Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 147: Cổ vũ quân đội




Hai giờ sau, cửa thép lối vào căn cứ mở ra, rất nhiều xe bọc thép tiến vào, đó là doanh pháo binh vừa rồi xuất động. Mà ở trong đó, cơ giáp khổng lồ màu nâu vàng đang từng bước trầm ổn xuyên qua. Vỏ ngoài màu nâu huyễn hoặc dính đầy máu nhền nhện cùng với cát vàng, cơ hồ nhìn không ra nguyên dạng. Súng máy và một bên đầu có vết bị hủy hoại, hiển nhiên là mới trải qua một trường ác đấu.

Cứ việc như thế, bọn họ lại vẫn thắng lợi trở về. Trên mặt mọi người đều hiện ra biểu tình kiêu ngạo. Kỹ sư cơ khí cùng với lính hậu cần công việc đột biến lu bù cả lên. Thương binh cũng được đội y tế tiếp nhận.

Bọn lính đứng trước giàn giáo di động, đang chuẩn bị sửa chữa cơ giáp thì cửa khoang điều khiển mở ra. Nam tử dáng người khôi ngô từ trên cơ giáp tương đương với tòa nhà cao năm tầng nhảy xuống. Vững vàng nhanh nhẹn đáp xuống mặt đất.

“Thiếu tướng đại nhân, hoan nghênh trở về!” Có thể nhìn thấy anh hùng trong cảm nhận của mình ở khoảng cách gần như thế, một binh lính kích động kính quân lễ. Trong lòng bọn họ, thiếu tướng là Chiến Thần, sẽ dẫn dắt họ giành được thắng lợi.

“Cám ơn.” Nam tử cười cởi mũ giáp đưa cho binh lính của đội kỹ thuật. Hắn thần thái tự nhiên, bộ pháp thoải mái, tuyệt không giống như vừa từ trong chiến đấu kịch liệt trở về. Phảng phất chỉ là đi ra ngoài tản bộ một chút mà thôi.

“‘Cuồng sư’ liền nhờ các ngươi rồi.” Nam tử quay đầu nhìn thoáng qua cơ giáp. Lần này tổn hại quả thật có điểm nghiêm trọng. Cơ giáp là vũ khí phi thường trọng yếu, hơn nữa cũng rất trân quý. Muốn chế tác một cái cơ giáp phải hao tốn rất nhiều nhân lực vật lực. Căn cứ của bọn họ cũng chỉ có một cỗ này mà thôi.

Nhưng mà cho dù có nhiều hơn cũng vô dụng, trong căn cứ này, cơ giáp chỉ có mình hắn có thể sử dụng. Kẹt nỗi nếu hư hao hắn cũng thực đau đầu a. Bộ trưởng Bộ hậu cần chắc chắn sẽ nổi điên lên.

“Thật sự là quá đáng quá đi!”

Vốn đã hạ quyết tâm sẽ bị mắng, thế nhưng không nghĩ tới thanh âm người mắng chửi cư nhiên không phải nữ nhân Bộ hậu cần kia, mà là giọng nam thanh thúy như nước chảy xuôi dòng. Có điểm giống thanh âm thiếu niên, mà dáng vẻ bề ngoài của người nọ cũng thật hoàn toàn là thiếu niên. Nhưng ai lại nghĩ được, tiểu quỷ thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi này trên thực tế đã hai mươi ba.

“Cư nhiên đembách thú chi vương [Vua muôn thú] của ta biến thành cái dạng này, còn dính mấy cái thứ quái quỷ gì gì nữa nha!” Thiếu niên thật sự phẫn nộ, có thể dùng từ nổi khùng để hình dung. Hắn dùng tay lau lấy lau để vỏ ngoài cơ giáp, làm ra một bộ dáng buồn nôn.

“Rất đáng giận! Ngươi đến tột cùng có biết điều khiển cơ giáp hay không nha?”

Thiếu niên phẫn nộ tiến lên, không chút khách khí chĩa ngón tay vào chóp mũi nam tử. Tên binh lính đội kỹ thuật kia nhìn vạch trên vai thiếu niên, bất quá là một trung úy, cư nhiên chỉ vào thiếu tướng bọn họ chửi ầm lên. Cho dù thiếu tướng bọn hắn tính tình có tốt hơn nữa, cũng không có khả năng cười trừ cho qua đi. Thiếu tướng của bọn họ, bùng nổ lên rất là đáng sợ nha.

Đang lúc binh lính kia vì thiếu niên mà mướt mồ hôi, nam tử cư nhiên vẻ mặt kích động, một phen ôm chầm lấy thiếu niên, “Đã lâu không thấy. Connor!”

“Ta không thở được! Xương cốt đau quá...... Buông ta ra, Fitzgerald!”

Fitzgerald lực cánh tay phi thường lớn, Connor cảm giác xương cốt của mình đang kêu rắc rắc. Đến khi tóc bị vò thành ổ gà, Connor rốt cuộc nhịn không được nữa.

“Quả nhiên là con chó ngốc. Nhiều năm như vậy, đầu óc vẫn là rỗng tuếch. Ngươi cái gì cũng không cảm giác được sao? Thấy ta đến còn không biết là ai tới sao?”

Bàn tay to trên đỉnh đầu rốt cuộc ngừng lại, Connor cảm thấy sức mạnh ôm mình đột nhiên biến mất, hại hắn thiếu chút nữa mất thăng bằng. Nhìn đối phương lập tức chạy rầm rập không thấy bóng dáng. Connor không khỏi lắc lắc đầu, thở dài một hơi, “Quả nhiên vẫn là chó ngốc a!”

Dáng người Fitzgerald khôi ngô giống như một tòa núi nhỏ nhanh chóng di động, vài lần thiếu chút nữa đụng vào người khác. Nhưng đều bị hắn tại thời điểm cuối cùng nhanh nhẹn tránh đi. Lúc chạy đến khu ký túc xá, thiếu chút nữa va vào quan hậu cần đang bưng hộp đồ ăn.

“Oa......” Quan hậu cần phát ra một tiếng thét kinh hãi, khiến Fitzgerald hoảng sợ, lập tức lắc mình tránh qua.

“Thiếu tướng Fitzgerald, cơm trưa của ngươi nè!” Vốn nghe tin trưởng quan của bọn họ thắng lợi trở về, tưởng hắn đại khái sẽ mệt chết đi, quan hậu cần quyết định hảo tâm đưa cơm sang. Hiện tại cư nhiên nhìn thấy người nọ trong quân doanh chạy nháo nhào tán loạn.

“Đợi lát nữa rồi ăn.” Fitzgerald không quay đầu lại hô, lập tức liền nhanh như thiểm điện tiến vào ký túc xá.

“Ngu ngốc! Nếu không ăn thì cơm chiều cũng không chừa cho ngươi.” Quan hậu cần giơ nắm tay lên kêu lớn, nhưng đối phương đã chạy mất không thấy bóng dáng đâu. “Người này uống nhầm thuốc gì a......”

Fitzgerald thẳng đường đến ký túc xá của mình, hắn cảm giác được khí tức người nọ. Khi đi đến cửa, hắn hít một hơi thật sâu, tựa hồ có thể ngửi được cái mùi độc đáo kia trong không khí. Nội tâm kinh hoàng không thôi, khẩn trương đến mức cánh tay đặt trên tay nắm cửa cũng run rẩy nhè nhẹ.

Mở cửa, đập vào mặt là hương vị chỉ có ong đực mới ngửi được. Đó là sự dụ hoặc vô hình mãnh liệt, tựa như có một ngón tay đang nhẹ nhàng cào cào đáy lòng hắn, dẫn tới tâm thần hắn cứ nhộn nhạo không thôi.

Người thanh niên mà hắn ngày nhớ đêm mong kia đang tùy ý ngồi bệt trên sô pha. Hai chân mang giày quân dụng màu đen gác chéo lên nhau, vạt quần dài toàn bộ nhét vào trong giày. Giày da gắt gao ôm lấy cẳng chân người đó, có một loại dụ hoặc và gợi cảm nói không nên lời. Thanh niên mặc quân trang màu lục nhạt, dây lưng khoác lên cái eo tinh tế mà mềm dẻo. Nút cổ áo cũng không có cài lại, lộ ra xương quai xanh khéo léo khêu gợi.

Thanh niên mở hai khuỷu tay ra khoát lên sô pha sau lưng, híp mắt nhìn về phía Fitzgerald đột nhiên xông tới.

“Quá chậm!”

“Thực xin lỗi, Tiểu An.” Fitzgerald cuống quít đi vào đóng cửa lại, “Ta không nhận được thông tin ngươi đến. Bộ thông tin đáng chết! Ta muốn triệt cái tên bộ trưởng kia.”

Vì chống đỡ dụ hoặc thanh niên mang đến, Fitzgerald cố ý xoay người không nhìn đối phương, cởi áo khoác ném vào máy giặt. Vẻ ngoài trấn tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng kích động dị thường. Bởi vì hắn công tác ở căn cứ quá xa xôi, cho nên bọn họ tương đối hiếm thấy mặt nhau. Đại khái là một tháng gặp một lần, ong đực không thể trường kỳ rời đi bên người ong chúa.

Hắn nhớ rõ tháng này bọn họ tại thủ đô có gặp qua một lần. Bất quá lần đó chỉ ngây ngốc trong chốc lát, rất nhanh liền bởi vì quân tình khẩn cấp mà quay về nơi đây.

“Tiểu An lần này tới là có nhiệm vụ sao? Định ở chỗ này bao lâu?” Fitzgerald xoay người bắt đầu pha trà cho Lưu Bình An. Kỳ thật vật tư căn cứ thực thiếu thốn. Lá trà này là hồi đầu năm được gửi tới, hắn vẫn tiếc không dám lấy ra uống.

“Cũng không lâu lắm a.” Lưu Bình An nhún nhún bả vai, “Nhiệm vụ duy nhất của ta chính là cổ vũ quân đội. Hoặc nói là an ủi cũng đúng.”

“Không đúng! Tiểu An, ngươi......” Fitzgerald xoay người lại, đang muốn nói chuyện, lại bị ngón tay đối phương điểm trúng môi. Không biết từ lúc nào, thanh niên đã dựa vào thật gần, gần gũi đến mức có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể trên người đối phương. Fitzgerald thậm chí có thể cảm thấy tim thanh niên đập, huyết mạch lưu động, hết thảy chi tiết.

“Ngươi chố ngốc này. Nói đùa thôi!” Lưu Bình An nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với hắn, “Chẳng lẽ ta không thể đến thăm ngươi sao?”

Nói loại lời này tuyệt đối là phạm quy! Tuy rằng không biết trong lời nói đối phương có bao nhiêu chân thật, thế nhưng trên mặt Fitzgerald lại một mảnh đỏ hồng, trong mắt chỉ có thân ảnh thanh niên, hoàn toàn bị đối phương làm mê mẩn đến choáng váng đầu óc.

“Mùi gì vậy?” Lưu Bình An ngửi ngửi, “Là mùi máu nhền nhện......”

“Nha, thực xin lỗi. Ta lập tức đi tắm liền.” Fitzgerald lập tức vọt vào phòng tắm, sau khi đóng cửa lại hắn thở ra một hơi thật dài. Vừa rồi trái tim đập nhanh lợi hại, không biết Tiểu An có nghe được không nữa.

Đầu óc kêu loạn, ngẩng đầu nhìn vào gương thấy một đại thúc theo trường phái suy sút, cằm đầy râu tua tủa, đem chính mình dọa sợ.

Cái dạng này lại để Tiểu An nhìn thấy, thật sự rất mất mặt.

Đã năm năm rồi, mình không còn là đại cá tử ngốc đầu ngốc não trước đây nữa. Mà đã là quân nhân có thể một mình đảm đương một phía. Như thế nào hễ nhìn thấy Tiểu An vẫn là một đầu nóng hổi như vậy. Nhất định phải tỉnh táo lại, Fitzgerald mở vòi bắt đầu xối nước lạnh lên đầu.

Nước trong sa mạc rất quý giá, cho dù căn cứ có hệ thống sử dụng tuần hoàn, cũng phải tiết kiệm nước. Fitzgerald nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, sửa sang bản thân hoàn tất, liền quấn khăn tắm đi ra.

Vừa mở cửa phòng tắm, đầu óc vừa tỉnh táo lại lại nảy lên, bị nhiệt huyết xông đến choáng. Thanh niên đã cởi áo khoác và quân phục, chỉ mặc mỗi sơ mi. Nút áo sơ mi toàn bộ mở ra. Hắn không chút nào kiêng kị giang rộng hai chân ngồi trên giường, lồng ngực, cái bụng rắn chắc, còn có phân thân chôn trong bụi cỏ phía dưới...

Fitzgerald cảm giác trong lỗ mũi nong nóng, tựa hồ có chất lỏng sắp chảy ra.

“Tiểu An......”

Hắn phát hiện thanh âm của mình khàn khàn giống như bánh răng bị rỉ sắt.

“Quá chậm!”

Lưu Bình An oán giận xong, híp mắt, cười tà hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”

Fitzgerald máy móc đi đến bên giường, tận lực phân tán lực chú ý bản thân, không dám nhìn thẳng vào thân thể quang lõa của thanh niên. Thế nhưng, hắn căn bản là quản không được hai mắt của mình. Thể nào cũng không tự giác vụng trộm liếc hướng thanh niên.

“Tiểu An......” Hắn dùng lực nuốt một ngụm nước miếng, “Lặn lội đường xa, hẳn là mệt chết đi rồi......”

Lời còn chưa dứt, trước mắt trời đất xoay vòng, thanh niên dùng thủ pháp xảo diệu đem cả người hắn ấn ngã lên giường. Lưu Bình An đặt mông ngồi trên bụng nam tử. Cố ý dùng phân thân chính mình ma sát chỗ mẫn cảm của đối phương.

“Muốn làm liền làm. Đừng có luyên thuyên dài dòng giống đàn bà thế.”

Lưu Bình An hai tay xoa thân thể nam tử. Chỗ tiếp xúc đều là cơ bắp rắn chắc to lớn. Cơ bụng sáu múi kia hình dáng xinh đẹp quá mức khiến Lưu Bình An hiện đủ các loại cảm xúc hâm mộ, ghen tị lẫn hận.

Làn da màu mật ong sáng bóng tràn ngập khỏe mạnh, trên bề mặt còn đọng nhiều giọt nước. Quân nhân trên chiến trường uy phong lẫm lẫm, trên giường cư nhiên có thể gợi cảm như thế. Lưu Bình An cũng không khỏi cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Con chó ngốc này như thế nào lại cường tráng hơn rồi. Lại nhìn nhìn cổ tay của mình, Lưu Bình An cắn răng, như là trút căm phẫn nhéo eo đối phương một cái, đưa tới Fitzgerald phát ra một tiếng rên rỉ.

“Cư nhiên dám để ta đợi lâu như vậy, ngươi liền hảo hảo giác ngộ đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Cho cẩu cẩu một điểm phúc lợi đi. Aslan cùng Gavin mọi người thực nhớ mong rất nhanh liền sẽ xuất hiện nha