Quận Chúa Sủng Thê

Chương 66: Vượt ải [Con chuẩn bị xong chưa?]




Tần Tê cắn môi: “Muội vẫn cảm thấy Bảo Hòa biểu tỷ rất đáng thương.” Nàng thấy Bảo Hòa công chúa bất quá chỉ tạo cơ hội để cho Giang Niệm Vi nắm lấy mà thôi. Dù sao Trình Lân vốn không phải muốn mạng nàng, giờ lại bị xử phạt nghiêm trọng như vậy, nàng khá áy náy.

“Mỗi người khi làm việc gì đều phải có dũng khí gánh vác trách nhiệm. Bảo Hòa công chúa có thể bị người khác lợi dụng nhưng nếu như chính nàng không có ác ý thì sao bị người ta lợi dụng được? Nói nàng ta xấu xa cũng phải, ngu xuẩn cũng phải, nói chung không ai ép nàng ta, chuyện xảy ra đến nông nỗi này cũng là do nàng ta gieo gió gặt bão.” Cố Ly đi đến nhéo nhéo gương mặt gầy gò của Tần Tê. Con thỏ nhỏ của nàng bị người ta hại vậy mà còn lo lắng cho người hại nàng. con thỏ nhỏ lương thiện quá mức rồi!

Tần Tê nhìn Cố Ly, chợt nghiêng người nhào vào lòng nàng, trốn trong lòng dụi dụi:

“Ly tỷ tỷ, tỷ đừng giận nữa! Tê Tê đã không sao rồi. Lần sau muội nhất định ở bên cạnh tỷ, không bao giờ rời khỏi tỷ nữa, được không? Đừng giận nữa mà!

Cố Ly ngẩn ra, nàng giận? Đúng vậy, người chọc tức nàng là những kẻ hại Tần Tê, chứ không phải Tần Tê. Nhưng nghĩ kỹ lại, thật sự không phải Tần Tê sao? Nếu như lúc đó Tần Tê không khăng khăng không để nàng đi cùng thì cũng không xảy ra chuyện như vậy, chỉ là thoáng chốc đủ chuyện đưa đẩy, nàng chưa kịp nhận ra tâm trạng của mình mà thôi, ấy vậy mà rõ ràng Tần Tê chú ý tới.

Đối với rất nhiều chuyện, Tần Tê không nhạy bén, duy chỉ đối với cảm xúc của Cố Ly, nàng rất nhạy.

“Để xem sau này muội còn dám rời khỏi ta không!?” Cố Ly giả vờ hung hăng.

“Không dám không dám không dám nữa.” Tần Tê tiếp tục dụi dụi: “Lúc Hi La công chúa lấy con dao nhỏ ra, Tê Tê rất sợ, rất muốn Ly tỷ tỷ mau chóng đến cứu.” Tần Tê ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn với khóe mắt lưng tròng nước mắt.

Cố Ly nhìn thấy đau lòng muốn chết: “Ngoan, đã qua rồi. Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.” Nàng ôm Tần Tê vào lòng, lần này con thỏ nhỏ sẽ học được ngoan ngoãn.

“Khụ khụ.” Ở cửa có người cố ý ho khan. Không cần nhìn cũng biết là ai đi vào.

Cố Ly và Tần Tê lúng túng tách ra:

“Tê Tê, muội nghỉ ngơi đi, lát nữa ta quay lại.”

“Dạ.”

Tần Tê ngoan ngoãn nằm xuống, để Cố Ly giúp mình đắp kín chăn. Đôi mắt to tròn nhìn Cố Ly, dáng vẻ lưu luyến, suýt chút nữa làm cho Cố Ly không bước đi được.

Giang Phong Mẫn ở trong sân chờ Cố Ly, nhìn thấy nàng đi ra liền cười nói:

“Bộ dạng như keo như sơn, thật khó tưởng tượng ra là con.”

“Sư phụ...” Cố Ly nhìn bộ dạng muốn ăn đòn của sư phụ bèn hỏi: “Ngài có việc gì?”

“Nè! Nha đầu này, qua cầu rút ván! Tại sao ta tới đây?” Giang Phong Mẫn chống nạnh trừng mắt.

Cố Ly hỏi:

“Không phải là vì chuyện của Giang Niệm Vi sao?”

Giang Phong Mẫn nhức đầu, cảm thấy sự việc là do mình không nói rõ ràng: “Đầu tiên ta nhận được thư con gửi, nói nội công của con có chút thành tựu nên mới quyết định xuống núi tới thăm con. Nửa đường nhận được tin tức nói Lăng quốc phái công chúa hòa thân đến nên nhân tiện đến giải quyết.” Nàng nhìn Cố Ly, biểu cảm trên mặt Cố Ly "Cho nên..." nàng đành tiếp tục: “Ta tới giúp con phá huyền quan sinh tử.”

Nói tới đây, rốt cuộc sắc mặt của Cố Ly cũng trở nên nghiêm túc:

“Sư phụ, nhất định phải vào lúc này sao?”

Giang Phong Mẫn nhướng mày hỏi:

“Con sợ?”

Cố Ly không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn căn phòng của Tần Tê.

“Quả nhiên có bận tâm sẽ có nhiều lo lắng. Ly Nhi, nếu con không nguyện ý phải chờ một khoảng thời gian rất dài nữa. Bất quá ta không thể rời thư viện quá lâu. Người khác tới hộ pháp cho con ta lại lo lắng, tự con quyết định đi.”

Giang Phong Mẫn lắc đầu, vỗ vai đệ tử mình rồi rời đi.

Cố Ly ngồi trên băng đá trong sân suy nghĩ rất lâu. Nội công của nàng muốn thành công lớn tất nhiên phải phá huyền quan. Nhưng để vượt ải này hung hiểm vạn phần, một khoảnh khắc thất bại dù không chết cũng bị trọng thương. Trước đây đại sư tỷ Dịch Già Thần Nhứ trúng độc Hư Không mất hết nội lực, một lần nữa tập luyện Niết Bàn tâm pháp, khi vượt ải nàng ở bên cạnh hộ pháp, cuối cùng nàng trợ giúp một tay Dịch Già Thần Nhứ mới thành công. Đến phiên mình thì sao? Nếu không có Tần Tê, nàng sẽ không sợ. Nhưng bây giờ là lúc Tần Tê yếu ớt, nếu mình thất bại, nàng sợ sẽ ảnh hưởng đến con thỏ nhỏ dưỡng thương. Chờ một khoảng thời gian nữa thì sao? Chờ thương tổn của Tần Tê lành lại, mình tùy tiện viện một cái cớ rời đi một khoảng thời gian, đến lúc đó cho dù thất bại con thỏ nhỏ cũng sẽ không biết.

“Biết đâu như vậy mới là biện pháp tốt nhất.” Cố Ly tự nhủ.

Sau đó nàng đứng lên đi thăm Tần Tê, Tần Tê đang ngủ. Nàng quay trở lại phòng của mình, khoanh chân vận công. Trong lòng có chuyện, vận công khó tránh khỏi phân tâm. Nàng nhíu mày thu hồi nội lực, vừa rồi suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Lúc ra cửa nhìn thấy Giang Phong Mẫn ở trong sân đi qua đi lại, nhìn thấy nàng ra ngoài cười hỏi:

“Phân tâm rồi chứ gì?”

Cố Ly nhíu mày:

“Sao sư phụ biết?”

“Bởi vì trước đây ta cũng vậy. Trước đây...” Dáng vẻ của Giang Phong Mẫn là đang nghĩ về những năm tháng chênh vênh, Cố Ly lập tức ngồi xuống ghế đá chuẩn bị nghe chút chuyện. Vậy mà Giang Phong Mẫn nghĩ tới điều gì đó chợt nói: “Chuyện xưa ta không nói cho con nghe. Nói chung ý kiến của ta là con nên nhanh chóng phá ải.”

“Nhưng...” Cố Ly lo lắng không yên.

“Con sợ chẳng may con thất bại con thỏ nhỏ sẽ thương tâm chứ gì? Tại sao con nhất định sẽ thất bại?” Giang Phong Mẫn chỉ tiếc rèn sắc không thành thép.

“Thật sự sẽ không sao?” Cố Ly hỏi.

Giang Phong Mẫn nhìn nàng, nét mặt kiềm nén "Con vẫn chưa thông suốt à":

“Ta nói với với con, năm ấy ta phá huyền quan sinh tử tình hình còn nguy hiểm hơn con bây giờ nhiều, Năm ấy ta bị nhốt trong sơn động không đường lên trời xuống đất không cửa, trừ phi võ công đạt tới cảnh giới cao nhất, bằng không ở đó chịu chết. Trong lòng ta cũng có lo lắng, khi đó Chưởng Viện còn đang chờ ta.” Giang Phong Mẫn nói đến đây chợt không còn trôi chảy nữa.

Vẻ mặt Cố Ly như đang xem kịch hay:

“Có Chưởng Viện ở đó, sao sư phụ dám thất bại nhỉ?”

“Ê, có muốn nghe nữa không?” Giang Phong Mẫn giơ tay gõ lên đầu Cố Ly.

“Dạ nghe, sư phụ nói đi.” Cố Ly xoa đầu lắng nghe.

“Con biết đó, trong lòng có người thì có dũng cảm và sức mạnh đối mặt với sinh tử. Cho dù chỉ có một phần khả năng thành công thì khi đó với ta mà nói cũng là hi vọng duy nhất. Khi đó ta đã nghĩ, bất luận ra sao ta cũng không thể chết ở đó. Ta nhất định phải đi ra ngoài.” Giang Phong Mẫn đúng là lấy bản thân mình để dạy dỗ thuyết phục Cố Ly.

Cố Ly cười hỏi:

“Sau đó ngài thành công vượt ải, ra khỏi sơn động, đi gặp Chưởng Viện?”

Sư phụ nhà mình và Chưởng Viện là một đôi nửa đời cãi nhau ầm ĩ. Tính tình Chưởng Viện nói một không nói hai, cũng chỉ có sư phụ dám trêu chọc. Cố Ly nhớ khi còn bé, thường xuyên thấy hai người ở Phi Hoa Tiểu Trúc đánh nhau long trời lỡ đất, còn thường xuyên một lời không hợp liền ra tay đánh nhau. Chỉ phong, kiếm khí, hàn băng ngang dọc, không cần nghi ngờ khi hai người này ra tay tuyệt đối không nương tay. Cho nên mới nói Giang Phong Mẫn là người có võ công cao nhất Phi Diệp Tân tuyệt đối không ai nghi ngờ. Nhìn nàng nhiều năm qua đi theo Chưởng Viện mà vẫn còn sống thì võ công không hề giả.

Giang Phong Mẫn cười hì hì, có chút không biết nói sao:

“Con có tin không, nếu như ta chết trong sơn động, Chưởng Viện sẽ đào thi thể ta lên sau đó lấy roi quất ba trăm lần.”

Trong đầu Cố Ly bất giác hiện lên hình ảnh đó, nàng gật đầu: “Con tin.” Nàng vẫn luôn nghiêm túc nghi ngờ sư phụ nhà mình có khuynh hướng tự ngược, nếu không thì sao lại nhìn trúng một người ngang ngược như Chưởng Viện chứ?

“Con tin thì có ích gì? Quyết định nghiêm túc, lẹ lên.”

Giang Phong Mẫn bỗng thay đổi sắc mặt, nha đầu này thật sự xem nàng đang kể chuyện.

“Tốt xấu gì sư phụ cũng cho con một ngày suy nghĩ chứ!” Cố Ly bất mãn nói. Đúng là ở chung với sư phụ rất khó làm mỹ nữ điềm tĩnh.

“Vậy được, một ngày!” Giang Phong Mãn nói xong liền rời đi.

“Cần gì vội vàng như vậy?” Cố Ly lầm bầm, chợt nhớ tới một vấn đề. Đúng vậy, sao phải vội vàng? Lại nghỉ đến mấy ngày nay Giang Phong Mẫn thường xuyên không có ở đây, đúng là có chuyện, nhưng nàng cũng không rảnh rỗi theo dõi hành tung của sư phụ nhà mình. Nhất là bây giờ nàng phải trông coi Tần Tê, cũng không muốn xa Tần Tê. Hai là đi cùng cũng vô ích. Năng lực của sư phụ nhà mình nàng rõ nhất, mấy trận là có thể quăng mình rồi.

Lúc Tần Tê tỉnh lại, mũi ngửi ngửi liền biết là mùi của bánh mẫu đơn cuộn ngàn lớp mình thích ăn. Nàng mở mắt ra đã thấy ở bàn trà đã đặt một dĩa mẫu đơn ngàn lớp. Cố Ly cười nhìn Tần Tê đang nhìn điểm tâm, dáng vẻ sắp chảy nước miếng.

“Muốn ăn?”

Tần Tê ra sức gật đầu đưa tay muốn lấy.

“Chỉ cho phép ăn một miếng.” Cố Ly bưng dĩa đến: “Ăn xong phải uống thuốc.” Phía sau còn mấy chén thuốc bổ chờ Tần Tê uống. Cố Ly cũng biết mùi vị của mỗi một chén ra sao.

Tần Tê ăn bánh, Cố Ly bưng trà đến cho nàng uống một ngụm nhỏ:

“Ly tỷ tỷ, đêm nay dọn qua đây nha?”

Tay Cố Ly run lên, suýt chút nữa nước trà đổ ra ngoài:

“Muội đang dưỡng thương.”

“Muội khỏe rồi!” Tần Tê làm nũng: “Mẫu thân cũng nói tỷ dọn về đây, Ly tỷ tỷ về đi!”

“Muội muốn sao?” Cố Ly cười cam chịu. Chút tâm tư kia của Tần Tê sao nàng không biết.

Tần Tê đỏ mặt, ôm cổ Cố Ly, khẽ nói bên tay nàng:

“Tê Tê muốn Ly tỷ tỷ.”

Cố Ly nhéo chiếc cằm xinh xắn kia, hôn lên đôi môi mùi vị ngọt ngào nhỏ nhắn đó.

“Ưm...” Tần Tê bị thương nên biết không chịu nổi thân mật với Cố Ly, nhưng lúc này cơ thể phản ứng rất lớn, vượt xa kích động trong lòng. Chờ khi Cố Ly buông nàng ra, cơ thể nàng đã hóa thành một vũng nước mùa xuân, mềm nhũn ngã vào lòng Cố Ly.

“Ly tỷ tỷ...” Giọng nói làm người ta chết chìm trong đó, đầy khát vọng.

Cố Ly cũng không chịu nỗi. Sau nhiều lần giãy giụa, nàng đưa tay về phía thắt lưng của Tần Tê.

“Ly Nhi!” Lúc này giọng của Giang Phong Mẫn vang lên.

Cố Ly nhắm mắt lại, sư phụ rõ ràng là tới phá rối. Nhìn nhìn dáng vẻ ấm ức đáng thương của Tần Tê, nàng cúi đầu hôn lên trán Tần Tê: “Ngoan, buổi tối tiếp tục.” rồi ôm người nhét vào trong chăn sau đó đứng lên đi ra ngoài.

“Con đừng có quá đáng!” Lời này Cố Ly còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Giang Phong Mẫn tước đoạt: “Bây giờ con với nàng không thích hợp làm loại chuyện đó.”

“Con...” Cố Ly bị chọc nhưng không trút được: “Ý của sư phụ là con không phá huyền quan sinh tử thì không thể làm gì hết, đúng không?”

Giang Phong Mẫn nghe xong những lời này tự nhiên trở nên nghiêm túc:

“Con muốn bảo vệ nàng không?”

“Tất nhiên muốn.” Cố Ly không chút nghĩ ngợi liền trả lời.

“Con có năng lực bảo vệ nàng không?” chỉ kém một chữ lại làm cho Cố Ly hiểu rõ ý của sư phụ mình. Muốn bảo vệ một người phải làm cho bản thân đủ mạnh mẽ. Tại sao Chưởng Viện có thể nói một không nói hai, ngoài việc bản thân xuất chúng hơn người, thì không thể thiếu sự bảo vệ của Giang Phong Mẫn. Nhiều năm qua, chưa từng có người có thể vượt qua vòng bảo vệ của Giang Phong Mẫn làm bị thương Chưởng Viện. Võ công của Chưởng Viên đại khái chỉ dùng để đánh nhau với Giang Phong Mẫn.

Mình muốn bảo vệ Tần Tê, rõ ràng võ công trước mắt của mình ở trong mắt của sư phụ là chưa đủ: “Sư phụ cứ nói thẳng để con lập tức phá ải.” Cố Ly bĩu môi.

“Vậy con phải nghe ta mới được!” Giang Phong Mẫn trừng mắt. Những chuyện như vầy phải miễn cưỡng mới được. Cố Ly là để tử nàng coi trọng nhất, cũng giống như Chưởng Viện xem trọng Dịch Già Thần Nhứ, đều dốc hết ruột gan.

Cố Ly im lặng một hồi, đã nói rõ cho nàng một ngày, vậy mà bây giờ không có:

“Được rồi, sư phụ, ngày mai con sẽ vượt ải. Phiền ngài hộ pháp cho đệ tử.”

Giang Phong Mẫn lại không gật đầu: “Ngày mốt đi. Con vẫn nên để đầu óc tỉnh táo, suy nghĩ cho thật kỹ. Có điều, trước khi chưa qua ải đừng có đụng vào con thỏ nhỏ sẽ tốt cho cả hai.”

“Sư phụ thật là...”

Quản cả chuyện của trong phòng của đệ tử?

Đêm đó, Cố Ly theo lời của Tần Tê dời về phòng của Tần Tê. Chỉ là đối mặt với với ánh mắt khát vọng của Tần Tê, nàng chỉ đành phụ lòng. Ôm người đắp chăn, nói chuyện thuần khiết.

“Ngày mai ta có việc phải cùng sư phụ rời đi. Hai ngày sẽ quay lại.”

Cố Ly vẫn quyết định rời khỏi phủ trưởng công chúa, ở lại sẽ không tập trung được, thứ hai lỡ như xảy ra chuyện gì Tần Tê sẽ không biết liền.

“Chuyện gì vậy?” Tần Tê hỏi.

Cố Ly nói dối:

“Chuyện trong chốn giang hồ.”

“Vậy tỷ có gặp nguy hiểm không?”

Tần Tê giống như thê tử bình thường, lo lắng an nguy của phu quân.

Cố Ly cười nói:

“Ta ở cùng sư phụ, không có nguy hiểm. Muội yên tâm dưỡng thương, chờ ta trở về bù đắp tất cả cho muội.”

Gò má Tần Tê đỏ lên, nhưng nghe nói như vậy lại rất cao hứng. Quả nhiên, mình càng ngày càng lớn mật.

“Tỷ phải cẩn thận nha, muội chờ tỷ trở về.” Ánh mắt đầy mong chờ làm cho Cố Ly đau trong lòng, nàng ôm chặt Tần Tê: “Ta nhất định sẽ bình an trở về.”

Ngày hôm sau, Cố Ly bẩm rõ với trưởng công chúa, rồi cùng Giang Phong Mẫn rời thành vào núi, đi đến nơi thanh tịnh, hai người bình tĩnh đứng.

Giang Phong Mãn chỉ vào tảng đá lớn trên vách núi nói:

“Con ở đây suy ngẫm cho kỹ khẩu quyết nội công, ta sẽ đưa đồ ăn đến.”

“Dạ.” Cố Ly nhảy lên tảng đá lớn, xếp bằng ngồi xuống, thu hồi ánh mắt, xem nhẹ phàm tục bên ngoài.

Giang Phong Mẫn đi một vòng khắp nơi, khi trở về nhìn thấy sắc mặt Cố Ly rất bình tĩnh, hiển nhiên đã tiếng vào cảnh giới của mình. Nàng gật đầu, khá lắm, có tư tình nữ nhi cũng không làm võ công của Cố Ly đi xuống. Nhìn Cố Ly nhanh chóng tiến vào trạng thái, nàng đoán phần thắng nhất định rất lớn.

Cố Ly ngồi thiền ròng rã một ngày. Chờ nàng khôi phục lại bình thường, ý thức được thời gian bên ngoài mới cảm thấy mình đói đến không chịu nổi. Nàng mở mắt ra, sắc trời đã dần tối, xung quanh không có ai. Dưới tảng đá nàng ngồi có một túi quần áo màu lam.

Nàng nhảy từ tảng đá xuống, mở ra, bên trong có ít lương khô. Còn có một túi da, bên trong là nước sạch. Cố Ly ăn no uống đủ rồi đi xung quanh một vòng, cử động tay chân cứng nhắc. Đi xong một vòng đã nửa canh giờ sau, nàng lại nhảy trở lại trên tảng đá lớn, tiếp tục khoanh chân ngồi xuống, một lần nữa tiến vào trạng thái tập luyện. Những chuyện như thế này hồi ở Phi Diệp Tân nàng vẫn thường xuyên làm, tập riết thành quen.

Sáng sớm những giọt sương tròn đầy trên lá cây rơi xuống tảng đá, phát ra tiếng "tí tách". Âm thanh dù rất nhỏ nhưng vẫn làm Cố Ly thức tỉnh. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy sáng tinh mơ gió thổi lá cây đung đưa làm cho những giọt sương rơi rơi, những con trùng nhúc nhích, hàng nghìn bụi bặm đều có thể nhìn thấy. Giờ khắc này nàng tin tưởng mình có thể làm được.

“Con chuẩn bị xong chưa?” Cố Ly quay đầu lại nhìn, Giang Phong Mẫn lại cầm một ít lương khô đến.

“Đệ tử chuẩn bị xong.” Cố Ly nhảy từ tảng đá lớn xuống, ngồi đối diện với sư phụ, cùng nhau ăn điểm tâm.

“Dùng sáu canh giờ làm giới hạn, nếu như đến lúc đó vẫn không thể phá huyền quan sinh tử, ta sẽ ra tay ngăn cản con. Nếu như trên đường con gặp phải trắc trở, ta sẽ đúng lúc trợ giúp con. Nhưng tất cả mọi thứ vẫn phải dựa vào chính mình. Nhớ kỹ, tuy rằng ta sẽ ở bên cạnh giữ nhưng vẫn như cũ, thắng sống bại chết.” Thái độ của Giang Phong Mẫn cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không phải là dáng vẻ không đáng tin cậy của thường ngày.

“Đệ tử biết.”

Cố Ly một khi đã quyết định thì không nghĩ đến điều gì khác. Ngay cả phía trước gai nhọn đầy đất, nàng cũng sẽ một lòng vượt qua.

Ăn điểm tâm xong, Cố Ly quay trở lại tạng đá lớn, bắt đầu một mình vượt ải. Hàn băng chân khí tràn ngập khắp cơ thể, cách đó xa xa chỉ cảm thấy sương mù lượn lờ như cảnh đẹp giống trong tranh. Giang Phong mẫn ở đối diện Cố Ly, giống Cố Ly tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm đồ đệ của mình.

Buổi trưa trôi qua, hàn khí quanh người Cố Ly càng lúc càng nặng, Giang Phong Mẫn vừa gặm lương khô vừa quan sát.

Mặt trời chiều ngã về tây, quanh người Cố Ly đã kết thành một lớp băng mỏng, nhìn rất lạnh. Nàng lại không cảm giác được nội công trong cơ thể đã lần thứ ba vượt ải. Hai lần trước cũng không thành công, nhưng cũng không bị thương. Đây là điều may mắn nhất. Trong lòng Cố Ly cũng không hoảng loạn, do sư phụ ở ngay bên cạnh mình. Nàng tâm không chút vướng bận ra sức vận công luân chuyển, nội lực ở trong cơ thể luân chuyển trong người một vòng rồi một vòng tuần hoàn.

Giang Phong Mẫn nhìn Cố Ly bị đóng băng, trong ánh mắt đầy kiêu ngạo. Đây là lúc đồ đệ nàng đang tập trung, có thể để cho nội lực ở trong người cuồn cuộn tuần hoàn không ngừng cũng không dễ dàng, điểm này giúp Cố Ly tranh thủ được một ít thời gian.

Lần thứ ba vượt ải vẫn thất bại. Mặc dù Cố Ly luôn cảm thấy trong lòng có điểm thanh tỉnh nhưng trong đầu không thể tỉnh táo lại.

Trong thoáng chốc, dường như nàng nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp tay ôm tỳ bà khẩy đàn, là mẫu thân Diêu Sơ Tuyết của nàng sao? Hình ảnh lại chuyển động, nàng lại thấy được Nhạc Như Tâm. Đôi mỹ nhân của kinh thành ở trên sân khấu kết hợp ăn ý, dưới sân khấu thì thân thuộc như người một nhà. Sau đó, nàng nhìn thấy dưới người mẫu thân toàn là máu, Nhạc Như Tâm chảy nước mắt, không biết nói gì đó. Đáng tiếc nàng chỉ có thể nhìn lại không nghe được.

Hình ảnh lại xoay chuyển, là Võ Tư Nhiên nghe xong hạ nhân nói liền mỉm cười tỏ vẻ hài lòng. Là Cố Hạo Chi nghe xong lời hạ nhân liền im lặng không nói gì. Là Nhạc Như Tâm dẫn theo tiểu cô nương ba tuổi suốt đường tránh né truy sát, ngàn khó vạn nguy mới đến được Phi Diệp Tân. Là Văn Huyền Ca sau khi tự tay thu nhận nữ hài liền cười trìu mến. Mạng của mình là mẫu thân cho, là Tâm di là Văn sư phụ chung tay mới cứu được. Thù của mẫu thân chưa báo, sao nàng có thể ngay thời điểm này xảy ra chuyện chứ?

Giang Phong Mẫn quan sát rất kỹ Cố Ly chợt ngồi thẳng người, khóe miệng Cố Ly rỉ máu. Nàng lo lắng, lại không vào lúc này nhúng tay hỗ trợ.

Trong đầu Cố Ly lại xuất hiện dáng vẻ của Tần Tê, đôi mắt to sinh động, trước giờ ở trước mặt mình luôn cẩn trọng từ li từng tí. Từ khi biết được thân thế của nàng Tần Tê cực kỳ yêu thương nàng. Dùng đặc quyền quận chúa lớn nhất của mình sủng ái nàng vô hạn dù là một tiểu quận chúa chẳng mảy may biết cưng chiều người khác cũng chẳng thành thạo. Tê Tê còn đang chờ mình trở về mà? Mình có lý do gì không thành công?

“Phụt...”

Cố Ly phun ra một ngụm máu tươi. Trong mơ màng nghe thấy tiếng gào lớn:

“Hồi tâm (Không suy nghĩ nữa)!”

Là tiếng của sư phụ, nàng cố thu hồi tâm trí, không dám nghĩ miên man nữa. Nội lực hỗn loạn trong cơ thể bắt đầu khôi phục bình thường, một lần nữa tiến vào tuần hoàn. Dựa vào chút thanh tĩnh trong đầu, nàng cố gắng loại bỏ tạp niệm, trong lòng không khổ không vui, tâm ngoại vô vật.

*心外无物,心外无理 /tâm ngoại vô vật, tâm ngoại vô lí/ “Tâm ngoại vô vật, tâm ngoại vô lý” là tư tưởng tâm học mà nhà lý học Vương Dương Minh của nhà Minh đưa ra, ý là muốn hiểu được bí ẩn của vũ trụ, đạt được sự hiểu biết về chân tướng sự vật, chỉ cần nhìn lại tìm kiếm lương tâm của mình là được. Quan điểm này là điển hình của chủ nghĩa duy tâm chủ quan trong triết học.

Giang Phong Mẫn nhìn thấy lớp bằng quanh người Cố Ly vừa vỡ vụn bắt đầu ngưng kết lại, lúc này mới thoáng yên tâm. Sắc trời dần tối, Cố Ly vẫn chưa có dấu hiệu vượt ải thành công. Giang Phong Mẫn lắc đầu, phải kéo dài tới khi nào đây? Càng kéo dài, nội lực của nàng sẽ không đủ để vượt ải.

Sao Cố Ly lại không vội? Nhưng nàng đã bốn lần vượt ải, tất cả đều thất bại. Nàng cảm thấy nội lực tuần hoàn trong cơ thể mình càng ngày càng ít, rất rõ ràng, mình có lẽ chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Bây giờ nàng đã biết tại sao xưa nay một khi vượt ải thất bại không chết cũng sẽ bị trong thương, điều này chẳng khác gì được ăn cả ngã về không, sau khi dồn vào đường chết mới có cách hồi sinh.

Trước đến giờ nàng không sợ chết, chỉ là trong lòng vẫn còn lo lắng. Đến thời khắc cuối cùng, Cố Ly không muốn "được ăn cả, ngã về không" cũng không được. Nghĩ đến Tần Tê, rốt cuộc nàng hạ quyết tâm, làm cho nội lực tuần hoàn trong cơ thể nàng nhanh hơn, lớp băng ngưng kết trên người cũng nhiều hơn. Giang Phong Mẫn cũng hiểu Cố Ly muốn nỗ lực lần cuối. Nàng bay người lên tảng đá lớn Cố Ly đang ngồi, chuẩn bị ở thời khắc mấu chốt sẽ trợ giúp đồ đệ một tay.

Đúng lúc này, một đám đông từ trong rừng cây lao tới, cũng không nói gì, nhìn thấy hai người liền giơ binh khí xông tới giết. Giang Phong Mẫn nhướng mày, đám người này là sao? Ngay lúc quan trọng nhất vượt ải của Cố Ly không thể để đám người này quấy rầy.

Nàng bay người lên cây bên cạnh xoay một vòng, lúc hạ xuống tảng đá lớn trong tay đã cầm một cành cây. Trên cành cây tất nhiên đều là lá cây, nàng tiện tay vuốt một cái, trong tay đã có một nắm lá, cổ tay nhẹ nhàng chuyển động, lá cây giống như một lưỡi kiếm đánh úp về phía đám người kia.

Tuyệt kỹ Trích lá nhặt hoa là độc môn ám khí của Giang Phong Mẫn do chính chủ ra tay uy lực còn lớn hơn Cố Ly. Lúc này tình hình khẩn cấp, Giang Phong Mẫn không còn tốt tính nữa, vừa ra tay hoàn toàn không giữ lực. Trong nháy mắt, đám người này ngã rạp, những tên còn lại sợ ngây người.

Giang Phong Mẫn không rảnh buông lời tàn độc, nhìn thấy toàn bộ đám đó bất động liền dồn sự chú ý lên người đồ đệ của mình. Thời khắc quan trọng, máu huyết toàn thân giống như đóng băng, lạnh đến mức chính nàng cũng không chịu nổi. Giang Phong Mẫn nhìn thấy hàn băng bên ngoài đang có dấu hiệu xâm nhập vào cơ thể của Cố Ly, đây không phải là điềm tốt. Nàng muốn trợ giúp thì đám đần độn kia có dấu hiệu động đậy lại. Hơn nữa Giang Phong Mẫn nhìn thấy trong đám người đó có người giương nỏ.