Gần sang năm mới, Dạ thành hắc đạo lại nổi lên một nhân vật thần bí làm cả giới hắc đạo chấn động. Chỉ mới hai tháng đã lập rất nhiều chiến công lớn.
Nghe nói người này thân thủ rất lợi hại có thể một mình đánh lại 10 tên sát thủ. Nghe nói người này ngoài mặt luôn tươi cười hòa đồng nhưng chỉ cần thủ hạ dưới trướng phạm sai lầm sẽ không nể tình xuống tay tàn độc .
Cũng có tin đồn rằng người này là em gái của Ông Mạc Thành. Nghe nói mặc dù là quân hệ máu mủ nhưng lại đối nghịch với Ông gia như nước với lửa, khinh thường. Hơn nữa là người không bị tiền tài vật chất mua chuộc, phát hiện bản thân không thích hợp làm cảnh sát liền dứt khoát bỏ đi gia nhập vào hắc đạo, thái độ có chút cực đoan, băng lãnh.
Đương nhiên tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn thôi, thân phận thực sự của Mạc Ngạn không ai quan tâm. Ai Cũng không biết hai tháng vừa qua
Chính là phải tiếp tục đến ngày hoàn thành nhiệm vụ đầy nguy hiểm này, không được nghỉ ngơi dù chỉ một chút nếu không sẽ hỏng hết.
Đối với tin đồn bên ngoài, Mạc Ngạn không quan tâm, nếu gia nhập hắc đạo cô sẽ phải trở thành một con người khác, mặc kệ là quân nhân hay cảnh sát thì hiện tại vẫn phải diễn tròn vai đại tỷ hắc bang. Diễn nhưng không có nghĩa quên đi lí tưởng, khát khao của một người con gái bình thường, đó mới chính là Mạc Ngan.
Vài ngày tuyết rơi đi qua cuối cùng cũng đến ngày cuối. Tới giữa trưa, một khách sạn hào nhoáng đón tiế một đoàn khách quý trên dưới một trăm người mặc áo đen.
Hai giờ chiều, ở sảnh ăn của khách sạn có hơn hai mươi bàn yến hội, khách lúc này ồn ào vui vẻ. Lướt qua khuôn mặt đỏ tai hồng của đám người, bên trong yến hội có một phòng khách xa hoa, đứng ngoài cửa là hai gã áo đen còn có hai nữ tiếp viên mặc sườn xám quyến rũ.
Ở bên trong căn phòng xa hoa, khắp nơi đều có nữ tiếp viên mặc sườn xám màu đỏ, ở giữa căn phòng là một bàn tiệc to vây quanh xung quanh khoảng mười người nam nữ đủ cả, mọi người đều trò chuyện vui vẻ, nâng chén cạn li, uống say sưa.
Ngồi ở vị trí chủ trì là Dạ lão đại, bên trái là Lưu Đông, bên phải là Diệp KHôn, kế bên Diệp Khôn chính là người đang nổi lên hai tháng vừa qua, Mạc Ngạn.
"Lão đại quả thật anh minh quyết sách, ban thưởng cho anh em những mĩ nữ rất xinh đẹp này...." Lưu Đông cười đê tiện loạng choạng nâng chén, cánh tay ôm một mĩ nữ yêu kiều, uống nhiều đã muốn say.
"Ha ha...." Dạ lão đai đặc biệt khoái chí, nâng chén theo cũng đám thủ hạ thân cận cụng li.
Xung quanh theo đó cũng nối tiếp khen tặng nịn nọt, trên bàn mọi người đều hưng phấn dị thường.
"Tiểu Mạc." Dạ lão đại quét mắt nhìn một bàn anh em đang ôm mĩ nhân, đột nhiên lên tiếng.
Lúc này vừa vặn có một nữ tiếp viên đi tới bên cạnh rót rượu Dạ lão đại,Mạc Ngạn ngẩng đầu mỉm cười nhìn Dạ lão đại.
"Nghe A Khôn nói, tiểu Mạc thích nữ nhân. Sao không tìm một người đi."
"A...." Mạc Ngạn đỏ mặt xấu hổ, đưa mắt nhìn mấy người đang ôm người đẹp trong lòng, làm cô nổi cả da gà. Thu lại ánh mắt, vẻ mặt không chút che dấu ghét bỏ nói:"Lão đại là tại Tiểu Mạc không có hứng thú....."
"Hahaha, Tiểu Mạc tiêu chuẩn cao quá, thích loại người nào nói lão đại nghe."
Mạc NGạn nhìn Diệp KHôn bên cạnh vẫn mỉm cười, nhún vai với Dạ Lão đạ, ánh mắt vô tình nhìn tới nữ tiếp viên bên cạnh Dạ lão đại, nói:"Tiểu Mạc thích nữ sinh thanh thuần sạch sẽ một chút."
"Tiểu Mạc chỉ thích mấy em gái trẻ trung đơn thuần thôi."
"Hahahaha...." Mấy người trên bàn đồng thời nhìn Mạc Ngạn cười.
"Phi vụ lần này rất thành công, Tiểu Mạc công cũng không nhỏ, quả nhiên không làm ta thất vọng, nhất định phải thưởng." Dạ lão đại cảm thấy mĩ mãn kiêu ngạo nhìn đám người cười, nhìn Mạc Ngạn tán dương, lại nhìn thấy nữ tiếp viên bên người nói:"Ta nghĩ...Nếu không để lão đại ta thưởng cho Tiểu Mạc một em gái thanh thuần khả ái có được không?"
Nghe Dạ lão đại nói, Mạc Ngạn nhanh chóng xua tay, vội vàng cười từ chối:"Không tốt không tốt, em gái khả ái nên để bản thân chinh phục mới có tư vị, lão đại đừng thay Tiểu Mạc nhọc lòng."
"Lão đại, Tiểu Mạc đã có người trong lòng rồi." Diệp Khôn thấy vẻ mặt quẫn bách của Mạc Ngạn, cười lên tiếng giải vây.
Mạc Ngạn dưới bàn đạp chân Diệp Khôn, cái ông anh này sao lại còn đổ thêm dầu vào lửa Đó là thứ có thể nói sao
"Vậy sao?" Dạ lão đại dường như rất có hứng thú với chuyện này, hỏi Mạc Ngạn.
Lúc này cửa bị mở ra, Tiểu Cửu vội vàng bước vào, đối mặt với mấy ânh mắt kia cũng không luống cuống, đi thẳng tới chỗ Mạc Ngạn, cúi thấp người nói nhỏ vào tai Mạc Ngạn:"Mạc tỷ, chị dâu mang theo một số người đang trên đường tới đây, hình như là biết trước sự có mặt của chúng ta."
Nghe TIểu Cửu nói, vẻ mặt tươi cười trở nên nghiêm túc, cô đứng lên nhìn Dạ lão đại:"Lão đại cảnh sát sắp tới đây."
Mọi người nghe Mạc Ngạn nói nhất thời trở nên im lặng, vẻ mặt khẩn trương nhìn lão đại.
Dạ lão đại nhìn Tiểu Cửu đã muốn đi ra ngoài,vẻ mặt ngưng trọng vuốt râu, tươi cười:"Được, chúng ta không trộm không cướp chỉ đến uống rượu vui chơi muốn làm gì chúng ta cũng không thể. Cùng lắm mời bọn họ thưởng rượu ngon cũng nhau vui vẻ...."
Dạ lão đại nói tự tin, phất tay hai thủ hạ nhanh chóng đi ra ngài.
Diệp Khôn nốc cạn li rượu, cũng đứng lên nhìn Dạ lão dại:"Lão đại, để A Khôn đi ra cùng mấy anh em."
Dạ lão đại gật đầu, nhìn Mạc Ngạn đang đứng bảo cô ngồi xuống.
Lúc này nữ tiếp viên kia đã đi tới đối diện Mạc Ngạn đang rót rượu cho Lưu Đông, Mạc Ngạn ngồi xuống nhìn nữ tiếp viên vẻ mặt hứng thú.
Dạ lão đại chú ý tới động tác nhỏ Của Mạc Ngạn, di chuyển theo ánh mắt của Mạc Ngạn, hỏi:"Thế nào? Tiểu Mạc coi trong em gái này?"
Mạc Ngạn nhìn chắm chằm cô gái mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Lưu Đông cười tà liếc mắt với Mạc Ngạn, sau đó quay lại nhìn nữ tiếp viên kia, nắm cằm bắt cô ta ngẩng đầu lên để nhìn rõ, cười:"Hahahaha, em gái hôm nay là ngày may mắn của cô em đấy, mau qua kia bồi Mạc tỷ uống hai chén đi."
"Tôi..tôi chỉ là một tiếp viên bình thường thôi." Cô gái bị nắm tới đau, sợ hãi run rẩy nói.
Mạc Ngạn ôm cánh tay tựa lưng ra sau ghế vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cô gái.
"Đi đi, đừng sợ, tiếp viên có gì tốt, theo Mạc tỷ thì cô em cơm áo khỏi lo." Nhìn bộ dạng bị dọa sợ của cô gái, Lưu Đông nhẹ giọng ôn nhu dụ dỗ, hắn lấy một xấp tiền để lên khay của cô gái:"Đi đi, nếu làm Mạc tỷ cao hứng, anh đây sẽ thưởng thêm."
Cô gái nhìn xấp tiền trên khay vẫn đứng không nhúc nhích, trong lòng sợ như bị đòi mạng.
"Chát." Một tiếng tát khá to vang lên, là của một tên đang ngồi gần đó, lớn tiếng quát:"Con đ* này sao dám không nghe lời của Đông ca hả? Mạc tỷ coi trọng ngươi mà còn dám làm giá, mau đi qua kia."
Mạc Ngạn nhìn bộ dáng bá đạo của tên kia, bất đắc dĩ cười với Dạ lão đại, lên tiếng để tên kia ngừng kích động, vẫy tay ôn nhu:"Cô gái, mau qua đây"
Cô gái run lên nhìn mạc Ngạn thấy cô cười với mình lại sợ hãi nhìn tên vừa tát mình, gian nan đi tới bên người Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn để cô gái ngồi lên đùi mình, mỉm cười thưởng thức bên má đỏ ửng vì bị tát của cô gái.
Cô gái vẫn cúi đầu, hai tay đặt lên đùi ngồi quy củ, xem cũng không xem liếc cũng không dám liếc Mạc Ngạn.
Nhưng người khác dường như quá quen với việc này, chỉ nâng li cạn chén, Dạ lão đại bị Lưu Đông kéo qua thấp giọng to nhỏ gì đó.
MẠc Ngạn thấy không ai để ý tới mình, đem cô gái dựa vào lòng nhỏ giọng trấn an:"Cô đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô đâu, chỉ cần phối hợp với tôi một chút rồi tôi để cô đi."
Cô gái thân thể cứng ngắc ở trong lòng mạc Ngạn được dỗ dành lúc sau mới bình tĩnh lại, không biết ý Mạc Ngạn là gì nên vẫn không dám động gì.
Phía cửa bị mở toang ra, một nữ ba nam đi vào, một giọng nói lạnh lùng trong trẻo mang ý trêu chọc vang lên:"Dạ lão đại đây là đang ăn mừng phi vụ trót lọt sao? Mời khách lớn như vậy thật sự là quá khoa trương rồi." Thanh âm lạnh lẽo, Kiều Thanh Vũ mặc cảnh phục ngạo nghễ đứng trước bàn ăn.