Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 83: Cú điện thoại thần bí




Kiều Thanh Vũ cả kinh, giương mắt nhìn Đồng Đồng đã muốn chạy sang chỗ cổng công viên, nàng lo lắng hô hoán hét:"Đồng Đồng."
"Mụ mụ nhanh lên, mau lại đây nha Mấy quả bóng này đẹp quá à. " Đồng Đồng vui vẻ lớn giọng nói.
Kiều Thanh Vu cảm giác như chân mình đeo chì không thể cử động, bởi vì nàng nhìn thấy có một chiếc xe đậu gần chỗ ông lão bán bong bóng đang từ từ di  chuyển. Thoáng sửng sốt, Kiều Thnah vŨ lập tức cúi đầu nói nhỏ vào cổ áo:"Mục tiêu đã xuất hiện, nhất hào xe, nhị hào xe đã chuẩn bị chưa"
"Nhất hào xe, đã xong."
"Nhị hào xe, đã xong"
Vừa nói xong chiếc xe kia đã ở trước mặt Đồng Đồng, lúc Kiều Thanh Vũ chạy tới cửa xe đằng sau mở ra, một tên đàn ông nhanh chóng ôm lấy Đồng Đồng vào xe, đóng cửa lại nhanh chóng cùng chiếc xe chạy đi.
Kiều Thanh Vũ chỉ chạy tới chậm một giây định vươn tay ngăn cản nhưng chiếc xe đã nhanh chóng phóng đi.
"Mau, đuổi theo chiếc xe kia, báo về sở huy động thêm xe chặn chiếc xe đó lại." Kiều Thanh Vũ bình tĩnh ra lệnh, dừng lại một chút lạnh lùng nói:"Xe cảnh sát đã được ngụy trang  rồi, những cái khác cứ giữ nguyên như kế hoạch mà làm, trăm ngàn đừng làm mất dấu mục  tiêu" Chỉ đạo xong Kiều Thanh Vũ sang lại đường, tay để vào trong túi áo lấ di động ra định gọi điện thoại mới phát hiện điện thoại bị nàng nắm muốn vỡ tan rồi....
Tây Giao mộc hán là một mảnh đất rộng lớn, muốn đi vào hải qua được cổng kiểm soát toàn bộ đều được hệ thống máy tính điều hành, đi vào bên trong là hai sân bóng lớn, kiến trúc giống như kí túc xá, để đi vào trong kí túc xá phải đi qua một hàng rào cao cách đó cong có hai khu lớn khác, bên trong là xưởng sản xuất thành phẩm. Đi qua hai khu hàng lớn sẽ đến một kho hàng lớn khác, , nơi này lấy danh nghĩa là của mộc hán nhưng chỉ có mấy khu hàng này còn lại đều để cho bân ngoại quản lí,  thẻ căn cước để vào trong khu hàng chỉ có mấy trăm người thân cận nên rất bảo mật.
Mạc Ngạn đã muốn ngây người ở kho hàng số 62 gần hai tiếng, điện thoại của cô đã bị Dạ lão đại tịch thu, sốt ruột không biết tình hình bên ngoài ra sao nhưng lại làm như không để ý, tính toán thời điểm Đồng Đồng bị đưa tới đây sắp đến rồi.
Kho hàng số  62 là một khu đông lạnh, bên trong chứa rất nhiều tủ lạnh lớn nhỏ các loại, chỉ có một đường nhỏ đủ cho một người đi lọt. Đi đến trong cùng mới có vách tường đen, bên trên có một tay cầm, kéo xuống sẽ xuất hiện một gian phòng sáng sủa được trang hoàng một chút.
Mạc NGạn ngồi trước cửa sổ nhìn chiếc giường đối diện trong song sắt  có ba đứa nhỏ đang ngủ, sau lưng cô là một cửa sổ chắn sắt, bên ngoài là núi cao. Mạc nGạn nghĩ trong lòng:Đừng nói là tay không trói gà không chặt, có thể nói ở trong đây muốn trốn sợ cũng khó thoát ra được.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân ồn ào, Mạc Ngạn liền đứng lên.
Cửa phòng bị mở ra, dẫn đầu là TRần Chí Kiên, theo sau là một tên đàn em đang ôm một bé gái trong lòng. Mạc NGạn đi về phía trước hai bước, căn răng khống chế hành động xúc động muốn tiến tới ôm đứa nhỏ, kéo kéo khóe miệng nói:"Kiên ca đã trở về.Hết thảy đều thuận lợi chứ?"
TRần Chí Kiên không nói gì.
Tên đàn em phía sau nhanh chân đi tới vài bước, đem Đồng Đồng đặt lên giường ở góc tối. Mạc Ngạn liếc mắt nhìn, đứa nhỏ nhìn đã muốn mê man, đầu tóc hỗn loạn, mặt dính đầy nước mắt, Mạc Ngạn nhanh chóng quay đi rót nước mang tới trước mặt Trần Chí Kiên.
Trần Chí Kiên cầm lấy li nước, uống hết một hơi, miệng bắt đầu cằn nhằn:"Con đàn bà kia thật đúng là khó chơi, thời gian ngắn như vậy liền phát hiện ra còn để mấy tên cớm truy đuổi bọn ta mấy vòng phố, Nếu không phải ta thông minh chắc bây giờ đã ngồi uống trà trong sở cảnh sát rồi.
Mạc Ngạn cười gượng hi tiếng:"TRở về là tốt rồi, cho dù bọn cớm có năng lực tới đâu cũng không bằng Kiên ca."
Tiểu Cửu vẫn đứng ở một bên lúc này đã đi tới bên giường vài bước, ánh mắt tràn đầy uan tâm nhìn Đồng Đồng đang nằm ngủ, nhìn một hồi liền nhìn lén Mạc Ngạn, động tác cứ lặp đi đi lặp lại hết lén nhìn  Đồng Đồng lại lén nhìn Mạc Ngạn. Trong đầu không ngừng lặp lại những lời Mạc ngạn đã dặn lúc trước, ánh mắt Tiểu Cửu trầm xuống, đi lại ngồi ở ghế bên cạnh giường nhìn chằm chằm Đồng Đồng, sợ cô bé tỉnh dậy sẽ nhảy dựng lên.
Tiếng bước chân lại vang lên, Dạ lão đại đẩy cửa đi vào, TRần Chí Kiên liếc mắt nhìn hành ddiingj cổ quái của Tiểu Cửu, Tiểu Cửu thấy vậy liề đứng dậy cúi chào:"Lão đại."
Dạ lão đại gật đầu, đi tới bên người Tiểu Cửu, Tiểu Cửu nhanh chóng đem ghế đến.
Dạ lão đai ngồi xuống ghế trầ ngâm xem xét Đồng Đồng, nói:"Đứa nhỏ này thật khả ái, ta còn tính nếu khó coi thì sẽ xuống tay, người ta nếu bởi vì bộ dáng xấu xí của nó mà ra tay chỉ sợ chúng ta sẽ mang tội giết hại trẻ con!!!"
Trần Chí Kiên ha ha cười:"Quả thật là rất khả ái, bất quá con bé này cũng rất lợi hại, khóc nháo rất ghê gớm phải đến khi cho một phát vào sau gáy thì mới ngất đi."
Mạc Ngạn đột nhiên nhìn Trần Chí Kiên, kinh ngạc hỏi:"Nhỏ như vậy mà ngươi cũng đánh vào gáy để ngất đi sao?"
TRần Chí Kiên nhún vai, cho là đúng.
"Cũng tốt, bọn nó ngủ thì đỡ ồn ào nhức tai." Dạ lão đại đứng lên nhìn mấy người trong phòng nói:"Các ngươi lưu lại một người ở chỗ này, chờ động tĩnh bên kia."
Mấy người gật đầu theo Dạ lão đại ra ngoài. Mạc Ngạn lại nhìn TRần Chí Kiên, quan tâm nói:"Kiên ca đi nghỉ ngơi đi, đã mệt mỏi cả ngày rồi. Đêm nay cứ để cho Tiểu Cửu ở đây trông chừng, bên ngoài còn có hai người nữa  canh chừng, đứa nhỏ kia chỉ sợ đêm nay sẽ không tỉnh lại nên cũng không cần lo lắng."
TRần Chí Kiên đi rồi, Mạc Ngạn kêu Tiểu Cửu mang tới một chậu nước, cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đồng Đồng, chỉnh lại tóc rối cho bé con, xong xuôi liền lấy chăn ấm đắp lên cho mấy đứa nhỏ.
Tiểu Cửu im lặng đứng một bên, một câu cũng không nói, Mạc Ngạn quay người sờ đầu Tiểu Cửu, nhẹ giọng nói:"Chị không thể ở đây được, ngươi buổi tối nay thức ở đây đi, nếu Đồng Đồng tỉnh lại  thì phải cho con bé uống nước, chin ở ngay cách vách có gì thì phải báo ngay cho chị."
Tiểu Cửu gật đầu, Mạc Ngạn cười với hắn sau đó liền rời đi.
Ban đêm, sở cảnh sát vẫn còn sáng đèn, Đồng Đồng đã bị bắt cóc một ngày, Kiều Thanh Vũ bước đi qua lại bên trong phòng. Nàng trăm tư không thể giải, đã dàn xếp tốt nhưng vẫn thất bại Chiếc xe đó không có khả  năng rời thành phố, chạy quanh Dạ Thành mấy vòng, Kiều Thanh Vũ thấy lạ liền cử người đi kiểm tra rốt cuộc mất dấu Đồng Đồng.....
Hành lang vang tiếng bước chân, Đặng Cục vẻ măt nghiêm túc đi tới nhìn thấy Đặng Cục mọi người đều đứng lên đồng thanh chào:"Đặng Cục"
Đặng Cục khoát tay, ý bảo bọn họ đi làm việc của mình đi, đi tới trước mặt Kiều Thanh Vũ hỏi:"Như thế nào? Không có manh mối?"
Kiều Thanh Vũ lắc đầu, liếc nhìn màn hình máy tính của Đông Húc :"Đã mấy giờ trôi qua vẫn không thấy chiếc xe đó tiếp xúc với chiếc xe khả nghi nào khác...."
Đông HÚc đứng ở phía sau, mặt nhăn lại, lúc trước đã hứa với Kiều Thanh Vũ nhất định sẽ bảo vệ Đồng Đồng không ngờ lại để cô bé bị bắt ngay trước mặt mình, đáng ghét nhất là bọn họ căn bản không biết người bắt cóc Đồng Đồng là loại người gì?
Đông Húc nhìn chằm chằm theo dõi nét mặt mấy người, do dự nhìn Đặng Cục cùng Mạc Ngạn nói:"Đội trưởng....Nếu không chúng ta gọi cho Mạc Ngạn thử xem."
Kiều Thanh Vũ sửng sốt, Mạc NGạn.
"Không cần, cô ấy căn bản không giúp được gì, dù có thì bây giờ cũng không có khả năng giúp đỡ chúng ta." Đặng Cục lập tức từ chối đề nghị của Đông Húc.
Đông Húc gật đầu, quay về chỗ ngồi, tiếp tục công tác tìm kiếm.
Kiều Thanh Vũ không để ý tới cuộc trò chuyện của hai người, trong đầu không ngừng hiên lên hình bóng của Mạc Ngạn, còn có mấy lời kia.....
"Tôi đi nhà vệ sinh một chút." Kiều Thanh Vũ xin phép, đi nhanh tới nhà vệ sinh.
Đi vào buồng vệ sinh khóa chặt cửa lại, dựa vào cửa phòng su  nghĩ một chút, lấy di động ra tìm được số của Mạc Ngạn, cuộc gọi đầu tiên sau nhiều ngày không gặp Mạc Ngạn.
"Số điện thoại  quý khách đang gọi không có thực, xin vui lòng kiểm tra lại....."
Truyền tới bên tai nàng lại là giọng nói cửa một người con gái khác, Kiều Thanh Vũ trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Mạc Ngạn đổi số điện thoại....
Cứ ngỡ bắt được khúc cây cứu mạng của mình, nháy mắt liền bị người đoạt đi mất, Kiều Thanh Vũ bất lực ngồi khụy xuống. Nghĩ đến Mạc Ngạn , tuy rằng cô tham gia tổ chức của Dạ lão đại nhưng Kiều Thanh Vũ cảm thấy nếu chính mình nói Đồng Đồng bị bắt cóc cô ấy nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ, hơn nữa nhất định sẽ giúp mình tìm cách. Nhưng hiện tại, Kiều Thanh Vũ bắt đầu hoài nghi suy nghĩ của mình, có lẽ trong lòng người ấy, mình thật sự không quan trọng đến vậy.
Kiều Thanh Vũ còn đang miên man, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, Kiều Thanh Vũ hoảng sợ nhìn số lạ trên màn hình điện thoại, bình tĩnh lại.
"Kiều đội trưởng sao?"
"Phải, cho hỏi ai vậy?"
"Ở quán cà phê đối diện sở cảnh sát, 15 phút nữa không gặp không về."
Điện thoại nhanh chóng bị ngắt máy, Kiều Thanh Vũ cảm thấy kì quái, cố gắng nhớ lại giọng nói có chút quen thuộc, người gọi đến rốt cuộc là ai Vì sao lại muốn gặp mặt mình.Có thể hay không liên quan đến chuyện của Đồng Đồng?
Kiều Thanh Vũ suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán, nàng đi tới bồn nước rửa mặt, nàng quyết định đi gặp nhân vật thần bí này.....