một nơi không tồn tại, dường như đang nhớ lại:

“Đệ tử của thư viện trước sau không gả đi. Nếu như con thỏ nhỏ thành đệ tử của thư viện như vậy Ly Nhi cũng không xem là gả đi. Ây da, hình như Huyết Tằm chưa có đồ đệ. Nàng tuổi tác không nhỏ, chúng đồ đệ cũng bắt đầu đổi lớp, nàng thậm chí ngay cả một đồ đệ cũng không có. Chậc chậc chậc, quá đáng thương.”

Tần Tê nghe xong sao không hiểu cho được:

“Chưởng Viện, ta có thể làm đồ đệ của Huyết Tằm sư phụ! Ta còn rất thích Huyết Tằm sư phụ!”

Chưởng Viện quay đầu nhìn Tần Tê, cười tủm tỉm:

“Một lời đã định.”

Tần Tê hoang mang, nàng nghĩ: Hả? Một lời đã định gì? Mà không cần quan tâm, chỉ cần có thể ở bên Ly tỷ tỷ là được.

Sau nửa canh giờ, Giang Phong Mẫn và Cố Ly đều tự thu nội lực của mình. Hai sư trò cực kỳ ăn ý nhìn về phía hai người ngồi bên kia. Giang Phong Mẫn nhìn Chưởng Viện, cả ngày ngoài miệng hay nói Huyết Tằm nhưng thời điểm mấu chốt vẫn nghĩ cho nàng. Cố Ly nhìn Tần Tê, con thỏ nhỏ nhà mình quá đơn thuần! Thư viện làm gì có quy định không đáng tin như vậy? Lại bị Chưởng Viện đào hố!

Tần Tê vừa nhìn thấy Cố Ly mở mắt ra liền tới giúp Cố Ly lau mồ hôi. Chưởng Viện khá hào hứng nhìn hai người họ ở chung, cảm thấy thú vị. Giang Phong Mẫn xuống giường, ngồi xuống cạnh Chưởng Viện:

“Nàng nhìn gì?”

“Ta đang nghĩ lúc không có người ngoài Thần Nhứ và Hàm U cũng ở chung như vậy sao?”

“Phụt!” Hớp trà Giang Phong Mẫn vừa uống vào miệng đều phun ra ngoài: “Đệ tử của nàng sao lại như con thỏ nhỏ được?”

Chưởng Viện chậc lưỡi:

“Đúng vậy. Không vui nữa.”

Tần Tê bị hai vị trưởng bối dọa đến sững sờ, nhìn thấy Giang Phong Mẫn phun cả nước trà, nàng bối rối nhìn Cố Ly. Cố Ly vỗ vỗ vai nàng, lắc đầu. Đừng cố hiểu hình thức ở chung của hai người họ. Nàng đi theo sư phụ mười ba năm còn không hiểu được.

Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn không ở lại lâu, các nàng nói với Cố Ly hai ngày này các nàng ở gần đây, có chuyện các nàng sẽ xuất hiện. Có viện trợ như gậy như ý thế này, Cố Ly không chút lo lắng. Bây giờ rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ vì sao nàng viết thư cầu viện thư viện nhưng không có hồi âm. Nghĩ đến đại sư tỷ Dịch Già Thần Như trực tiếp đưa tin cho Chưởng Viện và sư phụ, hai người này ở ngay Lăng Quốc cho nên đến hỗ trợ ngay và luôn.

Cơm chiều rất phong phú, mọi người ăn uống sạch sẽ. Ngay cả Cố Ly vì bỏ lỡ buổi trưa mà ăn nhiều hơn một chút. Xem ra để dưỡng thương tốt, hồi phục tốt, đều cần năng lượng.

Sau bữa cơm chiều, người dưỡng thương thì dưỡng thương, Cố Ly và Tần Tê vào phòng, huynh muội Vệ gia cũng ở đó. Bọn họ cảm thấy hiếu kỳ hai người đã trải qua những gì, sau khi nghe xong hai người thuật lại, mấy người họ cũng không lên tiếng.

Một lát sau, Vệ Hàm Anh nói:

“Người đi cùng Phụng An quận chúa là sư muội đồng môn của ta, tên là Trần Đồng. Nàng ta tin thông thủ đoạn theo dõi, lần này ta cố ý mời nàng đến giúp một tay.”

Vệ Tử Việt hỏi:

“Nhưng sao nàng ta lại bị người của Lăng Quốc mua chuộc?”

Không ai có thể trả lời vấn đề này, khoảng thời gian trước Trần Đồng mới được phái đến đây điều tra tình hình, sao có thể nhanh chóng bị mua chuộc?

Vệ Hàm Giác hỏi:

“Hay nàng ta bị mua chuộc ở Minh Tịch?”

“Ta không rõ lắm.” Vệ Hàm Anh lắc đầu, nàng và Trần Đồng là đồng môn học nghệ, quan hệ vẫn tốt. Lần này nàng mời Trần Đồng đến hỗ trợ, Trần Đồng không nói hai lời liền đến ngay. Lúc đầu nàng rất cảm kích Trần Đồng, không ngờ nàng ta lại có mục đích riêng!

Vệ Tử Việt phân tích:

“Nếu như Trần Đồng sớm bị mua chuộc, nàng ta đã sớm đến đây, dựa theo kế hoạch của Lăng Quốc sẽ đưa tin báo hỏa mù, rồi nói cho Lăng Quốc biết kế hoạch của chúng ta, như vậy chúng ta trúng kế có thể êm xuôi được.”

“Ta vẫn không hiểu tại sao Trần Đồng bị mua chuộc?” Vệ Hàm Anh không nghĩ ra nguyên nhân. Gia cảnh của Trần Đồng tốt, không thiếu tiền. Bản thân nàng ta không có dã tâm với quyền thế vinh hoa, một nữ tử như vậy sao lại phản bội đồng môn, phản bội quốc gia, làm ra những chuyện như thông đồng với địch phản quốc như vậy?

“Kỳ tỷ tỷ thế nào rồi?” Rốt cuộc Tần Tê cũng bắt được cơ hội chen chân vào, nàng vội hỏi.

Vệ Hàm Anh lắc đầu: “Vẫn hôn mê bất tỉnh. Quân y cũng không tìm ra được nguyên nhân.” Người ngồi ở đây đều biết rõ nếu như Vệ Hàm Kỳ vẫn bất tỉnh thì vốn chẳng sống được bao lâu.

“Đáng tiếc không có Huyết Tằm sư phụ ở đây.” Người nói lời này không phải Cố Ly mà là Tần Tê. Nàng cau mày lo lắng cho Vệ Hàm Kỳ.

Cố Ly cảm thấy thú vị, nàng nhướng mày: quả nhiên khi đã đồng ý với Chưởng Viện, Tần Tê thật sự xem mình trở thành một phần tử của thư viện Phi Diệp Tân.

Vệ Tử Việt:

“Giờ chúng ta xác định Trần Đồng là nội giá, như vậy đối thủ của chúng ta là ai? Giang Việt Hiên sao?”

Mấy người họ lại rơi vào trầm tư. Giang Việt Hiên là phu quân của Vệ Hàm Kỳ. Vệ Hàm Kỳ ở trong biệt viện hôn mê bất tỉnh, sinh tử không rõ, còn hắn từ đầu đến cuối đều không lộ diện, chẳng phải rất kỳ lạ sao? Rốt cuộc Giang Việt Hiên có phải là người hại Vệ Hàm Kỳ không? Hay Giang Việt Hiên cũng là một trong những người bị hại? Mấy người họ phân tích tới lui cũng không có kết quả. Cố Ly không có hứng thú với những chuyện dựa vào đầu óc suy nghĩ. Ở thư viện những chuyện này không tới phiên nàng. Tần Tê càng không, nàng vừa mới "bán" vào thư viện, quay ngược lại giúp người ta kiếm tiền nữa chứ.

“Cho nên chúng ta phải vào thành.” Đây là kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận. Lúc này sức khỏe của Vệ Hàm Kỳ không thể trở về Minh Tịch. Bọn họ phải tìm cách để nàng thức tỉnh. Hơn nữa, đối thủ vẫn chưa xác định, ở ngoài thành cũng chẳng ích gì, bọn họ vẫn phải vào thành tìm Giang Việt Hiên, xem xem tình huống này là sao.