Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 87: Trò chơi (1)




Đểm đó, mọi người vẫn còn say sưa nói chuyện về biểu diễn Robot đã thấy vào ban ngày. Connor cầm điện thoại bằng hai tay, nhìn ảnh chụp chung của mình với Robot, khóe miệng nhịn không được mà cong lên. Đột nhiên lại bị một người vỗ mạnh cái ót.

“Đau quá đi!” Connor che chỗ bị đập đau nhói, quay đầu lại, “Tiểu An, sao cậu lại đánh người ta?”

“Cậu cười thấy ghê quá. Tôi không chịu được.” Lưu Bình An chống eo, “Cậu rốt cuộc muốn xem cái ảnh này tới chừng nào?”

“Nhưng mà nhìn ngầu quá.” Connor bỏ di động vào túi áo, “Tiểu An, một ngày nào đó, tớ cũng muốn chế tạo một loại vũ khí lợi hại như vậy cho cậu điều khiển, biến cậu thành nhà vô địch trên chiến trường.”

“Hả? Được thôi.” Lưu Bình An không thèm đếm xỉa mà đáp.

Connor nghe xong, hưng phấn lên, giơ ngón út ra, “Vậy coi như là lời hứa của chúng ta nha. Tớ sẽ chế tạo Robot mạnh nhất, còn Tiểu An sẽ là chiến sĩ mạnh nhất.”

“Ừ ừ….” Lưu Bình An vốn không muốn làm mấy cái lời hứa ngây thơ với tên nhóc quỷ này. Cậu chưa bao giờ hứa gì với bất kì ai, vì luôn phải ăn hôm nay lo chuyện ngày mai trên chiến trường, chuyện hoàn thành lời hứa chỉ là một hy vọng xa vời.

Bất quá, vì Connor quá kiên trì, cũng chỉ đành tùy tiện giơ ngón tay ra ngoéo một cái. Người kia tựa hồ như nhặt được kho báu, cười tươi như hoa.

Tối nay là đêm cuối cùng ở trên chiến hạm, mọi người hẹn nhau tới quán bar trên chiến hạm để ăn chơi hết mình. Cặp song sinh kia nói chị của họ đêm nay sẽ hát một lần nữa cho mọi người.

Trong ánh đèn lập lòe trên đại sảnh rộng lớn, ánh đèn bảy màu chiếu rọi tạo nên một bầu không khí như mộng ảo. Tiếng nhạc đập ầm ầm như sấm khiến tinh thần của mọi người hưng phấn không dứt. Các chàng trai và các cô gái đều lắc lư thỏa thích trong sàn nhảy.

Lưu Bình An sau khi bị La Cơ bắt nhảy một điệu, thì không bao giờ chịu bước chân vào sàn nhảy nữa. Ngẩng đầu thì nhìn thấy Connor bị mấy phu nhân mặc đồ dạ hội vây quanh, trên mặt thì mất tự nhiên đỏ ửng, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Trong lòng tự nhiên tức giận, Lưu Bình An đi qua kéo Connor,”Cậu uống nhiều quá rồi, chúng ta đi thôi.”

“Hả??” Connor vẫn còn sững sờ, còn nhóm đàn chị bên người lại không muốn. “Chuyện này không được. Chúng tôi mới quen nhau, còn chưa chơi đùa với nhau mà.”

“Thật xin lỗi, cậu ta là của tôi.” Nói xong, Lưu Bình An kéo Connor đi thẳng. Tới lúc đi tới toa-lét, Connor mới tỉnh lại, hét to: “AAAA—– Tiểu An, tớ không nghe nhầm chứ, không phải là tớ mới nằm mơ chứ?”

Không chờ Connor nói xong, Lưu Bình An nâng đầu gối dộng mạnh vào dạ dày của cậu ta, lúc đối phương đau tới gập người, cậu đưa cậu ta tới mép bồn cầu, hai ngón tay móc vào cổ họng của tên kia, bắt cậu ta nôn hết ra.

Khó khăn ói hết ra, trên mặt Connor đầy nước mắt và mồ hôi, cả người tê liệt ngã vào trong ngực Lưu Bình An, “Tiểu An… Hu hu… Cậu làm cái gì vậy?”

“Sợ cậu ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ.”

“Hả?”

“Quý tộc đều là lũ biến thái.” Lưu Bình An gõ gõ trán Connor, “Thật là không nhìn tới một chút cũng không được.”

Ánh mắt của người kia long lanh đầy nước tỏ vẻ thật đáng thương, “Oa… Vậy cũng đừng đánh chứ… Đau quá đi….”

“Chúng ta đi thôi.” Lưu Bình An vươn tay tới Connor đang ngồi dưới đất, người kia không chút do dự nắm lấy rồi đứng lên. Cậu cũng không hỏi Lưu Bình An muốn đi đâu. Đối với cậu, chỉ cần đi theo bên người Tiểu An là đã thỏa mãn rồi.

Mới vừa đi khỏi toa-lét, Lưu Bình an đột nhiên thấy lạnh cả người, có người đánh lén. Cậu theo phản xạ nghiêng người, đồng thời nhấc chân đá lên. Đối phương trúng đòn bị đau, lui lại một chút. Cậu nắm lấy cơ hội, đẩy Connor một cái.

“Chạy mau!”

“Nhưng…”

“Đừng có ở đây vướng chân vướng tay!” Vừa nói, Lưu Bình An vừa đánh ngã một người khác.

“Tớ đi gọi người.” Connor dù có ngốc cũng biết người tới không có ý tốt, phóng tới hành lang của quán bar, vừa chạy vừa la to. Nhưng hành lang như bị ai dọn dẹp, hoàn toàn không có người đi lại.

Đối phương có tổng cộng năm người, Lưu Bình An nắm chặt dao găm phòng thân, cong miệng thành một nụ cười tự tin, “Có ngon thì tới đây.”

Sau khi đánh ngã người cuối cùng, Lưu Bình An kề lưỡi dao vào cổ họng đối phương, cười nói: “Tụi mày tìm tao có chuyện gì?”

Người nọ nhắm mắt lại giả chết. Lưu Bình An nghĩ thầm: Cọp không ra uy mấy người tưởng là Hello Kitty hả? Trong mắt hiện lên một tia hung ác, “Vậy bắt đầu cắt ở đâu thì được đây? Ừm… Ở đây cũng không tệ…”

Mũi dao lướt qua phần hông của người nọ, thứ này cả năm tên đàn ông to lớn đều biết rõ, rùng mình một cái. Nhưng vào lúc này, cuối hành lang lại loáng thoáng vang lên tiếng vỗ tay.

Lưu Bình An ngẩng đầu nhìn theo tiếng vỗ tay, chỉ thấy một thanh niên mặc âu phục màu đen chậm rãi đi về phía cậu, đi theo sau còn có Connor đang bị hai người đàn ông đè chặt.

“Tiểu An, đừng để ý tới tớ, chạy mau.”

Lưu Bình An nghĩ thầm: Cmn, cậu cho rằng cậu là nữ chính trong phim tám giờ trên ti vi sao? Lời thoại cẩu huyết dữ vậy.

Đứng lên từ thân người kia, vỗ vỗ quần áo, Lưu Bình An trấn tĩnh như thường mà hỏi thăm: ” Rốt cuộc ngài đây tìm tôi để làm gì? Bất quá, dù ngài tìm tôi có chuyện gì cũng không liên quan tới bạn của tôi. Xin hãy thả cậu ta ra.”

“Thật xin lỗi, cấp dưới của tôi có chút thất lễ với hai vị. Tôi thật sự rất áy náy.” Người con trai mặc âu phục cúi người ưu nhã một cái, “Kẻ hèn này chỉ theo lệnh của chủ nhân, đến mời hai vị về làm khách.”

“Chúng tôi không đi!” Connor lớn tiếng hét lên, lại bị hai người kia siết chặt hai cánh tay. Cậu nhịn đau trừng tên con trai mặc âu phục kia, “Chúng tôi không đi…”

Lưu Bình An thở dài, thật sự là quá cẩu huyết, cẩu huyết còn hơn phim chiếu lúc 8 giờ trên tivi nữa. Cậu ngẩng đầu nhìn người con trai mặc tây trang kia, “Dẫn đường đi.”

Cũng thời gian đó, bạn cùng lớp trong quán rượu cũng phát hiện không thấy Lưu Bình An và Connor ở đâu hết. Kỷ Vũ vội vàng tìm Aslan, “Bọn họ chưa trở về phòng. Đã báo cho ngài Smith và huấn luyện viên rồi. Bọn họ đã đi qua Bộ cảnh vệ hỏi thăm.”

“Bọn Tiểu An đi đâu chứ?” Gerrard phải nắm chặt tay thành đấm mới có thể giữ tỉnh táo cho mình. Anh có một cảm giác, Lưu Bình An đang gặp nguy hiểm.

“Gọi di động cũng bị đứt mạng.” Meri cúp điện thoại.”Thằng nhóc Connor đó, lại khiến người ta lo nữa rồi!”

“Aslan, bây giờ nên làm gì?” Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt lên người Aslan, người kia chuyển mắt qua Eugene, “Cậu tìm không thấy cậu ấy sao?”

“Đang tìm. Đáng ghét!” Eugene đè mạnh gọng kính, cắn môi dưới, “Tôi muốn về phòng lấy máy tính đã. Ở đây không lấy thêm nhiều tình báo hơn được.”

Chỗ này là chiến hạm, chiến hạm dù có lớn cũng chỉ có một phạm vi, một người đột nhiên mất tích mà ngay cả nhà buôn tình báo cũng không tìm được, mất tích thế này tuyệt đối không bình thường.

Một đoàn người đi vào phòng Eugene. Anh bật máy tính lên, ngón tay di chuyển cực nhanh trên bàn phím, màn hình không ngừng hiện lên những hình ảnh chuyển động, hiện ra thân ảnh của Lưu Bình An và Connor, sau khi quẹo vào toa-lét thì đột nhiên màn ảnh trở nên tối đen.

Tiếp theo nhảy ra một ma trận tạo ra từ những chữ cái và con số.

“Đây là cái gì?” Những người khác ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt Eugene trở nên rất khó coi, ngón tay đánh cực kì nhanh lên bàn phím, dưới ma trận hiện ra một cái khung vuông để điền chữ.

“Đáng ghét! Lại là hắn!” Eugene phun ra một tràng nói tục, khiến người khác không hiểu gì hết.

“Cái đó rốt cuộc là cái gì vậy?” Cặp song sinh rốt cuộc nhịn không được, hỏi.

“Là ma trận mật mã.” Rose dựa vào đằng sau Eugene, nhìn màn ảnh, nhăn mày, “Hẳn là một chương trình bảo vệ, chỉ có thể giải ma trận mật mã này xong mới có thể đi qua cái chương trình bảo vệ này được.”

“Đáng ghét, quả nhiên là tên kia.”

“Cậu nãy giờ cứ nhắc tên khốn gì đó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Gerrard không thể nhịn được nữa, nắm lấy cổ áo Eugene.

“Pearl Alberto Friedman. Tên kia ngăn cản tôi xâm nhập vào hệ thống giám sát. Chương trình bảo vệ bằng mã số này là tác phẩm đắc ý nhất của hắn.”

Lưu Bình An và Connor bị đưa tới một căn phòng xa hoa. Hai người con trai đang nhàn nhã ngồi trên ghế sa lông uống rượu, mặt đất trải một tấm thảm dày, trên bàn thấp có một bình hoa cắm những bông hồng tươi đẹp.

Nhưng những cái này cũng không phải là thứ xa hoa nhất của căn phòng, bắt mắt nhất chính là cái giường King-size trong phòng này. Màn che bằng lông thiên nga, khung giường bằng gỗ thật khắc hoa văn, trên ra giường mềm mại trắng noãn rải những đóa hồng đỏ.

Cả căn phòng hiện ra một loại tình sắc ám chỉ nói không nên lời.

Những chàng trai phát hiện trong mắt thiếu niên không quan tâm gì cả, nhẹ cười đi tới bên cạnh cậu, dùng ánh mắt trắng trợn nhin từ trên xuống dưới.

“Tầm thường hơn người ấy nhiều lắm.” Người con trai với đôi mắt tím và mái tóc vàng nhạt khẽ cười nói.

“Xem ra anh rất có hứng thú với tên đó nhỉ. Vậy, con vịt con xấu xí đó tặng cho anh đấy, anh trai thân yêu.” Harry tóc đỏ ôm Connor một cái, dọa người kia kêu to lên.

“Anh làm cái gì vậy? Buông ra!”

“Bé cưng, đừng sợ. Bất quá anh thích người ta kêu vậy trên giường đó. Cứ thoải mái kêu to lên nha.” Bàn tay mạnh mẽ ôm chặt Connor trong lòng, sau đó tay chân bắt đầu sờ lung tung.

“Biến thái! Tôi muốn kiện anh! Khốn nạn…”

“Đủ rồi!” Lưu Bình An tức giận la lên một tiếng, dọa cho Connor im miệng ngay lập tức.

“Connor, là đàn ông con trai đừng có la lên như đàn bà như vậy.” Nghe Lưu Bình An nói vậy, Connor tức giận bất bình nói thầm vài câu, sau đó ngoan ngoãn câm miệng lại.

William nhịn không được, cười haha, đưa tay nắm cằm thiếu niên, bắt cậu phải ngẩng đầu đối mặt với mình.

“Cậu đúng là một cậu nhóc thú vị.” Nói xong, ngón tay trượt tới xương quai xanh của thiếu niên, cực kì tình sắc vẽ trên đó những vòng tròn.

Lưu Bình An không có chút ấn tượng nào với hai người này, tuy nghĩ mãi không ra mình chọc bọn họ ở đâu, nhưng quý tộc đều là một lũ biến thái, ai cũng khó có thể hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ.

Trong con ngươi màu ngọc lưu ly xanh biếc hiện lên một tia hung ác, cậu nhìn thẳng vào mắt của tên con trai đang đùa giỡn mình, cong khóe miệng, “Rất thú vị, nếu anh tìm tôi vì việc này, tôi ngược lại có thể chơi với anh.”

“Tiểu An!” Connor sau khi bị ánh mắt lăng lệ ác liệt của Lưu Bình An liếc qua, đành phải câm miệng một lần nữa.

“Tuy nhiên…” Thiếu niên chuyển ánh mắt về khuôn mặt của William, “Những người bắt buộc tôi làm chuyện này, toàn bộ đều phải chết rất thê thảm. Các người cần phải suy nghĩ kĩ đó.”

Nói xong, trong con ngươi màu ngọc lưu ly nổi lên ánh đỏ, ánh mắt đảo qua mặt hai người, khiến cho hai gã con dòng cháu giống không sợ trời không sợ đất kia thấy lạnh cả người. Ngay cả Connor cũng bị ánh mắt của Lưu Bình An hù dọa, rùng mình một cái.

“Ha ha…” Một tiếng cười ôn hòa phá vỡ không khí cứng đờ, “Quả nhiên rất thú vị.”

Chẳng biết từ lúc nào đã có một thanh niên dựa vào cạnh cửa, mái tóc màu xanh nhạt được tùy ý buộc lên bằng một sợi tơ màu xanh sẫm, thả trên vai. Anh mặc một cái áo dài màu xanh nhạt, buộc lại ở phần eo, hiện ra một vòng eo mảnh khảnh của anh, tay áo rộng thùng thình rủ xuống tới đầu gối, như văn sĩ cổ đại của phương Đông, ưu nhã tuấn tú và phiêu dật.

Lưu Bình An nhớ người này hình như tên là Pearl, vì tên của anh ta rất thú vị, cho nên mới nhớ rõ.

William thấy có người tới, có vẻ khá mất hứng. “Pearl, quấy rầy chuyện tốt của người khác sẽ bị ế tám đời đó.”

Pearl khoanh hai tay, bước thong thả tới bên người bọn họ, khẽ cười, nói: “Cậu định dùng sức mạnh cũng không sao. Nhưng mà…”

Đôi con ngươi trong suốt kia lại hiện lên vẻ âm lệ và lạnh như băng, khiến cho người ta không thể không rùng mình. Anh lườm Lưu Bình An, sau đó nói với William: “Tôi cũng không thể cam đoan cậu có thể thấy được mặt trời ngày mai đâu.”

Người kia hừ lạnh một tiếng, ngón tay dời ra khỏi cổ thiếu niên.

Pearl đi tới trước mặt Lưu Bình An, khẽ cười, nói: “Cậu mới vừa nói người ‘bắt buộc’ cậu làm chuyện này đều phải chết hết. Vậy nếu không phải ‘bắt buộc’ thì sao?”

“Anh có ý gì?”

“Chúng ta cùng chơi trò chơi nha.” Pearl cười rất ôn nhu, nhưng trong con ngươi lại tràn đầy tính toán và xảo trá.