Cả ngày Mạc Ngạn đều có vẻ có tâm sự, cô không muốn cãi nhau với Kiều Thanh Vũ về tên Hồ Vì Dân khó ưa kia, hai người từ sáng tới giờ vẫn không gặp nhau.
Giờ ăn trưa Mạc Ngạn ra ngoài, lấy điện thoại nhắn cho Kiều Thanh Vũ một tin, nội dung ngắn xúc tích:"Ăn trưa nhớ nghỉ ngơi."
Kết quả không có hồi âm.
Buổi chiều, sau khi nghe Tiếu cục nói kế hoạch hôm kia, hôm sau cô cứ tưởng Đặng cục trưởng sẽ kêu cô tới gặp mặt, dù sao muốn kế hoạch thành công cũng nên tìm cô nói rõ một chút. Nhưng đợi tới lúc tan làm vẫn không có tin tức gì. Cô muốn đi tìm Kiều Thanh Vũ nhưng nàng đã cũng Đông Húc ra ngoài rồi.
Mạc Ngạn buồn chán ngồi ở bàn làm việc nghĩ tới nhiệm vụ sắp tới lại cảm thấy đau đầu. Dù sao bây giờ cô cũng đang làm cảnh sát, nếu không nhanh chóng rời khỏi đội thì nhiệm vụ kia sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Phải làm sao rời khỏi đây mà không làm ảnh hưởng tới Kiều Thanh Vũ.
Suy nghĩ cả ngày cũng không ra, Mạc Ngạn quyết định sẽ động thủ với tên Hồ Vì Dân không vừa mắt kia, khiến hắn tức giận để mình nghỉ việc.
Mạc Ngạn rốt cục cũng cười quỷ dị, trong đầu có một ý tưởng rất hay, cô hưng phấn muốn dạy dỗ tên khi dễ bạn gái cô một bài học.
Đến giờ tan tầm Kiều Thanh Vũ cũng chưa về, cô cũng không định đợi nàng, gọi điện thoại cho Lâm Võ đi ăn cơm, cúp máy thu dọn đồ trên bàn. Mạc Ngạn cầm túi lên, cầm luôn li nước đi tới chỗ uống trà đi rửa, đi ngang qua hành lang thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng. Người này chính là người thân của nạn nhân vụ án tai nạn giao thông mà Kiều Thanh Vũ với Hồ Vì Dân tranh cãi hôm bữa. Thấy bà ta ra về Mạc Ngạn thấy thắc mắc, bà ta tới làm gì?
Mạc Ngạn nghe đằng sau có tiếng bước chân ở đằng sau vang lên kèm theo giọng to tiếng:"Cô đứng ở đây làm gì?" Giọng nghiêm túc còn có răn đe, quay đầu thấy người đi về phía trước, không để ý đi lấy nước.
"Tôi nói cô đó người mới, tổ trưởng cô có dạy cô chưa, đây là thái độ gì?" Hồ Vì Dân bị Mạc Ngạn không để trong mắt liền tức giận nắm cánh tay cô chặn đường cô lại.
Mạc Ngạn vốn đang có cơn tức chưa nguôi lại bị tên ghê tởm này chạm vào người, trong đầu hiện lên một ý hay. Vài giây sau đó đầu tóc, quần áo của Hồ Vì Dân bị ướt nhẹp.
Mạc Ngạn giả bộ há hốc mồm, mặt hoảng sợ nhìn Hồ Vì Dân:"A, Hồ phó đội trưởng, thật ngại, tôi không cố tình."
Mạc Ngạn giọng có lỗi nhưng khuôn mặt lại cười mỉa mai.
Hô Vì Dân tức giậm chân, nhìn quần áo mình, chỉ Mạc Ngạn:"Cô....cô...Cô là cố tình."
Mạc Ngạn thấy hắn chỉ tay vào mặt liền có chút không vui:"Hồ phó, sao anh lại nói vậy, tôi đã nói là không cố tình rồi mà."
Hồ Vì Dân nghe cái từ"phó" kia liền nghiến răng:"Tôi thấy cô chính là một tên quân nhân không phép tắc, đây là sở cánh sát, cũng có quy củ của nó, cấp dưới chống đối cấp trên thực sự không có kết cục tốt đẹp đâu."
Nghe hắn nói Mạc Ngạn lạnh mặt, khing bỉ nhìn hắn:"Đúng, tôi là một quân nhân không phép tắc, không thích nịnh nọt, chỉ nói lời mình nghĩ, nếu làm anh không vui thật xin lỗi." Cô nhìn xung quanh thấy mọi người đang nhìn, giả bộ cười :"Anh xem bộ đồ của anh bao nhiêu tiền, tôi xin đền tiền."
Hồ Vì Dân tức giận đỏ cả mặt, nhìn Mạc Ngạn nghẹn không thể nói:"Đừng để tôi bắt được điểm yếu của cô." Nói xong liền quay đi.
Mạc Ngạn nhìn hắn bỏ đi, cười nham hiểm: Đêm nay chị đây sẽ cho ngươi nếm mùi.
Mạc Ngạn đi xuống lấy xe gặp Đông Húc ở cầu thang.
"Sao cô cứ gây sự với Hồ Vì Dân? Anh ta là phó đội trưởng của chúng ta đó."
"Tôi nhìn hắn không vừa mắt."
"Nhưng cô làm vậy có hơi quá phận."
"Anh cảm thấy lời hắn nói với tôi là đúng phận sao?"
"Xem như tôi chưa nói gì. Cô về sao?"
"Không tăng ca thì về thôi"
"Đi nhanh đi, đêm nay Hồ Vì Dân trực, cô tốt nhất là về nhà đi."
Mạc Ngạn nghe Đong Húc nói, quay lại nhìn hắn, mắt sáng lên:"Đêm nay hắn trực"
"Ừ.'
"Vậy tốt." Mạc Ngạn nãy còn đang sầu tối không biết tìm hắn ở đâu mà giờ lại cầu được ước thấy.
"Anh ta qua mười giờ sẽ về."
Mạc Ngạn gật đầu, vô vai Đông Húc:"Cám ơn, hôm nào sẽ rủ anh đi ăn một bữa." Nói xong liền như cơn gió đi không thấy bóng để Đông Húc một mình ngây người đứng ngoài.
Ra khỏi sở cảnh sát, Mạc Ngạn lái xe tới khách sạn của Diệp Khôn đón Tiểu Cửu, cô muốn đưa Tiểu Cửu đi ăn chung.
Mạc Ngạn cũng đi đón Lâm Võ rồi chở tất cả đi một quán nướng ở Dạ Thành. Chỗ này là nơi cô với đồng nghiệp tới ăn tối, đồ ăn rất ngon, có thể ngồi tới giờ đợi tên kia.
Bởi vì trời lạnh nên quán không đông, Mạc Ngạn kiếm một cái bàn rồi ngồi xuống, không gian trong quán trang trí cũng ấm áp.
Mạc Ngan gọi rượu đế xong đưa menu cho Tiểu Cửu đang cười ngây ngốc ở đối diện. Rượu được mang lên cô cũng Lâm Võ cạn chén:"Còn nhớ lần cuối chúng ta uống rượu đế cùng nhau không? "
Lâm Võ cười nói:"Đương nhiên, tôi nhớ nó là vào mùa đông, chúng ta đang đi làm nhiệm vụ, ngồi đằng sau xe tải gió thổi lạnh cóng cả người, Lượng tử không biết chôm đâu ra bình rượu đế, chúng ta mỗi người uống một ngụm trò chuyện, đến giờ tôi vẫn còn nhớ mùi vị của rượu hôm đó.
"Đúng vậy, có thể là do thời điểm khác mà phong cảnh khác nên tôi không còn cảm nhận được mùi vị của rượu năm xưa nữa."
Hai người nói chuyện cũ tới khi thịt được dọn lên, cả ba thay phiên nhau nướng thịt rồi lại tán gẫu. Đã lâu rồi Mạc Ngạn không ôn lại chuyện cũ, những kỉ niệm ngọt bùi cay đắng trong quá khứ.
Không biết bao lâu bình rượu đã cạn, Tiểu Cửu chỉ uống có nửa li còn lại là Mạc Ngạn cùng Lâm Võ uống. Mạc Ngạn mặt đã hơi đỏ, đầu cũng hơi choáng, nhìn thời gian còn sớm gọi nhân viên mang thêm ít bia lên.
"Mạc tỷ, còn uống sao?" Tiểu Cửu nghe Mạc Ngạn còn gọi thêm bia, trừng mắt nhìn cô.
Mạc Ngạn cười xoa đầu Tiểu Cửu:"Em rất ngoan, không gọi tôi là đại tỷ nữa."
Tiểu Cửu xấu hổ, lắc đầu.
Mạc Ngạn nhận lấy lon bia từ Lâm Võ, nhìn Tiểu Cửu:"Tiểu Cửu, về sau em theo Mạc Ngạn chị đi, thấy em thông minh, chị rất thích em."
"A!" Tiểu Cửu có chút giật mình, không tin được lời của Mạc Ngạn, lắc đầu:"Không nên không nên, chị là cảnh sát mà. Mạc tỷ, trước đây em từng làm không ít chuyện xấu." Giọng từ từ nhỏ lại.
"Ha ha." Lâm Võ cười lớn vỗ vai Tiểu Cửu:"Vậy em theo Võ ca đi, Võ ca sẽ mang em đi kiếm tiền, ở khách sạn đó có thể làm nên tiền đồ gì?"
Tiểu Cửu thấy hai người nói sảng, nhìn bình rượu đã hết, hai người này say rồi. Không trả lời, gật đầu:"Đi, em theo Võ ca, Võ ca kêu làm gì em làm nấy."
Vừa dứt lời đầu đã bị Mạc Ngạn gõ đũa lên đầu, Tiểu Cửu ôm đầu ủy khuất nhìn Mạc Ngạn.
"Chị cho phép em theo chị thì em phải theo....Em muốn tạo phản sao? Rốt cuộc ai mới là lão đại?" Mạc Ngạn trừng mắt nhìn Tiểu Cửu.
"Chị/Cô là lão đại." Tiểu Cửu với Lâm Võ đồng thanh trả lời.
Cả ba cười đau bụng, Mạc Ngạn đưa bia cho Tiểu Cửu, châm rãi nói:"Tôi không muốn làm cảnh sát nữa, muốn nghỉ."
Mạc Ngạn nói giọng đầy oán giận, nhìn hai ngươi đối diện:"Tôi cũng đã quyết định bỏ mặc tất cả, hai người mau chúc tôi sớm thoát li khổ ải đi." Chạm lon với hai người uống một ngụm to.
"Ách...." Hai người đối diện đều sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau lại nhìn chằm chằm Mạc Ngạn xem cô nói thật hay đùa.
"Cô không phải thích đội trưởng của cô sao? Cô từ bỏ theo đuổi cô ấy?" Lâm Võ nghĩ tới người kia của Mạc Ngạn đầu tiên, hỏi.
"Theo đuổi không nhất thiết phải đi sau cô ấy mỗi ngày, tôi đã có cách rồi." Mạc Ngạn vẻ mặt tràn đầy tự tin nói.
"Em thấy cả hai người đều say hết rồi." Tiểu Cửu bồi thêm một câu.
Mạc Ngạn trừng mắt nhìn Tiểu Cửu, cụng li với Lâm Võ, chưa kịp uống thì điện thoại của cô vang lên.
Mạc Ngạn để lon bia xuống, cầm điên thoại lên nhìn thấy tên trên điện thoại, bắt máy, nhẹ giọng gọi:"Thanh Vũ...."
Lâm Võ ngồi đối diện chau mày, giọng điệu này...
"Cô đang ở đâu?" Giọng nói lạnh lùng của Kiều Thanh Vũ vang lên.
"Tôi.....tôi đang ở ngoài a." Mạc Ngạn nói lắp bắp, níu cả lưỡi, cười hì hì:"Em đang ở đâu?"
"Cô ở bên ngoài làm gì?" Kiều Thanh Vũ không trả lời, nghe giọng lè nhè của cô hình như đang uống rượu.
"Tôi....tôi cùng Tiểu Võ với Tiểu Cửu đi uống một chút."
"Uống rượu?" Kiều Thanh Vũ lặp lại, giọng nói thập phần không tốt.
"Chỉ uống một lon bia nhỏ thôi." Mạc Ngạn sợ hãi giải thích.
"Vậy cô uống đi nhưng đừng uống nhiều, cô vẫn còn bị thương ở đầu đó. Tôi gọi muốn nói với cô một tiếng, hôm nay Cố a di đi đón Đồng Đồng nên tôi với con bé sẽ ở nhà cô."
"A?" Mạc Ngạn nghe xong liền hớn hở, vội nói:"Được được, nếu mệt em cứ ngủ trước đi, quần áo cứ lấy trong tủ đồ, tôi bận chút việc xong việc sẽ về ngay."
"Ân." Kiều Thanh Vũ cũng không nói gì, cúp máy.
"Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới." Lâm Võ nhìn vẻ mặt cười ngốc của Mạc Ngạn thì bĩu môi khinh thường.
Mạc Ngạn không nói gì, nhìn đồng hồ, nhìn Lâm Võ giọng điệu nghiêm túc:"Tôi muốn đi dạy dỗ một người."
"Dạy dỗ ai?" Lâm Võ kinh ngạc hỏi, nhìn vết thương trên đầu Mạc Ngạn:"Là bốn tên kia sao? Không phải đã làm ra trò rồi sao?"
Mạc Ngạn lắc đầu:"Không phải chúng, là đồng nghiệp của tôi, tôi nhìn không vừa mắt, cũng nhịn không nổi nữa."
Lâm Võ không tin nổi, Mạc Ngạn đâu phải người thích gây sự với người khác, đánh giá cô một chút:"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Mạc Ngạn cũng không giấu giếm, cười lạnh:"Hắn khi dễ bạn gái tôi, anh nói lí do này được không?"
"Đi." Tiểu Cửu đột nhiên đứng lên kéo tay Lâm Võ:"Ai khi dễ bạn gái Mạc tỷ, chúng ta không được cho qua, em giúp chị xử hắn." Nói xong còn nhìn Mạc Ngạn ngu ngốc bồi thêm một câu:"Mạc tỷ, em nên gọi bạn gái chị là gì?"