Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 6: Nhận chức






"Mời vào." Trong phòng vọng ra giọng nói. Hai chữ vẫn là thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng giống hôm qua, khóe miệng Mạc Ngạn bất giác bật cười đẩy cửa vào.
Nghe thấy tiếng động, Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn lên, giướng người về phía trước chỉ chiếc ghế, ý bảo Mạc Ngạn ngồi xuống. Mạc Ngạn mỉm cười gật gật đầu, không khách khí ngồi lên ghế đối diện bàn làm việc của Kiều Thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ tựa hồ đối với hành động của Mạc Ngạn có chút không quen, dù trên mặt Mạc Ngạn  đang nở một nụ cười tươi thì nàng vẫn có chút nhíu mi.
Mạc Ngạn đem hành động của Kiều Thanh Vũ thu vào trong mắt vẫn tỏ ra tự nhiên, ngồi chờ nàng mở miệng hỏi.
"Thủ tục nhận chức của cô tôi đã làm xong rồi, vì cô là trường hợp đặc biệt chuyển trực tiếp từ quân đội nên bớt được nhiều quy trình phức tạp."Nói xong nàng đưa tới trước mặt Mạc Ngạn một văn kiện, nói :"Cô xem qua đi, nếu không gì thì kí tên lên."
Mạc Ngạn có chút kinh ngạc với năng suất của hình cảnh Dạ Thành, không phải nói cảnh  sát hiện tại rất bất tài sao? Tại sao cô tới nơi này thì thấy không giống như vậy. Nghĩ như vậy nhưng trên mặt cô vẫn không có chút biến đổi nào, lật xem văn kiện, đọc xong ngước lên nhìn Kiều Thanh Vũ nhận lấy cây bút màu bạc từ tay nàng rồi kí tên mình lên văn kiện.
Chữ kí của Mạc Ngạn rất đẹp, kí xong Mạc Ngạn liền đem cây bút đặt qua một bên, Kiều Thanh Vũ thấy vậy nhíu mi vươn tay lấy lại cây bút máy rồi nói :"Cái mà mọi người nhìn vào công tác của đội cảnh sát chúng ta  chỉ là bề ngoài, an ninh  của Dạ Thành hiện tại quả thực không tốt, cho nên lượng công việc mỗi ngày rất nhiều, bề bộn nhiều chuyện, tuy biết cô ở trong quân đội vất vả nhưng cũng không thể bớt công việc cho cô được, nên cho dù có ngày nghỉ thì cũng phải ở lại trực đêm." Nói đến đây nàng liếc Mạc Ngạn một cái lại tiếp tục nói :"Tôi tin tưởng cô từ trong quân đội ra nhất định sẽ thích ứng rất nhanh công việc ở đây." Nói xong Kiều Thanh Vũ đứng dậy bắt tay với Mạc Ngạn lần thứ hai lại nói :"Hoan nghênh cô gia nhập đội của tôi, tạm thời cô sẽ làm việc ở tổ 4, nơi này ngoài tôi còn có phó đội trưởng Hồ Vì Dân, có việc gì cần có thể hỏi bọn tôi."
"Cám ơn." Mạc Ngạn cũng đứng lên, hai người có chiều cao tương đương nhau, chỉ là Kiều Thanh Vũ mang giày cao gót nên trông cao hơn một chút. Mạc Ngạn thích thú nắm lấy tay của của nàng , nụ cười trên mặt ngày càng rộng.
Hôm qua vì Mạc Ngạn bắt tay quá lâu nên Kiều Thanh Vũ có "giáo huấn" một chút, rút kinh nghiệm nên lần này chỉ nhẹ nhàng bắt tay một chút liền buông : "Đi thôi, tôi đưa cô đi gặp mọi người để làm quen tiện cho sau này hợp tác với nhau."
Mạc Ngạn theo Kiều Thanh Vũ ra khỏi văn phòng, Kiều Thanh Vũ giới thiệu rất đơn giản toàn bộ văn phòng có hơn mười người đều vây quanh Mạc Ngạn , bọn họ thay phiên  nhau giới thiệu đối với mỹ nữ mới tới có chút nhiệt tình.
Mạc Ngạn không thích ứng được với việc bị nhiều người vây như vậy, mới cách đây không lâu nàng còn mặt dày mày dạn với Kiều Thanh Vũ mà bây giờ lại biến thành một cô gái thẹn thùng, cười gượng, gật đầu lễ phép.
Sau khi trao đổi một chút Kiều Thanh Vũ liền khoác tay, ý bảo mọi người đi làm việc. Sau đó  quay lại  nhìn Mạc  Ngạn nói :"Cô sẽ đi theo cậu ấy làm việc thích nghi với công việc trong hai ngày tới." Sau khi bàn giao xong Kiều Thanh Vũ cười cười bước đến văn phòng của mình.
Mạc Ngạn không nói lời nào , thấy Kiều Mạc Ngạn đi mới quay đầu lại, đối diện với cô là một chàng trai trẻ  đang trừng mắt nhìn cô. Mỹ nhân kia là đang  giỡn với cô sao, Mạc Ngạn liếc một cái xem  thường nghĩ sao lại đem cô cho cậu ta.
Tiểu cảnh sát căm tức nhìn Mạc Ngạn một hồi liền đi ra văn phòng bên ngoài, Mạc Ngạn nhìn bốn phía đều là lẫm nên vội đuổi theo.
"Ê!" Mạc NGạn bước nhanh chân muốn gọi tiểu cảnh sát.
"Đừng gọi tôi là ê, tôi có tên." Tiểu cảnh sát cũng không có quay đầu lại, khẩu khí thập phần không tốt.
"Anh là đàn ông,  hẳn sẽ không nhỏ nhen như vậy đi, tôi cũng không cố ý làm anh bị thương mà."
"Không cố ý?" Tiểu cảnh sát dừng cước bộ cao giọng lặp lại, cậu ta  vén tay áo lên lại nói :"Cô nhìn xem  bây giờ vẫn còn vết bầm này."  
Mạc Ngạn cố nén cười, cô đột nhiên cảm thấy tiểu cảnh sát này rất khả ái, rõ ràng là một người đàn ông cao hơn mình một cái đầu sao lại có bộ dáng của một thiếu nữ thế kia.
"Được, tôi không cùng anh dây dưa nữa, anh hiện tại nói cho tôi  biết đứa nhỏ hôm qua bị anh quăng đi đâu rồi?"
"Cái gì mà quăng đi đâu?" Vốn định đi tiếp thì tiểu cảnh sát lại quay đầu nói.
"Xin lỗi tôi nói sai."Mạc Ngạn liên tục xua tay, nói :"Tôi chỉ muốn hỏi, đứa nhỏ kia thế nào rồi?"
"Không sao cả, làm thủ tục chờ người nhà đến rước thôi."
"Đến bây giờ vẫn chưa có ai đến sao?"
"Cháu trai đích tôn của Ông thị, cô cảm thấy là sẽ không có ai đến sao?"
"À." Mạc Ngạn vừa nói vừa cước bộ theo tiểu cảnh sát, trong đầu nhớ lại diện mạo của cậu bé kia.
"Cô đi theo tôi học hỏi?" Tiểu cảnh sát quay đầu lại lần thứ ba, nhíu mày nhìn Mạc Ngạn hỏi.
"Đội trưởng chẳng phải muốn tôi theo anh sao?" Mạc Ngạn thu hồi tưởng niệm lại nói :"Bằng không tôi theo anh làm gì?"
"Tôi đi vệ sinh  cô cũng theo sao?" Tiểu cảnh sát không để ý lời nói của Mạc Ngạn, nói xong cậu ta liền  đi vào nhà vệ sinh.
Mạc Ngạn thấy tiểu cảnh sát đi vào nhà vệ sinh, cô có chút bất đắc dĩ hai tay chống nạnh, trong lòng kêu lên : Cô đường đường là một thiếu úy nhưng tại sao bây giờ phải phải làm việc cùng tên tiểu cảnh sát mới ra đời thế kia.
Mạc Ngạn dựa vào bức tường, buồn chán muốn chết đợi , đợi một lúc cũng không thấy tiểu cảnh sát đi ra, cô căm phẫn nghĩ trong lòng, tiểu tử này hẳn là bị táo bón nên mới lâu như vậy.
Theo tiếng bước chân, cuối hành lang xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ, Mạc Ngạn tò mò đánh giá qua, trong lòng nghĩ trong sở cảnh sát sao lại có một cô bé  khả ái như vậy chạy ở hành lang chứ? Mạc Ngạn vẫn đang chìm trong suy nghĩ thì thấy cô bé chạy tới chỗ nàng, một đôi mắt to màu đen nhìn chằm chằm cô.
Mạc Ngạn mỉm cười, nhìn cô bé  trên đầu cột hai cái sừng hỏi :"Cô bé , con bao nhiêu tuổi?"
"Đồng Đồng năm tuổi."Cô bé  hào phóng hồi đáp.
"Ui, thật là một cô bé  khả ái a~, sao con  lại ở trong này?"Mạc Ngạn bị tiểu cô nương khả ái hấp dẫn, cô nắm tay cô bé  mềm mại không xương ôn nhu hỏi.
"Đồng Đồng thường xuyên ở trong này, Đồng Đồng đều quen mọi người ở đây nhưng chưa từng thấy  a di a ." Tiểu cô nương vẻ mặt kì quái hỏi Mạc Ngạn.
"Không biết a di?"MẠc Ngạn bị câu hỏi của cô bé làm cho mơ hồ, nàng nghĩ cô bé chắc hẳn là con của một cảnh sát nào đó, sau cô lại không thấy ai quanh đây, trong lòng nghĩ : Phụ huynh cũng thật vô tư, không sợ con nhỏ  bị mang đi sao?
"Đúng vậy. Đồng Đồng biết mọi người ở đây nhưng mà a di, Đồng Đồng không biết người đến từ đâu a." Cô bé cùng Mạc Ngạn hàn huyên vài câu liền gỡ xuống gương mặt đề phòng, khuôn mặt có chút mũm mĩm tỏa ra vẻ khả ái khó cưỡng.
"Đồng Đồng." Mạc Ngạn vừa định nói chuyện thì phía sau vang lên giọng nói của tiểu cảnh sát.
Cô bé  quay đầu nhìn thấy cậu ta  liền nở nụ cười tươi, hai má lúm lún càng sâu, cô bé  rất nhanh buông tay Mạc Ngạn hướng tiểu cảnh sát hào hứng chạy tới, miệng hô :"Húc ca ca ."
"Lại chạy loạn, cẩn thận mụ mụ đến tét đít em ." Tiểu cảnh sát giang hai tay ôm thân hình nhỏ bé của cô bé lên, gương mặt cô bé  trắng nõn nở nụ cười sáng như ánh dương, tiểu cảnh sát  nói chuyện vươn tay nhéo mũi cô bé trách mắng.
"Mụ mụ sẽ không biết đâu a~." Cô bé  hiển nhiên quen thuộc với tiểu cảnh sát , vô cùng thân thiết dựa sát vào lòng anh ta .
Mạc Ngạn nhìn trước mặt một lớn một  nhỏ, cô chậm rãi đứng lên. Mạc Ngạn hướng hai người sải bước đến, tiểu cảnh sát thấy cô khuôn mặt liền biến đổi. Hơn nữa hai người nhìn cũng hơn kém nhau vài tuổi, vì sao cô bé gọi anh ta  là anh còn gọi cô là a di?
Mạc Ngạn ai oán đồng thời nghĩ lại hành động hôm qua đối với tiểu cảnh sát, cô như thế nào  quên phía trước cô là một tiểu cảnh sát cầm nã thủ bị áp trên tường kia.
Đi làm ngày đầu tiên, Mạc Ngạn có chút thất vọng. Bởi vì đội hình cảnh mấy tổ làm chung một văn phòng nên có cảm giác chật chội. Mà cô là người mới nên bị phân phó tới nơi sáng sủa, kì thật cũng không có gì, chỉ là cô ở gần chỗ làm việc của cực phẩm tổ trưởng của tổ 4, tiểu cảnh sát kia nói muốn cô  biết mặt, đội trưởng cũng không có nói gì. Người đàn ông  có thân to lớn giống người Mĩ này không biết cười là gì sao, cả ngày không thấy anh ta nở một nụ cười nào. Mạc Ngạn nghe mọi người gọi mình là "đồng nghiệp " làm cô nhớ đến cuộc sống trong quân ngũ, nghĩ lại thời  từng vào sinh ra tử cùng các anh em thân thiết.