Trước đây dù trí tưởng tượng của thụ có phong phú thế nào cậu cũng chưa
bao giờ nghĩa ra được cảnh ngày tết Tây của mình sẽ trôi qua như thế
này: Đầu tiên là đưa một cô gái đi dạo thăm phố phường, sau đó, buổi tối thú nhận mình đồng tính.
Sau khi nói ra câu đó, biểu hiện kinh
hoàng cùng không tin tưởng trên mặt bố mẹ, quả thật từ lúc bé đến khi
trưởng thành như bây giờ đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy. Nó khiến cậu hoảng hốt. Ngay khoảnh khắc đó, thụ muốn nói với bố mẹ mình chỉ nói đùa thôi. Nhưng đến cuối cùng cậu lại nắm chặt cái mặt ngọc kia, quỳ
xuống trước mặt bố mẹ: “Bố, mẹ, thật xin lỗi, con thích một người con
trai”. Giọng thụ hơi run rẩy nhưng cậu bắt mình phải nhìn thẳng vào bố
mẹ, muốn nói với họ rằng, mình đang rất nghiêm túc.
Bố Diệp mắt đỏ gay nhìn con trai mình: “Con nói lại lần nữa xem nào”.
Thụ trầm mặc một lúc, lại nặng nề dập đầu một cái: “Bố, chúng con đã ở cùng nhau rồi, về sau cũng muốn ở bên nhau”.
Chát!
Bố Diệp tát thụ một cái. Mẹ Diệp vừa khóc vừa ôm con trai: “A Ninh, con
không thích xem mắt thì từ sau mẹ sẽ không sắp xếp gì nữa, con đừng dọa
bố mẹ”.
Thụ cắn môi, nhẹ nhàng đẩy bà ra: “Mẹ, con sẽ không mang chuyện này ra đùa đâu”.
Mẹ Diệp: “A Ninh, con là một đứa con ngoan, đừng học mấy đứa ngoài xã hội
chơi bời linh tinh! Rõ ràng trước đây con thích con gái, sao có thể
thoáng cái đã biến thành…”.
Mẹ Diệp không sao thốt nổi mấy chữ “đồng tính luyến ái”, chỉ đau lòng vuốt ve khuôn mặt đã sưng lên của con trai.
Bố Diệp cố dằn cơn giận: “Bắt đầu từ khi nào?”.
Thụ: “Nửa cuối năm nay. Anh ấy, anh ấy là một tác gia!”.
Bố Diệp: “Chia tay ngay cho tao!”.
Thụ: “Bố!”.
Bố Diệp: “Mới nửa năm thôi, cũng không phải muộn lắm. Bỏ việc ở Dương Thành đi, về Thanh Châu, công việc của mày để tao lo!”.
Thụ: “Bố! Chuyện này không thể được!”.
Bố Diệp: “Diệp Chiêu Ninh! Mày nghe rõ cho tao! Tao không cần biết quan hệ giữa mày với thằng đó như thế nào, không cần biết bọn mày là chơi đùa
hay nghiêm túc, lập tức về Thanh Châu ngay cho tao!”.
Thụ lại
tiếp tục dập đầu: “Bố, con thích anh ấy, anh ấy là nam con cũng vẫn
thích anh ấy. Con chỉ thích anh ấy, chỉ muốn ở bên anh ấy thôi. Xin
bố…”.
Bố Diệp hút hết điếu này đến điếu khác, thở ra một hơi
thật dài: “A Ninh, con còn trẻ không hiểu chuyện, nghe lời bố, về Thanh
Châu đi. Con nghĩ mà xem, trước đây rõ ràng con thích con gái, sao đột
nhiên lại thích con trai rồi, không chừng tên kia đã dùng thủ đoạn gì
đó. Bố mẹ là bố mẹ con, bố mẹ sẽ không làm hại con đâu. Hơn nữa trong xã hội của chúng ta hiện nay, đồng tính luyến ái là rất khó sống, lúc nào
cũng bị người khác xem thường, con thực sự muốn bị người ta chỉ chỉ trỏ
trỏ cả đời sao?”.
Thụ vẫn tiếp tục dập đầu: “Bố, mẹ, xin hai người…”.
Bố Diệp nhìn bộ dạng này của cậu, lửa giận lại ngùn ngụt bốc lên: “Cái tên kia rốt cuộc đã chuốc cho mày thuốc gì thế hả? Diệp Chiêu Ninh, mày
nghe rõ cho tao, hoặc là, mày có giỏi thì từ hôm nay cút ngay ra khỏi
cái nhà này, vĩnh viễn không về nữa! Hoặc là, mày phải cắt đứt hoàn toàn triệt để quan hệ với cái thằng đó! Mày đã là người lớn rồi, mày hiểu
tao đang nói gì chứ! Ở Dương Thành bố mày cũng có một người bạn, cái
thằng đồng tính đó là tác gia chứ gì, vậy tao sẽ làm cho nó thân bại
danh liệt, mày đã không cần mặt mũi gì nữa, thì bọn tao già cả từng này
tuổi rồi còn cần sĩ diện làm gì!”.
Thụ nhất thời sững sờ: “Bố!”.
Bố Diệp: “Mày không cần quay lại Dương Thành nữa, hết tết cứ ở nhà đi. Tao nói cho mày biết, tao cho mày thời gian một tối để nói chuyện rõ ràng
với cái thằng kia, về sau tuyệt đối không được liên lạc gì với nó nữa!
Mày đừng có giở trò sau lưng bố mẹ, nếu để tao phát hiện thằng đó dám
đến nhà thì tao sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”.
Mẹ Diệp lau nước mắt, ôm lấy thụ, miệng không ngừng nói: “A Ninh, con nghe lời đi, nghe lời đi…”.
Thụ nhìn mẹ, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Mẹ, con chỉ thích anh ấy, muốn ở bên anh ấy…Anh ấy, anh ấy là người tốt, thật đấy…”.
Thụ cứ đi qua đi lại đến rạng sáng mới nằm dài xuống gường. Cậu nhìn lên
trần nhà, đầu óc trống rỗng. Rất mệt, nhưng lại không cách nào ngủ được. Thụ rút điện thoại, định xem bây giờ là mấy giờ, lại phát hiện có bốn
cuộc gọi nhỡ.
Là công gọi đến.
Cậu vuốt nhẹ lên chỗ hiện tên công trên màn hình, ấn nút gọi đi. Đầu dây bên kia rất nhanh đã
nghe thấy âm thanh vui vẻ vang lên: “Chiêu Ninh!”.
Thụ cố tỏ vẻ đang giận, nói: “Tại sao hôm qua lại không nghe điện thoại của em?”.
Công: “Hôm qua anh về nhà, điện thoại hết pin tự động tắt luôn, đến hôm nay quay lại mới thấy”.
Thụ: “Ừ, không sao, em chỉ là, chỉ là có chút nhớ anh thôi”.
Công: “Anh cũng rất nhớ em. Chiêu Ninh, em mau về đi, lúc anh đi siêu thị đã mua rất nhiều trà sữa hiệu em thích đấy”.
Thụ: “Anh đang làm gì thế?”.
Công: “Vừa rồi anh đang viết truyện”.
Thụ nghe thấy một loạt những tiếng sốt soạt, hình như công từ bàn làm việc đứng dậy thì phải.
Công: “Bây giờ anh đang đứng bên cửa sổ nói chuyện với em này”.
Thụ: “Lại viết truyện cổ tích rồi hả, chị Hướng Nhật Quỳ?”.
Công: “…Em chết chắc rồi, anh quyết định truyện sau sẽ có một con chồn tên là A Ninh!”.
Thụ: “Đổi con khác không được à? Tỷ như sóc, hươu hay sư tử gì đấy chẳng hạn”.
Công: “Kiên quyết không…A!”.
Thụ: “Sao thế?”.
Công: “Chiêu Ninh, tuyết rơi rồi! Dương Thành có tuyết rồi!”.
Thụ: “Anh cũng không phải trẻ con, nhìn thấy tuyết có gì mà vui thế?”.
Công: “Anh chỉ là đang nghĩ, đợi đến mùng Ba em trở về có khi không cẩn thận
mà trượt chân ngã, nhân lúc đỡ em, anh sẽ lén bỏ một nắm tuyết vào trong quần áo của em, ha ha, cho em lạnh chết!”.
Thụ bật cười, có lẽ thật sự là rất buồn cười, cậu cười đến rơi cả nước mắt.
Công: “Chiêu Ninh, thật ra hôm đó, lúc ở bến xe anh đã muốn nói với em, lần sau anh nhất định sẽ không để em về nhà một mình”.
Công đứng trước cửa sổ nhìn những bông tuyết nhảy múa bên người, vui vẻ hét
lên với cái điện thoại: “Chiêu Ninh, em mau trở về đi, anh rất nhớ em
đấy!”.
Thụ nằm trên gường, mắt nhìn trần nhà, nước mắt thuận theo gương mặt mà rơi xuống gối: “Ừ, anh đợi em”.
Đến tận ngày mùng Năm công mới phát hiện ra có gì đó không ổn.
Ngày mùng Ba công gọi điện cho thụ muốn hỏi cậu lên xe chuyến nào, mấy giờ
đến nơi, nhưng gọi mãi không được, mà đến tận tối cũng không thấy cậu
trở về. Công hơi lo lắng, lại sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào, liền đi
hỏi han tỉ mỉ một vòng, cả Dương Thành lẫn Thanh Châu đều không nghe
thấy tin tức về tai nạn tương đối lớn nào cả. Công đoán không biết có
phải thụ phát sinh chuyện gì nên để lỡ chuyến, hoặc điện thoại bị trộm
mất nên không thông báo được cho mình. Đến ngày mùng Bốn, điện thoại vẫn không liên lạc được, thụ cũng không thấy trở lại. Ngày mùng năm, công
cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, chạy đến quán cà phê: “ Ông chủ, Chiêu Ninh có liên lạc gì với ông không?”.
Ông chủ: “Chiêu Ninh xin nghỉ việc rồi”.
Câu nói này giống như quả thuốc nổ, khiến đầu công lập tức ong hết cả lên.
Anh ngây ra nhìn ông chủ: “Ông chủ, ông đừng lừa tôi…”.
Ông chủ
ngẩng đầu lên nhìn công: “Hôm qua mẹ cậu ấy gọi điện cho tôi, nói là
Chiêu Ninh quyết định ở lại quê, công việc ở Dương Thành không tiếp tục
được nữa. Vì quyết định hơi vội nên các thủ tục cũng chưa làm ngay được, mong tôi có thể thông cảm…”.
Đoạn sau còn có những gì, công đã
không nghe được nữa rồi. Anh đang hoảng loạn vô cùng, thụ không nghe
điện thoại của anh, cũng không trở lại, còn xin nghỉ việc, tất cả chuyện này là tại sao? Trong lòng anh có rất nhiều phỏng đoán, nhưng bất kể là phỏng đoán nào, thì trong lòng anh tất cả đều là một ý niệm duy nhất:
Chiêu Ninh không cần anh nữa rồi.
Ông chủ: “Cậu nghe thấy không?”.
Công tỉnh táo lại, hoang mang nhìn ông chủ. Ông chủ có vẻ bất đắc dĩ: “Cậu
nghe cho rõ này, tôi muốn nói với cậu là, từ đầu đến cuối, việc muốn xin nghỉ đều là do mẹ cậu ấy nói với tôi, tôi không hề nghe thấy giọng của
Chiêu Ninh. Hơn nữa…”.
Ông chủ dừng một chút rồi lại tiếp tục:
“Mẹ cậu ấy còn đặc biệt dặn dò tôi, việc của Chiêu Ninh không cần kể với ‘người ngoài’. Cậu hiểu thế nghĩa là gì không?”.
Công: “…Không hiểu”.
Ông chủ: “…”.
Ông chủ thở dài một hơi, rút từ tập tài liệu bên cạnh ra một tờ giấy, đập
đập xuống trước mặt công. Công nhìn kỹ, là bản phô tô chứng minh thư của thụ.
Ông chủ: “Phiền cậu vứt tờ giấy này đi giúp tôi, nhớ phải xé ra rồi hẵng vứt, dù sao trên đó cũng có ĐỊA CHỈ NHÀ Chiêu Ninh”.
Ông chủ nhấn mạnh ba chữ “địa chỉ nhà” xong, liền thấy mắt công sáng rực.
Công: “Ông chủ, cảm ơn ông, ông quả là người tốt!”.
Ông chủ khoát khoát tay bảo công mau đi đi, sau đó quay lại tính toán sổ
sách, có điều tinh thần không được tập trung lắm, bụng nghĩ: Có lẽ, lại
phải tuyển thêm người rồi.
Công dường như ngay lập tức đã chạy
đến Thanh Châu, sau đó dựa theo địa chỉ trên chứng minh thư của thụ mà
tìm ra khu nhà cậu ở. Anh đứng trước cổng khu nhà, nhìn những tòa nhà
cao tầng bên trong, lòng thầm đoán xem thụ đang ở căn phòng nào. Anh cố
gắng khống chế bản thân không chạy thẳng vào trong mà quay người rời đi, tìm một nhà nghỉ gần đó để ở tạm.
Đường từ Dương Thành đến
Thanh Châu không xa lắm nhưng cũng đủ để công suy nghĩ rõ ràng một
chuyện: Bố mẹ Chiêu Ninh có lẽ đã phát hiện ra mối quan hệ giữa hai
người bọn họ rồi. Ngoài chuyện này ra, anh hiện giờ hoàn toàn không biết gì nữa cả, nên tuyệt đối không thể cứ mù mờ như thế mà đâm đầu vào nhà
thụ được. Thế nhưng ở thành phố này anh căn bản là chẳng quen ai, có
muốn tìm người nhờ giúp đỡ cũng không được.
Công nằm trên giường trong khách sạn, suy nghĩ đến đau cả đầu, vô tình liếc thấy bảng báo
cáo chiến sĩ thi đua thành phố trên tờ báo đặt trên bàn, đột nhiên nhớ
ra ngày trước thụ có bảo mẹ cậu là giáo viên dạy văn, còn từng được danh hiệu một trong mười giáo viên dạy giỏi của thành phố Thanh Châu. Thế là công lập tức lên mạng tìm kiếm danh sách tất cả các giáo viên dạy giỏi
của thành phố Thanh Châu trong các năm, quả nhiên tìm thấy tên trường
chỗ mẹ thụ làm.