"Tôi nhớ rất rõ hôm đó là một ngày rất đẹp trời, lúc đó anh trai tôi đã có bằng lái xe cũng đã có xe tự nhiên nổi hứng muốn đón tôi sau khi tan học. Chúng tôi ở bên ngoài ăn uống một chút rồi mới về nhà." Mạc Ngạn đột nhiên thở gấp, dường như là đang nhớ lại những kí ức vô cùng đau khổ, cô cố gắng kìm nén cảm xúc, tiếp tục nói:"Khi tôi mở cửa bước vào nhà, đập vào mắt tôi là vũng máu màu đỏ chói ở ngay chính giữa phòng khách, trên vũng máu có một người đang nằm trên, tôi sững sờ đứng yên chân tay như bị thứ gì đó giữ lại không thể động đậy nổi, đưa tay lên xoa mắt nhìn lại mới phát hiện đó là mẹ mình." Mạc Ngạn lại ngừng lại, cô cố gắng hít thở sâu, cố gắng khống chế xúc động của bản thân. Đến khi có một bàn tay lạnh khẽ nắm lấy bàn tay mình, Mạc Ngạn mới từ từ bình tĩnh lại, tâm tình cũng tốt lên:" Đến khi Mạc Thành dùng tay che mắt tôi lại, không cho tôi nhìn cảnh trước mặt, tôi hốt hoảng lấy lại tinh thần, liều mạng chạy tới quỳ xuống bên cạnh mẹ tôi xung quanh bà toàn là máu. Tôi không biết tại sao bà lại bị thương cũng không biết bà còn sống hay đã chết. Nhưng một người gầy yếu như bà sao có thể chảy nhiều máu như vậy...."
Mạc Ngạn ngừng nói, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai dòng lệ thi nhau rơi xuống hai bên má. Đã nhiều năm trôi qua, cô đã mơ thấy cảnh đó vô số lần cũng tỉnh dậy vô số lần vì muốn chạy trốn, không muốn đối mặt với nỗi ám ảnh. Cô không muốn nhớ lại kí ức đau buồn đó, nếu không phải Kiều Thanh Vũ, là người cô đã xác định muốn ở bên cả đời, muốn biết thì cô vĩnh viễn cũng không nhớ lại để lại đau khổ.
Cảm giác được đôi vai của Mạc Ngạn run rẩy, Kiều Thanh Vũ có chút hoảng loạn, nàng đưa tay lên má cô lau đi dòng lệ đang rơi, nhẹ giọng an ủi:"Cô khóc?"
Mạc Ngạn đưa tay lên gạt nước mắt, nắm lấy bàn tay Kiều Thanh Vũ đang đặt trên má mình, nói:"Tôi không sao."
"Không cần nói nữa, cũng không cần nhớ lại những kí ức đau khổ đó nữa, tôi không muốn nghe..." Kiều Thanh Vũ đột nhiên cảm thấy đau lòng cho ngươi kia, ngoại trừ cô ấy thì nàng chưa từng có cảm giác này với bất kì ai. Ngoài đau lòng ra, nàng biết Mạc Ngạn muốn đem mọi thứ nói cho nàng nghe, muốn nàng hiểu cô nhưng nếu nói ra khiến cô trải qua thống khổ như vậy thì nàng thà không nghe thì hơn, làm vậy chẳng khác gì sát muối vào vết thương của cô cả. Nghĩ như vậy, nàng liền nắm chặt tay của cô, muốn an ủi người yếu đuối bên cạnh.
"Lúc tôi bị Mạc Thành ôm đi trên người dính không ít máu của mẹ, mắt tôi đỏ lên nhìn người đứng cách đó không xa, ông ta tay đang cầm một con dao dính đầy máu, từng giọt máu đỏ cứ thi nhau trượt khỏi con dao xuống nền nhà, tôi vừa sợ vừa hận ông ta, ông ta là hung thủ giết chết mẹ của tôi." Mạc Ngạn không để ý lời nói của Kiều Thanh Vũ, vẫn tiếp tục kể cho hết, cô nói với giọng nghẹn ngào không kìm được rơi nước mắt lần nữa cũng có chút oán hận.
Tạm ngưng hồi lâu Mạc Ngạn mới lấy lại tinh thần.
"Hôm đó trong nhà có rất nhiều cảnh sát, ông ta cũng bị áp giải đi, một thời gian dài sau đó tôi cũng không thấy ông ta. Cố a di sợ tôi thương tâm quá độ sẽ bị trầm cảm nên mới đưa tôi về sống cùng bà một thời gian. Tôi thực sự không biết mình vượt qua quãng thời gian đó như thế nào, trong lòng vô cùng giận ông ta nếu không phải ông ta xuất hiện thì mẹ tôi sẽ không chết. Về sau ông ta lại xuất hiện, muốn giải thích với tôi nhưng tôi đều cự tuyệt, tôi không muốn về lại căn nhà đó nhưng lại không biết nên đi đâu, nghĩ vậy tôi liền có chút hoảng hốt...." Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ im lặng nãy giờ, nói hết cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Có trời mới biết cô đã lâu không có khóc, đưa tay lên lau nước mắt, chắc nước mắt của mấy năm qua đều tích tụ cho đêm hôm nay.
"Nói ra được như vậy, có phải rất thống khổ không?" Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn cuối cùng cũng bình thường lại, nàng đau lòng, hai tay xoa má cô, ôn nhu nói.
Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ dưới ánh trăng thực sự rất xinh đẹp, gật đầu.
"Sau đó tôi mang bạn gái về nhà "pha trộn" kịch liệt. Ông ta chất vấn tôi, tôi nói mình thích con gái cũng không ngại come out với ông ta. Sau đó ông ta đánh tôi, nói những lời khó nghe với tôi, sau khi bị ăn đánh tôi liền hạ quyết tâm bỏ nhà ra đi. Sau đó tôi gặp được Tiếu thúc thúc, ông ấy đưa tôi vào quân đội rèn luyện tôi thành bây giờ...... Gần đây mới biết Tiếu thúc thúc cũng là do ông ta an bài sẵn cho tôi." Mạc Ngạn nói có chút bất đắc dĩ, nghiêng đầu sang nhìn người bên cạnh vẻ mặt trầm trọng, cười mỉm với nàng.
Mọi chuyện cũng đều đã là quá khứ, cô nói ra cũng chỉ muốn nàng hiểu thêm một chút về mình thôi.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai người đều có suy nghĩ riêng nên không ai nói một lời nào.
Mạc Ngạn lúc này đã trở lại bình thường, nhìn người bên cạnh vì chuyện của cô mà ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
"Chuyện của tôi tới đó là hết rồi." Mạc Ngạn cười nhìn Kiều Thanh Vũ, tay nắm chặt lấy bàn tay nàng vẫn đang đặt trên má mình, nhẹ giọng nói.
Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn lại bắt đầu cười xấu xa, xấu hổ rút tay lại, nằm thẳng xuống giường kéo chăn lên che người.
"Người mà cô nói là Ông tổng?"
Biết là vấn đề này không nên hỏi lại nhưng Kiều Thanh Vũ vẫn cảm thấy giật mình, nàng không nghĩ tới Mạc Ngạn chính là con gái của Ông Hướng Thiên, người mà cả Dạ Thành chỉ cần nghe tên đã cảm thấy run cả người.
"Ừ." Mạc Ngạn nhích lại gần Kiều Thanh Vũ, quay sang nhìn nàng, không nhịn được vuốt ve má nàng, động tác ôn nhu chưa từng có.
"Tôi kể cho em chuyện của mình cũng chính là đem tất cả chân thành của mình ra cho em, tên thật của tôi là Ông Mạc Ngạn, anh trai tên là Ông Diệu Thành, nhũ danh là Mạc Thành. Lúc bỏ nhà ra đi tôi đã đổi tên, bỏ họ Ông nên hiện tại tôi cùng Ông gia đã không còn quan hệ gì nữa."
Kiều Thanh Vũ tập trung suy nghĩ gì đó, khẽ cắn môi cúi đầu hỏi:"Vậy lúc nãy cô nói, cô cùng bạn gái "pha trộn" là làm gì?"
Mạc Ngạn bật cười, cô không nghĩ Kiều Thanh Vũ sẽ đột ngột hỏi chuyện này, tay nghịch ngợm đang quấn tóc nàng cũng ngừng lại. Mạc Ngạn xoay người chống tay sang hai bên đem Kiều Thanh Vũ đặt dưới thân, tư thế vô cùng ái muội, cả hai gần nhau tới mức có thể nghe được nhịp tim của đối phương.
Mạc Ngạn tiến lại ngày càng gần, Kiều Thanh Vũ vội quay đầu lẩn tránh.
"Cùng bạn gái "pha trộn", bộ nói như vậy rất khó hiểu sao?" Mạc Ngạn ghé tới bên tai Kiều Thanh Vũ mê hoặc nói còn không quên thổi hơi nóng vào tai nàng khiến Kiều Thanh Vũ khẽ rùng mình.
"Cô, cô muốn làm gì? Tôi, tôi đương nhiên biết đó là gì?" Kiều Thanh Vũ bị Mạc Ngạn áp dưới thân, có chút sợ hãi, giọng nói cũng khẩn trương lên. Người này thật xấu xa, lợi dụng lúc nàng không để ý liền làm mấy hành động khiến người ta đỏ mặt.
Mạc Ngạn vẫn không rời khỏi tai Kiều Thanh Vũ, vẫn tiếp tục phả hơi thở ấm nóng của mình bên tai nàng, cô đang muốn khiêu khích nàng, cô thích nàng đụng cô, cũng thích trêu chọc nàng. Tuy Mạc Ngạn biết hành động lau nước mắt, để cô nắm tay của Kiều Thanh Vũ chẳng qua chỉ là xuất phát từ sự đồng cảm nhưng cô lưu luyến được nàng đối xử ôn nhu như vậy.
"Đừng.....cô đừng như vậy, tôi đi ru Đồng Đồng ngủ." Kiều Thanh Vũ thật sự chịu không nổi khiêu khích của Mạc Ngạn, lấy cớ đi ru bé con để né tránh cô.
Mạc Ngạn nghe lời Kiều Thanh Vũ nói liền xoay người nằm ngửa sang bên cạnh, cảm thấy có chút nhụt chí nhìn tường nhà. Người này sao lại không hiểu chút tình thú gì vậy, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt liền lẩn tránh, làm cô một thân nóng rực như vậy phải làm sao đây?
Mạc Ngạn ngầm nghĩ có phải mình hành động hơi vội vàng hay không, mới vừa rồi còn đang khóc mà giờ lại giở trò lưu manh với con gái người ta, nếu đổi lại là cô chắc chắn cũng sẽ cự tuyệt. Quay sang thấy Kiều Thanh Vũ đang nhấc chân chuẩn bị đi.
"Không cần đi, là tôi tâm trạng không tốt."
Kiều Thanh Vũ nghe lời Mạc Ngạn nói liền cảm giác cắn trúng lưỡi, tâm trạng không tốt ?Chẳng lẽ làm mấy hành động đó với nàng thì mới có tâm trạng tốt sao ?Người này logic kiểu gì vậy?
"Tôi chưa từng cùng ai quan hệ cả, mặc dù từ nhỏ đã biết bản thân thích con gái nhưng chưa từng cùng bạn gái hành động quá trớn." Mạc Ngạn nắm chặt viên đạn đeo trên ngực, giọng có chút khàn khàn nói lời sâu kín trong lòng.
"Vậy còn sau đó?" Kiều Thanh Vũ khôi phục lại dáng vẻ bình thường hỏi.
Mạc Ngạn nhìn nàng một cái, tiếp tục nói:"Sau đó tôi làm quân nhân trong quân đội có quen biết với một cô gái trong liên đội. Cô ấy là quân y, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy thích tôi nhưng tôi lúc đó chỉ nghĩ đơn giản đó chỉ là tình cảm chị em bình thường mà cả hai cùng không ai với ai chuyện đó, mãi cho đến khi cô ấy hi sinh trông một nhiệm vụ vì cứu tôi mà bị viên đạn bắn trúng tim, cô ấy nằm trong lòng tôi mỉm cười hạnh phúc nói là cuối cùng cũng có thể bảo vệ tôi một lần còn nói rằng cô ấy rất thích tôi... Sau đó cô liền bỏ tôi lại một mình trên cõi đời này mà đi, lúc này tôi mới nhận ra tôi đối với cô ấy không phải là tình cảm chị em mà chính là tình yêu nhưng quá muộn, cô ấy vĩnh viễn không thể nghe câu "tôi yêu em" từ tôi.."
Mạc Ngạn nói chuyện nhưng tâm lại trống rỗng, cô gắt gao nắm chặt viên đạn trong lòng, mắt nhìn trần nhà, chậm rãi kể chuyện tình cảm đau khổ giọng nói đầy tự trách cùng bi thương, tâm giống như chết lặng đi.
"Thực xin lỗi." Kiều Thanh Vũ im lặng một hồi mới áy náy nói.
Mạc Ngạn quay sang, nhíu mày:"Vì sao phải xin lỗi?"
"Tôi không nghĩ hôm nay lại khiến cô nhớ lại những kí ức không vui." Kiều Thanh Vũ vẫn áy náy, tự trách bản thân không biết lịch sự.
"Đứa ngốc." Mạc Ngạn thật sự bị tấm lòng chân thành của Kiều Thanh Vũ chạm vào lòng, cô vươn tay đặt lên vai nàng, kéo nàng vào trong lòng.
Tay kia cùng đặt dưới đầu Kiều Thanh Vũ, đem nàng ôm vào trong ngực, rầu rĩ nói:"Để tôi ôm một chút, tâm tình tôi lại không tốt."
"....."
Kiều Thanh Vũ ở trong lòng cô khẽ run rẩy, người này lại tâm tình không tốt nữa.