Trong thiên hạ, người đàn ông phong lưu phóng đãng bậc này cũng chỉ có Nguyễn Thiếu Dật mới có thể ôm chị dâu của mình, công khai nói lời trêu ghẹo như vậy.
Mặc dù cô chỉ là chị dâu trên danh nghĩa của anh ta.
Bỗng nhiên trong lúc này sự “ Sùng bái” của Giản Trang đối với Nguyễn Thiếu Dật lại tăng lên một phần, rốt cuộc là da mặt của anh ta dày bao nhiêu, cứ nhất định phải nói ra công phu trên giường của mình.
Còn nữa, chiều hôm qua cô từ trên xe của Đàn Việt xuống làm sao mà Nguyễn Thiếu Dật lại biết rõ ràng như thế?
Sắc mặt Giản Trang của cũng trầm xuống, nheo cặp mắt lại, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự là chiều hôm qua tôi quá giang xe về nhà, không sai lái xe là một , nhưng mà anh cũng không thể bởi vì nhìn thấy trong xe có đàn ông, lập tức cho rằng tôi làm chuyện không muốn người khác nhìn thấy. Có phải trong mắt anh, giữa đàn ông và phụ nữ chỉ có thể làm chuyện ở trên giường đúng không? Tôi không giống anh, chơi là phong lưu khoái hoạt chuyện. Chiều hôm qua, tôi chỉ thuận đường quá giang xe về nhà mà thôi. Về phần anh, tôi lại rất tò mò tại sao anh lại rõ ràng chuyện của tôi như vậy? Này. . . . . . không phải là anh. . . . . . Vẫn canh giữ ở dưới chung cư nhà tôi đấy chứ!"
"Cô nói bậy bạ cái gì đó! Làm sao tôi có thể canh giữ ở dưới nhà cô được!"
Giản Trang vừa nói ra, bỗng nhiên Nguyễn Thiếu Dật giống như con thỏ bị kinh hãi, lập tức buông bả vai của cô ra, thu tay về, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mím miệng lên tiếng phủ nhận.
"Vậy ngược lại anh giải thích cho tôi biết a,
Thích cho tôi biết a, tổng giám đốc Nguyễn tại sao anh lại “vừa lúc” nhìn thấy đây?” Giản Trang nhất quyết không tha, liếc mắt nhìn chằm chằm gò má của anh ta.
“Đây chẳng qua là “trùng hợp” mà thôi”. Đường cong gương mặt của Nguyễn Thiến Dật căng thẳng, thay một vẻ mặt nghiêm túc giải thích nói,” Chiều hôm qua tôi chỉ đi ngang qua chưng cư của hai người mà thôi, ngẫu nhiên đã nhìn thấy”
“Ô chuyện này cũng quá “trùng hợp” rồi”. Đáy mắt Giảng Trang dâng lên một nụ cười, âm dương quái khí nói.
“Chiều hôm qua tôi đi ngangqua chung cư của hai người đón bạn gái của tôi không được sao? Bạn gái của tôi cũng ở trong chung cư giống hai người!” Nguyễn Thiếu Dật thẹn quá hóa giận, quay đầu tà nghễ nhìn Giản Trang, tức giận bất bình nói,” Cô đừng quá coi trọng bản thân mình, cô cũng không phải là Marilyn Monroe, còn chưa đến mức khiến tôi thần hồn điên đảo, Nguyễn Thiếu Dật tôi là ai, mỗi ngày tôi đều bận rộn như vậy, làm sao có thời gian canh giữ ở dưới nhà cô?”
Anh ta nói xong, ánh mắt quét hai cái ở trên mặt Giản Trang, sau đó ánh mắt lại nhanh như tia chớp dời đi tiếp tục nói,” Không sai tôi đối với cô có hứng thú, nhưng mà tôi cũng có hứng thú với những người phụ nữ khác, nói trắng ra cô cũng chỉ là một đóa hoa trong hàng ngàn đóa hoa mà thôi, không có gì đặc biệt!”
“A, như vậy sao” Giản Trang cái hiểu cái không gật đầu một cái.
“Cô biết thân phận của mình là tốt rồi” Rốt cuộc tổng giám đốc Nguyễn Thiếu Dật đã khôi phục lại sức lực, giơ tay lên sửa lại cổ áo, bày ra dáng vẻ người quyết định, khí thế cường ngạnh ra lệnh nói,” Sau này giờ làm việc không cho phép nói chuyện riêng. Cô suy nghĩ làm sao để lấy được hợp đồng làm việc là được, đợi lát nữa gặp mặt tổng giám đốc Hứa phải ngoan ngoãn khéo léo một chút, đừng có dùng giọng điệu không biết diều giống như lần trước. Nếu cô lại đắc tội Hứa Kiến Nghiệp, thì cô coi như xong.
“Vâng” giản Trang lên tiếng trả lời.
Nguyễn Thiếu Dật hài lòng gật đầu một cái, trên mặt là thái độ đứng đắn nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm nghĩ thầm:” Nếu ngày chủ nhật hôm đó anh len lén canh giữ ở dưới nhà theo dõi cô bị cô phát hiện, còn đến mức nào nữa, mặt mũi của anh sẽ để ở đâu đây? Chuyện này nhắc tới cũng kỳ quái, ngày Chủ nhật hôm đó không hiểu tại sao anh lại thường xuyên không nhịn được nghĩ đến cô chứ? Chẳng lẽ gần đây bạn gái của anh quá ít, cho nên muốn phụ nữa đến điên rồi? Vì lý do an toàn, anh phải nhanh chóng tìm một cô bạn gái mới thôi.
Tầng 18 khu phòng họp phía nam công ty Đôn Hoàn.
Trong phòng họp rộng hơn 300m2, một mình Hứa Kiến Nghiệp ngồi ở ghế chủ vị giữa bàn hội nghị.
Cừa phòng họp khép hờ, Thẩm Phương bị anh ta sắp xếp xuống đại sảnh lầu dưới phụ trách tiếp đốn người của công ty Hồng Thiên.
Tòa cao ốc phía nam lấy ánh sáng từ cửa sổ sát đất, ánh mặt trời màu vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả một phòng hội nghị.
Hứa Kiến Nghiệp mặc comple màu xanh đậm, bên trong là áo sơ mi kẻ sọc màu anh nhạt, phối với một chiếc cà vạt hoa văn màu thẫm.
Phong cách hợp thời trang thể hiện sự giỏi giang lão luyện, rất phù hợp với khí chất của anh ta.
Giờ phút này, anh ta đang yên lặng ngồi trên ghế dựa, cúi đầu lật xem tập hồ sơ trong tay.
Tập hồ sơ này gồm 16 tờ giấy được mở ra xếp chồng lên nhau, trên mỗi tờ giấy in day đặc chữ viết, nhìn qua giống như là một bản báo cáo.
Trên mặt bàn rải rác vài tấm hình, hình ảnh trong tấm hình nhìn rất đẫm máu, tàn nhẫn mà đáng sợ.
Anh ta cầm bản báo cáo gì đó, sau khi đọc kỹ cầm mấy tấm hình đang để bên cạnh lên, giống như đang cố gắng bắt buộc bản thân mở hai mắt ra nhìn hình ảnh trong bức hình.
……..
Không biết qua bao lâu, cửa phòng họp đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Phòng họp yên tĩnh bông nhiên vang lên một âm thanh đột ngột, tựa như một tiềng sấm vang lên trong phòng họp trống trải.
Nhất là lúc này Hứa Kiến Nghiệp đang nhìn những tấm ảnh đẫm máu kia, khiến tinh thần của bản thân càng trở nên căng thằng hơn, cộng thêm cành cửa đột nhiên vang lên tiếng động, khiến cơ thể anh ta sợ hãi đến run lên, toàn thân mất hết sức lực, lúc này tấm ảnh ở giữa ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống trong thùng rác đặt ở phía dưới bàn hội nghị bên chân anh ta.
“Hứa tổng, tổng giám đốc Nguyễn đã dẫn người tới” Sau khi tiếng gõ cửa giọng nói của Thẩm Phương lập tức vang lên.
“……” Lúc này Hứa Kiến Nghiệp mới lấy lại tinh thần, ánh mắt cứng ngắc khôi phục lại thần thái, vừa đưa tay ném mấy trang giấy vào thùng rác dưới chân, vừa hướng về phía cửa hô lên:” Mời bọn họ vào đi”.