Quận Chúa Lạnh Lùng

Chương 1: Xuyên không




Tại 1 thành phố S, quốc gia A đang có 1 cuộc đấu giá lớn của tập đoàn Bắc Dĩ thuộc quốc gia J. Thế mà mọi người không hề hay biết, trên một bến cảng, một thiếu nữ xinh đẹp, nhếch miệng cười hình bán cung nhìn vào chiếc du thuyền sang trọng nhất thế giới đang trôi nổi. Chiếc du thuyền chạy tới chân cô, cô nhẹ nhàng nhảy xuống mái thuyền không một chút tiếng động. Cô nhảy lên và biến mất khỏi hư không. Ở bên trong, cuộc đấu giá lớn đã đến hồi kết, 1 cậu ấm nói:-Hôm nay những thứ được đấu giấ đều được bán giá rất cao.

-Đúng vậy! Chiếc vương miện lúc nãy được đấu với giá trên trời. -Người kia đáp lại.

-Thưa quý vị, món đồ đấu giá cuối cùng của hôm nay là 1 mảnh ngọc quý đến từ phương Đông. Nó có tên gọi là "Vạn thú vô cương" -Người đấu giá nói lớn.

Vạn thú vô cương là 1 mảnh ngọc được khắc theo 1 vạn loài thú, trông xảo quyệt vô cùng. Chủ nhân nào có được nó có thể siêu thoát sinh tử, nghịch chuyển thời không vì theo truyền thuyết thì viên ngọc này có lực lượng thần bí.

-Thì ra là 1 viên ngọc được thổi phồng lên một cách diệu kỳ. -1 người nói.

-Thời hiện đại này rồi thì còn có ai tin vào mấy thần thần kỳ kỳ đó đâu. -Người khác nói. ( in nghiêng là nghĩ nha)

-Hừ, thật là 1 lũ ngốc. Thật không thể tin nổi là không có ai hiểu rõ công dụng của nó. -Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt bước nhẹ nhàng ( không lén lút đâu nha) tới 1 cậu ấm, ấn mạnh vào vai cậu ta. Cậu ta quay lại gắt:

-Này, ngươi ấn ta đau quá đấy, ngươi.....

-Á! Súng! -Hắn ta hét lên khi Bắc Nguyệt chĩa súng.

Mọi người khi nghe tới súng, đã bắt đầu chạy toán loạn, hét vang trời vang đất. Người đấu giá nói với người cầm viên ngọc:

-Có vấn đề, chạy đi!

Người cầm viên ngọc lập tức chạy đi nhưng chưa kịp bước, 1 viên đạn từ sau bắn xuyên qua tim. Bắc Nguyệt liền lấy viên Vạn thú vô cương và nhảy ra cửa sổ. Bắc Nguyệt đã định chạy đi thì nghe một giọng nói quen thuộc:

-Hoàng Bắc Nguyệt, quả nhiên Vạn thú vô cương có thể dẫn cô tới đây! -???

-Lam Tư? -Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, không cần quay lại nhìn cũng đoán được.

-Bắc Nguyệt, giơ tay chịu trói đi. Hơn hai trăm quốc gia đã phát lệnh truy nã cô, cô không thoát được đâu. -Lam Tư nói.

-Nếu ta không chịu quy thuận thì sao? Chã lẽ ta giết người của các ngươi vẫn chưa đủ sao? -Bắc Nguyệt lạnh lùng đáp trả.

-Bắc Nguyệt, với tài năng thiên tài của cô, quốc gia sẽ trọng dụng cô! -Lam Tư nói.

-Chuyện năm đó..../ Câm mồm! -Lam Tư chưa nói xong thì Bắc Nguyệt đã ngắt lời.

-Cha mẹ ta cũng đối với quốc gia rất trung thành, tận tâm vì nước. Thế mà cuối cùng lại nhận được cái gì, bị quốc gia giết chết, sau khi chết còn mang theo tội danh "kẻ phản bội". -Bắc Nguyệt.

-Bắc Nguyệt, chịu thua đi. Cô đã bị bao vây rồi. -Lam Tư nói lớn.

6 vị cảnh sát bao vây lấy Bắc Nguyệt. Cô cười lạnh và đã tóm được 1 tên cảnh sát. Cô ném liền vào 5 vị còn lại. Cô nhảy lên, một con chim ưng bắt lấy tay cô và kéo cô đi. Bắc Nguyệt cười nói:

-Lam Tư, muốn bắt ta thì hãy chờ 100 năm nữa nhé!

-Bắc Nguyệt, nói thật, hàng trăm lần truy đuổi cô nhưng không lần nào tôi nỡ hạ thủ. Nhưng lần này... là vĩnh biệt thật sự.

Bỗng dưng, một thành phố nhỏ trong quốc gia nổ tung, ngay dưới chân Hoàng Bắc Nguyệt. Rất may là người dân đã sơ tán kịp lúc nhưng không ai biết có 1 đám mấy như con rồng, bắt lấy Hoàng Bắc Nguyệt và biến mất khỏi hư không.