Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 80: Vu oan giá họa (2)




Editor: Yết Vạn Dương

Betaer: Windchime + Maybe_i_love_you

Buổi tối, về đến nhà.

"Anh làm mặt nạ sữa bò cho em, em thoa thử đi."

Trong phòng khách của nhà trọ, Giản Trang mệt mỏi vùi ở trên ghế sofa, hai đầu gối co lại, cúi đầu nhìn tài liệu công trình trên tay, đột nhiên Nguyễn Hàn Thành từ trong phòng bếp đi tới bên cạnh cô, đặt một cái chén thủy tinh Hàn Quốc lên bàn trà nhỏ, dùng giọng nói mát lạnh, giọng điệu vững vàng nói với cô.

Nghe được giọng nói của anh, Giản Trang ngẩng đầu lên, cuối cùng chuyển sự chú ý sang chỗ khác, nhìn cái chén nhỏ trên bàn trà, không hiểu, hỏi: "Thoa lên sao? Anh mà cũng biết làm mặt nạ à?"

"Ừ." Nguyễn Hàn Thành ngồi trên ghế sofa kiểu Châu Âu bên cạnh Giản Trang, vuốt cằm, không nói chuyện, chỉ gật đầu, kèm theo giọng mũi không nóng không lạnh, coi như là trả lời.

Giản Trang lập tức vui vẻ, ngạc nhiên cầm chén sữa bò đu đủ mật ong thoa lên mặt, sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác, nhìn Nguyễn Hàn Thành nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: " Không phải anh là đàn ông à? Sao lại còn biết làm những thứ này? Quả thật sữa bò dưỡng da rất tốt nha. Chẳng lẽ là đàn ông trong quân đội như các anh, sau một ngày dã ngoại huấn luyện tác chiến, cũng cảm thấy da dầm mưa dãi nắng bị tổn thương, nên cũng tự mình học cách chăm sóc da đấy chứ?"

"Vừa học được hôm nay." Nguyễn Hàn Thành nhanh chóng trả lời, "Em có biết tại sao một người đàn ông như anh lại học chăm sóc da không? Em cảm thấy đàn ông biết làm mặt nạ rất hiếm có đúng không? Anh cũng cảm thấy em rất kỳ lạ, có người phụ nữ nào lại không thích trang điểm, không thích ăn diện chứ? Nhưng hết lần này đến lần khác em lại không giống người khác bao giờ, cả ngày dùng mặt mộc chạy đến công trường làm cho cả người đầy bụi, hoàn cảnh nơi đó quá kém, dù có lười trang điểm thì cũng phải biết thoa kem chống nắng chứ? Ngược lại em thì tốt rồi, cái gì cũng không dùng, phơi mặt mà đi... Bây giờ thật sự anh không nhìn nổi nữa! Em là một cô gái, bây giờ màu da còn tệ hơn đàn ông như anh nữa! Em đúng là “đóa hoa hiếm thấy”! Coi như em không quan tâm, cảm thấy như vậy là được rồi, nhưng người khác sẽ không cho là như vậy. Hơn nữa... Nếu sau này mẹ em gả em cho anh, mà em lại biến thành một người phụ nữ nông thôn đen đúa... Đến lúc đó người khó chịu sẽ là anh đây. Em cứ coi như thực hiện thêm một điều trong hợp đồng, để tài liệu trong tay em xuống, chăm sóc da của mình một chút đi."

"A... Hôm nay anh sao thế... Bình thường tôi cũng không trang điểm mà, tại sao..." Không thấy anh có ý kiến lớn như vậy?

Giản Trang nuốt nửa câu sau vào bụng, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.

Cô không trang điểm cũng không phải là chuyện mới một hai ngày, công việc bận rộn, cô cũng lười trang điểm. Hơn nữa lúc trước ở cạnh Nguyễn Thiếu Dật, vốn dĩ Nguyễn Thiếu Dật đối với cô đã không an phận, thậm chí còn động chân động tay, nếu cô ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, vẻ đẹp bắn ra bốn phía, đoán chừng Nguyễn Thiếu Dật sẽ không kềm chế được khát vọng của cơ thể, nhào tới ăn cô luôn. Cho dù bây giờ ngày nào cũng tới công trường, bận bịu một chút, nhưng chưa phơi nắng được hai tháng mà, da còn chưa kém tới mức như phụ nữ nông thôn, nhiều lắm chỉ là không còn bóng loáng nhẵn nhụi như trước. Chẳng lẽ... Giản Trang nhấc mi, dè đặt liếc trộm Nguyễn Hàn Thành một cái, nói thầm trong lòng: Cuối cùng cũng thấy đặc tính của đàn ông bình thường trên người Nguyễn Hàn Thành, dẫu sao đàn ông đều nhìn bằng "thị giác của động vật", đều thích những thứ xinh đẹp mỹ lệ, bây giờ cô da thịt thô ráp, màu da đen xạm, nhất định là rất khó coi, anh là thiếu gia nhà giàu, phụ nữ quen biết đều là tiểu thư danh môn, người xinh đẹp người duyên dáng, mà mỗi ngày về nhà lại phải ở chung với một "Xấu phụ"* như cô, thị giác và tinh thần của anh hẳn sẽ không chịu nổi, mới có thể...

*Xấu phụ: người phụ nữ xấu xí.

Giản Trang nghĩ tới đây, cẩn thận giấu đi suy nghĩ trong mắt, hơi híp mắt, cẩn thận nhìn Nguyễn Hàn Thành, ngu ngơ cười một tiếng: " Xin lỗi nha, quả thật gần đây tôi có hơi lôi thôi, không gọn gàng, tôi thật áy náy, vậy tôi sẽ..." Cô đưa hai tay ra, trực tiếp đặt lên cái chén trên bàn trà, tiếp tục cười nói, "Tôi nhận, cảm ơn anh nha. Sau này khi anh trở về nhà, tôi sẽ cố gắng giữ cho mình xinh đẹp." Cười ha hả, nói xong, Giản Trang ôm chén từ ghế sofa đứng lên đi về hướng phòng tắm.

Thính giác của Nguyễn Hàn Thành hết sức nhạy bén, khi Giản Trang động vào chén trên bàn trà thủy tinh thì anh đã có cảm giác, hai mắt khép hờ lập tức mở ra, thẳng tắp nhìn về phía Giản Trang đã bước được một bước, "Em đi đâu thế?"

"... Đi đắp mặt nạ." Giản Trang ngẩn ra, sau đó khó hiểu trả lời.

Chẳng lẽ cô ôm cái chén mặt nạ tới phòng tắm thì không giống đi thoa mặt nạ sao?

"Không cần, để xuống đi." Giọng nói lạnh lùng từ môi mỏng của Nguyễn Hàn Thành tự nhiên thốt ra.

"..." Giản Trang hung hăng ôm cái chén, nụ cười còn sót lại trên mặt cũng đông cứng trong nháy mắt. Này, anh hai à, anh cố ý chơi tôi sao? Người kêu tôi thoa mặt nạ là anh, bây giờ kêu tôi bỏ xuống cũng là anh... Gần đây cuộc sống của anh quá yên bình, cho nên lấy tôi ra làm thú vui có phải không?

Mà bên kia, Nguyễn Hàn Thành ngồi trên ghế sofa, không nhìn thấy mặt Giản Trang biến sắc, tự mình đứng lên đi qua chỗ Giản Trang, hơn nữa còn nói ra một câu giống như ra lệnh: "Em ngồi xuống, nằm trên ghế sofa."

"Anh muốn làm gì?" Nghe câu này, Giản Trang càng không thể buông cái chén trong tay xuống, ngược lại cầm chén chặt hơn chút.

Nguyễn Hàn Thành giống như vô tình, như nghe không hiểu ý của Giản Trang, từ từ đi tới bên cạnh Giản Trang. Anh dựa vào càng gần, Giản Trang lại như chuột thấy mèo, sợ sệt lui về phía sau một bước nhỏ, anh lại như không nhìn thấy Giản Trang sợ, tiếp tục ép tới gần, cho đến khi Giản Trang lui đến ghế sofa, gót chân dán chặt vào ghế, không thể lui được nữa, không thể làm gì khác hơn là giơ cao chén mặt nạ sữa bò lên ngực của mình, cố ý đặt ngang trước ngực mình, làm bộ đáng thương dùng chén ngăn cơ thể Nguyễn Hàn Thành, nhưng khoảng cách chỉ bằng một cái chén ăn cơm mà thôi...

Khoảng cách gần như vậy, Giản Trang gần như có thể cảm giác được hơi thở phái nam nóng bỏng, và mùi nước hoa hết sức dễ ngửi từ trên người anh, còn có... Hô hấp nóng rực phun ra thật lâu từ mũi anh, toàn bộ phả vào gò má của cô, làm hai má của cô không kiềm chế được mà đỏ lên, hai má đỏ ửng mê người đáng yêu, càng làm nổi bật vẻ luống cuống tay chân của cô.

Cả phòng khách đột nhiên lâm vào trạng thái im lặng... Yên tĩnh trong chốc lát, một lúc sau, phòng khách tĩnh lặng bị tiếng cười gượng của Giản Trang phá vỡ.

"Anh có thể... Cách xa tôi một chút hay không?"

Giản Trang dùng hai tay nâng chén, sau lưng không có gì để chống đỡ, cả người lập tức nghiêng về phía sau, hai chân cố gắng bám vào nền gạch, vô cùng miễn cưỡng đứng trước mặt Nguyễn Hàn Thành, không có chút sức, nhếch môi gượng cười nhìn Nguyễn Hàn Thành, đôi mắt vô cùng chân thành, "Anh không cảm thấy, mùa hè, hai người đứng quá gần, sẽ rất nóng sao?" Xin lỗi, cô thật sự không chịu được bầu không khí quỷ dị này, Nguyễn Hàn Thành cũng sắp áp lên trên người cô, cô không cảm thấy Nguyễn Hàn Thành yêu mình, không thể khắc chế dục vọng trong lòng mà muốn động thủ, dẫu sao anh còn một tình nhân cũ, một mối tình đầu cũ, Tô Vi của anh vẫn chờ anh như "Một năm ước hẹn", nhưng mà... Cho dù đúng là Nguyễn Hàn Thành không có lý do gì để xuống tay với cô, cũng không thể vừa ý cô, nhưng mà... Bầu không khí làm cho người ta sợ hãi này, tình cảnh tràn đầy tình dục... Muốn cô không nghĩ sai cũng khó! 

Cô bị ép đến không còn cách nào, trong tình thế cấp bách nói bừa ra được những lời này, tuy không có gì đặc sắc, nhưng đối phó trước rồi hẵng nói.

"Sẽ không nóng, chờ chút nữa mở máy điều hòa không khí là tốt rồi. Bởi vì... rất nhanh em sẽ cảm thấy mát mẻ..." Nguyễn Hàn Thành rất cao, ngọc thụ lâm phong*, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống, nhìn thẳng vào Giản Trang, ánh mắt thâm thúy của anh trực tiếp nhìn vào mắt cô, cánh môi lướt qua, cuối cùng nỡ một nụ cười thần bí khó lường, "Thật ra thì, anh đã muốn làm như vậy từ lâu rồi." 

* "Ngọc thụ lâm phong ", nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. " Ngọc thụ lâm phong" trong tướng học là một tướng quý.

Làm?

Làm gì?

Muốn làm cái gì?

Giản Trang bưng chén thủy tinh, không thể kiềm chế, chấn động một cái, cái chén trong tay thiếu chút nữa đã đổ... Cô dùng hết sức nghĩ sang chuyện khác, không thèm nghĩ đến mấy chuyện sắc tình hoang đường nữa...

Chẳng lẽ hôm nay Nguyễn Hàn Thành bị động kinh? Sao lại nói ra những lời buồn nôn như vậy?

Bỏ, bỏ, vừa rồi cô cũng không nói gì. Giản Trang vội vàng xóa bỏ lời mặc niệm trong lòng, vừa rồi trong đầu cô không tự chủ được mà tưởng tượng ra hai chữ "Buồn nôn", ngay cả trong tiềm thức của cô cũng biết được những lời này... Không cần nói cũng biết hàm nghĩa, mà cô còn lừa mình dối người, tự an ủi mình... Thật đáng buồn.

Bầu không khí đã vô cùng khẩn trương...

Giản Trang thật sự không tìm ra chủ đề có thể nói, cô rất muốn học tình tiết trong các Tiểu Bạch Văn* trên mạng, đột nhiên chỉ vào bệ cửa sổ bên ngoài nói, "Mau nhìn, có heo bay trên trời" sau đó bắt chước nữ chủ ngu ngốc, thừa dịp nam chủ nghiêng đầu phân tâm không chú ý, đập "vũ khí" đang cầm trong tay lên đầu nam chủ, thành công đánh ngất nam chủ, sau đó vui như điên khoe khoang mấy câu mình có võ công cái thế vô song, thông minh hơn người, sau đó tiêu sái đi khỏi...

*Tiểu Bạch Văn: đại khái là một thể loại truyện viết về mấy nữ chính dạng “Tiểu Bạch”, yếu đuối, có chút ngốc nghếch, đáng yêu,…

Đáng tiếc, đời người không phải là tiểu thuyết, so với tiểu thuyết thì càng đặc sắc hơn! Thể loại truyện này quả thật viết quá ngu ngốc... Chỉ số thông minh của Nguyễn Hàn Thành lại không thấp, hơn nữa xuất thân còn là lính đặc chủng chuyên nghiệp... So bản lãnh đánh chết trong một cú với anh... Chính là tự tìm đường chết! Cô tình nguyện lấy chén thủy tinh này đập vào gáy mình, chảy máu, còn có thể làm cho Nguyễn Hàn Thành vì phòng ngừa xảy ra án mạng mà từ bỏ hành động “bẩn thỉu”.

Mà lúc này, khi Giản Trang lo lắng kinh hoảng, giật mình ngây ngô nhìn Nguyễn Hàn Thành, đồng thời lồng ngực cường tráng của Nguyễn Hàn Thành cũng không ngừng "tiến quân". Cơ bắp của anh rõ ràng, thân thể vô cùng cứng rắn đang không ngừng đến gần, từng chút từng chút lấn ép Giản Trang, khoảng cách càng lúc càng gần...

Giết người thì chết một cách dứt khoát và nhanh chóng, còn loại tra tấn tâm linh và tinh thần này thật sự làm người ta rất đau khổ, Giản Trang bỗng nhiên biết khi vận dụng tâm lý học tra tấn ép cung cũng có thể chết người! Tình cảnh này, không khác gì bị người ta dùng chiến thuật tâm lý ép cung...

"Anh... Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Giản Trang có chút khóc không ra nước mắt, không thể nhịn được nữa, cô dứt khoát đẩy cái chén chặn giữa hai người ra, không sợ chết đụng vào ngực Nguyễn Hàn Thành một cái, khóc lóc om sòm giống như kêu la: "Có ai giày vò người khác như anh sao? Đã lâu rồi anh không chạm vào phụ nữ hay là thế nào, không phải anh đã có Tô Vi sao, còn đánh chủ ý lên tôi làm gì? Anh muốn làm thì đi mà tìm người trong lòng của anh! Dù nói thế nào thì tôi cũng là đại tiểu thư nhà họ Giản, tôi không có hứng thú làm thế thân giúp người khác phát tiết lửa dục!"