Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 66: Ở lại




Tây Uyển Vương Phủ bây giờ đã tới giờ đóng cửa, chỉ vì một bàn khách chậm chạp không chịu rời đi làm nhân viên oán giận khắp nơi.
Trong phòng ba nam một nữ đều uống đến say nhưng vẫn ồn ào cạn chén liên tục.
"Em gái, về sau theo anh đi, tuy rằng anh không phải người tốt lành gì nhưng có thể cho em vinh hoa phú quý không phải nói chơi." Diệp Khôn ôm Mạc Ngạn dõng dạc nói.
Mạc Ngạn say đến loạng choạng vẫn tiếp lời Diệp Khôn:"Anh uống nhiều quá, em không muốn ăn bám anh, em muốn tự mình kiếm tiền để cô ấy không coi thường em."
"Ha ha ha... Về sau chúng ta cùng nhau kiếm tiền, tuyệt đối không để cô gái của em coi thường, mau uống."
Nhìn hai người uống say, Lâm Võ lắc đầu quay sang thấy Tiểu Cửu cũng đang nhìn mình cả hai đồng thời cười khổ, ở với Mạc Ngạn lâu rồi nhưng chưa từng thấy cô uống nhiều như hôm nay Lâm Võ cảm thấy tâm trạng của Mạc Ngạn hình như không tốt, hình như từ sau khi hai người kia đi Mạc Ngạn có chút thất vọng, Lâm Võ lắc đầu không ngờ đội trưởng cường hãn quyết đoán của bọn họ cũng có lúc đau khổ vì  tình...
"Đừng uống nữa." Lâm Võ thực sự nhìn không nổi nữa, cướp li rượu trên tay Mạc Ngạn nghiêm túc nói.
"Đại ca, Mạc tỷ, hai người đừng uống nữa." Tiểu Cửu bên cạnh cũng phụ họa theo
Lâm Võ ôm Mạc Ngạn lên, nói Diệp Khôn:"Khôn ca, cô ấy say rồi."
Diệp KHôn nhìn Mạc Ngạn say khướt bị Lâm Võ ôm, phất tay:"Hôm nay vui quá nên uống hơi nhiều, các cậu đưa em ấy về đi." Nói xong cũng ra ngoài tính tiền.
Lâm Võ gật đầu, nhìn Mạc Ngạn say rượu bảo Tiểu Cửu dọn đò rồi ôm cô ra ngoài xe.
Mạc Ngạn uống rất nhiều, vì Kiều Thanh Vũ vô tâm không để ý làm cô đau lòng khổ sở.
Lâm Võ để Mạc Ngạn ngồi ghế sau, kêu Tiểu Cửu ngồi sau giữ cô, Mạc Ngạn cũng ngoan ngoãn ngồi im không nháo.
"Làm sao vậy Mạc tỷ?" Ngồi trong xe được một lúc MẠc Ngạn tựa vào người Tiểu Cửu đột nhiên bắt đầu giãy dụa, Tiểu Cửu sợ cô té liền ôm cô lại.
Lâm Võ nhìn gương chiếu hậu, cũng bất đắc dĩ không nói gì.
"Dừng xe." Mạc Ngạn đột nhiên hô lớn.
Không đợi Lâm Võ kịp quay đầu, Mạc Ngạn đã từ trong lòng Tiểu Cửu nhào tới trước ngồi lên ghế phó lái giớ tay muốn cầm lái.
Lâm Võ vội đỗ xe bên đường, mặt đen lại.
"Cô muốn cái gì?" Lâm Võ tức giận quát Mạc Ngạn Uống say thành vậy rồi còn muôn lái xe.
"Anh đi xuống, tôi muốn đi tìm cô ấy." Mạc Ngạn loạng choạng với tay lái, cô muốn gặp Kiều Thanh Vũ, hiện tại, ngay lập tức, một phút cũng không muốn chậm trễ.
"Tìm ai?" Lâm Võ gạt tay Mạc Ngạn ra khó hiểu hỏi.
"Chị dâu." Tiểu Cửu ở đằng sau nói.
Mạc Ngạn không thích thái độ của Lâm Võ vừa nghe Tiểu Cửu nói liền quay xuống cười vui vẻ xoa đầu, cô thích Tiểu Cửu gọi nàng như vậy.
Cuối cùng chịu không nổi Mạc Ngạn nháo loạn. Lâm Võ đành nhịn cảm giác muốn đánh cho cô một trận, bảo Tiểu Cửu chỉ đường nửa tiếng sau liền có mặt ở tiểu khu của Kiều Thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ lảo đảo xuống xe, đóng cửa mạnh một cái, lấy lại bình tĩnh đi tới chỗ cầu thang.
Lâm Võ chạy nhanh đuổi theo Mạc Ngạn kéo cô vào lòng. Mạc Ngạn cũng không giãy dụa đem toàn bộ cơ thể dựa vào người Lâm Võ đi lên lầu.
Lâm Võ nhìn đồng hồ, đã gần 12h đêm. Đêm khuya hai người bọn họ mang theo một con ma men đi gõ cửa nhà một cô gái phải nói gì đây
"Không gọi điện trước sao?" Lâm Võ nhìn con ma men trong lòng vẫn một bộ mặt đau khổ, hỏi.
Lâm Võ thấy Tiểu Cửu đuổi kịp liền ra lệnh:"Tí nữa em đi gõ cửa."
"Sao lại là em"
"Vì em nhỏ nhất."
"Nhỏ nhất là phải đi gõ cửa sao?" Tiểu Cửu nghẹn uất nhớ tới vẻ mặt không cười của chị dâu, sớm thì không sao nửa đêm còn đi gõ cửa làm phiền người ta, Tiểu Cửu thực sự không dám nghĩ tới khuôn mặt chị dâu sẽ đáng sợ ra sao nữa.
"Chẳng lẽ em để đại nam nhân như anh nửa đêm gõ cửa nhà người ta." Lâm Võ to tiếng, hắn chưa gặp Kiều Thanh Vũ quá hai lần, lúc nào người cô ấy cũng phát ra khí lạnh ức bách người, vừa nghĩ tới đã thấy không thoải mái.
"Em...em không dám."
Tiểu Cửu vừa nói xong đã nghe tiếng đập cửa ầm ầm rất lớn, hai người sửng sốt, mải đùn đầy trách nhiệm vô tình để xổng con ma men kia đi gọi cửa.
Lâm Võ chạy tới kéo Mạc Ngạn ra, nửa đêm còn gây ồn không sợ bị chửi
"Sao lại không có người a?" Mạc Ngạn cau mày bĩu môi, lảo đảo đi tới, Lâm Võ vội cản lại:"Mạc, cô vẫn nên gọi điện thoại trước một tiếng đi, hơn nửa đêm gõ cửa cô ấy sẽ nghĩ là trộm đó."
Mạc Ngạn nghi nghĩ lục tìm điện thoại, không đợi cô tìm thấy thì cửa đã bị mở ra, Kiều Thanh Vũ mặc áo ngủ khoác áo tay dài, vẻ mặt bị đánh thức, vẻ mặt lạnh lùng có thể làm đóng băng người bên ngoài.
Ba người đồng thời sợ hãi, Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ liền vui vẻ như đứa nhỏ được quà nhào tới người nàng:"Thanh Vũ, tôi tới tìm em a."
Kiều Thanh Vũ một trận bất đắc dĩ, đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, chóp mũi ngửi thấy toàn mùi rượu nồng nặc, tuy rằng ghét bỏ nhưng vẫn vươn tay ôm Mạc Ngạn lại cho cô khỏi té.
"Sao lại uống nhiều như vậy?" Kiều Thanh Vũ thầm oán giận.
"Chị dâu, Mạc tỷ say không biết phải trái, không nên nửa đêm tới làm phiền chị, chỉ tại chị ấy cứ đòi tới đây bọn em không còn cách khác."
Tiểu Cửu thấy Kiều Thanh Vũ giống như tức giận vội giải thích.
Kiều Thanh Vũ vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, nàng cảm nhận được Mạc Ngạn cọ cọ cổ nàng, nàng theo bản năng né xa một chút.
"Người cứ giao cho tôi đi." Kiều Thanh Vũ nhìn hai người bên ngoài, ngụ ý hai người có thể đi.
Lâm Võ không nghĩ Kiều Thanh Vũ sẽ để Mạc Ngạn say như chết ở lại, như nhận được ân xá, gật gật đầu:"Vậy làm phiền cô." Nói xong còn kéo tay Tiểu Cửu đi, một giây cũng không ngừng lại, Mạc Ngạn cô không thể trách tôi vô tình là cô tự rước lấy rắc rối này, mau cầu phúc đi.
Kiều Thanh Vũ ôm Mạc Ngạn vào nhà đóng cửa lại, sao lại uống nhiều đến vậy. Nàng trực tiếp ôm cô tới trước cửa nhà tắm, mùi rượu nồng nặc của cô làm nàng khó chịu.
Mạc Ngạn nãy giờ vẫn rất ngoan ngoãn, cười híp mắt nhìn Kiều Thanh Vũ để tùy ý nàng mang đi. Trong mắt nồng đượm nhu tình không chút che giấu, ánh nhìn nóng bỏng như muốn làm tan băng giá trên người nàng.
Mạc Ngạn đứng không vững đi còn loạng choạng, Kiều Thanh Vũ vốn muốn mặc kệ cô nhưng người nọ giống như sợ cô rời đi vì vậy nắm chặt góc áo của cô không buông.
"Tắm rửa." Kiều Thanh Vũ muốn gỡ tay Mạc Ngạn ra.
Mạc Ngạn cảm giác được Kiều Thanh Vũ sắp rời đi liền ôm lấy nàng, đặt đầu lên vai nàng thủ thỉ:"Thanh Vũ, tôi rất nhớ em."
Câu nói này một phát đâm thẳng vào trái tim nàng, nàng chưa từng thấy bộ mặt nhu nhược này của Mạc Ngạn, lòng cũng mềm lại, người này không phải rất cứng đầu, vô thiên vô pháp sao?
"Trước đi tắm đi." Kiều Thanh Vũ rời khỏi cái ôm của Mạc Ngạn, giọng nói cũng dịu nhẹ lại.
Mạc Ngạn ngoan ngoãn gật đầu, uống rượu rồi còn hứng gió lạnh làm cả người khó chịu, chỉ là uống nhiều quá nên đứng không vững, đáng thương nhìn Kiều Thanh Vũ cười ngốc:"Em giúp tôi tắm đi."
Kiều Thanh Vũ híp mắt nhướn mày lạnh nhạt nhìn Mạc Ngạn, ý: Cô cảm thấy có khả năng không?
Mạc Ngạn tuyệt vọng, cúi đầu lẩm bẩm:"Tự tôi tắm." Sau đó dựa vào tường lạnh lẽo giữ thăng bằng cởi đồ.
Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn cởi đồ liền xoay người ra ngoài, đem ghế nhỏ vào đặt dưới vòi sen, cầm lấy quần áo vừa thay của Mạc Ngạn, nhìn cô một cái rồi ra ngoài.
Mạc Ngạn đột nhiên xuất hiện làm cơn buồn ngủ của nàng cũng biến mất, nàng đi vào bếp nấu canh giải rượu. Từ lúc ba với Đồng Đồng không có nhà cô cũng không mua đồ nấu cơm nên trong nhà giờ không có nhiều đồ. Kiều Thanh Vũ nhìn một lượt đồ còn lại, lấy ít giấm, đường đỏ thêm ít lá thảo mộc nấu một chén canh nhỏ.
Kiều Thanh Vũ bê chén canh ra bàn, nghe tiếng nôn mửa trong nhà vệ sinh liền nhíu mày đi vào phòng lấy đồ ngủ cho Mạc Ngạn.
Nàng cầm đồ ngủ đứng ngoài cửa chờ, nghe tiếng nước bên trong, nàng dựa tường suy nghĩ, tối nay nàng nói chuyện với Trầm Quỳnh rất nhiều TRầm Quỳnh vẫn cố chấp hỏi nàng có thích Mạc Ngạn hay không? Nàng vẫn phủ nhận. Nhìn thấy Mạc Ngạn bị người khác ôm vào lòng liền cảm thấy khó chịu, thấy Mạc Ngạn đau khổ cũng sẽ thương tâm theo, mặc dù đã trễ rồi còn bị cô đánh thức nhưng lại không tức giận, ngược lại còn cảm thấy ấm áp thấy cô đã say như vậy còn biết đường đi tìm nàng...
Đây là thích sao?
Kiều Thanh Vũ đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì nghe tiếng"ầm" trong nhà tắm vang lên. Theo đó là tiếng kêu rên của Mạc Ngạn, Kiều Thanh Vũ căng thẳng không phải là bị ngã đấy chứ. Không nghĩ nhiều vội mở cửa xông vào.
Đi vào Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn đang ngã ngồi trên nền gạch, mặt mày nhăn lại hai tay ôm mông xoa xoa.
Kiều Thanh Vũ bật cười : Tiểu tổ tông này muốn phá gì đây?
Nàng nhanh đi tới giúp Mạc Ngạn đứng lên, miệng oán trách:" Sao lại ngã?"