Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 67: Nhà họ Nguyễn đã xảy ra chuyện gì




Edit: Dung Cảnh

Beta: Quỳnh ỉn

Bầu trời dần tối, chân trời ở phía Tây, mặt trời dần lặn xuống nhưng vẫn không chịu buông tha việc chính mình thống trị cả bầu trời, cố hết sức chống đỡ hình dạng không còn nguyên vẹn chiếu toàn bộ ánh sáng của mình trùm xuống cả ngọn núi phía trước và cả vùng đất mênh mông bát ngát.

Những áng mây đằng chân trời phảng phất như bị nhiễm đỏ, từng rặng mây đỏ dưới ráng chiều tựa như cầu vồng bảy sắc trên không trung dõi mắt nhìn lên, ánh chiều tà và đám mây ngũ sắc như dệt nên một bức tranh thủy mặc vô cùng đồ sộ, chợt liếc mắt nhìn lại cảm thấy từ trong trời đất bao la rộng lớn toát ra cảm giác thê lương, tưạ như cảnh tượng máu tươi tàn khốc thoát ra từ cảnh sắc tươi làm, trực tiếp làm cho lòng người rung động!

Tất cả mọi người đều biết, đêm tối sắp đến.

Về đến nhà, Giản Trang vẫn không thể hiểu hết hàm ý trong lời nói của Nguyễn Thiểu Dật. Nguyễn Thiểu Dật là người nhà họ Nguyễn, biết nhà họ Nguyễn vẫn giữ kín bí mật này, mà cô đối với chuyện này lại hoàn toàn không hề biết gì cả.

Lúc ấy Nguyễn Thiểu Dật nghe tin tức về nhà họ Nguyễn, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng và sợ hãi, giống như đang lo sợ điều gì đó.

Lúc cô muốn hỏi tới, thì đột nhiên di động trong túi quần cô vang lên, là Nguyễn Hàn Thành gọi tới thúc giục.

Đợi đến lúc cô cúp điện thoại, vẻ khiếp sợ trên gương mặt của Nguyễn Thiểu Dật đã biến mất không thấy, vẫn là nụ cười phong lưu phóng khoáng, nhạo báng nói với cô: “Chậc chậc, không nhìn ra, quan hệ của vợ chồng son nhà hai người cũng không đến nỗi tệ. Trời còn chưa tối đang giục chị dâu về nhà. Thế nào, còn sợ chị dâu bị người khác ăn mất hay sao?”

Tự tận đáy lòng cô thực sự bội phục tốc độ thay đổi sắc mặt của Nguyễn Thiểu Dật, đang định hỏi anh ta ý tứ câu nói kia, miệng vừa mở miệng muốn nói thì Nguyễn Thiểu Dật ngồi đối diện cô liền đứng dậy, vội vàng nói một câu: "Trong nhà có chuyện quan trọng, tôi phải về nhà chuẩn bị vài thứ, lần sau lại mời chị dâu uống nước. Nhanh về nhà đi." Sau khi nói xong, anh ta để lại cho cô một nụ cười rực rỡ như hoa, xoay người rời khỏi chòi hóng mát.

Trong lòng Giản Trang mang theo một đống nghi vấn về nhà, nhìn thấy Nguyễn Hàn Thành cầm một túi hành lý nhỏ, ngồi trong phòng khách chờ đã lâu.

“Về rồi à.”

Thấy Giản Trang đẩy cửa bước vào, Nguyễn Hàn Thành ngồi trên ghế sa lon lập tức đứng dậy đón, giọng nói trong trẻo tựa như gió mát, châu ngọc,  thanh thúy dễ nghe. "Đợi lát nữa trở lại nhà họ Nguyễn, mong cô phối hợp với tôi. Bởi vì mấy anh em lâu rồi chưa về nhà gặp mặt, có thể cha sẽ giữ chúng ta ở lại nhà họ Nguyễn mấy ngày, tôi đã cầm một ít quần áo hàng ngày cô thường mặc, hành lý đã chuẩn bị xong, nhưng không biết còn cần chuẩn bị thêm gì hay không."

Giản Trang ngẩng đầu nhìn  đồng hồ lớn đặt ở phía Đông phòng khách, nói: "Thôi khỏi, thời gian không còn kịp rồi, hơn nữa cũng chỉ ở mấy ngày, cũng không cần dùng gì nhiều." Hiện tại đã 6h30, nếu chuẩn bị nữa có lẽ lúc trở về nhà họ Nguyễn đã muộn. Từ lâu đã nghe nói Nguyễn Việt vô cùng nghiêm khắc trong phương diện giáo dục, Nguyễn Hàn Thành vốn là con trai trưởng, nếu còn về muộn chỉ sợ sẽ bị trách mắng.

Nguyễn Hàn Thành đồng ý, lấy chìa khóa xong liền cùng Giản Trang đóng cửa ra ngoài.

Từ bãi đỗ xe ngầm lái xe đi ra, Nguyễn Hàn Thành lái một chiếc xe Jeep màu xanh của quân đội chạy ra khỏi tiểu khu, đi đến đường cao tốc gần đó.

Ở thành phố Hoa Trung Nhà họ Nguyễn là gia tộc danh tiếng, giai đoạn đầu lúc cải cách giải phòng, đúng lúc thành phố Hoa Trung đang phát triển, nhà họ Nguyễn ba đời nhập ngũ ở Hoa Trung lấy được năm mẫu ruộng đất, xây một biệt thự cán bộ cao cấp. Sau này khi Nguyễn Việt rời khỏi vị trí ở khu cán bộ cao cấp, dùng tiền tiết kiệm và tiền trợ cấp của Chính phủ cùng với năm mẫu đất ngày đó tách ra làm ba phần sau đó thi công động thổ, mà lúc đó xung quanh đều là ruộng đất trồng trọt, sau này nơi đó trở thành nhà cũ của nhà họ Nguyễn.

Sau này theo thời thế biến đổi, nhà cũ trải qua bốn lần sửa chữa, lần lượt mở rộng kéo dài, càng tu sửa càng khí phái, đến hiện tại có thể nói nhà cũ họ Nguyễn đã xây thành  " Biệt cung"  Tô Hàng”.

Nói là "nhà cũ", nhưng thực tế, toàn bộ kiến trúc của phần lớn của dinh thự mới được xây dựng trong những năm gần đây, đồ dùng trang hoàng cũng đều là  hiện đại nhất, tòa nhà có kiến trúc lịch sử chân chính cũng chỉ có khu nhà mà Nguyễn lão gia ở.

Nhà cũ của nhà họ Nguyễn nằm ở phía Nam của thành phố Hoa Trung, sát với ngoại thành, phong cảnh tuyệt đẹp mà yên tĩnh, tổng diện tích tòa nhà với gần 3km, tòa nhà phân chia thành làm ba bộ phận, bộ phận thứ nhất chính là nhà cũ nơi Nguyễn lão gia Nguyễn Việt ở - ‘Tô Đê Xuân Hiểu***, bước vào nhà cũ sẽ nhìn hình ảnh phản chiếu của bốn chữ “Tô Đê Xuân Hiểu” được xây từ ngói lưu ly ở trên bức tường của nhà giữa, ảnh phản xạ trên tường còn được phối thêm bức tranh đê Tô nổi tiếng của Hàng Châu Tây Hồ, phong cảnh hai bên bờ đê Tô của Tây Hồ vẽ cảnh Hàng châu, phong cảnh Tây hồ hai bên bờ tô đê dùng gạch men sứ tạo thành, dán từng viên từng viên vào hình chiếu trên tường.

****Tô Đê Xuân Hiểu: Có nghĩa là buổi sáng mùa xuân trên đê Tô, TĐXH là một trong bảy cảnh Tây Hồ, thời Nam Tống, Tô Đê Xuân Hiểu được xếp đứng đầu bảy cảnh Tây Hồ, lúc đầu có tên “Lục Kiều Yên Liễu” nên được xếp vào bảy cảnh Tiền Đường. Tây Hồ được chia ra làm ba phần bởi ba con đê gọi là đê Tô hay đê Bạch, đê Dương Công. (theo baike)

Phòng ốc trong tòa nhà Tô đê đều dựa theo đặc điểm kiến trúc của Tứ hợp viện Bắc Kinh, tiểu viện được bao bọc bởi đại viện, tổng lớn nhỏ có tới 6 tòa, ngụ ý ‘lục lục đại thuận’.  Trong viện ngay ngắn chỉnh tề còn có một sân khấu kịch cao hơn mặt đất, phía sau nhà chính còn xây dựng một hành lang dài và chòi nghỉ mát theo kiến trúc nhà Thanh.

Bộ phận thứ hai nằm giữa biệt viện Tô Hàng, ở trong biệt viện này, đã không còn bóng dáng của lối kiến trúc cổ xưa, mà hoàn toàn là biệt thự theo kiến trúc độc lập mang phong cách châu Âu, biệt thư cao ba tầng phong cách châu Âu, thân nhà thuần trắng cùng với nóc nhà chóp nhọn, phía dưới nóc nhà các tầng lầu có cửa sổ che mái, phía trước cửa và sân tầng trệt của biệt thự có 8 cột trụ bằng đá cẩm thạch đường kính nửa mét, chống đỡ  sức nặng của biệt thự. Toàn bộ cửa sổ sát đất của lầu 1 và lầu 2 được kết cấu theo hình vòm cong theo phong cách châu Âu. Trong sân phía trước cửa biệt thự trồng một vườn Lavender và Tulip, phía dưới vườn hoa là một dòng suối nhỏ nhân tạo, xuôi theo con đường lát đá dọc cạnh dòng suối nhỏ là có thể đi đến phần kiến trúc thứ ba là hồ nhân tạo.

Bộ phận thứ ba của kiến trúc là nơi anh em họ Nguyễn ở năm xưa, không có tên, kiến trúc cũng dạng ba tầng, hình thức biệt thự hoàn toàn hiện đại nhưng lại đơn giản, kiến trúc đường cong với những bức tường màu trắng ngà sạch sẽ mát mẻ, toàn bộ ba tầng đều là cửa sổ sát đất to lớn trong suốt, hấp thụ ánh sáng vô cùng tốt, tầng ba bố trí sân phơi, ngoài ban công viết một chữ "vườn treo ", ở giữa sân phơi, có đài phun nước và trồng hoa cỏ, còn có một chiếc ghế dựa làm bằng cây mây.

Ra ngoài tòa biệt thự, trước mặt là một cái hồ nhân tạo lớn, hồ nhân tạo này có hình bán nguyệt, hồ nước trong suốt sạch sẽ, trong hồ không nuôi bất kì sinh vật gì, ở bên bờ hồ có một bậc thềm, thiết kế dùng để bơi lội vào mùa hè. Hồ nước nhân tạo mô phỏng theo nguyên lý Tây hồ, có một lối thoát nước, thay nước hết sức chuyên nghiệp, chu kì giống hệt hồ Tây, mỗi ngày đổi nước 33 cm, 33 ngày thành một chu kì, đổi toàn bộ nước trong hồ nhân tạo, có thể dễ dàng duy trì nước trong hồ nhân tạo trong vắt.

Xung quanh hồ bán nguyệt vẫn trồng một cây ngô đồng.

Nhà cũ bắt đầu xây dựng từ thời ông nội của Nguyễn Hàn Thành, cây ngô đồng bên cạnh hồ nhân tạo đã được gieo trồng hơn ba mươi năm, thân cây lớn hơn một thước, giữa ngày hè chói chang, cây ngô đồng to lớn che hết toàn bộ ánh nắng nóng bức, vì thế hồ nhân tạo vẫn duy trì được sự mát mẻ.

Nghe nói, sở dĩ lúc đó xây dựng biệt thự lớn như vậy, là để ba anh nhà họ Nguyễn sau này sinh hoạt cũng một chỗ, đến lúc lấy vợ sinh con, nhiều người, nhà cửa phải lớn nữa mới đủ dùng. Nhưng mà, thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, ý nghĩ hoàn hảo ban đầu cuối cùng cũng không chống được sự biến hóa của hiện thực.

Trong nhà họ Nguyễn xảy ra một loạt biến cố  và mâu thuẫn, quan hệ ba anh em nhà họ Nguyễn cuối cùng cũng tan vỡ. Ba người trước sau rời khỏi nhà họ Nguyễn, dinh thự to như vậy nhưng không có ai ở lại. Chỉ có Nguyễn Việt và vợ sống ở trong đó, căn nhà hết sức tiêu điều, tuy có nhiều phòng nhưng người thưa thớt, cho nên nhìn qua hết sức thê lương.

Trước mắt nhà họ Nguyễn chỉ có Nguyệt Việt và vợ là hai chủ nhân, còn có một lão quản gia tên là Từ Đào ở nhà họ Nguyễn hơn mười năm, một bác sĩ gia đình tên là Mã Thanh và hơn năm mươi cảnh vệ chọn ra từ quân đội, tạo thành nhóm an ninh hùng mạnh canh giữ ở nhà họ Nguyễn, phụ trách bảo vệ an toàn cho nhà họ Nguyễn. Bên trong ngôi nhà có đầu bếp và người hầu, cộng lại có hơn mười người. Bởi vì ngôi nhà có nhiều phòng nên những người hầu này có chỗ ở riêng của mình.

Giản Trang ngồi trong xe, nhìn những bóng dáng còn sót lại của ánh đèn chiếu lên cửa sổ xe từ bên ngoài mãi cho đến khi rời khỏi đường cao tốc, lúc xuống đường cao tốc, trong bóng đêm mờ mịt trông thấy một nơi đèn đuốc sáng choang.

Xe càng ngày càng đến gần chỗ sáng, đợi đến lúc tới gần, Giản Trang nương theo ánh sáng bên ngoài mới nhìn rõ, thì ra theo đường kẻ trước mặt, xe đi đến trước cửa sắt cao ngất. Bức tường hai bên cửa sắt cao chừng năm trượng, bức tường ở trên cao còn có lưới sắt vây kín.

Cửa sắt ít nhất cũng phải rộng tám thước, phía sau cửa sắt là một phòng bảo vệ. Giản Trang mới biết được thì ra nhà họ Nguyễn đối với bên ngoài bảo vệ chặt chẽ như vậy, trước cửa phòng bảo vệ còn có nhóm binh sĩ canh gác cửa.

Binh sĩ đứng sau cửa sắt nhìn thấy xe Jeep chạy đến trước cửa, chỉ nhìn biển hiệu cửa xe liền biết là đại thiếu gia nhà họ Nguyễn, sư trưởng sư đoàn. Nhanh chóng dùng bộ đàm liên lạc cho phòng bảo vệ mở cửa đi qua.

Loảng xoảng

Sau khi tiếng kim loại va chạm vào nhau, cửa sắt lớn từ từ kéo ta, công tắc phía sau cửa sắt mở ra, lộ ra một con đường, để cho Nguyễn Hàn Thành đi qua.

Xe chạy dọc theo con đường sáng ngời, trực tiếp vào bãi đậu xe ngôi nhà...

Trước cửa Tô Đê Xuân Hiểu

Đại sảnh nhà chính, bên trong là phong cách cổ xưa. Giống như kiến trúc nhà Thanh, bên trong đại sảnh là một chiếc bình phong màu gỗ trầm khắc rỗng, nóc phòng và bốn góc phòng được thợ điêu khắc tỉ mẩn khắc thành tượng gỗ nghệ thuật, từng lớp cánh hoa dày đặc trên các cộc gỗ, sau khi được phết sơn bóng trông càng thêm có màu sắc sáng rõ, nhìn rất sống động.  

Giữa đại sảnh bày một chiếc bàn gỗ lớn, trên bàn là khăn trải bàn tơ vàng thêu chỉ bạc rũ tua rua. Trên khăn trải bàn đặt một chiếc đĩa quay thủy tinh hình tròn, các món ăn được bày trên đó.

Mọi người đều ngồi vây quanh chiếc bàn.

Những người tới đây không thiếu một ai.

Trên bàn ăn, vị trí chủ tọa là chủ nhà Nguyễn Việt. Nguyễn Việt giường như muốn vì đêm nay gia đình đoàn tụ mà chuẩn bị một phen, gương mặt già nua đã có nếp nhăn, tuy màu da không trắng nhưng sạch sẽ nhưng tóc mai được chải chuốt gọn gàng. Mái tóc bạc hơn một nửa cắt thành đầu cua, tuy là tiệc rượu gia đình nhưng vẫn mặc quân trang, bên vai chiếc áo quân đội treo đầy huy chương lóe ra ngũ sắc.

Bên cạnh Nguyễn Việt hẳn là vợ, nhưng bây giờ lại trống không.

Bên trái Nguyễn Việt là chỗ của Nguyễn Hàn Thành, chỗ trống bên cạnh là chỗ ngồi của Nguyễn Bắc Thành, vị trí bên cạnh Nguyễn Bắc Thành tất nhiên là Nguyễn Thiếu Dật.

Giản Trang ngồi bên cạnh Nguyễn Hàn Thành, đối mặt với Nguyễn Thiếu Dật cả người mặc một bộ thường phục in các hình lượn sóng.

Trong lúc đợi chủ mẫu nhà họ Nguyễn vào chỗ ngồi, trên bàn cơm không ai mở miệng nói chuyện.

Nguyễn Bắc Thần mặc quần áo trắng tinh, nghiêm chỉnh ngồi vị trí của mình, gương mặt âm nhu không có biểu tình gì, phía dưới cái trán thanh tú là cặp mặt phượng hẹp dài vẫn lạnh băng như cũ, đôi mắt hẹp u ám mà lạnh băng, đôi đồng tử vĩnh viễn ngưng kết một tầng sương lạnh, lạnh mà sâu thẳm. Anh ta không chớp mắt, lẳng lặng nhìn khoảng không trước mắt, dù ánh mắt anh ta không nhìn vào Giản Trang nhưng cô cảm giác được trong mắt anh ta tỏa ra lệ khí làm cho người ta sợ hãi.

Cô cảm giác được Nguyễn Bắc Thần không vui khi trở lại nhà họ Nguyễn. Giác quan thứ sáu của phụ nữ làm cho cô cảm giác được không khí bàn ăn này có chút cổ quái. Có lẽ bởi vì đại sảnh quá mức yên tĩnh cho nên bầu không khí này càng trở nên rõ ràng.

Nguyễn Bắc Thần biểu hiện thái độ chẳng những không vui, mà còn... giống như  hết sức căm hận điều gì ở nơi này.

Bên cạnh anh ta, Nguyễn Thiếu Dật không biểu hiện lạnh lùng và im lặng như anh ta, nhưng không còn khí chất phong lưu, tuấn tú tiêu sái như lúc ở công ty. Trở lại nhà họ Nguyễn, trước mặt cha mình, anh ta thực sự thu liễm và quy củ rất nhiều, cặp mắt thường xuyên nở nụ cười tà ác, đôi mắt xinh đẹp đào hòa lạnh lùng lại đã bình thường trở lại, ánh mắt không còn tự tin đùa giỡn như trước.

Nguyễn Hàn Thành ngồi ở bên cạnh cô  là người có ít biến đổi nhất, vẫn như trước kia, ngồi thẳng lưng ở trên ghế, con ngươi đen như ngọc khép hờ, không nhìn thẳng về phía trước, tầm mắt cũng không sâu thẳm.

Tất cả trên bàn cơm, giống như... Chỉ có một mình đôi mắt cô chuyển động suy nghĩ, ngắm nhìn bốn phía.

Không khí thật kì quái... nhà họ Nguyễn xảy ra chuyện gì vậy?

Ba anh em khó khăn mới có thể cùng trở về nhà một chuyến, gặp mặt cha mình, theo lý thuyết lâu ngày không gặp nhau, ngẫu nhiên tụ lại một chỗ thì phải hết sức náo nhiệt, hỏi han nhau mới đúng. Vì sao ba người này từ lúc ngồi một chỗ thì một chút cảm giác thân thiết cũng không có? Ngay cả nói chuyện là điều cơ bản nhất cũng không. Vì sao không khí lại kì lạ như vậy?

Tạm không nói đến không khí lạnh lùng khi ba anh em gặp mặt, Nguyễn Việt thân là người làm cha, thái độ đối đãi với các con cũng rất kì quái.

Tụ hội là đề xuất của ông ấy, là vì nhiều ngày không gặp ba đứa con trai mà hết sức nhớ bọn họ, mới bảo bọn họ trở về. Nhưng mà con trai đã đến đông đủ, người làm cha như ông ấy sao một chút thái độ cũng không có? Nhìn qua hoàn toàn không hề kích động.

Lúc này, Giản Trang điều chỉnh lại nhịp tim đang đập, trong lòng hiện ra nhiều nghi vấn.

Xem như lần này chính thức chào hỏi nhà họ Nguyễn, trước khi kết hôn đã từng nhìn thấy Nguyễn Việt, lần thứ hai Nguyễn Việt tự mình đến nhà họ Giản chào hỏi. Nói thật ra, cô chưa một lần tới nơi này, lại kết hôn giả với Nguyễn Hàn Thành, đối với nhà họ Nguyễn thì đúng là ‘người ngoài’ rồi.

Ba anh em nhà họ Nguyễn về nhà ăn cơm, giống như cha mình ngồi trước bàn ăn im lặng không nói một lời một lúc lâu, cực kì rõ ràng, nhà họ Nguyễn từng xảy ra chuyện gì đó. Nhưng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cô là người ngoài không thể nào biết được.

Không rõ nguyên nhân bên trong là gì, cũng biết không dễ để có thể biết được.

Cho nên mặc dù cô thân là con dâu về gặp cha mẹ chồng cũng không dám chủ động mở miệng  lúc không khí đang khẩn trương như vậy. Tình huống lúc này đích thực không thích hợp để cô mở miệng.

Giản Trang nghiêng đầu một phen, tầm mắt đảo qua, thấy quản gia mặc trang phục màu đen đang đứng ở ngoài cửa, sau khi cửa mở ra, mọi người trong đại sảnh đều tôn kính cúi người. Đợi cho người đó đứng thẳng, Giản Trang mới chú ý ở phía trước người ấy là một chiếc xe lăn nhỏ.

Giản Trang nhận ra vị quản gia này. Quản gia nam này gọi là Từ Đào, lúc cô và Nguyễn Hàn Thành kết hôn bí mật, là ông ấy phụ trách cử hành hôn lễ, liên hệ công ty tổ chức hôn lễ, an bài chiêu đãi khách. Trước và sau hôn lễ có cùng cô trao đổi một chút. Cô không biết nhiều về vị quản gia này, chỉ biết ông ta ở đây hơn mười năm, có thể nói là người hầu lâu nhất ở nhà họ Nguyễn.

Ông ta ở nhà họ Nguyễn nhiều năm, tất nhiên biết được nhà họ Nguyễn trước đây xảy ra chuyện gì, nhưng lúc  đối mặt với cô thì biểu hiện hiền hòa, lại không lộ ra bất cứ thứ gì về nhà họ Nguyễn, cho dù nói hơn một câu cũng không có. Bởi vậy có thể thấy được trình độ trung thành của vị Từ quản gia này với nhà họ Nguyễn, ngay cả người thiếu phu nhân mới bước vào cửa nhà họ Nguyễn là cô đây, ông ấy đều dè dặt cẩn thận giữ bí mật, đối với chuyện lớn bé nhà họ Nguyễn vẫn miệng kín như bình.

Người ngồi trên xe lăn trước mặt quản gia là một người phụ nữ xanh xao vàng vọt, da tóc khô vàng. Giản Trang dùng khóe mắt lặng lẽ quan sát người phụ nữ ngồi trên xe lăn, người phụ nữa kia ít nhất cũng 40 tuổi, chỉ là dáng người quá mức gầy yếu, cả người không phải ngồi trên xe lăng mà là ‘lõm’ trong chiếc xe lăn rộng rãi. Thân thể hình  như không có nhiều sức lực, dựa lưng lên xe lăn, đôi tay gầy yếu đặt lên hai bên tay vịn xe lăn, hai chân xiêu xiêu vẹo vẹo giẫm lên bàn đạp phía dưới của xe lăn.

Mái tóc trên trán của người phụ nữ rất dài, che hết con mắt, vì mái tóc quá dài nên đã che mất một nửa mặt của bà ấy, thật sự không thể nào thấy được rõ gương mặt của bà ấy, chỉ có thể lờ mờ nhìn phần gương mặt lộ ra của bà ấy, bà ấy cũng xem như mỹ nhân, cằm nhọn vểnh lên, khuôn mặt nhỏ xinh, chỉ tiếc... làn da thiếu nước, da vàng khô như nến, giống như bị bệnh, một chút sinh khí cũng không có, ốm yếu và lõm vào trong xe lăn, nửa cúi đầu, quản gia ở phía sau bà ấy đẩy cửa đi vào nhà.

Chuyện này... Giản Trang đoán rằng, bà ấy không phải là... chủ mẫu nhà họ Nguyễn bà Hà Thục Mẫn sao?

Vợ của Nguyễn Việt, thân phận phu nhân tôn quý của thủ trường vậy mà lại như thế này?

Lúc Giản Trang đang suy đoán, quản gia Từ Đào làm một hành động, hoàn toàn xác minh được suy đoán của Giản Trang. Quản gia đẩy xe lăn đến bên người Nguyễn Việt, kéo ghế ngồi sang một bên, sau đó đẩy xe lăn đến vị trí để trống, tôn kính nói với người phụ nữ: “Phu nhân, con trai của người đã trở về thăm người, đang ngồi bên cạnh người.”

Giản Trang đang kinh ngạc vì gương mặt tiều tụy của vị phu nhân thủ trưởng này, thì vị phu nhân thủ trưởng này nói ra một câu nói kinh người, giống như sét đánh giữa trời quang bổ trên người Giản Trang, trực tiếp làm cô chấn kinh.

Chỉ nghe thấy, Hà Thục Mẫn thân mình tiều tụy giọng nói khàn khàn, giọng điệu mờ mịt: “Con ta đang ở trong này sao? Không đúng, Bắc Thần nhà tôi đang ở trường, Thiếu Dật còn chưa sinh ra, nó đang ở trong bụng tôi hết sức ngoan ngoãn, cũng không đá tôi, ở đây không phải là con tôi...”