Nhìn bộ dáng lo lắng của nữ nhi, Tần Văn Bác cùng Trưởng công Chúa liếc mắt nhìn nhau, Tần Văn Bác nói: "Tê Tê, vì cái gì ngươi cảm giác Cố cô nương sẽ bị Cố gia gây khó dễ?"
"Bởi vì Cố gia đối Ly tỷ tỷ không tốt. Hôm nay ta thay Ly tỷ tỷ bất bình hai vị tiểu thư Cố gia. Các nàng không dám oán giận ta, nhất định sẽ đem oán giận trút trên người Ly tỷ tỷ." Tần Tê càng nói càng cảm giác loại khả năng này rất lớn, sốt ruột mà nhíu mày.
"Vậy ngươi liền không nên thay Cố cô nương bất bình, như vậy sẽ không liên lụy nàng." Tần Văn Bác đùa với nữ nhi.
Tần Tê nhìn phụ thân của mình, trong đầu phản ứng những lời này, sau đó quyết đoán lắc đầu nói: "Cha, ngươi lại lừa ta! Ta không thay Ly tỷ tỷ nói, Ly tỷ tỷ liền bị khi dễ! Như vậy sao được?"
Trưởng Công Chúa nhìn trượng phu đùa với nữ nhi, nhịn không được ngắt lời nói: "Tê Tê, ngươi có nghĩ tới hay không, Ly tỷ tỷ của ngươi thật sự sẽ bị khi dễ sao?"
Ách? Tần Tê tiếp tục tự hỏi. Tiếp tục quyết đoán lắc đầu. "Ly tỷ tỷ rất lợi hại!"
Tần Văn Bác nói: "Vậy ngươi còn lo lắng cái gì?"
"A." Tần Tê gật đầu, tươi cười dị thường xán lạn.
Sau khi dùng cơm chiều, Đại Mễ trở lại, mang về tin tức Cố Ly bị cấm túc mười ngày. Đồng thời cũng truyền lời Cố Ly,Tần Tê không cần lo lắng, đầu tháng nàng sẽ đến phủ Công Chúa.
"Nói giống như lo lắng cho Viêm độc hơn người ta." Tần Tê bĩu môi. Người ta rõ ràng lo lắng cho Ly tỷ tỷ nha, kết quả Ly tỷ tỷ chỉ nhớ rõ Viêm độc trên người mình.
Phủ Trưởng Công Chúa, Chính viện.
Đêm đã khuya, trong phòng Tần Văn Bác cùng Trưởng Công Chúa còn đang nói chuyện.
"Xem bộ dáng Tê Tê, đối đãi Cố cô nương là thật tâm." Tần Văn Bác nói.
Trưởng Công Chúa thở dài, "Không phải sao. Tưởng rằng nàng thích mới mẻ vài ngày liền chán, nhưng Cố cô nương có thể áp chế Viêm độc, hai người bọn họ hiện tại cũng không ly khai. Tuy rằng đây là việc tốt, chỉ là sợ Tê Tê... đã có những ý niệm không nên có trong đầu."
"Ý nàng là..." Tần Văn Bác nhìn Trưởng công chúa, đã rõ ràng ý tứ của nàng. "Tê Tê đã từng thề độc tuyệt đối không gả. Nhưng với ta mà nói, người có thể chiếu cố bảo hộ Tê Tê, bất luận nam hay nữ, ta đều có thể chấp nhận."
Trưởng Công Chúa giật mình mà nhìn trượng phu của mình. "Ngươi có thể chấp nhận nhận?"
Tần Văn Bác kéo tay ái thê, "Vì cái gì không tiếp nhận? Cho dù Hoàng Thượng cùng chúng ta sủng ái Tê Tê, chung quy nàng cũng cần tự trải qua nhân sinh chính mình, cũng cần người chân chính vì nàng mà suy nghĩ, người có thể cùng nàng trải qua nhân sinh."
"Nhưng là...Cố Ly là một nữ tử a! Hơn nữa, nàng sẽ bảo hộ Tê Tê cả đời sao ?" Là một người mẹ tâm nàng lúc nào cũng không yên.
"Còn nhiều thời gian, chúng ta chậm rãi hãy chờ xem. Cố cô nương kia cũng không phải người đơn giản."
Sáng sớm hôm sau, Tần Tê liền mang theo Đại Mễ, Tiểu Mễ đến Cố gia. Cố gia hạ nhân nào dám ngăn bước Phụng An Quận Chúa, vì vậy liền đưa nàng đến Thanh Tuyết Uyển.
Cố Ly vừa mới ăn xong điểm tâm. Trong lúc cấm túc, thỉnh an cũng miễn, chuyện này đối với nàng mà nói trái lại là chuyện tốt. Tần Tê vào trong viện, liền thấy Cố Ly trong sân tản bộ.
"Ly tỷ tỷ, ta đến thăm ngươi!" Tần Tê bày ra khuôn mặt tươi cười, phảng phất chỉ cần nhìn thấy Cố Ly, nàng sẽ thật vui vẻ.
"Ngoan." Cố Ly theo thói quen xoa đầu Tần Tê. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tê lập tức đỏ ửng. Điều này làm trong lòng Cố Ly có ý xấu. Nàng nâng cằm Tần Tê nói: "Sao lại đỏ mặt rồi?"
"Ta ta ta..." Tần Tê căng thẳng trương lại khẩu cật. "Ta là là là nhìn... nhìn thấy Ly tỷ tỷ liền cao... cao hứng."
"Cao hứng như vậy?" Cố Ly phát giác tiểu bạch thỏ này thật sự dễ nghiện. Nàng kéo Tần Tê qua, nói: "Ôm chặt eo ta."
Ách? Chuyện này hôm qua Tần Tê vừa nghĩ đến, hôm nay liền được. Lão thiên gia thật tuyệt! Tần Tê lập tức ôm chặt eo nhỏ Cố Ly. Sau đó liền cảm giác gió thoảng bên tai, nhìn kỹ, phát hiện chính mình đã cùng Cố Ly đứng ở trên mái nhà.
"Ai nha!" Nàng nhất thời kích động, trượt chân suýt nữa ngã sấp xuống. Cũng may Cố Ly ôm chặt nàng, giúp nàng đứng vững.
"Đến, ngồi đây." Cố Ly lôi kéo Tần Tê ngồi xuống. Ngồi ở chỗ này có thể thấy toàn bộ sự tình các viện trong Cố phủ.
Tần Tê còn chút sợ hãi, cả người đều dựa vào lòng Cố Ly, bộ dáng như thỏ con bị kinh hách. Bất quá tâm trạng của nàng vui vẻ. Dù sao, đây là lần đầu tiên nàng ngồi ở trên mái nhà."Như vậy có thể nhìn đến thật xa a!"
"Còn sợ sao?" Cố Ly thấy nàng không có ý tứ rời khỏi vòng tay mình. Cũng lo lắng có phải thật sự dọa đến nàng.
"Không phải sợ hãi. Chính là... có chút khẩn trương." Tần Tê ngượng ngùng mà nói. Nhưng người vẫn như trước dựa vào lòng Cố Ly, kiên quyết không rời.
Cố Ly cũng không để tâm. Hai người ngồi trên mái nhà nhìn hạ nhân Cố gia bận rộn trong sân.
"Ly tỷ tỷ, người kia là ai?" Tần Tê đột nhiên chỉ vào một chỗ trong viện, nam tử đang nói chuyện cùng Cố Nhân. Nam tử kia y phục quý giá, rõ ràng không phải hạ nhân. Tần Tê cơ hồ nhận biết toàn bộ nữ quyến của các huân quý gia trong Kinh Thành, nhưng nam đinh nàng gặp qua vốn không nhiều.
"Hắn là Cố gia Đại thiếu gia, Cố Anh." Cố Ly cũng chỉ gặp qua hắn một lần ngày nàng nhận tổ quy tông. Cố Anh so với Cố Nhân nhỏ hơn 1 tuổi, năm nay còn chưa đầy mười sáu tuổi.
"Bọn họ đang nói cái gì? Ly tỷ tỷ nghe được không?" Tần Tê hiếu kỳ.
Cố Ly buồn cười. "Ly tỷ tỷ không có Thuận Phong Nhĩ, xa như vậy không nghe được."
Tần Tê cũng bị vấn đề ngu ngốc của mình chọc cười. "Ta tưởng rằng Ly tỷ tỷ có thể làm bất cứ điều gì a." Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Ly, biểu tình trên mặt đều là sùng bái.
Cố Ly đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi của nàng, nhìn đến nàng mặt đầy hạnh phúc mà cười híp mắt. Nói như thế nào đây? Tần Tê khiến cho người khác có cảm giác muốn sủng nàng, nhìn nàng bên cạnh cười nói vui vẻ.
Hai người ngồi trên mái nhà, Đại Mễ cùng Tiểu Mễ phía dưới hoảng hốt ngửa đầu nhìn lên, sợ Quận chúa xảy ra chuyện gì. Lý ma ma thì ở một bên nói thầm linh tinh "Không có quy củ".
Ngồi một lúc lâu, phong cảnh cũng ngắm đủ. Cố Ly mang theo Tần Tê trở xuống mặt đất, Tần Tê như trước ôm eo Cố Ly không buông tay. Cố Ly bất đắc dĩ cúi đầu nhìn nàng, "Tê Tê, nên buông tay."
"Ly tỷ tỷ eo thật nhỏ, ôm thật thoải mái." Tần Tê làm nũng không muốn buông tay.
Chính mình bị đùa giỡn sao? Bị tiểu bạch thỏ đùa giỡn? Cố Ly cũng không khách khí, trực tiếp đem tiểu bạch thỏ nhấc lên, mang vào phòng.
"Thả ta xuống a!" Tiểu bạch thỏ giương nanh múa vuốt. Biết rõ là ngoạn nháo, Tần Tê diễn đặc biệt nhập tâm.
Đại Mễ, Tiểu Mễ bất đắc dĩ lắc đầu. Khó có thể thấy được Cố cô nương bình thường nghiêm cẩn hôm nay cùng Quận Chúa ngoạn nháo, Quận chúa nhất định càng ngày càng không muốn ly khai.
Hai người cùng Giang Mễ đi đến phòng của nàng, uống nước trà trò chuyện. Dù sao Quận Chúa có Cố cô nương ở cùng, căn bản không cần các nàng.
Trong phòng, Cố Ly trực tiếp đem Tần Tê ném trên giường. Giường mềm mại, nàng cũng không cần lo lắng Tần Tê bị thương. Tần Tê rơi xuống trên giường lập tức cười rộ lên, hiển nhiên nháo đến vui vẻ.
"Ly tỷ tỷ, võ công ngươi lợi hại như vậy, Cố gia khi dễ ngươi, vì cái gì muốn chịu đựng?" Tần Tê nằm trên giường hỏi.
Cố Ly ngồi bên mép giường, hỏi: "Ngươi như thế nào biết ta chịu đựng?"
"Ngươi bị phạt cấm túc nha!" Sự thật không phải trước mắt sao?
Cố Ly quay đầu, cúi xuống nhìn Tần Tê, "Bất quá chỉ là cấm túc. Ta muốn đi bọn họ cũng không ngăn được. Cấm túc với ta chỉ là lời nói mà thôi."
Tần Tê chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát, "Cũng đúng a." Sau đó nàng liền phát hiện gương mặt Cố Ly gần sát gương mặt nàng. Đôi môi đỏ mọng, thật mê người! Mặt nàng nóng lên, cổ cũng đỏ bừng. Nàng đưa tay che mặt, bộ dáng đặc biệt khẩn trương.
"Sao vậy?" Cố Ly đưa tay sờ trán nàng. "Viêm độc phát tác sao?"