Kiều Thanh Vũ mấy người vừa tiến vào , Mạc Ngạn liền thấy ánh mắt lạnh như băng, đầy chán ghét của Kiều Thanh Vũ, lúc này cô đang ôm nữ tiếp viên mặc sườn xám trong lòng, cô gái nghe tiếng mấy người các nàng xông vào khuôn mặt càng thêm trắng bệch.
Từ lần bị thương nằm viện trốn Ông Hướng THiên tới nay Mạc Ngạn mới được gặp lại Kiều Thanh Vũ, cô mỗi ngày đều nhớ thương tương tư về nàng. Mà lúc này nàng cách cô không quá hai thước . Mạc Ngạn vẫn như trước ôm cô gái kia nhưng tâm lại khẽ nhói đau, nàng gầy đi nhiều quá.
Dạ lão đại cúi đầu rút một điếu thuốc, Lưu Đông bên cạnh bận rộn châm lửa phục vụ. Dạ lão đại hút một hơi nhả ra làn khói trắng chống tay lên bàn cười nhìn Kiều Thanh Vũ:
"Ngọn gió nào hôm nay đưa Kiều đội trưởng tới đây. Dẫn theo nhiều người như vậy là có việc?"
"Dĩ nhiên là có việc xin thỉnh giáo." Kiều Thanh Vũ mỉm cười giả tạo, khoan thái đi tới trước bàn ăn.
Kiều Thanh Vũ vừa đi mấy người đằng sau cũng đi theo, mấy tên thủ hạ của Dạ lão đại cũng đồng loạt đứng lên, không khí hai bên vì vậy cũng trở nên trầm trọng đầy mùi thuốc súng.
Lưu Đông nhìn Kiều Thanh Vũ đi về phía mình cũng đứng lên đề phòng.
Cô gái trong lòng Mạc Ngạn cũng muốn đứng lên nhưng bị Mạc Ngạn dùng lực ôm lại.
Kiều Thanh Vũ đi tới bên người Lưu Đông, mặt đối mặt với Dạ Lão Đại. Lúc này có mấy tên thủ hạ từ ngoài chạy vào đứng đằng sau Dạ lão đại, manh động thủ sắn tư thế chiến đấu.
Lúc này chỉ còn Dạ lão đại, Mạc Ngạn cùng cô gái đang run sợ ở trong lòng cô vẫn còn ngồi im.
Mạc Ngạn lúc này không coi ai ra gì vỗ vai cô gái, ý bảo có thể rồi đi.
Cô gái nhìn hai bên đằng đằng sát khí được phép liền nhanh chóng chạy đi.
Ánh mắt dõi theo cô gái kia đi ra ngoài rồi Mạc Ngạn mới lười nhác đập mấy cái vào đầu cho tỉnh, đứng lên đi tới bên Dạ lão đại.
Đến khi Mạc Ngạn ở bên người Dạ lão đại, nhìn nàng mặt có lỗi quát lớn:"Bọn mày đang làm gì vậy? Mau cút ra ngoài."
Lưu Đông xua tay cho đám người ra ngoài, Xong đi tới đừng bên người Dạ lão đại hai người hai bên.
"Kiều đội trưởng , mời ngồi." Dạ lão đại vẻ mặt khach khí nói.
Kiều Thanh Vũ ánh mắt vẫn lạnh băng nhìn Dạ lão đại diễn trò, mà ở sau ông ta là Mạc Ngạn, cô từ nãy đến giờ vẫn không nhìn nàng dù chỉ một cái.
"Không cần khách khí, tôi chỉ muốn hỏi mấy vấn đề rồi sẽ đi." Kiều Thanh Vũ từ chối, nàng nhận một phong thư từ Đông HÚc đưa tới trước mặt Dạ lão đại lãnh đạm nói:"Tây Giao mộc hán là tài sản của Dạ gia. Tôi nghĩ Dạ lão đại hẳn là nên cho tôi một câu trả lời."
Dạ lão đại cúi đầu nhìn phong thư Kiều Thanh Vũ đưa, mặt vẫn bình thường.
Mạc Ngạn ở phía sau tiến lên cầm phong thư nhìn Kiều Thanh Vũ chằm chằm. Kiều Thanh Vũ cũng nhìn Mạc Ngạn mặt càng ngày càng lạnh sau đó buông tay.
Mạc Ngạn nhìn cảm xúc muốn nắm lấy bàn tay mềm mại kia lại, mỉm cười đón nhận ánh mắt căm tức của Đông HÚc đứng đằng sau Kiều Thanh Vũ. Đưa phong thư cho Dạ lão đại.
Dạ lão đại mở phong thư bên trong là mấy tấm ảnh, ông ta nhìn mấy bức ảnh mà mặt biến sắc nhưng rất nhanh tỏ ra bình thường. "Haha, lúc trước tôi thường ra nước ngòai tịnh dưỡng nên Tây Giao bên kia đã giao cho bên nhà vợ quản lí giùm rồi, Kiều đội trưởng cho tôi vài ngày tôi nhất định sẽ cho Kiều đội trưởng một công đạo." Ngụ ý ông ta cũng không cảm kích.
Kiều Thanh Vũ cười châm chọc nhưng ngoài miệng vẫn nói:"Tôi đây chờ tin tốt của Dạ lão đại."
"Nhất định nhất định, tôi là một công dân tốt mà, nếu việc này là thật tôi sẽ không bao che, nhất định sẽ phối hợp với Kiều đội trưởng."
"Nghe được lời này của Dạ lão đại cũng làm tôi an tâm rồi, vậy không làm phiền mọi người vui chơi nữa, xin cáo từ." Kiều Thanh Vũ đath được mục đích cũng không muốn ở lại dây dưa mang theo mấy người rời đi trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn Mạc Ngạn một cái.
Kiều Thanh Vũ vừa rời đi sắc mặt của Dạ lão đại liền trở nên khó coi, ông ta cầm phong thư ném mạnh xuống bàn lớn tiếng:"Chúng mày mau giải thích cho tao biết chuyện này là sao hả?"
Mạc Ngạn liếc mắt nhìn mấy tấm hình thấy một đứa bé khoảng 3,4 tuổi ngồi co ro ở một góc.
"Tao nói bọn mày bao nhiêu lần rồi, lỗ tai bọn mày bị điếc hả? Lần trước giáo huấn đứa nhóc đó còn chưa đủ." Dạ lão đại tức giận quát, cả đám thủ hạ không ai dám lên tiếng.
"Đào tử đâu? Tây Giao kia không phải giao cho hắn quản lí sao?"
Mạc Ngạn nhìn lưu Đông, tiến lên nói:"Đào ca lúc trước có báo lại có việc gấp nên không có mặt ở đây."
Dạ Lão đại quay qua nhìn Lưu Đông:"Việc này mày mau đi giải quyết nhanh cho tao, tao muốn biết là tên nào cả gan ăn gan hùm, tao cho bọn mày hai ngày, sống thì phải cho tao thấy mặt, chết thì phải cho tao thấy xác."
"Dạ, lão đại."
"Còn con nhỏ kia, thật sự là gan dạ sáng suốt, nhiều lần gây phiền toái chẳng lẽ không sợ chết."
Mạc NGạn nghe Dạ lão đại nói, trong lòng run lên, cô biết con nhỏ mà Dạ lão đại nói đến là ai, nhất định là Kiều Thanh Vũ Mạc Ngạn cẩn thận lắng nghe.
Phía sau xuất hiện một tên khoảng bón mươi tuổi. Mạc Ngạn nhíu mày, cô không biết tên này nhưng có thể đoán hắn chắc chắn là thân tìn của Dakj lão đại.
Tên đó cúi đầu :"Ý của lão đại là?"
Dạ lão đại không biết suy nghĩ gì, nghiêng mặt nhìn liếc Mạc NGạn, khóe miệng cong lên:"Nghe nói cô ta có một đưa nhỏ chưa tới 5 tuổi, chỉ cần có con nhóc đó thì chắc chắn cô ta sẽ không dám manh động."
Dạ lão đai nói xong xung quanh cả đám người đều lộ nụ cười gian ác, Mạc Ngạn cũng gượng gạo kéo khóe miệng, đáy lòng khẩn trương, cô thực sự không nghĩ Dạ lão đại sẽ động tới Tiểu Đồng Đồng. Đừng nói là Kiều Thanh Vũ, chính cô cũng không nghgix chuyện này có thể xảy ra.
Nhưng thực tế không cho Mạc Ngạn nghĩ nhiều, thấy Dạ lão đại đứng lên nói:"Mau đi chuẩn bị lễ mừng năm mới, qua năm sẽ có một kiện hàng lớn lần này nhớ theo dõi hành tung của bọn cớm cẩn thận vào." Dạ lão đại vuốt râu nhin tên kia:"A Kiên, con nhóc đó giao cho mà giải quyết, không được để xảy ra sai xót gì."
Tên gọi là A KIên gật đầu:"Đã rõ, lão đại."
Dạ lão đại khoát tay áo không nói gì nữa cùng đám thủ hạ rời đi.
Mạc Ngạn cùng đám người cúi đầu chào đến khi Dạ lão đại biến mất mới đứng lên.
Mạc Ngạn nhìn Đông HÚc không nói gì mà Lưu Đông cũng đang mặt lạnh ngồi trên ghế suy nghĩ.
Mạc Ngạn không có tâm tư suy đoán người khác đang nghĩ gì, cô vẫn còn đắm chìm trong câu nói của Dạ lão đại, mà lời nói đó có liên quan đến một mạng người mà người đó rất quan trọng với Mạc NGạn. Cô biết rõ tính của Dạ lão đại hai tròng mắt lãnh liệt sát khí đáng sợ làm người khác rét run.
Mạc Ngạn giấu đi cảm xúc cùng mấy người uống ít rượu mới đứng dậy rời đi.
"Mạc tỷ, giờ chúng ta đi đâu?" Tiểu Cửu thấy vẻ mặt lạnh lùng khi ra khỏi khách sạn của cô, hỏi.
Mạc Ngạn nhìn Tiểu Cửu, từ cái lần trốn viện kia cô không có trở về nhà, thứ nhất là muốn tránh mặt Kiều Thanh Vũ, thứ hai là muốn che giấu tung tích. Lúc đầu cô ở nhà Lâm Võ mấy ngày sau đó Dạ lão đại coi trong cô liền để cô ở trong khách sạn của Dạ gia, đó cũng là cách tiếp cận mục tiêu tốt hơn.
"Em đi tìm Lâm Võ đi, chị đi có chút việc nếu có người tìm chị thì nói chị đi đua xe." Mạc Ngạn ném chìa kháo cho Tiểu Cửu sau đó tự bắt tãi đi mất.
Quay về với Kiều Thanh Vũ:
Sau khi rời khỏi khách sạn Kiều Thanh Vũ một câu cũng không nói vẻ măt như tảng băng ngàn năm xung quanh toàn hàn khí làm người ở gần muốn đóng băng.
"Kiều đội trưởng, chúng ta cứ như vậy bỏ đi sao?"
Đi tới chỗ xe Tổ trưởng mặt đen bất chấp khí lạnh của nàng, mở miệng hỏi.
Kiều Thanh Vũ quay đầu lạnh lùng đáp:"Mục đích đã đạt được không lẽ ở lại uống rượu mừng với bọn họ." Ngữ khí của nàng thập phần không tốt.
Đông Húc ngồi ở một bên âm thầm nuốt nước bọt, tổ trưởng sao lại không có mắt như vậy không thấy Kiều đội trưởng đang sinh khí sao? Tuy rằng hắn cũng không biết sao Kiều Thanh Vũ lại sinh khí.
"Chỉ bằng mấy tấm ảnh kia?" Tỏ trưởng mặt than lại không sợ chết lên tiếng.
"Chỉ bằng mấy tấm ảnh kia?" Mạc Ngạn nắm tay cửa , quay đầu nói:"Mục đích của chúng ta chính là muốn dụ hổ ra khỏi hang." mở cửa bước vào.
Đông HÚc nhìn tổ trưởng của mình lè lưỡi: Tốt nhất là đừng đụng tới Kiều Thanh Vũ không lại nhận mấy đợt gió đông bay tới. Ngồi vào ghế phó lái.
Đông HÚc ngồi nghiêm chỉnh, hắn chính là tò mò, tuy rằng từng nghe nói Mạc Ngạn có dính líu tới chuyện này nhưng hắn không tìn cô lại là một người của hắc băng. Hắn cảm thấy vấn đề này chỉ có mình Kiều Thanh Vũ mới có thể trả lời được.
Kiều Thanh Vũ vẫn mặt lạnh liếc cũng không liếc Đông HÚc, cũng không nói gì khởi động xe, nàng phải mau chóng ròi khỏi chỗ này.