Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 71: Giải thích




Cái  đó chỉ là hiểu lầm thôi! Xin lỗi nha!” Tuy không nhìn thấy mặt của Aslan, nhưng Lưu Bình An vẫn cúi đầu xin lỗi, “Hôm qua chơi trò đoán hình với nhóm của Smith, nên vẽ tùm lum trên giấy hết. Tôi tưởng đó là giấy trắng nên mới lấy để viết.”

Nói xong một hơi, lại thấy đối phương bên kia trầm mặc, khiến cho Lưu Bình An có cảm giác là chắc chắn người kia đang tức giận rồi.

“Aslan, thật sự rất xin lỗi, tôi không cố ý mà…”

Bởi vì quá sợ hãi, cho nên đại não của Aslan cũng tạm dừng trong chốc lát. Vốn đã chuẩn bị tâm lý tốt, kết quả lại là một hiểu lầm. Có lẽ anh cũng phải biết rồi chứ, người trì độn như thiếu niên tuyệt đối sẽ không viết loại thư đó cho anh.

Nghe thấy trong giọng nói của thiếu niên tràn đầy áy này, cẩn thận từng li từng tí, như đang sợ anh tức giận. Aslan thở dài, thật sự thua cậu rồi.

“Không sao đâu. Vậy thư trả lời chính thức là câu nói đằng sau phải không?”

Ngữ khí của Aslan vẫn ôn hòa ưu nhã như vậy, Lưu Bình An nghĩ, nếu không phải là Aslan mà là người khác, thì người đó chắc chắn đã nổi bão rồi.

“Đúng vậy.”

“Kết quả sau khi suy nghĩ là…”

Nghe được trong giọng nói của đối phương mang theo chờ đợi, trong lòng Lưu Bình An cảm thấy càng thêm bất an. Tự mình làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy đã gây rắc rối rất nhiều cho đối phương rồi, thật sự không muốn làm anh thất vọng thêm nữa. Nhưng thái độ mập mờ sẽ chỉ làm Aslan khó chịu thôi.

“Chuyện này… Kỳ thật chúng tôi cũng có ý định đi hội triển lãm. Vì Edward đã cho tôi vé, ngày mai Smith cũng đi cướp thêm một vé về, nên tôi sẽ cùng đi với bọn họ.”

“Edward? Là vị huấn luyện viên kia sao?” Aslan cảm thấy giật mình với cái tên đột nhiên xuất hiện.

“Đúng vậy. Ổng là bạn già của Smith đó.” Thật ra cũng không biết bọn họ rốt cuộc là bạn già hay là đối thủ một mất một còn nữa. Lưu Bình An nghĩ tới hai người kia, không khỏi lè lưỡi.

“Vậy sao…” Nghe thấy thiếu niên sẽ không đi cùng với mình, Aslan cảm thấy mất mác một chút. Nhưng cũng may mắn, bọn họ có thể gặp nhau trong buổi triển lãm.

“Tôi sẽ trả vé vào cửa cho anh vậy.” Lưu Bình An cảm thấy vé vào cửa quan trọng mắc mỏ như vậy thì không nên lãng phí. Aslan có thể mời người khác đi cùng.

Với Aslan mà nói, nhất định có thể mời nữ sinh khác. Không biết vì sao, nghĩ tới chuyện đối phương sẽ cùng một nữ sinh khác đi xem triển lãm, cậu cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào.

“Không cần đâu. Vé vào cửa đã tặng cho cậu rồi. Hơn nữa, tôi cũng không có ý định mời người khác.”

Cảm giác không thoải mái đó rất nhanh đã biến mất, nhưng chính Lưu Bình An cũng không biết rõ nguyên nhân tại sao. “Vậy, Lý Duy thì sao?”

“Cậu ta cũng có vé mà. Không sao, Tiểu An cứ giữ vé vào cửa đi. Vậy, ngày mai gặp lại.”

Bọn họ nói ngủ ngon với nhau. Lưu Bình An đã nhấn nút tắt máy, nhưng điện thoại lại reo lên một lần nữa. Cậu bị dọa mém nữa rớt luôn cái điện thoại xuống bồn cầu.

“Oa… Nguy hiểm thật.” Cậu cuống quít nhấn nút nghe, nhưng đối phương lại gọi bằng hình ảnh, hơn nữa còn dùng hình ảnh lập thể. Từ điện thoại di động nhảy ra hình ảnh của Connor.

“Tiểu An!”

“Đồ ngốc! Cậu dọa tôi mém nữa hét lên rồi. Cậu mà hại tôi rớt điện thoại xuống bồn cầu, cho dù cậu đang ở trong nhà tôi cũng sẽ lôi cậu tới đây vớt nó ra đó.”

Bộ dáng hung ác của Lưu Bình An khiến hình ảnh nho nhỏ của Connor lại càng thu nhỏ hơn. Con mắt trở nên ngập nước, đáng thương.

“Thật xin lỗi… Tiểu An, tớ không biết cậu đang đi vệ sinh… Vậy cậu cứ tiếp tục ấy…ấy…, tớ sẽ gọi lại sau.”

“Ai đang đi vệ sinh chứ!” Lưu Bình An cảm thấy Connor tuyệt đối là một tên vô sỉ toàn diện. Cậu đứng lên mở cửa ra khỏi toa-lét, nơi này đúng là không phải chỗ để gọi điện thoại. Bất quá, may mắn ở đây mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, cho nên sẽ không có chuyện bị táo bón chiếm toa-lét bị người khác chửi.

“Có chuyện gì không?” Tuy mỗi tối Connor đều nấu cháo với cậu, nhưng cũng chỉ toàn chờ cậu lên mạng rồi mới quấn lấy cậu nấu cháo, bình thường sẽ không gọi điện thoại cho cậu.

“Tiểu An!” Thấy Tiểu An không tức giận nữa, vẻ mặt của Connor thay đổi 180 độ, lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Tớ kiếm được vé vào cửa của Triển lãm quân sự quốc tế rồi nè! Cùng đi chơi đi!”

Phát hiện đối phương không có phản ứng gì, em trai Connor tự suy diễn hành động đó là vì đối phương quá kinh ngạc nên không kịp phản ứng.

“Sao? Vui lắm đúng không? Nhà của tớ năm nay sẽ đi tham gia triển lãm đó. Nên có thể lấy được nhiều vé lắm. Tiểu An, mai tớ tới đón cậu đi nha.”

“Không cần.”

“Hả? Tiểu An, cậu không đi sao?” Connor hình như rất thất vọng, mày nhíu lại một nơi. “Thú vị lắm đó. Có máy bay chiến đấu Y5, xe bọc thép tàng hình, còn có…”

Đối phương nói cả đống danh từ Lưu Bình An nghe không hiểu gì, nếu mà không ngăn lại, cậu ta nhất định sẽ nói nguyên đêm mất.

“Stop! Tôi cũng không nói là không đi.” Lưu Bình An ngồi lên giường, đung đưa hai chân, “Kỳ thật tôi cũng có vé.”

“Hả? Rất khó lấy cơ mà.” Connor tuy cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, vị giám hộ của Tiểu An hình như có quân hàm rất cao, lấy được vé cũng không kì quái.

“Bữa sau, tôi sẽ đi cùng bọn họ.”

“Vậy sao…” Connor bĩu môi có chút rầu rĩ. “Được rồi. Tớ chờ cậu ở Reggie Liz vậy. Cậu sẽ ngồi MT05 tới hay là đi phi hành cơ tới? Lúc tớ đi sẽ đến đón cậu.”

“Reggie Liz? Triển lãm sẽ tổ chức ở đó sao?”

Connor kêu lên vô cùng khoa trương: “HAAẢ?? Cậu thế mà cũng không biết sao?” Sau khi thấy Lưu Bình An nghiêm túc gật đầu, Connor vuốt trán.

“Vậy mà lại có người hoàn toàn không biết gì về Triển lãm quân sự quốc tế. Tiểu An, cậu ở đâu xuyên việt tới sao? Tin tức trên TV và báo chí, khắp nơi đều đưa tin về cái này mà.”

Thật ra cậu chưa bao giờ xem báo chí, lên mạng cũng đều chơi game, căn bản sẽ không download báo điện tử để xem. Về phần TV, bọn họ mấy ngày nay hình như chỉ dùng để xem phim truyền hình và bóng đá.

“Tuy không phải là tổ chức ở Reggie Liz , nhưng cũng coi như là xuất phát ở chỗ chúng tớ.”

Lưu Bình An còn muốn hỏi rõ hơn, nhưng bên đầu kia điện thoại có người đang gọi Connor, cậu ta lên tiếng sau đó vội vàng nói với Lưu Bình An: “Chị của tớ bảo tớ tới giúp, vì tham gia triển lãm cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cho nên mai cũng không thể nói chuyện với cậu rồi.”

Bên kia điện thoại hình như có người đang xách cổ Connor, kết quả Connor chưa nói xong đã bị kéo cả người đi.

“Tiểu An….Chúng ta gặp nhau ngày mai nha… Chị à, chị không đợi chút nữa được sao…”

Hình ảnh 3D tắt ngắm trước tiếng kêu gào của Connor. Lưu Bình An khép lại điện thoại rồi nằm lên giường, vốn cậu chỉ có chút hứng thú với cái triển lãm này thôi. Nhưng giờ có nhiều người đi như vậy, lại khiến cậu có chút mong đợi.

Thật đáng tiếc, Aigues không thể đi chơi ở nơi xa như vậy. Nếu cả bọn Gerrard cũng đi thì tốt rồi. Ý nghĩ trong đầu đột nhiên lóe lên khiến Lưu Bình An bật mạnh dậy.

Đúng rồi, vé vào cửa của Aslan không thể lãng phí một cách vô ích như vậy được. Hơn nữa Connor không phải có nhiều vé vậy sao? Vậy thì…

Lưu Bình An mở điện thoại, nhắn vài tin nhắn. Chỉ lát sau đã nhận được tin trả lời. Cậu nhìn tin nhắn, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười.

Thật đáng mong chờ, Triển lãm quân sự quốc tế!