mặc dù chuyện đau khổ có thể trở thành ký ức, nhưng vết sẹo vĩnh viễn tồn tại, thời gian có thể làm dịu nỗi đau, duy chỉ có vết sẹo không xóa mờ được_____
*
Một bữa cơm, Giản Trang căn bản là không ăn được bao nhiêu.
Thời gian sau đó, đều là Nguyễn Hàn Thành và Giản Ninh anh một câu tôi một câu, hào hứng bừng bừng trò chuyện. Hai người giống như anh em tốt nhiều năm không gặp, thao thao bất tuyệt trao đổi rất nhiều chuyện. Từ chuyện hồi trước ở quân khu, nói tới ước mơ trương lai và kế hoạch sự nghiệp rồi đến thời cuộc phát triển kinh tế tương lai. Sau lại đến một đống chuyện chính trị quốc tế khó hiểu, bàn luận kế hoạch các quốc gia lớn liên hợp với quốc gia nhỏ, cùng với việc hạn chế, tăng trưởng kinh tế thương mại của Trung Quốc.
Kinh tế trong nước, Giản Trang còn có thể hiểu mấy phần, nhưng vừa nghe đến đoạn hai người nhiệt tình nói tới chính trị quốc tế, miễn cưỡng nghe được một lúc, cũng chẳng hiểu gì cả.
Phạm vi hai người nói chuyện cũng quá rộng lớn rồi, từ chiến tranh Mĩ với Iraq đến Iran, rồi đến quân Mĩ đóng quân ở Afghanistan chậm chạp không chịu rút lui, sau đó lại nói đến Châu Âu và Châu Á. Trong lời nói của họ, thỉnh thoảng còn nhảy ra mấy quốc gia mà Giản Trang chưa nghe đến bao giờ.
Phụ nữ và đàn ông khác nhau rất lớn, phạm vi quan tâm của phụ nữ rất nhỏ, không là quần áo hôm nay có xinh đẹp hay không, thì là lần sau đi dạo cửa tiệm nào giảm giá, sau khi sinh con dùng mỹ phẩm nào hiệu quả nhất, phương pháp giảm câm nhanh nhất là gì. Mà đàn ông thì dã tâm bừng bừng, sự việc quan tâm thường rộng lớn, quen dùng ánh mắt nhìn xa trông rộng để xem xét sự tiến triển của tình hình.
Cho nên bất luận là thương trường hay chính trị, đàn ông vĩnh viễn có tầm nhìn hơn so với phụ nữ, mà đại đa số phụ nữ tầm nhìn đều hạn hẹp.
Ít phụ nữ có tầm nhìn xa, nhìn thấu để tính toán cuộc đời của chính bản thân, hơn nữa đầu óc thông minh, phần lớn đều trở thành nhân tài trong các doanh nghiệp, nữ cường nhân.
Đợi đến khi ba người ăn cơm xong, Nguyễn Hàn Thành vẫn ngồi trên ghế hứng thú tâm sự chiến lược với Giản Ninh.
Giản Trang không ở bộ đội, thật sự nghe không hiểu những thứ binh pháp chiến lược này, chủ động đứng lên, thu dọn bát của hai người họ, bê bát của cả ba đi vào phòng bếp.
“Để anh làm cho, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Giản Trang vừa đi được hai bước, cách ghế chưa tới một mét, âm thanh Giản Ninh lập tức vang lên từ sau lưng.
“Em mau ra ngồi ghế xem ti vi đi, loại chuyện lặt vặt này để anh và huấn luyện viên Hàn làm là được rồi, chưa cần đến em ra tay.” Tiếp, từ sau lưng Giản Trang truyền đến tiếng kéo ghế, Giản Ninh vừa nói xong, người đã từ bên cạnh bàn ăn đi tới cạnh Giản Trang, đưa ra một đôi tay trắng noãn, vững vàng tiếp nhận bát đũa trong tay Giản Trang, cười giỡn nói với cô, “Em chắc không biết, trước kia em tốt bụng làm giúp việc nhà thì không cẩn thận rớt vỡ bao nhiêu chén bát đâu, anh thật sự sợ em sơ ý một chút, lại đem bát làm vỡ. Đến lúc đó em lại làm vẻ mặt như đưa đám đi nhặt mảnh vỡ, kết quả tám phần còn khiến đầu ngón tay bị thương.”
“Không phải chứ…..” Giản Trang nghe Giản Ninh nói như vậy, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, khó tin hỏi, “Trước kia em thật sự kém vậy sao? Ngay cả cầm cái bát cũng không xong?”
“Đúng vậy, chỉ là những chuyện này, trước mặt huấn luyện viên Hàn anh sẽ giữ lại mặt mũi cho em, không đem chuyện quẫn bách hơn của em nói ra.” Sau khi Giản Ninh nhận lấy bát đũa trong tay cô, khóe môi khẽ cong cong, nhẹ nhàng nâng lên, bên môi chứa đựng nụ cười như có như không, một đôi mắt sáng ngời có hồn, thật giống như sao sáng lấp lánh lóe lên chói lọi, thấm đầy cưng chiều dịu dàng nhìn Giản Trang, nói tiếp, “Em biết trước kia em làm vỡ cái bát đắt tiền nhất là bao nhiêu không?”
“………100?” Giản Trang dò xét thử nói ra đáp án. Có đắt nữa, nó cũng chỉ là một cái bát, một cái bát nhiều nhất là bảy, tám nguyên, chẳng lẽ còn có giá trên trời?
“Ôi…” Khóe miệng Giản Ninh động động , tiếng cười nhỏ mang theo vài phần vui thích tràn ra, ánh mắt hắn nhìn thật sâu vào mắt Giản Trang, dùng giọng nói bí mật lại mang theo điểm nhạo báng báo giá tiền, “Là một trăm vạn. Cái bát em làm vỡ đó, giá thị trường là một trăm vạn.”
“Một trăm vạn?” Giản Trang lập tức bị khiếp sợ, hay cho ‘một trăm vạn’, đây rốt cuộc là cái bát tôn quý cỡ nào, dùng vàng chế tạo ư, sao mà lại đắt đến mức này?
“Cái bát em làm vỡ là từ đời nhà Thanh Khang Hi, do Cảnh Đức Trấn (1) chuyên sản xuất bát chúc thọ hoàng gia làm ra. Lúc ấy là do một công ty lớn nhân dịp sinh nhật ba, đưa tới chúc mừng. Cái bát kia vẫn để trưng bày ở một góc đại sảnh. Từ Mĩ trở về nên em không biết, lúc mẹ xuống bếp nấu cơm, em nói phải giúp mẹ xới cơm, đi ngang qua phòng khách nhìn, vừa đúng có sẵn một cái bát đặt ở đó, em liền ‘tiện tay ngay tại chỗ’ lấy đi xới cơm như cái bát bình thường. Lúc dọn bát đũa, năm cái bát chồng một chỗ, cái bát chúc thọ ở trên để không vững, liền rơi vỡ. “ Khi Giản Ninh nói chuyện, độ cong khóe môi càng lúc càng lớn, trên khuôn mặt tuấn mĩ đã lộ ra nụ cười không cách nào che giấu, giống như nhớ lại tình cảnh lúc ấy, ngay cả khóe mắt cũng dính một tầng vui vẻ, chứng kiến thái độ Giản Trang từ kinh ngạc đến cứng ngắc sau lại giật mình ngây ngô, hắn không nhịn được chế nhạo một câu, “Bây giờ vừa nghe, em cũng cảm thấy khó có thể tin đúng không? Có phải đặc biệt bội phục bản lĩnh dọn dẹp bát đũa của em không?”
(1): Cảnh Đức Trấn: là một địa cấp thị của tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Thành phố này được mệnh danh là “thủ đô gốm sứ” do ở đây là nơi sản xuất gốm sứ có chất lượng với lịch sử 1700 năm.
Cái bát giá một trăm vạn đã không thể gọi là cái bát, nên gọi là ____đồ cổ! Về phần nhân dịp chúc mừng sinh nhật Giản Thiên Hành, chính là hối lộ trá hình.
Đối với một hàm ý khác của cái bát, trong lòng Giản Trang biết rõ, nhưng hiện tại cô kinh ngạc hơn là lực phá hoại của Giản Trang, theo bản năng gật đầu với lời nói của Giản Ninh thừa nhận, “Đúng vậy, rất bội phục.” Xác thực bội phục! Cô cảm thán từ tận đáy lòng, Giản Trang a Giản Trang, cô thật là giỏi, một trăm vạn, đồ cổ cũng có thể đập, nói cô không phải kẻ ngu làm táng gia bại sản, ai tin chứ.
“Bây giờ đã biết ở nhà phương diện này em không được rồi chứ? Ngoan, ra ghế salon ngồi nghỉ ngơi đi, còn lại để anh dọn dẹp.” Giản Ninh nhạo báng vừa phải, đến điểm dừng là đổi đề tài, thu hồi tươi cười trên mặt, ngưng mắt nhìn Giản Trang, coi Giản Trang như đứa bé mà dụ dỗ, “Ngoan nào…, chờ anh thu dọn xong, sẽ qua xem ti vi với em.”
Bên kia Nguyễn Hàn Thành cũng không ngồi yên, đứng lên bưng đồ ăn thừa trên bàn vào phòng bếp. Đi tới bên cạnh Giản Trang thì dừng lại một chút, nói với Giản Trang y như Giản Ninh, “Anh trai cô nói đúng, dọn dẹp bàn ăn cứ để chúng tôi làm, cô đi nghỉ ngơi đi. Tôi đã chuyển kênh ti vi đến đài Hồ Nam (2) mà cô thích xem rồi, giờ mới bảy rưỡi, vừa hết bản tin thời sự, cô có thể xem chương trình ‘Đại Bản Doanh Vui Vẻ’ (Happy Camp) rồi.”
(2): Đài Truyền hình vệ tinh Hồ Nam (Hunan Broadcasting System | HBS) trước đây được biết đến với tên gọi Đài Truyền hình vệ tinh Golden Eagle (Golden Eagle Broadcasting System | GBS), là mạng lưới truyền hình lớn thứ hai của Trung Quốc sau Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (CCTV). Các mạng lưới truyền hình thuộc sở hữu của chính quyền tỉnh Hồ Nam. Mạng lưới này có trụ sở tại Trường Sa, Hồ Nam và Tây Ninh, Thanh Hải. Ngày 20/05/2009, mạng lưới truyền hình mở rộng dịch vụ của mình đến Hồng Kông và Bắc Mĩ.
Dứt lời, không đợi Giản Trang nói gì, người đã đi xa.
Giản Ninh đứng bên cạnh xê dịch chân, trước khi sắp dời đi còn cưng chiều nhìn Giản Trang một cái, sau đó tao nhã xoay người đi vào phòng bếp.
Cứ như vậy, người ta đàng hoàng đi rửa bát, chỉ còn lại một mình cô giống như sâu gạo cái gì cũng không cần làm, ăn no an vị trên ghế salon mở ti vi. Nhìn hình ảnh chuyển động trên màn hình, chương trình rất sôi động, mặc dù mắt nhìn thẳng màn hình phía trước, nhưng diễn cái gì một chút cô cũng không nhìn, nghiễm nhiên không biết đang diễn gì.
…………
Trong phòng bếp, Nguyễn Hàn Thành đứng trước kệ bếp, bỏ bát đũa vào trong bồn, động tác lưu loát rửa bát.
Giản Ninh là khách, Nguyễn Hàn Thành không có ý định để cho khách làm việc nhà, định mời hắn ra phòng khách ngồi với Giản Trang.
Mà Giản Ninh ngược lại tựa vào kệ bếp, eo ếch chống đỡ ở mặt bàn, cũng không vội vã rời đi, hai tay tùy ý khoanh trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hàn Thành đang rửa bát, mi mắt rủ xuống, mắt khép hờ, giống như người buồn ngủ đứng đó, bởi vì đỉnh đầu cúi thấp xuống một chút, cả người thoạt nhìn có chút lười biếng.
Nguyễn Hàn Thành không phải người ngu ngốc, nhạy bén nhận ra được dụng ý của Giản Ninh, tay rửa bát không ngừng lại, nhìn cái mâm sáng bóng trước mặt, chợt nói, “Sao hả, có phải cậu có lời muốn nói với tôi không?” Hắn mặc dù không quay đầu nhìn Giản Ninh, nhưng lời vừa rồi đúng là từ miệng hắn nói ra.
“Không hổ là huấn luyện viên Hàn, trực giác vẫn sắc bén như vậy, ở phương diện dò xét hoàn cảnh, tôi vẫn rất khâm phục cậu.” Giản Ninh mi mắt hơi nhấc lên, lông mi cong dài xẹt qua không khí tạo thành đường cong, âm thanh nói chuyện trước sau như một vẫn tao nhã lịch sự, tựa như người khiêm tốn không màng danh lợi, “Tôi muốn hỏi một mình cậu vài vấn đề, là chuyện riêng nội bộ Nguyễn gia, không biết có thể thảo luận với cậu chút không. Cậu yên tâm, cái đề tài này cũng không đi sâu, điều không nên hỏi, tôi tuyệt đối không hỏi. Tôi chỉ muốn hỏi mấy vấn đề, tôi nhất định phải biết đáp án.”
“Cậu muốn hỏi cái gì?” Lời Giản Ninh còn chưa dứt, âm thanh Nguyễn Hàn Thành liền vang lên.
“Tôi muốn hỏi, mấy cái chuyện trong nhà cậu, xử lý như thế nào? Mấy năm không qua thăm nhà cậu, không rõ ràng lắm tình trạng của mẹ cậu.” Có lẽ ngây người trong quan trường quá lâu, Giản Ninh cũng không vòng vo, hỏi thẳng.
“Tạm thời trấn an được rồi, nhìn ngoài mặt, gió êm sóng lặng, cả nhà hòa thuận.” Nguyễn Hàn Thành nói thật nhỏ.
“Em trai Nguyễn Bắc Thần của cậu không truy đến cùng à? Chuyện cứ như vậy thôi, không giống tính cách làm việc của hắn.”
“Không dừng tay, hắn còn có thể làm gì? Chuyện này đã qua nhiều năm rồi, hiện tại hắn đã có nghề nghiệp, tự sáng lập sự nghiệp của riêng mình, không còn cạnh tranh lợi ích chung. Nói thế nào đi nữa hắn cũng là viện trưởng bệnh viện hạng A, cái địa vị xã hội này, đủ để cuộc sống hắn sung túc cả đời.”
“So với những người dân lao động vất vả, ở tầng lớp bần tiện nhất của xã hội, ‘thành phần tri thức’ mà nói, hắn thật sự không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Tôi muốn ở phương diện vật chất, hắn không thể oán hận nửa câu. Dù sao, bệnh viện tư nhân của hắn có thể trực tiếp chuyển thành bệnh viện cấp thành phố lớn, việc chạy chọt quan hệ với các cậu là không thể không có.” Giản Ninh nhếch môi, dùng âm thanh nho nhã, hơi thở vững vàng nói, “Nhưng cậu đừng quên, sự việc năm đó, ầm ĩ rất lớn, nếu không phải sau đó dùng tính mạng lẫn uy hiếp, cộng thêm chút thủ đoạn đùa bỡn của cậu, cậu nghĩ hắn sẽ đàng hoàng sao? Nguyễn Bắc Thần này, mấy năm nay càng ngày càng cổ quái. Tôi đã từng phái người ngầm theo dõi, kết quả cậu đoán xem tôi biết những gì?”
Lần này Nguyễn Hàn Thành không nói gì, tay phải vẫn rửa bát, an tĩnh chờ Giản Ninh nói tiếp đoạn sau.
“Tôi phát hiện Nguyễn Bắc Thần có sở thích kỳ quái. Hắn là một bác sĩ tâm lí, không thích phụ nữ, lại thường đi những nơi như bar gay, câu lạc bộ đồng tính luyến ái vân vân. Cậu là anh trai hắn, quan hệ giao tiếp trên tay không ít, với chuyện này chắc hẳn cậu phải nghe thấy chứ? Cho dù không cố ý điều tra, mấy năm nay hắn không có bạn gái là có thể nhìn ra vấn đề. Nguyễn gia nề nếp đoan trang, nếu để mấy ông cụ biết chuyện này, sợ rằng sẽ giận tím mặt. Cho nên cậu len lén giúp hắn giữ bí mật vài năm nay, đúng không? Nếu không, Nguyễn Bắc Thần không chút kiêng kị che dấu hành động, sớm muộn cũng truyền tới tai cha cậu. Mặc dù Nguyễn Bắc Thần không phải là nhân vật đại chúng gì, người biết thân phận Nguyễn Bắc Thần cũng không nhiều, nhưng bên ngoài lắm thầy nhiều ma… Nói không chừng có người ngồi chỗ VIP ở câu lạc bộ đồng tính, lại là người quen của chúng ta.” Dù sao, quyền lực đồng nghĩa với cường bạo, những người đó muốn cái gì chả nhẽ không có? Nữ minh tinh sinh viên đại học chơi đi chơi lại cũng chán, tự nhiên cũng muốn….chơi chút mới mẻ.
“Cái khác thì tôi không biết. Gần nhất theo tôi biết có một vị cán bộ cấp khoa trở lên, có sở thích này. Đều là cán bộ, lại quản lí một khu, thường âm thầm đi lại, có thể sẽ nhớ diện mạo của Nguyễn Bắc Thần. Nhưng tin tức giới tính Nguyễn Bắc Thần không bình thường đến bây giờ vẫn không lộ ra. Chuyện này chỉ có thể nói lên một điều _____nếu không phải do người anh trai là cậu giúp ngăn chặn tin tức một tay, thì chính là Nguyễn Thiếu Dật chủ động thay hắn bịt miệng những người kia lại. Mặc dù Nguyễn Bắc Thần là gay, nhưng mà trước đó không có phát sinh biến cố gì, hành vi của hắn vẫn rất bình thường. Xã giao rộng, sở thích đa dạng, bạn nữ cũng không ít, cố tình sau đó lại xuất hiện biến hóa lớn như vậy… Nên nói thế nào đây, như vậy có thể thấy sự việc kia ảnh hưởng đến hắn lớn nhường nào.”
“Những năm này hắn rất an phận, trở về Nguyễn gia biểu hiện rất khá, cha tôi cũng bắt đầu khen ngợi hắn.” Nguyễn Hàn Thành vì em trai thứ của mình giải thích một câu, “Hơn nữa, sao cậu biết sau sự việc kia hắn thay đổi nhiều? Nói không chừng do gặp chuyện không may từ trước, hắn mới có khuynh hướng trở thành gay.”
“OK, vấn đề này cậu nói thế là được rồi. Trước khi tới, tôi cũng phỏng đoán Nguyễn Bắc Thần có khả năng này hay không. Sau đó tôi xác định lại, tất cả thay đổi đều xảy ra khi Nguyễn gia gặp chuyện không may, hoặc là nói…sau khi mẹ hắn gặp chuyện không may, hắn mới có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nếu như nói trước khi xảy ra chuyện hắn đã có khuynh hướng gay, vẫn giấu giấu diếm diếm không dám đối mặt, vậy tại sao sau khi xảy ra chuyện, ngược lại hắn không cố kỵ gì?”
“Được, coi như cậu phân tích chính xác. Bởi vì hắn gặp chuyện không may nên biến thành như vậy, cái này thì có liên quan gì với cậu? Cậu cũng không cần truy tới cùng hỏi rõ nguyên nhân như vậy chứ?” Nguyễn Hàn Thành không hề rối rắm với đề tài của Nguyễn Bắc Thần, ngẩng mặt nhìn cửa sổ, đầu cũng không nghiêng hẳn đi, chỉ là đôi mắt hạ thấp xuống, quét mắt nhìn Giản Ninh.
“Tôi hiểu rõ cậu rất bài xích việc bàn luận về gia đình cậu, nhưng mà tôi lại từ mục đích an toàn mà suy nghĩ, nên không thể không nói chuyện với cậu một chút.” Lúc này Giản Ninh rốt cuộc mở mắt, tầm mắt nâng lên, nhìn sườn mặt Nguyễn Hàn Thành, “Tôi nói những lời này, cậu cho rằng tôi muốn nói gì? Phê phán đánh giá việc làm của cậu năm đó một chút?....Cậu yên tâm đi, tôi cũng rất bận, hồ sơ phải xử lí trong phòng thị trưởng rất nhiều, không có thời gian nhàn hạ để nghỉ ngơi. Tôi nói những lời này, là muốn nhắc nhở cậu______có lẽ chuyện này vẫn chưa giải quyết ổn thỏa đâu, không phải như cậu tưởng tượng ‘đã qua’ như vậy. Mặc dù chuyện đau khổ có thể trở thành ký ức, nhưng vết sẹo vĩnh viễn tồn tại, thời gian có thể làm dịu nỗi đau, duy chỉ có vết sẹo thì mãi mãi không xóa được. Tôi lo lắng nhiều năm như vậy, hắn vẫn ghi hận trong lòng, lúc nào cũng có thể trả thù. Có một câu nói là ‘hận ốc cập ô’, em gái tôi gả cho cậu, coi như là hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng ai biết? Về mặt pháp luật, em ấy vẫn là vợ cậu. Tôi không hy vọng hắn vì chuyện của Nguyễn gia, liền khai đao với em gái duy nhất của tôi.” Giản Ninh hướng dẫn từng bước, trận nói chuyện nhìn như bình tĩnh lơ đãng này, kì thực mỗi câu đều giấu giếm huyền cơ, từng bước từng bước an bài tính toán, cuối cùng dẫn đến trọng điểm câu chuyện!
Đây mới là điều Giản Ninh muốn nói!
Vừa rồi Giản Ninh nói nhiều như vậy, cũng vì muốn đem những lời này dẫn ra sẽ không bị đường đột, cũng không có khả năng thất bại, giống như một buổi bàn luận phát triển xã hội hòa thuận.
“Cậu là lo lắng…..” Giờ phút này Nguyễn Hàn Thành mới hiểu được, đến tột cùng Giản Ninh muốn nói gì, hóa ra hắn đang lo lắng cái này. Sau khi từ Tây Tạng trở về, cũng không nghỉ ngơi, mà như ngựa không dừng vó chạy tới nhà mình, đặc biệt đến nhà mình, đi tới trước mặt mình, không ngại cực khổ đem lời dẫn một vòng, tránh nặng tìm nhẹ hồi lâu, chỉ vì muốn nói cho mình biết, phải nhớ bảo vệ em gái của hắn.
“Không sai.” Giản Ninh ít khi ngắt lời người khác, nhưng lại đem tốc độ đẩy nhanh gấp đôi, mau chóng nói: “Tôi muốn nói cho cậu biết, tôi chỉ có một người em gái này, như cậu thấy, tôi rất thương yêu em ấy, không hy vọng em ấy bị tổn thương gì. Có lẽ cậu căn bản không thích em ấy, mặc dù học thức lẫn phương diện xử sự em ấy rất kém cỏi, nhưng em ấy là cô gái tốt, suy nghĩ đơn thuần, chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện hại người. Nếu không phải tôi có tâm tư riêng, sẽ không để em ấy đến Nguyễn gia. Đầm nước Nguyễn gia quá sâu, tôi phải đảm bảo em ấy không gặp bất cứ chuyện gì. Những lời nhắc nhở này, tôi nhất định phải nói cho cậu, mà cậu, cũng phải cho tôi một lời cam kết.”
“Tôi hiểu rõ, tôi biết Giản Trang là cô gái tốt, sẽ không nghĩ những chuyện hại người, cho nên về chuyện Nguyễn gia, một chút tôi cũng không nói cho cô ấy biết. Biết quá nhiều, ngược lại đối với cô ấy là một gánh nặng. Không bằng cái gì cũng không biết, cứ ngây ngô vui sướng sống như vậy. Phía Nguyễn Bắc Thần, tôi sẽ chú ý. Đầm nước này sâu là không sai, nhưng tôi sẽ không để cô ấy bị liên lụy.” Nguyễn Hàn Thành hiểu băn khoăn của Giản Ninh, né người sang một bên, tầm mắt đặt trên khuôn mặt vĩnh viễn không sợ hãi, lúc nào cũng thân thiện nho nhã của Giản Ninh, trịnh trọng cam kết: “Trong thời gian một năm này, tôi bảo đảm cô ấy bình an vô sự, nếu như có chuyện phải về Nguyễn gia ở tạm, toàn bộ hành trình tôi đều sẽ ở bên cạnh cô ấy. Một năm sau, tôi sẽ đúng hẹn ly hôn, đem một Giản Trang hoàn hảo toàn vẹn giao đến tay cậu.”
“Cảm ơn, huấn luyện viện Hàn. Có những lời này của cậu, tôi liền an tâm.” Giản Ninh duy trì cách xưng hô lúc mới biết Nguyễn Hàn Thành, đuôi mày khóe mắt đều theo trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, “Vậy tôi không quấy rầy cậu rửa bát nữa, tôi đi nói chuyện với Giản Trang, lát lại gặp.”
*
Ban đêm, chín rưỡi tối, đã sắp vào khuya.
Giản Ninh nhìn thời gian một chút, sau đó chợt vươn tay, bàn tay ấm áp vươn tới trán Giản Trang, thay vì nói là ‘nhấn’ chẳng bằng nói là ‘điểm’ một chút thì đúng hơn. Ngón tay cùng bàn tay mượt mà trắng nõn chạm nhẹ trán Giản Trang như chuồn chuồn lướt nước, ngón trỏ và ngón áp út nhẹ nhàng đè tóc mái, xuyên qua làn tóc điểm trán Giản Trang một cái.
“Sao vậy?”
Giản Trang ngồi trên ghế xem tiết mục giải trí lập tức quay đầu, nhìn Giản Ninh ngồi bên cạnh, trong mắt lộ ra khó hiểu.
“Anh phải đi về, đã chín rưỡi rồi. Phòng làm việc còn có một ít hồ sơ buổi chiều chưa xử lý xong. Phải trở về xem qua rồi phê duyệt.” Giản Ninh lúc nói chuyện với Giản Trang, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Thật ra lúc nãy muốn nói với em, nhưng nhìn em một mực chú tâm xem ti vi, lại không nhẫn tâm cắt ngang. Bây giờ là tiết mục quảng cáo rồi, liền nói cho em biết.”
Giản Ninh vừa dứt lời, quả nhiên, trên màn hình ti vi đang phát tiết mục giải trí đột nhiên dừng lại, tiếp đó một loạt hình ảnh quảng cáo trà giảm cân lập tức phát sóng.
Quảng cáo lừa người, Giản Trang cầm điều khiển ti vi đem âm thanh điều chỉnh thành im lặng, sau đó chuyển tầm mắt, nhìn Giản Ninh, “Cái đó….anh, nếu còn có công việc chưa xử lý xong, sao không nói sớm, một tiết mục giải trí mà thôi, cũng không phải là sau này em không xem được, em lúc nào cũng có thể tắt ti vi. Em không quá thích xem chương trình này.” Trên thực tế, tiết mục giải trí vừa rồi diễn cái gì, cô đều không biết. Bản thân cũng không thích xem mấy tiết mục minh tinh bát quái này, chỉ là Giản Ninh ngồi bên cạnh…..Nếu như cô không giả bộ có việc làm, tiếp xúc với hắn khoảng cách gần lâu, cô lo lắng mình sẽ lộ ra sơ hở.
Giản Ninh là một thị trưởng, là người trà trộn trên quan trường nhiều năm, am hiểu nhất chính là nhìn mặt nói chuyện, thông qua những chi tiết nhỏ trên mặt để nhìn thấu nội tâm. Ngay cả ánh mắt quan sát này Giản Ninh cũng không có, sao có thể ngồi lên vị trí thị trưởng?
“Bảo bối, đừng nói như vậy, anh…ngày ngày không gặp em, dĩ nhiên muốn tận lực bên cạnh em nhiều hơn. Nếu không phải có tài liệu cần anh xử lý, anh còn muốn ỷ lại không đi đấy.” Giản Ninh cười đùa nói, trên mặt đều là thoải mái lịch sự tao nhã, vui vẻ trò chuyện.
“Vậy bây giờ anh về có kịp không? Công việc có thể bị chậm trễ không?” Giản Trang không nhịn được thay hắn lo lắng.
“Sẽ không phiền đâu, một hai tiếng là được rồi. Thỉnh thoảng làm thêm giờ, thức đêm cũng không sao.” Giản Ninh dịu dàng nói xong, nụ cười trên mặt không giảm chút nào. Nhưng trên thực tế, trong phòng làm việc của hắn hồ sơ chưa kịp xử lý đâu chỉ có một chồng. Hắn đi Bắc Kinh tham gia đại hội cả nước, rồi đi Tây Tạng thị sát, đi công tác hơn hai tháng, tài liệu trong phòng làm việc thị trưởng, chồng chất trên bàn đã thành núi rồi. Buổi sáng hắn mới về, trong lòng vẫn nhớ tới Giản Trang, qua loa xem mấy hồ sơ liền để sang một bên, sau đó lấy điện thoại di động gọi điện cho Giản Trang, nhưng gọi nhiều lần đều là âm thanh lạnh lẽo nhắc nhở tắt máy không ngừng lặp lại. Nếu Giản Trang nhận điện thoại của hắn, tâm hắn đã có thể thả xuống, thanh thản làm xong công việc rồi trở lại tìm. Nhưng không gọi được, tâm hắn vẫn giắt trên người em ấy, suốt cả buổi chiều, tài liệu cũng không xem nổi, cách một lúc lại gọi điện cho Giản Trang. Bây giờ hắn trở về, coi như dốc hết sức lực nhanh chóng làm việc, không thức đến rạng sáng thì núi tài liệu kia sợ là không xong.
Nhưng mà tất cả mặt trái của sự việc, hắn một mực không muốn nói với Giản Trang. Giản Trang có thể có cuộc sống vui vẻ, đối với hắn chính là chuyện tốt nhất.
“Anh phải đi, có thể tiễn anh ra cửa được không?” Giản Ninh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt thuần khiết, không trang điểm của Giản Trang.
Lúc này, Nguyễn Hàn Thành từ phòng bếp bê ra sữa đậu nành vừa nấu xong, vừa đi tới phòng khách, liền nhìn thấy Giản Ninh đứng dậy phải đi, vội vàng đi tới nói: “Sao về sớm vậy? Khó có được cậu tới chơi một lần, nhiều ngày không gặp, ở đây nói chuyện với Giản Trang thêm lúc nữa. Còn nữa, cậu xem tôi khổ cực nửa ngày, vừa dùng máy làm sữa đậu nành giúp hai người nấu xong sữa, cậu muốn đi, ít nhất phải uống ly sữa này đã.” Trong tay Nguyễn Hàn Thành bưng khay, trên khay để một bình thủy tinh lớn, sữa nóng lượn khói, bốc hơi nghi ngút.
“Không được, thật sự là có rất nhiều tài liệu phải xử lý. Bây giờ về, có thể đã có chút không kịp rồi, nếu ở thêm chút nữa, tôi sợ đến sáng mai cũng không xong. Những tài liệu kia đã kéo dài hai tháng rồi, nhất định phải giải quyết.” Giản Ninh lấy áo khoác trên giá áo, lưu loát mặc vào, sau đó thắt cravat xong, cười nhã nhặn từ chối ý tốt của Nguyễn Hàn Thành, “Sữa kia cậu và Giản Trang cứ uống đi, Trang Trang rất thích uống đó. Cậu để em ấy uống nhiều chút, thành phần dinh dưỡng của sữa đậu nành cũng cao, em ấy xuất viện chưa được nửa năm, trên thực tế mà nói, chức năng cơ thể chưa hoàn toàn phục hồi tốt.”