Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 85: Tín nhiệm




Mạc Ngạn cả đêm thức trắng suy nghĩ vấn đề lúc nãy, cô nằm úp xuống mặt bàn lạnh lẽo, tuy nhắm mắt như đang ngủ nhưng thật ra là đang đau đầu suy nghĩ.
Chỉ có nửa tiếng, cho dù có 72 phép thần thông của Tôn Ngộ KHông cũng không có khả năng.
Mạc Ngạn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, sự tuyệt vọng đã khiến Mạc NGạn nhớ lại những kí ức ngày xưa, cảm giác nhìn chiến hữu chảy máu nằm trong lòng mình, cái cảm giác bất lực đó cho dù có chết thì Mạc Ngạn cũng không muốn phải qua thêm một lần nữa.
Có người sốt ruột, có người lo âu, mọi người đều không giống nhau nhưng mặc kệ là tâm trạng gì thời gian vẫn sẽ không ngừng lại.
Một đêm này trôi qua thật yên bình, Tây Giao mộc hán lặng yên không một tiếng động đã tụ tập rất nhiều cảnh sát cơ động, nhóm người này súng vác vai, đạn lên nòng nghiêm chỉnh trườn lê bò lết nằm sấp ở vị trí của mình chờ lệnh.
Kiều Thanh Vũ đứng cách cửa Tây Giao mộc hán chưa đến 500 thước( 500 m), nàng đứng ở một vị trí cao đưa mắt nhìn những ngọn đèn mông mông lung lung yên lặng dị thường, khép hờ mắt đăm chiêu.
Thời gian điểm 3h sáng, xung quanh ngọn núi vẫn không một bóng người, Kiều Thanh Vũ nghiêm mặt đứng hướng đầu đón gió, nhiều năm kinh nghiêm nói cho nàng biết đêm nay có gì đó rất lạ, nàng cùng mọi người chịu sương chịu gió, không một chút tin báo, trong lòng bất an.
Một mảng tối đen đột nhiên xuất hiện tia sáng, Kiều Thanh Vũ lấy điện thoại di động ra không do dự ấn nút nghe, nàng cần tin tức của người kia, tuy rằng trong lòng nghi ngờ không có giảm nhưng nàng vẫn tin tưởng tín nhiệm.
"TRời chưa sáng mà đã gọi điện làm phiền người khác không tốt đâu." Lâm Võ lạnh lùng lên tiếng.
"Tôi cần thêm thông tin." Kiều Thanh Vũ không muốn nói nhiều với Lâm Võ.
"A! Cô nhanh như vậy liền như vậy tín nhiệm tôi?  Cô quá tự tin rồi Tôi vừa thức vẫn còn chưa tỉnh taó đâu."
"Tôi là chỉ tin tưởng Mạc."
Điện thoại im lặng vài giây, Lâm Võ trầm giọng nói:"Tối hôm qua tôi ở đó cả đêm, qua nửa giờ sẽ có một kho hàng được vận chuyện vào, Mạc Ngạn nói đêm nay phải báo cho cô biết, tôi nghĩ đem nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, cụ thể là gì thì tôi không biết."
Lâm Võ đem mọi chuyện nói rõ ràng, sự tình tới mức này rồi Mạc Ngạn còn vì nữ nhân này mà mạo hiểm mạng sống, mặc dù hắn không thích chuyện của hai người họ nhưng cũng sẽ không làm gì gây nguy hiểm cho Mạc Ngạn.
Kiều Thanh Vũ cũng trầm mặc, miệng lầm bầm nói nhỏ:"Nhiều xe như vậy làm sao biết được mục tiêu là cái nào? Chuyện đem mấy đứa nhỏ ra ngoài thực sự rất dễ dàng."
"Chuyện đó không có gì khó quan trong là cô có khả năng hay không thôi."
Tiếng nói qua di động đột nhiên nghe rất gần chố Kiều Thanh Vũ, Kiều Thanh Vũ sửng sốt nhanh chóng quay đầu lại liền thấy Lâm Võ  bất thình lình xuất hiện cách đó không xa.
Kiều Thanh Vũ buông điện thoại, giọng nghi hoặc hỏi:"Sao anh đột nhiên lại xuất hiện ở đây?"Kiều Thanh Vũ đem câu có phải Lâm Võ làm một giấc mộng đẹp ở đây hay không nuốt vào bụng, thấy Lâm Võ xuất hiện Kiều Thanh Vũ cảm thấy có ánh sáng soi lối, người kia quả nhiên rất có tâm ý, nàng đã đoán đúng rồi....
"Haha." Lâm Võ đi tới sóng vai bên cạnh Kiều Thanh Vũ, nói không có điểm nào đừa giỡn:"Chuyện đội trưởng đã phân phó, huynh đệ bọn tôi nhất định sẽ làm hết bổn phận."
TRong bóng đêm không thể nhìn thấy biểu tình của Kiều Thanh Vũ , vài giây ngắn ngủi trầm ngâm đã đủ để bán đứng Kiều Thanh Vũ, Lâm Võ khó buông được địch ý, nhưng giọng đã nhẹ lại:"Có một số việc không nằm trong phạm vi của tôi, tôi chỉ cảm thấy cô hẳn là biết, mấy tháng nay, Mạc Ngạn rất không ổn, hơn nữa có thể gọi là không xong."
Có một số việc không cần nói cũng có thể biết, Kiều Thanh Vũ không ngốc, bằng không ở độ tuổi trẻ như vầy nàng sẽ không lên chức đội trưởng đội cảnh sát.
Kiều Thanh Vũ không tiếp lời của Lâm Võ, vừa rời đi vừa nhỏ giọng nói vào tai nghe chuyên dụng.
Kiều Thanh Vũ vừa ròi đi, Lâm Võ nhìn bóng lưng nằng một lúc sau đó liền chạy khỏi đó.
3h10 đám người bên phía Mạc Ngạn đều sốt ruột, Dạ lão đại ngồi ngay ngăn trê ghế thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn đồng hồ, mặt không có biểu tình gì. Mạc Ngạn đưa mắt nhìn đám nhỏ đang nằm ngủ trong góc, nhíu chặt mày, Đồng Đồng vẫn chưa tỉnh lại.
Đột nhiên một tiếng reo điện thoại vang lên làm mọi người hoảng sợ. Một tên thuộc hạ đem điện thoại cung kính đưa cho Dạ lão đại.
Dạ lão đại cầm điện thoại, áp tai nghe, điện thoại cách âm thực sự rất tốt, không biết họ đang nói gì. Chính là Dạ lão đại nghe điện thoại xong mặt liền trở nên khó coi, ừ một tiếng sau đó cúp máy.
Mạc Ngạn lặng lẽ quan sát sắc măt của Dạ lão đại, nếu Dạ lão đại bên kia gặp phiền toái vậy nhất định là Lâm Võ đã ra tay.
Đúng như Mạc ngạn nghĩ, Dạ lão đại lạnh lùng quét mắt nhìn, tay cầm khẩu súng trên mặt bàn trầm giọng nói:"A Khôn bên kia xảy ra sự cố."
"Sao lại như thế?" Lưu Đông cùng Trần Chí Kiên hai người đồng thời đứng lên hỏi.
Mạc ngạn cũng lo lắng nhìn.
"Kẹt xe." Dạ lão đại có chút đăm chiêu nhìn thần sắc của Mạc Ngạn sau đó nói hai chữ.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Lưu Đông cùng TRần Chí Kiên hai người liếc mắt , đồng thời để tay ở hông đợi người kia bước vào liền giơ súng lên.
Cửa phòng mở ra, Đào tử mang theo hai người đi vào. Hắn thấy hai người kia chĩa súng về phía mình, lấy tay trấn an hai người, đi tới bên người Dạ lão đại cung kính nói:"Lão đại, bên kia xảy ra chuyện"
"A Khôn vừa gọi điện nói kẹt xe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Dạ lão đại rốt cuộc cũng là xã hội đen mười mấy năm, trong lòng tuy bốc hỏa nhưng vẫn không biểu lộ gì ra ngoài.
"Phía trước tuyết rơi làm mặt đường trơn trượt khiến mấy chiếc xe đâm vào đuôi nhau."
"Đâm vào đuôi xe?" Dạ lão đại hỏi lại, suy nghĩ nói:"Cả hai đường xe chạy đều bị ngăn chặn"
"Không có trên xe hiện tại có rất nhiều xe tải, người của chúng ta cũng đã đi duy trì trật tự để không kéo dài thời gan thêm nữa."
Dạ lão đại gật đầu, trầm mặc liếc nhìn đám người đột nhiên nói:"Mọi người cảm thấy đây có thể là một cái bẫy hay không?"
Mấy người sửng sốt, nhìn nhau, A Kiên lên tiếng:"Tôi cảm thấy khả năng này khôngng cao, chúng ta đã sắp xếp giao dịch tại Tây Giao, thời gian quyết định rất muộn hơn nữa chỉ có mấy người chúng ta biết, chúng ta mấy ngàynay đều không ai rời khỏi đây, trên người cũng không có thiết bị liên lạc với bên ngoài căn bản là không có khả năng."
Dạ lão đại hút điều thuốc thả khói nhìn Mạc Ngạn, chậm rãi nói:"Hi vọng là ngoài ý muốn." Nói xong bóp nát điếu thuốc lá:"Nếu để ta biết có kẻ làm lộ thông tin, người đó nhất định sẽ không sống tốt đâu."
Mấy người đều không dám lên tiếng, Mạc Ngạn cảm giác câu nói của Dạ lão đại là nhắm tới mình, trong lòng không yên, bây giờ không phải lúc vô luận thế nào thời điểm hai bên giao dịch. Cô vẫn phải nhẫn nhịn, không biết Lâm Võ đã báo cho Kiều Thanh Vũ chưa, nếu bây giờ bị phát hiện mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Cũng may Dạ lão đại không điều tra, nhìn đồng hồ không kiên nhẫn nói:"Không còn thời gian, mau đi chuẩn bị chúng ta sẽ đi tiếp A KHôn." Nói xong còn chỉ hướng đám nhỏ nói:"Đem mấy đứa nhỏ dán miệng trói lại với nhau mang theo.
Dạ lão đại vừa dứt lời mấy tên thuộc hạ liền đi tới làm theo.
Mạc Ngạn vẫn đứng yên không dám làm gì nhưng nắm tay đã nắm rất chặt.
Chuẩn bị xong tất cả, Dạ lão đại lạnh giọng nói:"Đào tử cùng Lưu Đông mang người đi tìm xe A KHôn, đem hàng ra sau núi, nhớ cảnh giác một chút, đừng để bị theo đuôi. sau đó nhìn Mạc ngạn nói:"Tiểu Mạc với A Kiên theo ta đi đến đo trước."
Mọi người gật đầu bắt đầu tiến hành.
Mấy đứa nhỏ bị mấy tên to con ôm theo sau Dạ lão đại đi vào một hầm trú ẩn, bên dưới toàn hình rắn rết, đi hết quả nhiên là một đường ray, Mạc Ngạn ngạc nhiên, nơi này chắc chắn là chỗ chạy trốn của Dạ lão đại, bọn họ như vậy lại xài loại phương tiện cổ xưa vừa nhanh vừa  tiện như vầy.
Ngồi trên một xe sắt, ấn nút đỏ xe liền theo đường ray mà chạy, hơn mười người ngồi trên một cái xe, mười phút sau liền đi tới một động khẩu khác.
Không thể không bội phục lão hồ li tinh Dạ lão đại, thực sự không tưởng tượng được có một đường ray nằm sâu dưới lòng đất tiện nghi như vầy.
Mạc Ngạn theo mọi người xuống xe, đi lên khỏi hầm, phía sau liền thấy đèn xe, vài người dừng lại nhìn Lưu Đông từ trong xe bước ra.
"Lão đại, là cái bẫy.'
Dạ lão đại gật đầu, bảo thuộc hạ lái xe đi, tất cả đi vào trong biệt thự.
Mạc Ngạn đứng một bên nhìn Lưu Đông lại nhìn hai chiếc xe, Lưu Đông đánh một ánh mắt nhìn Mạc Ngạn, rất nhanh cúi đầu ngồi lại vào xe.