"Mạc nói cái gì?" Kiều Thanh Vũ nghĩ chắc tai mình nghe nhầm cau mày hỏi lại.
Mạc Ngạn lúc này kéo chăn lên đắp kín người, ánh mắt mệt mỏi nhắm lại, im lặng một chút nói:"Tôi mệt rồi, em trở về đi." Mệt mỏi nói xong khó khăn nghiêng người nằm quay lưng với Kiều Thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ lúc này mới thật sự tin vào tai mình, cô đuổi nàng. Nàng lặng người đứng nhìn bóng lưng của người kia , nàng cảm nhận được cảm giác xa cách của người đó với nàng. Rốt cuộc là tại sao lại vậy? Buổi tối hôm trước cô còn nói lời dụ dỗ đường mật với nàng còn cùng nàng hòa làm một, gắn bó không rời sao?
Thời điểm đó Kiều Thanh Vũ có cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, nàng có cảm nhận được tình yêu nồng cháy của cô, sự quan tâm chu đáo của cô.....
Vậy vì điều gì mà thứ hạnh phúc đó chỉ kéo dài đúng một ngày? Người luôn nói yêu nàng lại trở nên xa cách như vậy?
Kiều Thanh Vũ càng nghĩ hốc mắt càng đỏ lên, chẳng lẽ nàng đã tin tưởng nhầm người. Đây chính là tình yêu mà cô luôn nói với nàng đây sao? Mệt mỏi? Những lúc mệt mỏi không phải cô càng cần một người yêu thương như nàng ở bên chăm sóc sao?
Hay cô vỗn dĩ là người như vậy chỉ là đối với bản thân nàng cảm thấy mới mẻ nên muốn chinh phục.
Mạc Ngạn thấy sau lưng thật lâu không có tiếng động nghĩ Kiều Thanh Vũ ngạo kiều nghe lời nói của mình liền bỏ đi rồi, cô muốn quay người lại nhưng nghĩ lại không có dũng khí.
Ngay tại lúc cả hai đều có tâm sự, Cố Thục Phân mở cửa đi vào trên tay cầm một túi chườm đá TIểu Cửu theo sau mang theo xô đá.
Kiều Thanh Vũ thu lại vẻ mặt băng lãnh tiếp nhận đồ từ hai người, đem đá bỏ vào túi chườm.
Cố Thục Phân đi vào liền cảm thấy không khí giữa hai người có chút không đúng, bà nhìn Kiều Thanh Vũ tay bỏ đá vào túi chườm vẻ mặt xuất thần, MẠc Ngạn từ đầu đến cuối cũng không có xoay người lại, bà trong lòng bất đắc dĩ: Hai người này đã bao lâu rồi mà vẫn còn chưa nói chuyện với nhau.
Tiểu Cửu cũng không hiểu vì sao, hắn nhìn hai người nhìn Kiều Thanh Vũ đang ngồi xổm cẩn thận gọi:"Chị dâu...."
Kiều Thanh Vũ lấy lại tinh thần mới phát hiện bản thân không ổn, nàng cầm túi chườm đứng lên nhìn Cố Thục Phân nói:"Thời gian không còn sớm nữa, hai người mau đi nghỉ đi tôi sẽ chiếu cố cô ấy."
Lời nàng vừa nói xong, MẠc Ngạn ở trên giường ngồi mạnh dậy lớn tiếng quát:"Ai tôi cũng không cần, đều đi ra hết đi." Bởi vì ngồi dậy quá mạnh làm liên lụ tới vết thương trê người, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, miếng băng gạc thấm máu đỏ chảy xuống .
Ai cũng không nghĩ tới Mạc Ngạn sẽ đột nhiên nổi đóa là cả ba người nhất thời ngây ngẩn nhìn cô.
Kiều Thanh Vũ phát hiện Mạc Ngạn bởi vì hoat động mạnh nên vết thương lại bắt đầu mở miệng làm máu thấm đẫm miếng băng gạc trắng, mặt nàng lại đen lại, thở khó khăn, quay lại nhìn hai người Cố Thục Phân và Tiểu Cửu nói:"Cố a di, hai người mau đi nghỉ ngơi đi."
Nghe giọng lạnh lẽo của Kiều Thanh Vũ, Tiểu Cửu rùng mình, vụng trộm kéo tay Cố Thục Phân đi ra ngoài thật nhanh.
Kiều Thanh Vũ lúc này thật sự sinh khí , thấy hai người đi ra ngoài nàng liền đi tới đóng mạnh cửa "ầm" một tiếng.
Bấm chốt cửa, đi tới bên giường nhìn Mạc Ngạn từ trên cao xuống, giọng nói lạnh tới âm mấy chục độ:"Mạc Ngạn, rốt cuộc Mạc nổi điên cái gì?"
Mạc Ngạn bị giọng của Kiều Thanh Vũ hù dọa nhảy dựng lên, thấy nàng bị chính mình làm cho tức giận trong lòng một trận chột dạ, không nói gì.
Kiều Thanh Vũ cũng biết không thể trông cậy được gì vào cổ họng của cô, xoay người đi lấy hộp dụng cụ y tế lấy bông băng thuốc tím ra giúp cô tha băng.
"Lết ra đây." Kiều Thanh Vũ tâm trạng cực kì không tốt.
Mạc Ngạn nuốt nước bọt, vẫn không nhúc nhích.
Kiều Thanh Vũ phẫn nộ ném đồ trên tay đi tới bóp má Mạc Ngạn bắt ngẩng lên.
"Đau...." Mạc Ngạn lại phải hít khí lạnh, nhíu mày tức giận nhìn nàng.
Kiều Thanh Vũ không để ý tới cô, bắt cô phải đối mặt với mình, tay lấy băng gạt,thuốc bôi.
Bởi vì khoảng cách hai người rất gần Mạc Ngạn không thể không nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy bất ổn, nếu cứ gần nàng như vậy thì quyết tâm của cô chắc chắn sẽ tan biến vô ích.
Quan sát vết thương xong lấy bông thấm bớt máu, dùng thuốc tím sát trùng xung quanh vết thương cấm máu xong băng bó lại.
Mạc Ngạn mở mắt, hai tay bảo vệ quần áo của mình, miệng vẫn nói lời vô tình:"Tôi thực sự không cần em quản, nhanh về nhà đi."
Kiều Thanh Vũ trừng mắt với Mạc Ngạn, Mac Ngạn né tránh tay cầm chặt quần áo bảo vệ mình.
"Mạc có ý gì?" Kiều Thanh Vũ buông tay lạnh lùng hỏi.
"Không có ý tứ gì....Tôi mệt mỏi."
"Mạc Ngạn mau nói chuyện cho tử tế." Kiều Thanh Vũ giong nói có chút lớn.
Mạc Ngạn nhìn nàng ánh mắt lạnh nhạt xa cách, nói:"Hôm nay tôi đi đánh nhau với người ta bị người tẩn cho một trận. Em cũng thấy rồi đó tôi nhiều lần như vậy không ngừng đi gây sự, không ngừng làm chuyện thị phi, vi phạm pháp luật, ở sở cảnh sát cũng gây cho em không ít phiền toái. Lần này tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi thừa nhận mới đầu tôi thực sự rất thích em, muốn cũng em ở một chỗ. Nhưng mà...tôi cảm thấy bản thân không xứng với em, em là một cảnh sát gương mẫu luôn bảo vệ công lí mà tôi lại là đứa chẳng ra gì, cho nên....Em vẫn là nên đi đi." Nói xong cô nhắm mắt chậm rãi nằm xuống đem chăn trùm kín người.
Một đêm kia Mạc Ngạn nhớ Kiều Thanh Vũ rời đi, nhớ rõ cô đã nói nhưng câu vô liêm sỉ trái với lương tâm, cô có thấy mắt nàng đỏ lên ươn ướt . Nữ nhân ngạo kiều như nàng sao có thể chịu được người khác sỉ nhục lí tưởng tự tôn của nàng chứ nàng nhắm vào bên má không bị thương tát một cái, đem toàn bộ đồ ném vào người nàng sau đó không quay đầu lại chạy ra ngoài.
Tất cả đều tại cái nhiệm vụ chết tiệt này...
Mạc Ngạn nằm bệnh viện một tuần, ngày hôm sau đem đó Ông Hướng Thiên không biết sao tự nhiên vào nhà cô. Đem một đám người đi phòng cô một câu cũng không nói cho người đưa cô bỏ vào phòng bệnh vip của bệnh viện.
Mạc Ngạn sờ điện thoại lén lút bật nguồn nhìn số điện thoại quen thuộc đến xuất thần, sau đêm đó nàng sao rồi? Nhất định là rất thất vọng về cô.
Mạc Ngạn đặt tay lên ngực trái tự nhủ:"Chờ tôi....
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tiểu Cửu từ bên ngoài đi vào.
Mạc Ngạn thu hồi biểu tình mất mát, ngồi dậy nhìn Tiểu Cửu sốt ruột hỏi:"Thế nào?"
"Em đã quan sát rất kĩ rồi, đám người bên ngoài cũng đã bị lừa đi rồi, hiện tại chính là lúc." Tiểu cửu đi tới bên người Mạc Ngạn thì thầm.
"Được." Mạc Ngạn thay quần áo bệnh nhân ra đem đồ thường mặc vào theo Tiểu Cửu ra ngoài.
"Chúng ta đi cầu thang bộ." Mạc Ngạn thấy không an tâm liền kéo Tiểu Cửu đi cầu thang ở lồi thaost hiểm.
"Mạc tỷ, chúng ta cứ như vậy đi sao?" Tiểu Cửu tò mò hỏi.
"Đương nhiên, chẳng lẽ em muốn đi nói tạm biệt với đám người đó rồi mới đi sao? Không lẽ phải gọi em là đồ ngốc mới chịu sao?" Mạc Ngạn vẫn không ngừng bước xuống lầu.
"Không phải em chỉ sợ Ông lão gia biết được sẽ tức giận."
"Sao phải sợ ông ta? Tức giận thì cứ để ông ta tức giận đi, ông ta chẳng có quan hệ gì với chúng ta cả."
"Dạ, chị nói gì cũng đúng hết." Tiểu Cửu gật đầu, Mạc tỷ nói gì hắn cũng tuyệt đối không dám làm trái.
Qua một tuần điều trị vết thương cũng đã kết vảy. Mấy vết bầm trên ngừi nhờ có Cố a di chăm sóc xoa bóp mỗi ngà bằng thuốc mỡ nên cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.
Mạc Ngạn dẫn Tiểu Cửu ra khỏi bệnh viện sợ Ông Hướng THiên bắt cô lại nên không quay về nhà. Ông Hướng Thiên đem cô tới bệnh viện để cô tốt hơn sẽ bắt cô về nhà. Chính vì vậy cô mới muốn trốn đi.
Mạc Ngạn vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng phải làm chờ cô giải quyết xong nhất định sẽ quay về chuộc lại tình yêu của đời mình.