Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 1: Trong mưa bão táp




Trong đêm khuya mưa to tầm tã, con đường đang chìm trong yên tĩnh thì bị 1 trận thanh âm của động cơ phá hỏng,một đoàn moto đua xe chạy lại đây.
Mưa to nên tầm nhìn bị hạn chế nhưng không cản trở đoàn xe tiếp tục cuộc đua, vẫn giữ nguyên tốc độ.Người dẫn đầu bỗng thắng xe gấp, đoàn người đằng sau thấy vậy cũng dừng theo.
Đến khi xe dừng hẳn, moto giao nhau mới thấy nó khí phách đến  nhường nào.Người thủ lĩnh một thân mặc bộ đồ đua xe màu đen, dưới trời mưa to dưới ánh đèn đường ở ngã tư càng nổi bật sự uy phong lẫm liệt, khí phách mười phần.
Người đó cởi bỏ nón bảo hiểm, lộ ra 1 mái tóc dài màu đen,đầu tóc vì đi trong mưa mà có chút mất trật tự.
Thì ra là 1 cô gái.Nếu không bị gió xối tóc dài  chỉ nhìn vào kĩ thuật lái xe thành thạo thì  người khác có thể nhận ra cô là nữ.
"Mạc, gió lớn quá , bằng không tối nay tôi nhất định sẽ đua cũng cô." Bên cạnh Mạc Ngạn xuất hiện 1 người đàn ông rất nhanh tắt máy xe,nghiêm túc cao giọng trần thuật lại.
Mạc Ngạn không quan tâm lời nói của hắn, liếc hắn cười nhạt 1 cái, hai tay nghịch lọn tóc dài, lau nước mưa trên mặt rồi đội nón tiếp nổ máy xe.
Đối với thái độ của nàng, hắn cảm thấy quá quen rồi nên không hề xấu hổ,hắn nhìn đoàn xe phía sau rồi cũng nổ máy, chạy tới gần nàng.
"Tôi nói lão Chu, anh có thể hay không mỗi lần thua đều nhai lại một lời kịch, tôi tới bây giờ vẫn chưa thấy anh thắng Mạc lần nào."Một người khác từ  phía sau bước tới nói với hắn.
Bị gọi là "lão Chu" hắn tính quay lại nói chuyện thì tiếng động cơ vang lên ầm ầm.Trong nháy mắt Mac Ngạn đã phóng về phía trước.Đoàn người phía sau thấy vậy cũng không hề nhiều lời liền phát động xe phóng toàn bộ mã lực đi theo.
Ở một tiểu khu ngoại ô thành phố,đã là 2 giờ sáng,một căn hộ trên tầng 12  đột nhiên sáng lên, Mạc Ngạn thân mặc bộ đua xe sau khi đóng cửa cởi giày liền thẳng tiến về phía nhà tắm,cởi bỏ bộ đồ ướt đẫm xuống.
Vòi hoa sen đổ từng dòng nước ấm xuông người Mạc Ngạn,nàng lắc lắc mái tóc mềm mại, vừa mới bay nhanh trong mưa làm kích thích cảm giác mới lạ,tính chân thực.Mạc Ngạn thích nhất là đua xe ban đêm,cảm giác vô cùng kích thích và phóng túng tự do tự tại.
Đang thả hồn thư giãn trong phòng tắm thì điện thoại trên bàn trà đổ chuông.Mạc Ngạn tắt vòi nước, cô lấy tay lau nước trên mặt,ra  ngoài lấy điện thoại dấp một tiếng:"Uy".
"Tiểu Mạc, tôi biết cô chưa ngủ?"Điện  thoại  vang lên tiếng của một nam nhân.
Mạc Ngạn bật chế độ loa ngoài rồi lấy khăn vừa lau tóc vừa nghe điện thoại:"Tiếu cục , ngài cứ việc nói thẳng."
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở  cô chút chuyện chính sự, đua xe là việc rất nguy hiểm."
Mạc Ngạn bị gọi là "tiểu Mạc" cũng không thèm chấp nhất, cả căn phòng chợt chìm vào yên lặng, vài giây sau Tiếu cục cúi đầu thở dài , nhẹ giọng nói:"Lệnh được điều xuống, chính là không có nhiều lí tưởng , muốn cô đi Dạ Thành nhận chức."
Mạc Ngạn tạm ngưng động tác lau tóc, cô hơi nhíu mày,nhẹ nhàng hỏi:"Không thể lựa chọn sao?"
"Đây là mệnh lệnh thượng cấp."
" Khi nào thì phải đi?"
"Sau khi cục chính thức ra lệnh."
Mạc Ngạn nhịn không được thở dài một tiếng,sau đó liền tắt máy.
Ngủ được vài tiếng thì bụng liền trống rỗng,Mạc Ngạn bị đồng hồ sinh học đánh thức  mà dậy sớm,cô mặc một bộ đồ đen, cầm thêm cái nón bảo hiểm ngoài ra không mang thêm gì nữa rồi xuống lầu.
Khởi động motor phá tan sự im lặng vào sáng sớm, Mạc Ngạn đội nón rồi chạy khỏi tiểu khu.
Sau cơn mưa to , thành phố càng thêm rực rỡ, đường đầy xe cộ nhưng không khí vẫn rất trong lạnh.Tiếng gió gào thét bên tai Mạc Ngạn,không bao lâu thì khai thành.Mặc dù cô không tình nguyện chuyển công tác nhưng cũng không thể làm gì được,cuối cùng cũng tới nơi cần đến.
Dạ Thành là một thành phố kinh tế lớn  phồn vinh và đông đúc,nhưng cũng là chốn thành thị hỗn loạn.Mạc Ngạn không thích nó,nhưng cũng không thay đổi được chuyện cô từng sống và lớn lên ở nơi đây mười mấy năm.Mạc Ngạn không muốn đi vì ngại đối mặt với chuyện tình cũ ở nơi đây,cũng không muốn liên lạc với người cũ.
Mạc Ngạn cảm thấy mình bị vận mệnh trêu đùa,chạy thoát khỏi nơi đây bao nhiêu năm mà bây giờ lại quay lại điểm xuất phát.
Mây đen trên bầu trời dần dần tản ra, mặt trời đã lên cao,dòng người bắt đầu đổ xô ra đường để đi làm,dòng xe cũng bôn ba, tấp nập.Cũng là chuyện ngày thường,điều dị thường duy nhất là các sạp báo tưởng chừng rất vắng vẻ nhưng lại rất đông, mọi người không keo kiệt mà bỏ ra ít thời gian mua báo.
Mạc Ngạn không chớp mắt dừng lại ở một quán ăn dùng điểm tâm, mọi người ven đường nhìn Mạc Ngạn tựa hồ đã tập thành thói quen.Mạc Ngạn xuống xe tùy tiện ngồi  vào một chỗ, một cậu bé khoảng 17,18 mang menu ra cho Mạc Ngạn chọn món.
"Một phần tiểu lung bao (một loại bánh bao của trung quốc) và ly sữa đậu lành,cám ơn."Mạc Ngạn nói với hắn nhưng không ngẩng đầu lên.
"Được, sẽ có ngay lập tức." Cậu bé phục vụ lên tiếng trả lời nhưng cũng không đi vội.
Mạc Ngạn ngẩng đầu mỉm cười với hắn, hỏi:"Tôi không nói rõ chỗ nào sao ?"
Cậu bé  vội lắc đầu,nói:"Tỷ tỷ, xe của tỷ ...." Giơ ngón cái lên tán thưởng,gương mặt tỏ vẻ hâm mộ,có chút khoa trương nói:"Rất chất."
Mạc Ngạn cười nhìn cậu bé nghịch ngợm kia, ý hỏi  xem đủ chưa đi lấy điểm tâm cho cô.
Cậu bé tỏ vẻ lưu luyến vì hiếm khi thấy xe đua nhưng cũng nhanh chóng chạy vào này bếp.
"An ninh càng ngày càng kém, anh  xem mấy năm toàn mấy sự kiện dọa người." Một người ngồi bàn bên cạnh vừa ăn vừa cầm báo đọc nói với người ngồi đối diện.
"Vụ việc lần này quả thực có chút nghiêm trọng,chọc ai không chọc,cố tình đụng tới đích tôn của  Ông Hướng Thiên  mà chọc, thiệt có mắt mà như mù,xem ra Dạ Thành sẽ hỗn loạn một thời gian cho mà coi." Người  ngồi đối diện cùng hùa theo người kia ,lại nói:"Không biết người nào lại có lá gan to như vậy. Haha."
Mạc Ngạn cúi đầu khuấy li sữa đậu nành, trong đầu luẩn quẩn ba chữ "Ông Hướng Thiên", đói khát tựa như biến mất. Cô ăn một tiểu bao lung, uống một ngụm sữa,quăng tiền lên bàn rồi nhanh chóng lên xe phóng đi mất.
Sáng sớm không tính là rộng mở đường cái,Mạc Ngạn lái xe theo con đường cũ tới nội thành kia, dù cô đã chuẩn bị tâm lý kỹ trước khi tới đây vậy mà vẫn bị ba chữ kia nhiễu loạn tâm.Mạc Ngạn không khỏi tâm phiền nhiễu loạn,mấy năm nay làm biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm,tưởng rằng sẽ đủ cường đại nhưng  trong lòng phòng tuyến vẫn dao động,điều này đối với Mạc Ngạn quả thật là một chuyện không tốt.