Viên Viên vừa nói xong, cả bàn ăn lập tức im bặt. Công lại cười vô cùng
vui vẻ: “Tôi là đang xem cậu ấy có gắp hết món tôi thích đi không thôi”.
Viên Viên thở ra một hơi dài: “Tôi đã bảo mà, suýt nữa tôi còn cho rằng anh là đồng tính, để ý đến cậu ấy rồi chứ!”.
Cả bàn lại lần nữa rơi vào im lặng, đến sắc mặt thụ cũng có vẻ thay đổi,
Viên Viên dường như không nhận ra, lại tiếp tục nói: “Nói mới nhớ, ở
nước ngoài đồng tính không thiếu, có điều hầu hết bọn họ chỉ tìm người
trong giới, không làm hại đến người bình thường, dù sao…”.
Thụ: “Còn muốn ăn gì nữa không?”.
Viên Viên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn sang cậu, cười đáp: “Không ăn nữa, no muốn chết rồi!”.
Ăn xong bữa, thụ để công và A về trước, còn mình thì tiễn Viên Viên về
khách sạn cô ở. Hai người vừa đi vừa nói chuyện câu được câu mất. Lúc
gần đến khách sạn, Viên Viên cuối cùng cũng mở miệng: “Xin lỗi cậu”.
Thụ: “Sao tự nhiên lại xin lỗi?”.
Viên Viên: “Cậu thôi đi, cố ý bảo bọn họ rời đi, không phải là muốn nói chuyện lúc nãy với tớ chắc?”.
Thụ: “Hôm nay cậu hơi quá đáng rồi”.
Viên Viên trầm mặc một lát, đáp: “Cậu không biết thật hay giả vờ không biết thế? Ánh mắt anh ta nhìn cậu…”.
Thụ: “Tớ biết. Bởi vì bọn tớ là một đôi”.
Mặc dù Viên Viên cũng đã đoán ra được phần nào, nhưng nghe chính miệng thụ thừa nhận thì vẫn không tránh được kinh ngạc.
Viên Viên: “Cậu… Tớ nhớ lúc tớ ra nước ngoài còn nghe nói cậu đang có bạn gái… Là do lần đó chia tay nên mới…”.
Thụ: “Cậu thấy tớ giống loại người vì một lần thất bại trong tình yêu mà tự
làm khổ mình, chuyển đổi cả thiên hướng tình dục sao?”.
Viên Viên: “Vậy… tại sao… Anh ta nhìn cũng đâu có vẻ gì đặc biệt? Nói thật, tớ thấy tớ còn hơn anh ta nữa kìa!”.
Thụ có phần bất đắc dĩ: “Đúng thế, đúng thế, đúng thế, cậu có tài năng, có ngoại hình, có cá tính”.
Viên Viên: “Tớ không đùa với cậu đâu. Tớ không biết cậu thấy việc này chơi
vui hay thế nào, nhưng trước đây rõ ràng cậu có bạn gái, vậy tức là…”.
Thụ: “Tớ không phải đang đùa chơi. Cậu cũng biết đấy, trước nay tớ không chơi đùa với chuyện tình cảm”.
Viên Viên: “… Tớ thật sự thấy hơi choáng rồi…”.
Thụ: “Hôm nay vốn cũng không định nói với cậu. Có điều tớ thấy hơi tò mò, làm sao cậu nhìn ra được thế?”.
Viên Viên: “Lại còn phải nhìn à? Ánh mắt anh ta cứ như dùng keo con voi dính vào người cậu luôn rồi ấy chứ. Chẳng qua là tớ không nghĩ nhiều đến
thế, cứ cho rằng anh ta là một tên đồng tính nào đó không có ý tốt, nhắm trúng cậu nên mới muốn nhắc nhở anh ta cách cậu xa ra một tý. Kết quả
cậu thì hay rồi, đến cuối cùng còn nhịn không nổi mà giải vây cho anh ta nữa chứ”.
Thụ không nhịn được, phì cười: “Anh ấy là như thế đấy, có những lúc rất ngốc nghếch”.
Viên Viên có vẻ đã đến lúc xả ra, nói cả tràng: “Thân là bạn cậu, tớ tôn
trọng quyết định của cậu. Có điều, nói thật lòng, tớ vẫn không thể chấp
nhận được… Tớ không thể chúc hai người đầu bạc răng long, chỉ có thể
nói, chúc cậu hạnh phúc”.
Thụ: “Thế là đủ rồi, cảm ơn cậu”.
Viên Viên: “Chỗ bác gái, cậu đã…”.
Thụ: “Đợi đến thời điểm thích hợp tớ sẽ nói. Mẹ tớ trước giờ vẫn rất yêu quý cậu, đến lúc đó cậu nhớ nói giúp tớ mấy câu nhé”.
Viên Viên: “… Tớ cũng chẳng biết phải nói gì rồi. Quan điểm của nước mình
cũng vẫn còn bảo thủ, cậu chắc sẽ… Được rồi, tớ hỏi thẳng luôn vậy, cậu
yêu anh ta không?”.
Thụ nghĩ một lát: “Tớ cũng không biết tình
cảm đến mức nào thì mới có thể dùng đến chữ ‘yêu’ đó. Mỗi người có một
tiêu chuẩn của riêng mình. Nhưng tớ có thể nói với cậu, tớ thích anh ấy, rất rất thích”.
Nói chuyện với Viên Viên xong, thụ đi thẳng đến nhà công. Hình như công đang sáng tác, thụ liền ngồi xuống sô pha mở
tivi lên xem.
Công len lén quan sát thụ từ đằng sau máy tính, ho khan một tiếng, thuận miệng hỏi: “Hôm nay ăn cơm vui thật…”.
Thụ: “Ừ, lâu lắm không gặp cậu ấy rồi”.
Công: “Kỷ niệm của hai người lúc nhỏ thật nhiều…”.
Thụ: “Cả khu chỗ em ở chỉ có em và cậu ấy là cùng tuổi, bố mẹ hai bên quan hệ cũng tốt, tự nhiên sẽ chơi với nhau nhiều hơn”.
Công: “Cô ấy cũng rất xinh đẹp, lại đã từng du học, tính cách hình như cũng rất tốt…”.
Thụ tắt tivi, im lặng nhìn công.
Công thấp thỏm không yên: “Cô ấy còn nhìn thấy em khỏa thân rồi nữa!”.
Thụ: “Lúc đó bọn em mới có năm tuổi, mà em cũng thấy cô ấy trần truồng rồi.
Cô ấy là con gái đấy, em thấy cô ấy còn chịu thiệt nhiều hơn”.
Công: “Ước mơ mở quán cà phê của em, hóa ra là lời hẹn với cô ấy… thật đẹp…”.
Thụ: “Lần đầu tiên em bước vào quán cà phê là khi học tiểu học, được bố mẹ
đưa đến. Lúc đó em được uống một cốc nước rất ngon, nghĩ đến việc nếu mở quán cà phê thì mỗi ngày đều sẽ được uống thứ nước kia, thật quá tốt,
bởi vậy lúc người lớn hỏi sau này muốn làm gì, em liền bảo muốn mở một
quán cà phê. Còn lý do của Viên Viên là vì cô ấy muốn ăn bánh ngọt ở
trong đó. Sau này lớn lên, cảm thấy việc mở quán cà phê cũng rất phù hợp với một người rảnh rỗi như mình, lại thêm việc em thích thiết kế, thế
nên mới quyết định theo đuổi ước mơ này”.
Công: “Ồ…”.
Thụ: “Còn giận không?”.
Công có phần đau buồn, nói: “Sao anh dám giận chứ? Anh chỉ đang tiếc nuối tại sao lại không gặp em sớm hơn…”.
Thụ: “Lần sau ăn cơm cùng nhau cô ấy sẽ không giống hôm nay, cố ý lăng mạ hoặc nói mấy lời chọc giận anh nữa đâu”.
Công khó hiểu nhìn cậu.
Thụ: “Cô ấy đã biết chuyện của chúng ta rồi. Có điều anh cũng phải thể hiện
tốt một chút, mẹ em xem cô ấy như con mình, lời nói của cô ấy đối với mẹ em rất có trọng lượng đấy”.
Mấy ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu lên người có cảm giác ấm áp, dễ chịu vô cùng. Có điều mùa đông chính là như thế, thời tiết
càng đẹp lại càng khiến người ta lười biếng, ngại rời giường, ngại ra
khỏi nhà, đến ngay cả ông chủ quán cà phê dạo gần đây cũng đến tiệm ngày một trễ. Tỷ như hôm nay chẳng hạn, cả buổi sáng chẳng thấy bóng dáng
đâu, đến chiều mới lù lù vác xác tới. Nhưng được cái lúc ông chủ đến
rồi, thụ cũng nhàn hạ không ít. Ông chủ nói dạo gần đây mình không ngồi
được lâu, chủ động muốn làm chân chạy bàn, thụ liền thảnh thơi ngồi ở
quầy bar pha chế đồ uống. Cũng may mà buổi chiều thường chẳng có mấy
khách, quay đi quay lại cũng chỉ có từng ấy khuôn mặt. Thụ còn đang nghĩ xem có nên nghỉ sớm không thì ông chủ đến gõ lên mặt bàn trước mặt cậu: “Dạo gần đây có phải da tôi rất đẹp không”.
Thụ: “… Trông cũng được”.
Ông chủ nghe xong liền lôi ra một cái gương, soi trái ngó phải một hồi, lại tự mình lẩm bẩm: “Lẽ nào lại đẹp trai tới nỗi thu hút được sự chú ý của mấy ông lão trung niên rồi?”.
Thụ: “… Có chuyện gì thế?”.
Ông chủ: “Cậu nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bàn ngay chỗ cửa sổ kia không? Cả buổi rồi, cứ lúc nào tôi đi qua là ông ấy lại nhìn chằm chằm, nhìn
tới nỗi da gà da vịt của tôi khởi nghĩa hết rồi đây này”.
Thụ nhìn theo hướng ông chủ chỉ, quả nhiên có một người đàn ông trung niên đang cúi đầu ngồi đó.
Thụ: “Có lẽ là người quen của ông thôi, chắc không phải là mấy tay săn tìm ngôi sao chứ?”.
Ông chủ: “Cũng rất có khả năng, vừa nhìn hình như còn viết gì đó vào sổ tay nữa”.
Thụ lại nhìn kỹ lần nữa, trước mặt người đàn ông trung niên đó quả đúng là
có một quyển sổ tay. Giống như cảm giác thấy ánh mắt của cậu, người đàn
ông đó ngẩng đầu lên nhìn lại. Hai người nhìn thẳng vào nhau, thụ ngẩn
người ra…
Khuôn mặt đó, rõ ràng là phiên bản tuổi trung niên của công mà.
Thụ ổn định tinh thần, nghĩ ngợi một lúc, người đó chắc là cha của công.
Cha anh đặc biệt đến quán cà phê thì ắt là để nhìn mình rồi. Công nói từ lâu đã biết thiên hướng tình dục của bản thân, việc anh kể chuyện tình
cảm của mình với mẹ cũng không có gì hiếm lạ. Nghĩ đến đây, thụ bỗng
thấy căng thẳng. Việc này quả thật quá đột ngột, công cũng chưa bao giờ
nói với mình là cha mẹ anh ấy muốn gặp cả. Cậu liền gọi điện thoại cho
công nhưng chẳng có ai nhấc máy.
Thụ nhìn đồng hồ, có lẽ anh
cũng sắp đến đây rồi. Thế là cậu đi tới trước mặt người đàn ông trung
niên kia, nói: “Xin hỏi, bác có phải là cha của Hướng Vãn không ạ?”.
Cha Hướng Vãn ngơ ngác nhìn cậu, gật gật đầu.
Thụ: “Chào bác, cháu là… Diệp Chiêu Ninh”.
Người đàn ông trung niên trầm mặc một lúc, sau đó chỉ tay vào ông chủ: “Cậu là Diệp Chiêu Ninh, vậy cậu ta là ai?”.
Thụ: “… Đó là chủ quán chúng cháu ạ”.
Người đối diện lại lần nữa lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới phẫn nộ thốt ra một câu: “Nhìn cả buổi chiều, chẳng ngờ lại nhìn nhầm người mới bực
chứ!”.
Nói xong liền gập quyển sổ trước mặt lại, đùng đùng tức
giận bỏ đi. Thụ giật mình, vội vã chạy theo cha của công: “Bác trai, bác đợi đã…”.
Cha công dừng bước, trên mặt vẫn còn mang vẻ tức giận, có điều dường như còn thấy cả vài vệt đỏ đáng ngờ?
Cha công: “Bác vừa vặn có việc qua đây, nghe mẹ nó bảo cháu làm phục vụ ở
quán này nên bác mới tới đây nhìn một chút. Ông chủ của các cháu cũng
thật là, chẳng có tý dáng vẻ ông chủ gì cả, chạy qua chạy lại làm bác
nhận nhầm mất!”.
Thụ: “…”.
Bởi thế, vì làm ra một trò cười trong lần “gặp mặt con dâu” này nên ngượng quá hóa giận?
Có điều không cần biết thế nào, thụ lập tức cười cầu hòa: “Bác trai, thật
có lỗi, Hướng Vãn không nói với cháu là bác muốn tới đây, buổi chiều
cháu cũng không để ý lắm nên mới…”.
Cha công khoát khoát tay: “Không phải lỗi của cháu, Hướng Vãn nó không biết đâu”.
Vừa nói xong, sau lưng liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng âm u: “Giờ thì biết rồi”.
Thụ thở phào, cuối cùng công cũng đến rồi, cha anh hình như cũng không dễ nói chuyện lắm.
Công có phần bất đắc dĩ nhìn cha mình: “Cha, chuyện gì thế này? Không phải
mẹ nói đợi mẹ đi công tác về, hai người cùng đến luôn sao?”.
Cha công: “Muốn nhìn thì đến nhìn thôi”.
Công: “Có phải cha muốn đến quan sát Chiêu Ninh, sau đó về nhà khoe khoang với mẹ không?”.
Cha công dường như có phần kinh ngạc: “Sao con biết?!”.
Thụ: “…”.
Công mặt đầy vẻ bất lực: “Cha, cha bao nhiêu tuổi rồi…”.
Cha công phẫn nộ không thôi: “Sao con không hỏi mẹ mình ấy. Hôm qua bà ấy
còn gọi điện hỏi ta xem có nên mua ít quần áo ở Hồng Kông cho Tiểu Diệp
không? Đến cả cỡ quần áo của Tiểu Diệp bà ấy cũng biết, còn ta chỉ biết
mỗi cái tên thôi đây này!”.
Công: “… Được rồi, chúc mừng cha, hôm nay cha có thể ăn được đồ Chiêu Ninh nấu rồi, nhớ chụp ảnh về gửi cho mẹ nhé”.
Đoàn ba người đi bộ đến nhà thụ, công chủ động nhận nhiệm vụ rửa nguyên liệu nấu ăn, để thụ nói chuyện với cha mình. Thụ hơi bất an, rót một cốc trà cho cha công, nói: “Bác trai, bác uống trà”.
Cha Hướng gật đầu: “Ừm”.
Nói thật ra thì, thụ thật sự chẳng biết phải làm gì trong tình huống này:
Người đàn ông trước mặt về mặt tuổi tác mà nói, so với mình là vai tiền
bối, về mặt danh phận lại là cha của người yêu mình, mặc dù công từ sớm
đã xác định bản thân đồng tính, nhưng thụ dù sao cũng là con trai, từ
đầu đến cuối cứ thấy kỳ quái sao đó…
Thụ cứ ngồi nghĩ ngợi miên
man như thế, hoàn toàn chẳng nhận ra không khí im lặng giữa hai người.
Mặc khác, cha công lúc này trong đầu cũng đang quay cuồng: Tiểu Diệp
nhìn cũng rất thuận mắt. Cậu nhóc này có phải là quá e thẹn rồi không,
sao lại không nói gì thế? Mau tìm đề tài mà nói đi chứ, đừng có ngây ra
thế nữa, mau nói đi, mau nói đi, còn tiếp tục không nói gì thì ta uống
hết cốc trà này mất…
Cha Hướng cho rằng mình thân là trưởng bối, trước mặt hậu bối nhất định phải bảo vệ hình tượng, đặc biệt là khi cái đứa hậu bối này lại là “con dâu” lần đầu gặp mặt, mà cái chuyện tìm đề
tài để nói, rõ ràng là việc hậu bối phải làm, bởi thế ông cứ ngồi im
lặng đợi thụ tìm ra chủ đề nói chuyện… Nói trắng ra là, đang làm cao.
Cuối cùng thụ cũng thoát ra khỏi luồng suy nghĩ rối rắm, thấy cha công nhíu
mày nhìn mình, mí mắt cậu nháy một cái, lập tức mở miệng: “Bác trai ở
nhà thích làm gì ạ?”.
Cha Hướng bình tĩnh đặt cốc trà xuống:
“Cũng không có gì, đọc ít sách hoặc chơi cờ với mẹ nó, không có nhiều
thứ để chơi như thanh niên mấy đứa”.
Thụ: “Đánh cờ? Cha cháu cũng rất thích đánh cờ. Bác thường đánh cờ gì ạ?”.
Cha Hướng: “… Loại nào cũng đều chơi cả”.
Thụ: “Cháu thấy khả năng chơi cờ của Hướng Vãn cũng không tồi, chắc là do bác hướng dẫn ạ?”.
Cha Hướng: “… Cũng hướng dẫn một chút”.
Thụ: “Thật ra cháu với Hướng Vãn cũng không thích ra ngoài chơi. Cuối tuần
bọn cháu nhiều lắm cũng chỉ ra ngoài xem phim là hết rồi”.
Cha Hướng: “Thanh niên mấy đứa phải nhanh nhẹn, sôi nổi lên một tý, không có chuyện gì làm thì có thể ra ngoài đi du lịch mà”.
Thụ: “Chúng cháu đã lên kế hoạch đến năm sau mới đi du lịch, thời tiết bây giờ hơi lạnh”.
Cha Hướng: “Hôm nay bác vừa đọc được một câu chuyện, nói về một vị đại hiệp ngày xưa, kiếm của hắn rất lạnh, tay của hắn rất lạnh, trái tim của hắn cũng rất lạnh, cuối cùng, hắn lạnh chết…”.
Thụ: “Dạ?”.
Cha Hướng: “Chuyện này dạy chúng ta một điều, đó là trời lạnh phải nhớ mặc thêm nhiều quần áo”.
Thụ: “…”.
Công rất nhanh đã chuẩn bị xong nguyên liệu, chỉ đợi thụ bắt tay nấu nữa
thôi. Thụ liền xin phép cha công một tiếng rồi vào bếp, công làm chân
lon ton phụ một tay. Mặc dù có thêm một miệng ăn nhưng may mà đồ ăn mua
cũng rất nhiều nên bàn ăn bày ra vẫn rất phong phú: Thụ lấy đầu cá nấu
canh, thân cá cắt thành miếng rán, lại làm thêm mấy món ăn kèm nữa,
hương sắc đều đầy đủ.
Trong bữa, cha Hướng không ngừng khen tay
nghề nấu ăn của thụ thật tốt, mùi vị rất ngon. Thụ thấy cha công dáng vẻ rất vừa ý, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít, cười nói: “Bác trai, nhà
cháu có mấy quyển sách về những điều tinh diệu trong việc chơi cờ, lần
sau cháu sẽ đem đến cho bác”.
Công nghi hoặc nói: “Cho bố anh? Bố anh chỉ biết chơi cờ ca rô thôi, không bằng em cứ cho anh thì hơn”.
Bàn ăn nhất thời im lặng.
Công ngẩng đầu lên, thấy cả cha lẫn thụ đều đang trừng mắt nhìn mình.
Công: “Sao…”.
Thụ: “Không phải anh đói rồi sao, tốt nhất là đừng nói chuyện nữa, tập trung ăn nhiều vào”.
Công: “…”.
Ăn xong bữa tối, công nhìn đồng hồ thấy vẫn sớm, liền cùng thụ và cha mình ra ngồi sô pha xem tivi. Anh thấy quyển sổ tay của cha để trên bàn liền thuận tay nhấc lên lật giở mấy trang, vừa nhìn đã thấy trên trang mới
nhất ghi mấy dòng chữ: Chiều cao tầm con trai nhà họ Vương, da khá
trắng, trong túi còn mang theo gương, mở ngoặc, có vẻ hơi tự sướng, đóng ngoặc,…
Công đóng sập quyển sổ lại: “Cha, không phải cha đến
xem Chiêu Ninh sao, cái người cha viết trong này là ai thế? Không giống
Chiêu Ninh chút nào!”.
Cha Hướng làm như không nghe thấy, tiếp tục ngồi xem phim.
Thụ lúng túng ho nhẹ một cái, kéo công: “Bác trai hôm nay tưởng nhầm ông chủ là em…”.
Công: “Hả?”.
Cha Hướng vẫn tiếp tục chăm chú nhìn tivi, có điều tai đã dần dần đỏ lên rồi.
Thụ: “Đều tại ông chủ không tốt, cứ muốn chạy qua chạy lại làm bồi bàn cơ…”.
Công: “…”.
Thụ: “Thân là ông chủ thì phải ra dáng ‘chủ’ một tý chứ…”.
Công: “…”.
Cha Hướng ngồi bên cạnh nghe trộm, khóe miệng khẽ kéo lên.
Thấy sắp đến giờ công phải đi làm, công và cha chuẩn bị đồ rời đi. Thụ tiễn
cả hai xuống đến tầng một, cha Hướng mặt mày nghiêm chỉnh nói với thụ:
“Nhớ cùng Hướng Vãn về nhà ăn cơm”.
Thụ ngây ra một lát, lại nhìn thấy công ở bên cười vô cùng gian xảo mới giật mình tỉnh lại, cười đáp: “Dạ, cháu biết rồi ạ”.
Cha Hướng gật đầu, quay người rời đi. Thụ giống như chợt nhớ ra điều gì đó, hướng về phía cha Hướng nói to: “Bác trai, thật ra cháu cũng chỉ biết
chơi cờ ca rô thôi, lần sau cháu tiếp bác”.
Chân cha Hướng khựng lại một chút, sau đó tăng tốc đi thẳng.