Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 81: Ong chúa vs ong chúa




Chính vào lúc này, có vài thanh niên yên lặng đi đến bên người thiếu niên tóc xanh . Trong đó có một nam tử tóc màu vàng kim nhạt mắt tím đặt tay trước ngực, nghiêng thân hành lễ trước cậu, “Đã thu thập toàn bộ sạch sẽ, thưa nữ hoàng bệ hạ thân yêu.”

Nam tử như được sinh ra bởi thần tiên liền nhìn lên phía trên giương nhẹ khóe miệng khiến anh lộ vẻ rất gần gũi, con ngươi màu tím khác với ánh mắt lập lòe kia, đồng phục quân trang màu đen khiến tư thế của anh càng thêm oai hùng, vẻ mặt hưng phấn. Nhưng trong đôi mắt kia như đang cất giấu gì đó, khiến cho người ta thấy không thoải mái.

“Hạm trưởng bên kia cũng qua nói chuyện rồi.” Một thanh niên tao nhã có khuôn mặt thanh tú khác kề sát vào bên tai thiếu niên tóc xanh kia, nhẹ nói. Không biết là do cố ý hay vô tình, mà lại mỉm cười mập mờ, liếc mắt về phía Lưu Bình An bên này.

Cuối cùng, một thanh niên trầm mặc kéo cổ áo của Harry tóc đỏ, người kia ồn ào la hét: “Thả ta ra!” Thanh niên đẩy mạnh một cái, Harry thiếu chút nữa ngã như chó ăn bùn.

“Khốn nạn… Dám đối xử với ta như vậy, cái đồ dân đen!”

Không để ý tới tiếng mắng và uy hiếp của Harry, thanh niên đi ra sau lưng Lance, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng tắp. Ngũ quan khắc sâu trên mặt của anh không có biểu lộ gì, nhưng cũng không phải là vẻ mặt lãnh khốc và lợi hại, mà là lạnh như băng và cứng như sắt thép. Anh đứng ở đó, như một bức tường thép, bảo vệ thiếu niên tóc xanh kia.

“Ai da da da, em trai thân mến. Em không biết thế khó coi lắm hả?” Nam tử tóc vàng nhạt vươn tay tới Harry, cho dù bề ngoài nhìn rất ôn hòa, nhưng trong giọng nói căn bản không hề quan tâm, mà lại có chút trào phúng.

“Không cần ngươi giả bộ có lòng tốt, đồ ngụy quân tử!” Harry hừ lạnh tự đứng lên, vỗ vỗ quần áo.

Bốn người đứng ở bốn phía của thiếu niên tóc xanh, tướng mạo tuấn lãng, suất khí, có tất cả các khí chất đặc sắc, không thể nghi ngờ đều là những nhân vật thu hút ánh nhìn của người ta. Nhưng tuyệt đối không làm yếu đi khí thế của thiếu niên.

“Thật là một người xinh đẹp.” Connor nhỏ giọng nói với Lưu Bình An.

“Đúng vậy. Nhưng nam nhân mà lại trở thành như vậy thì thật sự là một bi kịch dã man đó.”

“Ừ…” Gerrard nắm bàn tay lại với nhau, vẻ mặt thành thật gật đầu đồng ý: “Đúng, còn đẹp hơn cả con gái nữa, đúng là đáng tiếc.”

“Đáng tiếc gì?”

“Không thể làm con dâu cho người ta lấy về không phải rất đáng tiếc sao?”

Mấy người Lưu Bình An đồng thời quýnh cả lên, không ngờ đồ ngốc Gerrard có thể phát biểu một câu có tính chất oanh tạc như thế.

“Vì sao không thể lấy?” Edward trêu chọc nói, “Nam nhân cũng có thể làm con dâu mà.”

“Thật sao?” Đột nhiên hai mắt Gerrard sáng lên, nhưng lại không phải nhìn phía Lance, mà là trừng mắt nhìn Lưu Bình An. Sau đầu người kia đổ mồ hôi, nghĩ thầm: Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì vậy?

Aslan nhiều lần ra hiệu cho mọi người đừng có lên tiếng, vậy mà ngay cả huấn luyện viên cũng tham gia chủ đề khiến cho anh đau cả đầu, nghĩ thầm: Làm ơn đi mà, để đối phương nghe thấy thì sao giờ? Sẽ biến thành”vấn đề quốc tế” đấy.

Thiếu niên tóc xanh đột nhiên đi thẳng đến trước mặt Lưu Bình An, con ngươi màu xanh như ẩn giấu ngọc quý bắn ra ánh mắt sắc bén, “Tên của ngươi?”

“Hả?” Không chỉ Lưu Bình An, cả bọn Aslan cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp này.

“Tôi sao?” Lưu Bình An chỉ vào chính mình, cậu cảm thấy cậu thiếu niên quý tộc này hình như không cần phải biết rõ tên mình. Cơ mà, nếu không nói thì tất nhiên đối phương sẽ vây chặt không tha, quý tộc đều là những sinh vật biến thái không thể lý giải.

“Tôi gọi là Lưu Bình An.”

Ngay lúc mọi người còn không kịp phản ứng, trước mắt có một ánh sáng bạc lóe lên. Một thanh kiếm bạc dài nhỏ sắc bén vô cùng đang chỉ lên cổ họng của Lưu Bình An.

“Tiểu An!”

“Cậu muốn làm gì?” Aslan và Gerrard một trái một phải đồng thời che ở phía trước Lưu Bình An, đưa tay bảo vệ cậu.

“Lance, cậu muốn làm gì vậy?” Thanh niên có cả tóc và mắt màu vàng dừng ánh mắt ‘rất thú vị’ trên người thiếu niên tóc xanh, do dự một chút, sau đó lại híp mắt nhìn về phía bọn Lưu Bình An.

Harry chỉ huýt sáo một cái, mà thanh niên nho nhã ở bên ngoài kia cũng có ánh mắt ‘thú vị đây’ đánh giá các học sinh của trường quân đội Aliya đối diện. Bức tường thép đứng ở sau lưng thiếu niên tóc xanh, nam tử có khuôn mặt cứng đờ vẫn tiếp tục cứng đờ, không có bất kì vẻ mặt nào.

“Lưu Bình An, tên của ta là Lance Von Allan Bella. Ngươi nhớ rõ đấy, cười nhạo ta sẽ phải trả giá rất đắt.”

Dùng kiếm chỉ thẳng vào cổ họng đối phương, không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích. Đối với loại khiêu khích này, với tư cách là một quân nhân thì sao có thể bỏ mặc được?

“Cậu ngon thì tới đây.”

Lưu Bình An đẩy hai người đang cản ở đằng trước ra, dưới ánh đèn, con ngươi màu ngọc lưu ly xanh biếc gần như trong suốt, chặt chẽ trừng mắt nhìn thiếu niên cầm kiếm, người cầm kiếm kia ánh mắt cũng sắc bén không thèm lùi bước. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy không khí như vang lên tiếng kiếm va chạm vào nhau.

Không biết đã giằng co bao lâu, KENG một tiếng, thiếu niên tóc xanh đã thu kiếm vào vỏ, hừ lạnh một tiếng, quay người bước một bước thật dài. Bốn nguời thanh niên kia cũng đi theo sau lưng rời đi.

“Tiểu An, vậy ổn thật không?” Eugene không biết từ đâu chui ra, nhìn bối cảnh của những người kia, “Quý tộc đều rất khó đối phó đó.” Mà mấy người ở bên ngoài cũng lo lắng dùm cho Lưu Bình An.

Người trong cuộc lại không có gì mà nhún nhún vai, “Vì là quý tộc, cho nên mới nói vậy chứ. Không phải có một lời dạy là, khi quý tộc đưa ra khiêu khích thì phải trả lời ‘Ngon tới đây’ sao?”

Những người khác đồng thời giật mình, Eugene đẩy kính mắt, ra vẻ không biết làm sao, “Chuyện này… Cái lời dạy đó nguyên văn là: Khi bị quý tộc khiêu khích nếu trả lời ‘Ngon tới đây’…., thì sẽ phải trả một giá rất đắt.”

“….”

“Nhưng mà, Tiểu An lúc nãy rất đẹp trai đó.” Vẻ mặt Connor hình như khá hưng phấn, “Nhưng mà, mỹ nhân siêu xinh đẹp kia cũng rất moe… Nữ vương à nữ vương…”

“A? Chẳng lẽ cậu muốn làm phản đồ? Có mưu đồ muốn ôm ấp mỹ nhân kia?” Eugene ác ý nói.

“Không phải đâu!” Connor nhanh chóng phản bác, “Đương nhiên là vẫn yêu Tiểu An hơn rồi.” Sau khi ý thức được mình đã nói gì, Connor đỏ bừng cả mặt, không biết làm sao mà lắc lắc tay, “Tớ không có ý kia… Thật ra là…”

Đáng tiếc, Lưu Bình An trên cơ bản không nghe thấy thổ lộ của em trai Connor, cậu ngẩng đầu về phía sân thượng của phòng nghỉ kia của Garvin. Vừa rồi lúc Harry tóc đỏ giơ nắm đấm với cậu, cậu có thể tự tin nói ‘Ngon tới đây’ vì cậu biết rõ Garvin nhất định sẽ K.O. tên to con này.

Nam tử lạnh như băng kia hình như đã quay về phòng rồi, trên ban công không có một bóng người.

Ai cũng không chú ý tới Edward từ nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, lông mày nhíu chặt. Cho tới lúc mọi người phải rời khỏi khu triển lãm rối loạn này, Lưu Bình An gọi, anh mới hồi phục tinh thần.

“Huấn luyện viên, ông không sao chứ? Có phải là bị đánh bị thương, đầu choáng váng luôn rồi không?”

“Hừ hừ, những tên khốn kia còn không xứng xách dép cho ta nữa là. Làm sao có thể làm ta bị thương?” Edward nhíu mày, “Anh đây là đang thâm trầm. Nam nhân phải thâm trầm mới có mị lực.”

Lưu Bình An thật sự rất muốn nói thêm một câu “Vậy ông cứ tiếp tục giả bộ đi, chúng tôi về ăn cơm trước nha.” Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra khỏi miệng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuối cùng cũng viết cái tổ ong khác ra rồi. Kỳ thật toàn là sói với báo ở đó.

Mọi người nhân tiện thì quăng cho cục gạch đi…