Quận Chúa Sủng Thê

Chương 73: Cái bẫy [Vậy tại sao còn chưa bắt ả ta?]




Tam tiểu thư của Vệ gia Vệ Hàm Giác đến gần hỏi:

“Toại An quận chúa, nghe người ta nói trước đây người từng ở nơi này?”

Cố Ly gật đầu:

“Trở về Cố gia, ta luôn ở nơi này.”

Vệ Hàm Giác nhíu mày: “Nói vậy Cố gia cố ý làm người khó chịu?” Dùng viện của tiểu thư làm nơi đãi yến tiệc, Minh Tịch chưa từng có phép tắc như vậy.

“Mặc kệ họ, dù sao ta đã dọn ra ngoài.”

Nhắc tới thì từ khi Cố Ly được phong làm quận chúa thì Cố gia xảy ra một loạt chuyện, trong kinh thành cũng có nhiều dị nghị. Dù sao Cố Ly là nữ nhi của Cố gia, huyết mạch tình thân, không thể từ bỏ. Kết quả, Cố Ly ở phủ trưởng công chúa đã lâu, ít khi trở về Cố gia, Cố gia cũng không đi rước Cố Ly về, mối quan hệ thân tình như vậy làm cho những người khác không hiểu được.

Cả kinh thành từng nhắm vào chuyện này bàn luận một phen, có người nói Cố Ly leo lên vị trí quyền quý, có trưởng công chúa quyền cao chức trọng thì ngay cả người thân của mình cũng không cần. Cũng có người nói Cố Ly ở Cố gia đã chịu đủ mọi ức hiếp, trưởng công chúa chịu không được mới nhận nàng làm nghĩa nữ, bảo vệ trong phủ của mình. Còn có người nói Cố Ly đã sớm bị một vị quý nhân chọn trúng, Cố gia để lấy lòng quý nhân mới để Cố Ly nhận tổ quy tông. Nói chung bàn tán xôn xao, mỗi giả thuyết đều sát với thực tế nhưng mỗi giả thuyết đều không đúng. Trưởng công chúa không quan tâm mấy dị nghị này, Cố Ly càng không thèm để ý. Dần dần, lời đồn cũng biến mất, cũng không ai nhắc lại nữa.

Giờ đây nhìn thấy sắp xếp thế này, rất nhiều người khó tránh được nghĩ tới những lời đồn nghe được cách đây không lâu.

Cố Ly vừa xuất hiện đã thu hút nhiều ánh mắt soi mói, Cố Ly hoàn toàn không hiểu. Nàng và Tần Tê bận nói chuyện phiếm với Vệ Hàm Giác.

Cố Ly hỏi:

“Hôm nay, Vệ nhị tiểu thư không tới sao?”

“Ừm, nhị tỷ có việc, trong nhà phái một mình ta tới.” Vệ Hàm Giác nói xong rất nghiêm túc.

“Việc gì?” Tần Tê cảm thấy hiếu kỳ.

Cố Ly chuyển sự chú ý của Tần Tê qua chuyện khác:

“Tê Tê, muội xem hoa bên kia nở đẹp biết bao.”

Tuy Vệ Hàm Giác nhỏ tuổi hơn Tần Tê nhưng trưởng thành hơn Tần Tê một chút. Nhìn thấy Cố Ly cố ý chuyển đề tài, trong lòng liền hiểu. Nàng gật đầu với Cố Ly, trở về bàn của mình.

Tần Tê cũng không phải kẻ ngốc, nhỏ giọng hỏi:

“Ly tỷ tỷ, có chuyện không thể hỏi sao?”

Cố Ly cầm ấm trà rót cho nàng một chén.

“Rõ ràng Vệ tam tiểu thư không muốn chúng ta biết, muội không cần truy cứu đến cùng.”

“Tại sao?” Tần Tê tiếp tục hỏi, quan hệ giữa nàng và tỷ muội Vệ gia thân thiết nên mới muốn biết.

“Mỗi nhà đều có chỗ khó xử riêng. Lẽ nào muội chấp nhận ta nói cảnh ngộ của ta ở Cố gia cho người bên ngoài nghe?” Cố Ly cảm thấy là bằng hữu thì sẽ nói ra, nói không chừng tình hình vẫn còn trong tầm khống chế hoặc giao tình giữa họ chưa tới.

“Ồ, muội hiểu rồi.” Tần Tê ngoài miệng nói hiểu nhưng mắt vẫn nhìn Vệ Hàm Giác, nàng luôn cảm thấy vẻ mặt của tiểu muội muội này cứ buồn thiu.

Lúc này, có nha hoàn đi vào, đi đến bên cạnh Cố Ly nói:

“Toại An quận chúa, đại lão gia mời ngài qua.”

Cố Ly gật đầu:

“Tê Tê, phụ thân gọi, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”

Tần Tê có ý muốn đi chung, lại nghĩ đến dù sao Cố Hạo Chi cũng là nam nhân bên ngoài, nàng không tiện tiếp xúc nhiều, chỉ đành nhìn theo Cố Ly rời đi với ánh mắt trông mong. Cố Ly vừa đi, Tần Tê đã gọi:

“Hồng Mễ, đuổi theo Ly tỷ tỷ.”

“Dạ.” Hồng Mễ ở gần đó chạy theo.

Nha hoàn dẫn chủ tớ Cố Ly đi vào viện đại phu nhân. Cố Ly cảm thấy hơi khó hiểu nhìn nha hoàn. Theo nàng biết, từ sau khi Võ Tư Nhiên bị điên, Cố Hạo Chi đã ở tiền viện, rất ít khi quay lại hậu viện.

“Đại lão gia ở trong phòng, mời quận chúa.” Nha hoàn nói xong liền hành lễ, xoay người lui xuống.

Cố Ly cảm thấy kỳ lạ, đứng ở cửa phòng không đi vào. Nàng nhớ rõ bởi vì liên quan đến việc Võ Tư Nhiên bị điên, căn phòng này đã bị khóa lại. Vì sao hôm nay dây xích đã bị tháo? Sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ, kết hợp với chuyện Cố Hạ Chi mua độc hại mình cách đây không lâu, nàng cũng không muốn cắm đầu vào trong cái bẫy này.

Trong viện vốn không có người, nhìn tới nhìn lui chỉ có chủ tớ hai người. Hồng Mễ đến gần nói:

“Quận chúa, nô tỳ cảm thấy hơi đáng sợ!”

“Đúng vậy.” Cố Ly đứng ở cửa phòng gọi: “Phụ thân, ngài có ở bên trong không?”

Bên trong không có bất kỳ âm thanh nào. Cố Ly lại gọi lần nữa, vẫn không có người trả lời. Nàng nhíu mày:

“Hồng Mễ, chúng ta đi.”

Hồng Mễ lập tức theo Cố Ly ra khỏi viện. Mới ra sân, chỉ thấy Cố Hạo Chi vội chạy tới, nhìn thấy Cố Ly cũng bất ngờ:

“Ly Nhi, sao ngươi ở chỗ này?”

Cố Ly mặt không đổi sắc:

“Chẳng lẽ không phải phụ thân phái người gọi ta tới sao?”

Mặt Cố Hạo Chi mờ mịt: “Ta phái người gọi ngươi tới thư phòng, không gọi ngươi tới đây. Nơi này là viện của Võ Thị, lẽ nào người không biết?” Hắn nói xong cũng không để ý tới Cố Ly, trực tiếp đi vào trong viện, đẩy cửa phòng ra.

Hồng Mễ nhìn Cố Ly, không biết đang diễn cái gì. Cố Ly cũng không nói, chỉ đứng ở cửa viện. Trực giác nói cho nàng biết chuyện này càng lúc càng lộ ra sự bất thường, tuyệt không có đơn giản như vậy.

Cố Hạo Chi ở trong phòng gọi hai tiếng "phu nhân", không ai trả lời hắn, sau đó hắn chạy ra, sắc mặt tái nhợt chỉ vào Cố Ly:

“Ly Nhi, Vũ Thị đã chết. Là ngươi giết phải không?”

Cố Ly nhắm mắt lại, quả nhiên là vậy sao? Quả nhiên Cố Hạo Chi đi tới bước này, nàng lắc đầu:

“Ta chưa từng vào phòng.”

“Vậy sao Võ Thị chết?” Mặt Cố Hạo Chi đầy bi phẫn: “Ly Nhi, ngay cả khi ngươi oán hận nàng thì dù sao nàng cũng là thê tử của ta, trên danh nghĩa là kế mẫu của ngươi! Luật pháp của Minh Tịch, giết chết song thân mức phạt cao nhất là chém, lập tức hành quyết!”

Cố Hạo Chi cười lạnh: “Phụ thân, thê tử của ngài cũng chết rồi, đầu óc của ngài lại thanh tỉnh đến vậy, ngay cả tội danh gì cho ta ngài cũng nghĩ xong. Xem ra ngài cũng không có bi thương lắm.” Hành động của Cố Hạo Chi thật sự không ổn. Lúc này hắn nói ra những lời này quá mức bình tĩnh.

“Ngươi ngươi...” Tay Cố Hạo Chi run rẩy: “Ngươi quá ngu xuẩn hồ đồ!” Hắn lớn tiếng quát: “Người đâu!”

Hai gia đinh chẳng biết ở đâu ló ra:

“Lão gia có gì dặn dò?”

“Phu nhân tử vong khác thường, mau đi báo quan!” Cố Hạo Chi nhìn Cố Ly.

Cố Ly đứng trong viện, nàng muốn xem Cố Hạo Chi sẽ diễn tuồng gì tiếp theo. Giằng co qua lại, tiền viện hậu viện nhanh chóng đều nhận được tin tức, một đám người la hét chạy tới. Cố Huyên nghe nói mẫu thân qua đời, chạy ào vào trong phòng, gào khóc với thi thể của Võ Tư Nhiên. Cố Anh cũng chạy tới, ngay sau khi nhìn mẫu thân liền lao tới hỏi:

“Phụ thân, là ai giết mẫu thân?”

Có thể liếc mắt nhìn liền biết Võ Tư Nhiên bị người ta giết, Cố Ly phải bội phục Cố Anh.

Cố Hạo Chi run rẩy đưa tay chỉ vào Cố Ly: “Lúc ta tới, chỉ nhìn thấy Ly Nhi từ trong phòng bước ra.” Cố Hạo Chi rõ ràng vu oan giá họa. Hắn và Cố Ly gặp nhau ở cửa viện, đâu ra ở trong phòng?

Cố Anh nghe xong liền nhìn về phía Cố Ly, ánh mắt rét lạnh khiến cho đám người vây bên cạnh Cố Ly đều lui ra sau vì sợ: “Cố Ly! Ngươi lại giết mẫu thân của ta! Hôm nay ta phải thay mẫu thân báo thù!” Nói xong bèn rút chủy thủ bên hông, lao về phía Cố Ly.

Cố Ly nhíu mày nhíu mặt. Đúng là trò cười, người của Cố gia muốn diễn thì phải diễn đạt lên một chút chứ. Hai người người này giả tạo quá.

Cơ thể Tần Tê vẫn chưa hồi phục như trước, nàng tới chậm, kết quả không chen vào được. Vừa rồi nhân lúc người xung quanh Cố Ly lui ra sau, nàng mới chui vào được. Hơn nữa, vừa vào đã thấy Cố Anh cầm chủy thủ muốn giết Cố Ly. Trong đầu nàng không nghĩ nhiều, dứt khoát nhào tới chắn trước người Cố Ly:

“Ly tỷ tỷ, cẩn thận!”

Cố Ly vốn chẳng quan tâm một nhát này, nhưng khi Tần Tê lao ra thì dọa nàng. Nàng vội tiến tới kéo Tần Tê vào lòng, che chở. Đúng lúc này chủy thủ lao tới, Cố Ly nghiêng người né qua, ngón tay của nàng nhẹ nhàng gõ lên cổ tay Cố Anh. Cố Anh cảm thấy cổ tay đau đớn, không cầm được chủy thủ nữa, "leng keng" nó rớt xuống đất.

“Nếu ngươi không phải họ Cố, ngay lúc này ta đã lấy mạng của ngươi!” Dung mạo xinh đẹp của Cố Ly phủ đầy sương lạnh, lạnh rất lạnh, nhưng vẫn mỹ lệ.

Cố Anh bụm cổ tay, căm hận:

“Ngươi giết mẫu thân của ta, tất nhiên chẳng quan tâm giết thêm một mạng người. Ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi, có bản lĩnh ngươi giết hết người của Cố gia chúng ta đi!”

Trước mặt biết bao người, tất nhiên Cố Ly sẽ không giết người. Cố Anh cũng vì vậy mới dám nói mấy lời hung hãn đó.

“Ám sát quận chúa, ngươi biết là tội gì không?” Tần Tê được Cố Ly che chở trong lòng, lại không chịu ngoan ngoãn.

“Quận chúa, ta không có ý đó.” Cố Anh chắp tay nói.

“Ngươi không có ý ám sát ta, vậy Ly tỷ tỷ thì có? Nàng cũng là quận chúa!” Tần Tê lớn tiếng chất vấn.

“Ta...” Cố An không còn lời nào để nói. Trước giờ hắn không xem Cố Ly là quận chúa, hắn vẫn xem Cố Ly là nữ tử mồ côi không rõ lai lịch như trước mà thôi.

Đúng lúc này Cố Hạo Chi nói với đám người kia:

“Chư vị phu nhân tiểu thư, rất xin lỗi, quý phủ xảy ra án mạng, không thể tiếp đãi các vị. Xin thất lễ, ngày sau Cố gia sẽ hậu lễ đến cửa bồi tội. Xin các vị phu nhân tiểu thư hồi phủ giúp. Người đâu, tiễn khách!”

Có mấy người đi, có mấy người không đi. Vệ Hàm Giác chính là một trong số người không đi. Nàng đứng ở cửa viện, nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không nói gì. Tiểu Mễ và Hồng Mễ đã rời đi, theo lời hai chủ tử trở về thông báo với trưởng công chúa.

Cố Hạo Chi nhìn những người ở lại xem náo nhiệt này, trong lòng khá hài lòng. Chuyện này phải ầm ĩ lên, nhất định phải qua miệng một số người. Những người lưu lại vừa hay có thể giúp hắn truyền đi tội ác của Cố Ly. Minh Tịch lấy hiếu đạo lập quốc, giết song thân gần với trọng tội đại nghịch, cho dù hoàng thượng đặc xá cũng không miễn tội, hắn không tin lần này Cố Ly có thể thoát tội.

Kiệu của Kinh Triệu Doãn và trưởng công chúa cùng lúc đến Cố gia. Kinh Triệu Doãn vừa nhìn nghi trượng của trưởng công chúa liền lui ra sau mấy bước, mời trưởng công chúa đi trước. Không sai, lần này trưởng công chúa mang theo nghi trượng đến làm chỗ dựa cho Cố Ly. Nói cách khác, là muốn ỷ thế hiếp người.

“Mẫu thân!” Cố Ly nhìn thấy trưởng công chúa mới dám buông Tần Tê ra, Tần Tê liền chạy đến cáo trạng: “Mẫu thân, vừa rồi suýt chút nữa Tê Tê bị chủy thủ của đại thiếu gia Cố gia đâm trúng, may có Ly tỷ tỷ bảo vệ Tê Tê.” Tần Tê mếu máo, mặt ấm ức.

Chuyện vừa xảy ra ở trước mặt bao người, Cố Hạo Chi muốn biện giải cũng không biết mở lời thế nào, lúc này trưởng công chúa đã nói:

“Cố đại nhân, ta tới quý phủ của các ngươi chẳng lẽ ngay cả chỗ ngồi cũng không có?”

Rõ ràng là cố ý chỉ trích. Dù sao Cố Hạo Chi làm quan nhiều năm, cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải có, dù đã có người mang ghế đến nhưng lại bị trưởng công chúa nói trước.

Cố Hạo Chi:

“Trưởng công chúa điện hạ, mời ngồi.”

Trưởng công chúa chậm rãi ngồi xuống, nắm tay Tần Tê hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Con nói rõ cho ta nghe.” Tần Tê thuật lại chuyện vừa rồi, nàng chỉ nói nàng vừa chui vào đã thấy như vậy, còn trước đó nàng không biết.

Lúc này, Kinh Triệu Doãn đã phái người vào phòng khám xét hiện trường. Trưởng công chúa nghe xong lời của Tần Tê, nàng quay qua hỏi Cố Hạo Chi:

“Cố đại nhân, lệnh lang ám sát nữ nhi của ta là ý gì đây?”

Cố Hạo Chi vội nói:

“Điện hạ, đây chỉ là hiểu lầm, khuyển tử* vì tiện nội** qua đời mà bi thương quá mức, ban đầu chỉ là tìm Ly Nhi báo thù, không ngờ Phụng An quận chúa xông ra, khuyển tử vô ý ám sát quận chúa.”

*Thời xưa, người Trung Quốc thường gọi con trai mình là khuyển tử (犬子), điều này không có nghĩa là hạ thấp con, mà chỉ là một cách nói khiêm tốn.

**tiện nội: 賤內 người vợ hèn mọn.

Trưởng công chúa cười gật đầu: “Cố đại nhân, người đã quên Ly Nhi cũng là nữ nhi của ta sao?” Nàng thu lại nụ cười: “Hiểu lầm? Rõ ràng lệnh lang muốn thừa dịp rối loạn mà giết Ly Nhi, đến lúc đó cho dù chứng minh quý phu nhân chết không có liên quan gì đến Ly Nhi thì người đã chết, ngươi giống như vừa rồi biện minh cũng có thể hiểu được. Cố đại nhân, hổ dữ không ăn thịt con, Ly Nhi là nữ nhi ruột thịt của ngươi, vì sao ngươi đối xử độc ác với nàng như vậy?”

Câu hỏi này vừa nói ra làm cho nhiều người vây xem thắc mắc. Cố Ly là nữ nhi có tiền đồ nhất của Cố gia, vì sao Cố gia đối xử lãnh đạm với nàng như vậy. Xem chuyện hôm nay, rõ ràng là muốn dồn Cố Ly vào chỗ chết.

Cố Hạo Chi giải thích:

“Điện hạ, vi thần đối xử bình đẳng với tất cả nữ nhi, nhưng Ly Nhi nàng ỷ vào sủng ái của ngài mà hoành hành ngang ngược ở Cố gia. Đệ muội trong nhà tôn kính mà không gần gũi nàng. Ly Nhi nàng không hòa thuận với tiện nội, đây là chuyện mọi người đều biết, hôm nay nàng bỗng dưng xuất hiện ở trong viện, khó tránh khỏi dẫn tới người ta nghi ngờ. Vi thần chỉ là nghi ngờ, cũng không có nói tiện nội là do Ly Nhi giết. Xin điện hạ minh xét.”

Lúc này Cố Huyên ở trong phòng chạy đến, đã khóc đến hai mắt sưng đỏ, ánh mắt hung hăng nhìn Cố Ly:

“Chính là ả ta! Phụ thân, chính Cố Ly giết mẫu thân! Khám nghiệm tử thi mới vừa cho thấy không có dấu hiệu trúng độc, cũng không phát hiện có vết thương bên ngoài, rõ ràng cũng chỉ có cao thủ võ lâm như Cố Ly mới có thể làm được.” Nàng ta vừa nói vừa muốn nắm lấy Cố Ly nhưng bị Cố Anh kéo lại.

“Nhị tỷ, bình tĩnh lại. Trưởng công chúa và Kinh Triệu Doãn đại nhân đều ở đây, tất nhiên sẽ cho chúng ta một sự công bằng.”

Lúc này Kinh Triệu Doãn cũng nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi, không khác lời Cố Huyên lắm. Hắn biết sự tình hôm nay rất khó xử, một bên là Cố gia và phủ Võ Ninh Hầu, một bên là phủ An Quốc Công và phủ trưởng công chúa, hai bên hắn không thể đắc tội.

“Ah... điện hạ, có thể cho phép vi thần hỏi Toại An quận chúa mấy câu được không?” Kinh Triệu Doãn xin chỉ thị.

Trưởng công chúa phất tay:

“Tạ đại nhân, ngươi tới tra án, muốn hỏi gì không cần hỏi ta, ta ở đây chỉ là sợ có người khó xử nữ nhi của ta mà thôi, sẽ không ngăn cản ngươi tra án.”

Lúc này Kinh Triệu Doãn mới đi tới trước mặt Cố Ly:

“Toại An quận chúa, tại sao ngài lại đến đây? Sau khi đến đã nhìn thấy gì?”

Cố Ly nói qua tình hình thực tế cho hắn nghe, Kinh Triệu Doãn lại hỏi Cố Hạo Chi câu hỏi y như vậy. Cố Hạo Chi cũng nói rõ tình hình. Bất quá hắn nói đi vào trong viện thì thấy Cố Ly từ trong phòng đi ra. Mặt khác, hắn khăng khăng mình phái nha hoàn đến mời Cố Ly đến thư phòng.

Khẩu cung của hai người mâu thuẫn ở chỗ này. Một nha hoàn, hai địa điểm.

Kinh Triệu Doãn nhờ Cố Hạo Chi gọi nha hoàn kia đến, nha hoàn đó tên là Xuân Đào, nha hoàn đi đến trước mặt mọi người liền quỳ xuống đất dập đầu. Kinh Triệu Doãn bảo nàng ta nói ra tình hình, Xuân Đào nhất quyết nói nàng dẫn Cố Ly đến trước thư phòng rồi rời đi, nhưng Cố Ly nhất định phải tới nơi này xem thử, nàng sợ chậm trễ việc Cố Hạo Chi dặn dò nên phải đi tiền viện báo tin cho Cố Hạo Chi.

Xuân Đào nói xong, Kinh Triệu Doãn nhìn Cố Ly:

“Quận chúa, ngài nghe rồi đó. Ngài có gì muốn giải thích không?”

Cố Ly:

“Nơi này vốn là phòng của Võ Thị, mới vừa rồi phụ thân nói ta luôn không vừa mắt Võ Thị, không duyên không cớ ta vào phòng bà ta làm gì? Xuân Đào dẫn chủ tớ chúng ta đến nơi này, còn nói phụ thân ở trong phòng chờ ta, ta không muốn vào, chỉ đứng ở cửa gọi hai tiếng phụ thân, không ai trả lời, ta liền cùng Hồng Mễ đứng ở cửa viện chờ. Phụ thân cũng nhanh chóng đến, chúng ta gặp nhau ở cửa viện. Chẳng biết tại sao từ miệng phụ thân liền trở thành nhìn thấy ta từ trong phòng đi ra.”

Cố Hạo Chi nghe vậy không nói gì. Hắn làm quan ở Hình bộ đã nhiều năm, rõ ràng nắm rõ cách nha môn thẩm án. Thời điểm này nói nhiều sẽ bại. Bất luận ra sao, người chết là thê tử của hắn, đây là ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ chốt, suy cho cùng sẽ không có người cho rằng hắn vì hãm hại người khác mà giết chết thê tử của mình. Huống hồ, khám nghiệm tử thi vốn chẳng điều tra ra nguyên nhân cái chết của Võ Thị.

“Cố Ly! Cho tới bây giờ ngươi còn nói láo sao! Nếu không phải ngươi, còn ai muốn giết mẫu thân của ta? Nàng đã điên rồi, ngươi còn không buông tha nàng? Rốt cuộc ngươi có lương tâm không?” Cố Huyên đã sớm mất đi dáng vẻ tiểu thư khuê các, nếu không phải Cố Anh ngăn lại thì đã nhào tới.

“Nói ta giết người, chứng cứ đâu?” Cố Ly không mảy may phản ứng.

“Cái này...” Quả thật khám nghiệm tử thi không có bất kỳ vết thương hay phản ứng trúng độc nào. Nếu như vậy đã nói Cố Ly giết người thì không nói được. Kinh Triệu Doãn nhìn về phía nha dịch dần dần đi ra ngoài, tất cả mọi người đều lắc đầu.

“Đại nhân, có thể giết mẫu thân của ta mà thần không biết quỷ không hay thì chỉ có Cố Ly. Võ công của ả cực kỳ cao cường, nếu muốn giết người vô hình thì thật sự rất dễ dàng.” Cố Anh chợt tiến lên trước nói.

“Ha!” Cố Ly nhịn không được bật cười: “Ta đã có võ công cao như vậy, muốn giết người lại để các người phát hiện? Không biết các người ngu xuẩn hay ta?”

“Mẫu thân...” Tần Tê nhìn thấy cục diện trước mắt giằng co qua lại, nàng có chút bận tâm nhìn trưởng công chúa.

Trưởng công chúa xoa đầu nữ nhi, an ủi:

“Không sao đâu, tin tưởng Ly tỷ tỷ của con.”

Cố Anh dự định ra tay từ xuất thân của Cố Ly:

“Cố Ly, ngươi có thể nói dối nhưng đừng nghĩ thoát tội. Ngươi ghen ghét mẫu thân ta là chính thê của phụ thân, mà ngươi chỉ là tư sinh cho nên lúc nào cũng ghen ghét mẫu thân. Ngay cả khi nàng bệnh ở trong phòng không thể ra cửa, ngươi vẫn không muốn buông tha cho nàng!”

Cố Ly hoàn toàn không để ý tới những lời này, cái này có khác gì cãi nhau trên phố, có ý nghĩa gì? Nàng nói:

“Nói ta giết người thì lấy chứng cứ ra.”

Cố Anh nói với Kinh Triệu Doãn:

“Đại nhân, võ công của Cố Ly là hàn băng, học trò hoài nghi nàng dùng hàn băng gây tổn thương trong cơ thể của mẫu thân dẫn đến cái chết của mẫu thân.”

Kinh Triệu Doãn nhìn Cố Hạo Chi:

“Nói như vậy, phải trở về giải phẫu mới biết được.”

Cố Hạo Chi biến sắc: “Tạ đại nhân, vạn lần không nên! Ta nguyện hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng luật pháp cũng không muốn tổn hại thi thể tiện nội.” Hắn che mặt rơi lệ, không ngừng bi thương.

“Phụ thân!” Cố Anh không đồng ý: “Nếu để Cố Ly thoát tội, mẫu thân dưới cửu tuyền sẽ không nhắm mắt! Cho dù giải phẫu thi thể cũng phải tìm ra nguyên nhân đích thực gây ra cái chết của mẫu thân!”

Trong nhất thời hai phụ tử không ngừng tranh chấp. Kinh Triệu Doãn cũng không để mặc hai người làm trễ nãi thời gian.

“Như thế này đi, Cố đại nhân, chúng ta mang thi thể về trước. Quý phủ thương lượng xong thì trong vòng ba ngày sẽ có đáp án.” Kinh Triệu Doãn vừa dứt lời liền quay qua bẩm với trưởng công chúa: “Điện hạ, vụ án này liên quan đến Toại An quận chúa, trước khi kết án, vi thần vẫn phải thường xuyên hỏi quận chúa. Bây giờ điện hạ và hai vị quận chúa có thể về.” phía bên hắn cũng dẫn theo nha dịch trở về nha môn Kinh Triệu.

Đoàn người dần dần tản ra, Cố Ly nhìn đám người Cố gia, khóe miệng vẽ nên nụ cười càng thêm rõ ràng:

“Nữ nhi không ngờ phụ thân lại giết Võ Thị bằng thuốc độc, nhưng các người không có chứng cứ xác thực chứng minh ta giết người, ta thì đã có chứng cứ phụ thân mua thuốc độc. Sát hại song thân là trọng tội ở Minh Tịch, vậy sát hại thê tử là tội gì?”

Lời của nàng vừa nói ra, Cố Anh và Cố Huyên đều ngỡ ngàng nhìn Cố Hạo Chi. Cố Hạo Chi mặt cũng biến sắc, lần này không phải diễn mà là thật. Cố Ly có thể nói chứng cứ mua độc, chứng tỏ nàng nhất định đã biết gì rồi. Hắn cau mày:

“Ly Nhi, đừng vì thoát tội mà cắn lung tung!”

“Sự thật ra sao phụ thân hiểu rõ hơn ai khác. Một thê tử đã điên thì không còn tác dụng gì, nếu có thể dùng để hãm hại nữ nhi, đổi lại cái chết đó cũng có ý nghĩa. Phụ thân, ta vốn chỉ làm cho ngài thôi Võ Thị, không ngờ ngài tuyệt tình đến vậy, cũng tốt, dù sao người hại chết mẫu thân của ta cũng đã chết, như vậy cũng tốt.” Lời của Cố Ly âm lượng không lớn nhưng vận dụng nội lực làm cho người trong viện điều nghe được rõ ràng. Mọi người nhìn Cố Hạo Chi với ánh mắt khiếp sợ và hoài nghi.

“Phụ thân...” Cố Anh do dự gọi.

“Anh Nhi, Huyên Nhi, lẽ nào các con cũng tin chuyện quỷ quái của Ly Nhi?” Cố Hạo Chi tức giận nói.

Trưởng công chúa nhìn Cố Ly, lại nhìn Cố Hạo Chi. Nàng đứng lên nói: “Cố phu nhân qua đời vốn ai cũng đau thương nhưng ta thấy Cố gia các người chẳng ai quan tâm điều này, chỉ muốn khép tội cho Ly Nhi. Lẽ nào cái chết của Cố phu nhân chính là vì điều này? Ôi, cũng là một đoạn phu thê, ta thay Cố phu nhân cảm thấy không đáng.” Nàng thở dài, quay qua nói với Cố Ly:

“Ly Nhi, chúng ta đi thôi. Những chỗ như thế này không nên ở lại.”

Nàng là trưởng công chúa, ngay cả Cố Hạo Chi có ý không phục cũng không dám nói. Nhìn thấy nghi trượng trưởng công chúa rời khỏi, hắn siết chặt nắm tay, quay lại nói với Cố Anh Cố Huyên:

“Các con đừng để lời của Ly Nhi lừa gạt. Nàng muốn nhà chúng ta loạn lên, như thế nàng mới thoát tội, tình cảm của ta và mẫu thân các con lẽ nào lại làm ra chuyện như thế?”

Cố Huyên và Cố Anh đều cúi đầu, dạ một tiếng. Lúc này quản gia báo lại, đại tiểu thư Cố Nhân đã trở về.

Cố Nhân toàn thân đồ trắng đi vào sân, nhìn thấy phụ thân đệ muội bèn hỏi:

“Mẫu thân đâu?”

Cố Huyên chạy đến khóc nói:

“Đại tỷ, mẫu thân bị Cố Ly giết, bây giờ đã bị Kinh Triệu Đoãn phái người đưa đến nha môn Kinh Triệu. Kinh Triệu Doãn nói, nếu muốn định tội Cố Ly sẽ phải giải phẫu thi thể mẫu thân.”

Cố Nhân lảo đảo người:

“Tại sao lại như vậy? Phụ thân, tại sao lại như vậy?”

Cố Hạo Chi mặt đầy đau lòng:

“Ta cũng không ngờ Ly Nhi ác độc đến vậy.”

“Vậy tại sao không bắt nàng? Tại sao không giết nàng báo thù cho mẫu thân?” Cố Nhân từng tiếng lên án, nàng nghĩ mình bất hạnh, nghĩ đến lúc trước trong nhà hòa thuận mỹ mãn khi không có sự xuất hiện của Cố Ly. Hết thảy đều bởi vì Cố Ly, giờ đây thậm chí ngay cả mẫu thân cũng bị ả ta giết, vì sao ả ta không chết đi?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Giang Phong Mẫn: Đám người kia làm sao vậy?

Chưởng Viện: Nàng không tới?

Giang Phong Mẫn: Ta tới giúp đồ đệ của ta.

Chưởng Viện: Cắt, nàng thấy hai đồ đệ của ta làm ầm ĩ vì ta không dẫn xuống núi không.