Quận Chúa, Đừng Náo Thiên Hạ Nữa!

Chương 11: Tập huấn




“ Tu…tu...tu…”

Trong đêm tối sương đêm vẫn chưa tan, một hồi tù và kéo dài vang vọng khắp quân doanh. Đây là hiệu lệnh tập hợp toàn quân.

Thời gian mới qua nhị khắc canh tư ( khoảng tầm hơn ba giờ sáng), theo sau hồi lệnh tập hợp là tiếng đoàn quân di chuyển, không quá hai khắc mọi người đều đã tập hợp phân chia theo tiểu đội của mình.

Mặc dù hôm qua khao quân toàn quân hầu như ai cũng gần canh ba mới đi ngủ, tuy nhiên đây là quân đội họ cũng quen với những việc nửa đêm tập hợp toàn quân như vậy. Chỉ là họ không biết bản thân mình chuẩn bị thảm đến mức nào.

Ngoài những vị tướng lĩnh sớm biết lịch tập huấn thời gian tới thì mọi binh sĩ ngơ ngơ ngác ngác nhìn nhau. Bất nhờ hơn vị tiểu nữ hoàng đã sớm đứng trên ngọn đồi nhỏ chờ bọn họ.

Tuyết Phong nhìn đám người phía dưới, chân mày có hơi cau lại. Họ di chuyển khá tốn thời gian hơn nữa tiếng động mà họ di chuyển giống như một đám thú rừng mới chạy qua đến mức cô đứng cách cả một dặm mà vẫn cảm nhận được.

Trước mặt cô là hai mươi vạn quân được xem là tinh nhuệ nhất, nhiệm vụ của cô là dung hai mươi vạn quân này đánh bại ba mươi vạn quân của Chu Tầm quốc. Sự chênh lệch này đến ngay cả lão tương đương triều cả đời trên lưng ngựa cũng hít phải một hơi sâu.

Khóe môi Tuyết Phong có hơi nhếch lên, cô bất chợt nhớ đến tình cảnh ngày đó.

Hôm đó là ngày mà Tuyết Phong đăng vị, do tình huống hiện tại quá nguy kịch cho nên cô ra lệnh cho Lễ Bộ Thượng Thư đơn giản hết mức có thể trong buổi lễ đăng vị, giải quyết nó trong vòng ba ngày.

“ Tỷ tỷ, ủy khuất người rồi. Sau này nhất định sẽ làm lại thật hoàng tráng cho tỷ tỷ mới được.” Đứng bên cạnh vị tiểu nữ hoàng mới đước tấn phong chí là Doãn Hằng – thái tử đương triều cũng vừa được tấn phong. Cậu tuy còn nhỏ nhưng mấy ngày nay nghe đám cung nữ, thái giám bàn tán về chuyện đăng vị quá mức sơ xài của tỷ tỷ liền cảm thấy khó chịu.

Tuyết Phong lãnh nhạt nhìn đám người dưới đai điện lại nhìn cậu bé bên người ánh mắt chợt ôn nhu hơn, khẽ xoa đầu cậu: “ Không ủy khuất, tỷ tỷ chỉ là tạm thời đăng vị, vị trí này vẫn là của tiểu Hằng. Hơn nữa quốc gia sắp xãy ra chiến sự không nên lãng phí quốc khố vào những chuyện không đáng này.”

Nói rồi lại nhìn đám người bên dưới, bọn họ vẫn đang bàn về chiến sự sắp xãy ra, tuy không lớn tiếng bàn nhưng cũng rù rì rĩ tai nhau vài câu. Tuyết Phong lên tiếng đánh tan bầu không khí này.

“ Lễ Thừa tướng, thái tử Doãn Hằng nghe lệnh.”

“ Có vi thần/ có hoàng đệ.” Nghe tên mình được điểm danh, Lễ Thừa tướng Lễ Minh Thành, cùng tiểu thái tử đang đứng bên cạnh Tuyết Phong nhanh chóng bước ra khỏi hàng ngũ, tiến tới trước mặt cô mà hành lễ nghe lệnh.

“ Bảy ngày sau trẫm sẽ cùng một vạn binh tinh còn lại của Lý tướng quân đến biên quan để tập hợp toàn quân, hơn nữa trận chiến này sẽ do chính trẫm làm chủ soái. Cho nên Lễ Thừa tướng Lễ Minh Thành cùng thái tử Doãn Hằng ở lại trong hoàng cung giám quốc, cấm vệ quân nghe lệnh của hai người này mà bảo vệ kinh thành cho trẫm, bất kể ai có hành động gây bất lợi cho hoàng cung trực tiếp giết không cần tra hỏi.”

“ Vi thần/ hoàng đệ tuân mệnh.” Lời nói của Tuyết Phong khiến cả đường triều chìm trong kinh sợ, trong lòng hai người nghe lệnh cũng mù tịt chỉ theo phản xạ mà tuân mệnh.

“ Không được tuyệt đối không được. Từ cổ tới kim làm gì có việc chủ soái lại là nữ hài tử, tiểu nữ hoàng đăng cơ đã làm chuyện cười cho thiên hạ rồi, nay lại giao an nguy cả một quốc gia trong tay của một nữ hài tử không được tuyệt đối không được. Nữ hoàng lão thần xin người hay thu lại lệnh đã ban, chọn một người tài giỏi thống lĩnh toàn quân bảo vệ biên quan. Nếu không lão thần nguyện lấy cái chết để ngăn cản.”

Hai tiếng tuân mệnh vừa dứt tiếng lập tức có một giọng nói già nua vang lên, tiếp sau đó một vị lão thần cấp tốc từ trong hàng ngũ tiến tới quỳ kế bên Lễ Thừa tướng, tiếng ông rất lớn gào to đến khan cả họ. Tuyết Phong đưa mắt nhìn vị tướng quân đã cống hiến cho cả hai đời đế vương, bảo vệ giang sơn gần năm mươi năm yên ổn Tả đại tướng quân.

Lời nói của vị đại tướng quân này khiến cho lòng mọi người trong đường triều nôn nhao lên không ít, một là lo sợ cho ông hơn nữa lời ông rất đúng hơn nữa là tiếng lòng của hầu hết mọi người nơi đây.

Tuyết Phong nhìn người đang quỳ bên dưới sắc mặt nãy giờ chưa từng thay đổi ánh mắt nhìn người này có chút tán hưởng, người này không phải là loại người a dua nhưng quá mức bảo hủ.

“ Chuyện cười trong thiên hạ... Tả đại tướng quân ông có biết mình vừa phạm thượng hay không?” Thu hồi tầm mắt Tuyết Phong bước xuống khỏi long vị, đi từ từ đến trước mặt vị lõa thần này, giọng nói nhẹ như có như không vang lên trong đường triều, tuyệt không nghe ra nửa điểm ngộ ái trong lời nói ( ngộ ái: là vui buồn. Ý là nghe không biết được Tuyết Phong đang tức giận hay có tâm tình gì khác).

“ Thưa nữ hoàng, lão thần biết tội của mình nhưng nghĩ cho giang sơn xã tắc lão nguyện bỏ cái mạng già này để cảnh tỉnh nữ hoàng.” Tả lão thần cũng không nhìn ra vị nữ hoàng này rốt cuộc là đang vui hay buồn chỉ ông quyết không hối hận về những gì mình nói.

Tuyết Phong nhìn người đang nhắm mắt thẳng lưng một bộ dạng sẵn sàng chết, môi khẽ nhếch tay vỗ lên hai cái ngay tức khắc một ám vệ chạy vào đưa cho Tuyết Phong hai thanh kiếm. Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người Tuyết Phong đưa cho lão thần một thanh còn bản thân cầm một thanh để lên vị trí gân tay bên cánh tay trái.

Toàn đường triều hít lạnh một hơi, ai ai cũng không dám thở mạnh. Không ai đoán được tiểu nữ hoàng của bọn họ muốn làm gì

Tả lão thần thất kinh nhìn thanh kiếm trên tay lại nhìn cánh tay trái của tiểu nữ hoàng, đùa sao đây là đường triều ông nào có lá gan mà cầm kiếm hơn nữa thanh kiếm còn lại đang tỳ sát vào gân tay của tiểu nữ hoàng chỉ cần ấn nhẹ một cái thì sẽ đổ máu mất.

“ Nữ hoàng…người đây là…”

Tuyết Phong nhìn vị lão thần đã gần bảy mươi, đại tướng quân vạn người nể phục đã phục vụ qua hai bậc đế vương. Cô cũng biết rõ ông là môt người chính trực ngay thẳng công minh, cũng bởi thế mặc dù tuổi đã cao nhưng tiên hoàng vẫn cho ông vào triều đôi khi cũng lắng nghe ý kiến của ông.

Tốt thì tốt thật, nhưng lại quá cổ hủ!

Tuyết Phong nhàn nhạt nhìn lại ánh mắt vẫn còn đang kinh ngạc mà mở to của vị lão thần, ánh mắt điềm nhiên, trầm tĩnh nào giống của một đứa trẻ mới gần mười hai tuổi.

“ Không phải ông nói muốn lấy tình mạng để ngăn cản trẫm sao, kiếm đó cứ tự nhiên.”

Lời nói kết thúc thì biểu hiện chấn kinh của lão thần cũng bình tĩnh lại. Nguyên lai là vậy! Tiểu nữ hoàng này cho là ông không dám hay sao? Được, được dù gì cả đời người ông cũng đã cống hiến hết cho giang sơn này, chức trách ông cũng đã hết có thể đến gặp mặt các vị tổ tiên được rồi. Chỉ là ông bi ai cho hoàng triều này, giang sơn này liệu sẽ đi về đâu.

Tả lão thần cầm thanh kiếm lên đặt ngang cổ, ông nắm mắt lại, ông đã không còn gì luyến tiếc chỉ là Phủ đại tướng quân ông hi vọng hị có thể nhìn thấy bầu trời xanh thêm vài ngày.

“ Những lời đã nói lão thần không hối nhưng là phủ hệ của lão thần mong nữ hoàng hãy bỏ qua.”

Tuyết Phong như cũ nhàn nhạt nhìn cảnh tưởng trước mắt một chút cũng không thay đổi nét mặt.

“ Được, chuyện của ông không liên quan gì đến phủ hệ…” Nghe tới đây lão thần cũng đã yên tâm, tay cầm kiếm phát lực cái cổ ông lập tức chảy ra dòng máu, thế nhưng câu nói tiếp theo của tiểu nữ hoàng một lần nữa làm ông kinh sợ.

“…Vậy thì liền lấy cánh tay của trẫm phụng bồi ông đi.” Dứt lời cả người lão thần ngã nằm trên đất, một phần là do câu nói này một phần là cả người ông một chút sức lực cũng không có. Ông mở to hai mắt trừng trừng mà nhìn tiểu nữ hoàng, Tuyết Phong còn thấy rõ hai ánh lửa trong đó.

“ Tả đại tướng quân, ngươi là nguyên thần cống hiến phục vụ cả hai đời đế vương, nể mặt này trẫm tha cho ông tội phạm thượng. Trong đời thứ mà trẫm hứng thú nhất chính là thách thức, ngươi đã có gan thách thức trẫm thì hãy có gan sống mà nhìn kết quả chứ. Ngươi yên tâm trên người ngươi ta chỉ hạ chút thuốc khiến ngươi vô lực, ngươi có việc ở trong phủ hệ của mình mà nghỉ dưỡng sau khi toàn quân thắng lợi trẫm sẽ quay về nhất định sẽ giải cho ngươi. Nhưng trong thời gian đó ngươi có ý định tự sát hay tuyệt thức, hai trăm nhân khẩu trong phủ ngươi một người ta cũng không tha.”

Cảm thấy dọa khỉ nhiêu đó đã đủ rồi, Tuyết Phong cho người nâng Tả lão thần về phủ, cử thêm năm cung nữ hai thái giám một ngự y đi theo để chăm sóc mọi bề cho ông. Cô chỉ là giết gà dọa khỉ đương nhiên sẽ không giết người oan mạng.

Tuyết Phong lần nữa đưa mắt nhìn đám quân thân bên dưới giọng nói lạnh băng vang lên: “ Thế nào còn ai có ý kiến nào nữa không?”

Đám người bên dưới ai ai cũng có ý kiến chỉ là ai mà dám đứng ra, cảnh tưởng nãy giờ cũng đủ để mọi người hiểu tiểu nữ hoàng này đã nhất quyết đi ai mà cản thì theo Tả lão thần tiếp bước.

Tuyết Phong hài lòng nhìn đám người đó, xem ra vẫn còn có chút trí khôn. Đánh xong rồi cũng nên co ít thuốc xoa chứ nhỉ?

“ Mọi người yên tâm, trẫm sẽ không lấy quốc gia đại sự ra để đùa, cái gì không nhắm chắc trẫm sẽ không làm. Hơn nữa ngoài biên quan còn có bảy vị tướng lĩnh tài ba, năm vạn binh Hữu Thượng quốc trợ giúp, trẫm sẽ không để giang sơn này có chút sơ suất nào.”

Không thể không công nhận lời nói này của Tuyết Phong là liều thuốc trợ tim tốt, chỉ trong chốc lát mọi người đều đã điềm tĩnh lại. Mọi sự tiếp theo đều theo lời tiểu nữ hoàng mà sắp xếp. Từng kế hoạch, từng chuyện được đặt ra và chuẩn bị, bọn họ đa phần đều không hiểu tiểu nữ hoàng này đang làm gì, số ít hiểu được thì mắt sáng lên nhìn tiểu nữ hoàng như thần tiên nơi nào mới đến.

“ Nữ hoàng…toàn quân đều đã được tập hợp.”

Tuyết Phong hồi thần nhìn đoàn quân đang ngay hàng thẳng lối bên dưới khoát tay cho Lý Dung Thành lui xuống. Lời đã nói cô nhất định sẽ thực hiện, mắt Tuyết Phong ánh lên vẻ kiên định.

“ Bắt đầu từ hôm nay toàn quân sẽ được tập luyện theo phương phá mới.” Dùng nội lực của mình, Tuyết Phong làm cho giọng nói của mình truyền khắp doanh trại. “ Những người này sẽ trực tiếp huấn luyện cho mọi người. Họ sẽ dạy cũng như giám sát mọi người suốt khóa tập huấn. Ai không thi hành nghiêm trị theo quân pháp.” Dứt lời Tuyết Phong vỗ tay hai cái, một loạt người mặc đồ dạ hành từ phía sau cô phóng ra, phi người đứng trước mỗi tiểu đội.

Có cả hơn hai ngàn người vậy mà khi bọn họ đứng sau lưng Tuyết phong không một ai phát hiện ra bọn họ, thậm trí hiện tại bọn bọ đang đứng trước mặt ai cũng không nhận ra được đây là một người đang sống mà giống như là…một pho tượng.

Đúng là một pho tượng!

Mọi người không ai cảm nhận được khí tức của bọn họ, di chuyển không một tiếng động, tiếp đất nhẹ tựa như một chiếc lông vũ bay xuống.

Toàn quân nhìn đám người mới xuất hiện như mà thấy quỷ, còn ai có thể quỷ quyệt đến như vậy. Binh sĩ mặt đối mặt nhìn nhau, rốt cuộc thì ai mà có thể đào tạo ra một đám quỷ thế kia. Mới vừa rồi nữ hoàng nói gì, để đám quỷ này huấn luyện bọn họ, không phải bọn họ cũng sẽ là đám quỷ tiếp theo chứ.

Tuyết Phong hài lòng nhìn đám người mới xuất hiện, bọn họ chính là đám người mà cô đã ra lệnh cho Huyết Mị huấn luyện cách đây hơn hai tuần, bản thân mỗi người bọn họ đều đã là sát thủ đều đã có một thân thủ tốt cô chỉ là khiến cho nó hoàn thiện hơn.

Để có thể khiến cho toàn quân giống như bọn họ thì cần tốn thời gian cũng sức lực hơn nhiều. Cái cô cần hiện tại là sự kiên trì của mọi người, huấn luyện này khắc nghiệt như thế nào cô đương nhiên hiểu rõ hơn nữa đám người của Huyết lâu cũng đã nếm thử.

“ Được rồi mọi người bắt đầu với chạy việt dã, chạy hai vòng từ doanh trại đến ngọn núi phía trước trong vòng một canh giờ ai không đạt phạt nhảy cóc nửa canh giờ. Bắt đầu.”

Hiệu lệnh vừa dứt tiếng đám người của Huyết lâu dẫn đầu xuất phát theo đó chính là một loạt các binh sĩ vừa hoàn hồn, bọn họ không biết nhảy cóc là gì chỉ biết hai chữ này vang lên thì đám người mà bọn họ coi là quỷ liền hít lạnh một hơi rồi liền nhất chân lên mà chạy giống như có ai đang đuổi theo.

Tuyết Phong nhìn đoàn người đang chạy đầu lền nữa ý cười hiện lên trong mắt, xem ra bọn họ cũng ăn không ít đau khổ rồi. Thật ra cái là cô luyện tập cho bọn họ cũng tương tự như quá trình huấn luyện bộ đội đặc chủng ở hiện tại, nó được tham khảo từ ba tài liệu mật của ba nước Y, Z, T mà cô cho là mạnh nhất ở hiện tại.

Trong doanh trại hiện tại ngoài những người hậu cần thì toàn bộ đều bị Tuyết Phong đem đi tập huấn. Tuyết Phong đem theo hai người hộ vệ của mình quay lại lều xem bản đồ tác chiến. Nhìn đại lục trên bản đồ, Tuyết Phong mới hoàn toàn nhận định đây không phải là một triều đại nào trong lịch sử, thậm trí là một nơi nào trên trái đất. Bản đồ vẽ nên một đại lục to lớn ba mặt được bao bọc bởi biển mặt còn lại tiếp giáp với tuyết băng vĩnh hằng.

Đại lục có tứ đại quốc gia cùng vô số quốc gia nhỏ, nhưng đa số những quốc gia này đều là chư hầu hoặc lệ thuộc bốn quốc gia lớn.

Bốn quốc gia lần lượt là Chu Tầm nắm phía tây đại lục, Hữu Thượng phía tây nam, Kỳ Nguyệt gần như là nằm ở vị trí trung tâm ba nước này có một phần lãnh thổ tiếp giáp nhau chính là gần biên quan mà Tuyết Phong đang đóng quân. Nằm chếch về hướng đông bắc và được cách biệt với ba nước còn lại chính là Minh Tần quốc ngăn cách bởi dãy Thanh La hùng vĩ chạy dọc theo biên giới hướng đông bắc của Kỳ Nguyệt vô tình tạo nên một bước tường thiên nhiên bảo vệ Minh Tần.

Phần còn lại của đại lục của các quốc gia nhỏ, cũng có một vài quốc gia bị kẹp giữa hai đại quốc.

Tuyết Phong nhìn về Chu Tầm ở phía tây của bản đồ, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, trong đầu cô hiện lên một loạt hình ảnh cái đêm mà trước khi cô xuất hiện thân thể này đã bị đối xử như thế nào.

Cô vô tình đến thế giới này cô cũng không muốn dùng những kiến thức của mình để mà đảo lộn trật tự của trời đất nhưng những gì Chu Tầm nợ thân thể này, nợ giang sơn này cô quyết đòi lại cho bằng được. Coi như cô hoàn thiện tâm niệm cuối cùng của chủ thân thể này vậy.

Lần này cô dẫn quân không chỉ là chấn giữ biên quan mà là chiếm toàn bộ Chu Tầm, bọn họ huyết tẩy hoàng cung ham muốn giang sơn này thì cô sẽ để cho họ ngay cả tên giang sơn cũng không còn.

Chỉ là cô sẽ hạn chế nhất có thể thương vong của nhân dân bách tính.

Hiện tại người của cô cùng Huyết lâu đều đã thâm nhập vào những quốc gia còn lại, xâm lược bằng quân sự là nhất định nhưng xâm lược bằng kinh tế cùng văn hóa mới thật sự là điều đáng sợ.

Chiến trận lần này kéo dài ít nhất phải từ ba năm đến năm năm đương nhiên tiền tài là không thể thiếu được. Không phải cô tự phụ nhưng thật sự kiếm tiền đối với một người đến từ hiện đại thật sự rất đơn giản đặc biệt là một người có địa vị cao như cô.

Nếu cô tính toán không sai thì chỉ cần một năm toàn bộ kinh tế trong đại lục sẽ đều nằm trong tay Kỳ Nguyệt chỉ cần một câu nói của cô có thể làm rung động các quốc gia còn lại.

Một năm nữa kết quả sẽ được đặt ra trước mắt.

Thật ra ban đầu cô cũng từng có ý định chế bom như mà nghĩ đến hậu quả nếu công thức chế tác nó mà rơi vào tay một người có dã tâm thì đại lục này sẽ đại loạn mất. Thế là cô lại thôi nhưng cô không chắc tương lai sẽ có hay không, cứ coi như nó là một con bài chưa lật của cô đi.

Chế bom không được nhưng cải tiến vũ khí thì cũng chẳng mất mát gì, cho nên một loạt các vũ khí như cung nỏ, máy bắn đá,…đang được chế tác trong bên trong quân doanh.

“ Ầm, ầm, ầm…”

Từ phía xa xa một loạt các tiếng động vọng vào tai của Tuyết Phong nhìn lại chiếc đồng hồ cát trên bàn, đã gần canh giờ rồi, Tuyết Phong đứng dậy bước ra vị trí lúc nãy.

Khi cô đến nơi thì đám người của Huyết lâu đã tới đích được một lúc, đương nhiên tiếng động lúc này là của đoàn quân phía sau. Dẫn đầu là các tướng lĩnh cùng cựu binh, cuối cùng là các tân binh. Liếc mắt qua Tuyết Phong liền biết lần này sẽ có phân nửa số quân bị phạt.

“ Bong…” Một canh giờ đã điểm. Tức thì có hai người cầm một sợi dây thừng dài ngăn cách những người về trễ.

Đám quân thấy sự ngăn cách này lập tức sinh ra cảnh giác, bất giác nhớ đến lời tiểu nữ hoàng trước khi xuất phát. Nhảy cóc là cái gì, bọn họ không biết. Nhưng nhìn tiểu nữ hoàng cùng sắc mặt của đám người quỷ kia bọn họ liền biết không hay rồi.

Toàn quân đều đã tập hợp người về trễ cuối cũng đã qua nửa canh giờ, sắc mặt của Tuyết Phong không tốt chút nào. Cô nghĩ bọn họ là quân nhân cho dù trễ cũng một hai khắc đằng này là nửa canh giờ, hơn nữa nhìn đám hỗn binh bên dưới xem, hàng không ra hàng, ngũ không ra ngũ, kẻ đứng người nằm la liệt mà thở dốc.

Vẻ mặt của Tuyết Phong vốn lạnh nhạt hiện tại là lạnh băng, đám người Lý Dung Thành cũng không đến nổi đứng nằm nhưng mặt cũng đỏ bừng thở hỗn hển, mồ hôi tuông như mưa. Lại nhìn đám người của tiểu nữ hoàng, bọn họ ngay cả hơi thở cùng không loạn huống chi đỏ mặt hay đổ mồ hôi. Đám quân binh so với bọn họ còn thua xa.

“ Toàn quân tập hợp.” Giọng nói lạnh băng của Tuyết Phong làm cho đám người bên dưới một trận rét lạnh, bọn họ biết mình sắp có chuyện rồi.

Sợi dây thừng vốn chỉ cách hai bên quân đội hiện tại lại là một hàng người mặc đồ đen của tiểu nữ hoàng cho nên hiểu lệnh tập hợp của cô bọn họ không thể quay về chỉ còn cách tập hợp một tiểu mới. Mỗi tiểu đội có trăm người, dù có mệt mõi nhưng vẫn nhanh chóng dàn hàng, bọn họ đều thấy rõ vị nữ hoàng này đang thất vọng không chỉ thế còn tức giận.

“ Những ai lãnh phạt thì đi về phía bắc lãnh phạt còn những người còn lại theo huấn luyện viên của mình tiếp tục tập luyện, một canh giờ nữa tập trung lại ăn sáng.” Tuyết Phong nói rồi dứt khoát quay người để lại cho toàn quân một bóng lưng. Tiểu nữ hoàng của bọn họ đang giận hơn nữa rất tức giận.

Đoàn quân lần lượt theo đám người mà họ coi là quỷ kia di chuyển đến nơi tập luyện.

Cả một bình nguyên rộng lớn khắp nơi đều là binh sĩ, có đội dàn hàng ngang, hàng dọc, có đội thì vòng tròn, chữ U, tóm lại các binh sĩ đứng nghiêm mà nhìn các động tác khởi động cơ bản mà đám người Huyết lâu chỉ dẫn rồi sau đó thực hiện.

Còn phía bắc một đám binh sĩ sau khi được chỉ dẫn liền hai tay bắt chéo tay, khụy gối bật nhảy ngồi xuống lại bật nhảy, kéo dài không ngừng suốt nửa canh giờ.

Ban đầu đám binh sĩ này chỉ nghĩ rằng nữ hoàng đang muốn làm bọn họ mất mặt bằng cái tư thế phạt này nhưng nửa khắc trôi qua bọn họ liền biết bọn họ thật sự bị phạt, hiện tại hai bắp chân cơ hồ run rẫy không bật nổi, hai tay nếu không cố gắng nắm hai lỗ hai hiện tại cũng không biết nằm ở chổ nào rồi, hô hấp nặng nhọc, có người tự hồ chịu không nổi ngã lăn ra, thậm chí có người muốn ngất xỉu.

Khó khăn lắm mới nghe được khẩu lệnh ngừng phạt thì trước mặt họ đã có chục mặt trời xoay tròn, cả người ngã nằm trên đất chẳng quan tâm ai đang đè lên mình. Bọn họ thậm chí nghĩ nằm luôn ở đây cũng được, nhưng giọng nói lạnh băng vang lên làm cho bọn họ bật dậy như được gắn sẵn lò xo.

“ Tất cả đứng lên, đi rữa mặt, ăn sáng, chậm giờ tiếp tục phạt.”

Đám người nghĩ đến nữa canh giờ vừa rồi thật sự muốn lấy mạng bọn họ mà, không chút chần trừ mọi người lao ra bờ sông gần đấy, rữa qua mặt mũi chân tay rồi lết cái thân mệt mõi về hướng doanh trại ăn sáng.

Đám binh sĩ vừa tập huấn xong quay trở về doanh trại thì thấy đồng đội của mình vừa bị phạt về, ai ai cũng mệt mõi thở không ra hơi chân cũng bước không nổi, giống nhưng mới bị khổ hình xong.

Toàn quân ngồi ăn sáng, không ai nói với nhau câu nào, một bầu không khí quỷ mị tràn lan khắp toàn quân. Đến giờ bọn họ vẫn chưa hoàn hơi được, sáng sớm mới canh tư đã bị lôi dậy chạy việt dã một canh giờ, tiếp tục tập huấn một canh giờ, trong đời người họ chưa bao giờ mệt đến vậy.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu vì sao mọi thói quen trong quân đội mà bọn họ đã quen thuộc liền bị thay đổi ngay sau đêm mà tiểu nữ hoàng đến. Bọn họ không phải sắp đánh giặc sao, ngày nào cũng tập luyện đến mức thở không ra hơi như vậy còn sức đâu mà đánh giặc, nếu bọn họ thất thủ liệu đất nước này còn có thể cầm cự được bao lâu chẳng lẽ đây là điều mà tiểu nữ hoàng muốn …

Bất giác mọi ánh mắt đổ dồn nhìn về vị trí chủ soái nơi mà Tuyết Phong cũng đang dùng bửa sáng giống bọn họ, nhất là các vị tướng lĩnh. Bắt họ nghe lời của một tiểu nữ hài đã là quá hạn rồi hiện tại lại đưa ra cái gì mà tập huấn đặc biệt, rõ ràng là đang làm hạ thấp nhuệ khí của binh sĩ mà.

Bất mãn trong mắt mọi người ngày càng rõ ràng, mà người ở vị trí trên cùng kia vẫn không mảy may phản ứng. Vẫn điềm tĩnh dùng bửa, chỉ là những người ở xung quanh sẽ phát hiện khí tức của tiểu nữ hoàng đã thay đổi toàn thân hàn khí ngày càng đậm, ánh mắt cũng thâm trầm lại.

Sau khi ăn xong chén cháo, Tuyết Phong đứng dậy để lại một câu rồi xoay người đi.

“ Hai khắc nửa toàn quân tập hợp.”

Binh sĩ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Tiểu nữ hoàng đây là nổi giận, hay là giận nãy giờ chưa nguôi. Nhưng mà bọn họ biết chắc trễ giờ thế nào cũng sẽ lại bị phạt cho nên ai cũng cắm cúi ăn cho xong nhanh chóng đứng dậy.